Ác Hán
-
Chương 453: Trương Nhiệm Lộ Tranh Vanh (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*******
Ngoài thành Bình Dư, Nhữ Nam.
Lữ Bố thần thái bay bổng, mặc khôi giáp, thắt đai lưng, hai cái lông gà bay trong gió, Xích Thố cảm nhận được cái gì, không ngừng hưng phấn phun phì phì.
Cao Thuận dẫn 800 sĩ tốt hãm trận doanh đứng sau lưng Nghiêm Thị và Lai Oanh Nhi, Lữ Bố ôm lấy Lữ Hân, hôn chụt lên cái má phấn:
- Con ngoan, phải nghe lời mẹ, không được nghịch ngợm.
Lữ Hân ôm cổ Lữ Bố, làm nũng:
- Cha đi cùng con đi, Hân Nhi không muốn rời cha.
Nghiêm Thị đi tới:
- Phụng Tiên, hay là ... Suy nghĩ lại xem? Cách báo đám Đổng vương cũng không chỉ có một, cần gì nhà ta phải tách nhau ra.
Lữ Bố cười:
- Phu nhân, ta ngoài một thân võ nghệ này thì còn gì báo đáp được Đổng Tây Bình? Hơn nữa, có thể xung phong hãm trận, chinh chiến sa trường mới là số mệnh của nam nhi. Chẳng lẽ nàng muốn ta mỗi ngày uống rượu giải sầu như trước kia.
- Thiếp ....
- Yên tâm đi, ta không sao đâu! Ta có hoa kích có ngựa Xích Thố, thiên hạ chỉ có Đổng Tây Bình ngăn được ta mà thôi. Các nàng chuyến này theo Cao Thuận tới Trường An, có họ Đổng chiếu cố là ta yên tâm rồi. Không bao lâu nữa ta tới Trường An tụ họp với các nàng ... Oanh Nhi, chiếu cố cho Hân Nhi, tương lai nhất định phải kiếm cho nó một nam nhân đội trời đạp đất.
Lai Oanh Nhi thi lễ:
- Phu quân hãy bảo trọng.
Lữ Bố cười lớn, giao con gái cho Lai Oanh Nhi, sau đó đi tới trước mặt Cao Thuận, nhìn hán tử khôi ngô chất phác này. Từ khi hắn lĩnh binh tới nay, mãnh tướng dưới tay vô số, thế nhưng tới nay chỉ có Cao Thuận và Tào Tính vẫn thực lòng theo hắn.
Không nói gì cả, Lữ Bố giang tay ôm chặt lấy Cao Thuận.
- Thế Anh, Bố giao cả nhà lớn bé cho ngươi.
Cái mặt cứng nhắc của Cao Thuận co giật:
- Quân hầu ...
- Đừng nói nữa.
Lữ Bố hít sâu một hơi, vỗ vai Cao Thuận:
- Nếu Bố tới được Trường An, chúng ta tiếp tục làm huynh đệ. Nếu như .. Thế Anh hãy phò tá Đổng Tây Bình, tên đó tuy mặt mũi khó coi, nhưng là một nhân vật lớn, kiếp sau chúng ta tiếp tục làm bạn.
Cao Thuận thấy lòng đau xót, muốn quỳ xuống.
Đừng thấy Lữ Bố nói nhẹ nhàng, lòng mọi người đều hiểu, Lữ Bố xuất binh lần này, bằng với phản lại Tào Tháo, đi vào Nam Dương, đánh vòng khắp Quan Đông, không có viện binh, không khéo tính mạng cũng chẳng con. Lữ Bố đang phó thác hậu sự.
- Thế Anh, đừng đàn bà như thế, đại trượng phu chiến tử sa trường, da ngựa bộc thây. Ngươi tới Trương An bảo tên họ Đổng, nói Lữ Phụng Tiên này trả hết nợ rồi, về sau không nợ gì hắn nữa.
Cao Thuận cắn răng gật đầu.
- Mi Thập Nhị.
Một đại hán tây bắc đi ra chắp tay với Lữ Bố.
Người này chính là Mi Long, cũng có thể gọi là Đổng Long, là thuộc hạ duy nhất còn lại năm xưa theo Đổng Phi đánh Kim thành. Về sau phụng lệnh tới Từ Châu, nằm vùng ở Mi gia.
Mi Long gật đầu nghiêm túc nói:
- Quân hầu cứ yên tâm, chỉ cần có Lương vương, không ai có thể khinh nhục phu nhân và tiểu thư.
Lư Bố cười:
- Vậy ta yên tâm rồi, mau mau lên đường đi.
Đám Lai Oanh Nhi vừa lên xe vừa quay đầu nhìn.
Cao Thuận và Mi Long lên ngựa, chắp tay nói:
- Quân hầu trân trọng. Chúng tôi đợi quân hầu ở Trường An say một trận.
- Trân trọng.
Lữ Bố xoay người đi.
Đội xe được sĩ tốt Hãm trận doanh hộ tống đi về phương xa.
Tào Tính đi tới nói nhỏ:
- Quân hầu, phu nhân và đám Thế Anh đi rồi.
- Ta biết.
Lữ Bố cố nén nỗi đau biệt ly, lạnh nhạt nói, với một người yêu thương gia đình như mạng sống mà nói, chia ly là nỗi đau lớn nhất.
Ngoài thành Bình Dư, Nhữ Nam.
Lữ Bố thần thái bay bổng, mặc khôi giáp, thắt đai lưng, hai cái lông gà bay trong gió, Xích Thố cảm nhận được cái gì, không ngừng hưng phấn phun phì phì.
Cao Thuận dẫn 800 sĩ tốt hãm trận doanh đứng sau lưng Nghiêm Thị và Lai Oanh Nhi, Lữ Bố ôm lấy Lữ Hân, hôn chụt lên cái má phấn:
- Con ngoan, phải nghe lời mẹ, không được nghịch ngợm.
Lữ Hân ôm cổ Lữ Bố, làm nũng:
- Cha đi cùng con đi, Hân Nhi không muốn rời cha.
Nghiêm Thị đi tới:
- Phụng Tiên, hay là ... Suy nghĩ lại xem? Cách báo đám Đổng vương cũng không chỉ có một, cần gì nhà ta phải tách nhau ra.
Lữ Bố cười:
- Phu nhân, ta ngoài một thân võ nghệ này thì còn gì báo đáp được Đổng Tây Bình? Hơn nữa, có thể xung phong hãm trận, chinh chiến sa trường mới là số mệnh của nam nhi. Chẳng lẽ nàng muốn ta mỗi ngày uống rượu giải sầu như trước kia.
- Thiếp ....
- Yên tâm đi, ta không sao đâu! Ta có hoa kích có ngựa Xích Thố, thiên hạ chỉ có Đổng Tây Bình ngăn được ta mà thôi. Các nàng chuyến này theo Cao Thuận tới Trường An, có họ Đổng chiếu cố là ta yên tâm rồi. Không bao lâu nữa ta tới Trường An tụ họp với các nàng ... Oanh Nhi, chiếu cố cho Hân Nhi, tương lai nhất định phải kiếm cho nó một nam nhân đội trời đạp đất.
Lai Oanh Nhi thi lễ:
- Phu quân hãy bảo trọng.
Lữ Bố cười lớn, giao con gái cho Lai Oanh Nhi, sau đó đi tới trước mặt Cao Thuận, nhìn hán tử khôi ngô chất phác này. Từ khi hắn lĩnh binh tới nay, mãnh tướng dưới tay vô số, thế nhưng tới nay chỉ có Cao Thuận và Tào Tính vẫn thực lòng theo hắn.
Không nói gì cả, Lữ Bố giang tay ôm chặt lấy Cao Thuận.
- Thế Anh, Bố giao cả nhà lớn bé cho ngươi.
Cái mặt cứng nhắc của Cao Thuận co giật:
- Quân hầu ...
- Đừng nói nữa.
Lữ Bố hít sâu một hơi, vỗ vai Cao Thuận:
- Nếu Bố tới được Trường An, chúng ta tiếp tục làm huynh đệ. Nếu như .. Thế Anh hãy phò tá Đổng Tây Bình, tên đó tuy mặt mũi khó coi, nhưng là một nhân vật lớn, kiếp sau chúng ta tiếp tục làm bạn.
Cao Thuận thấy lòng đau xót, muốn quỳ xuống.
Đừng thấy Lữ Bố nói nhẹ nhàng, lòng mọi người đều hiểu, Lữ Bố xuất binh lần này, bằng với phản lại Tào Tháo, đi vào Nam Dương, đánh vòng khắp Quan Đông, không có viện binh, không khéo tính mạng cũng chẳng con. Lữ Bố đang phó thác hậu sự.
- Thế Anh, đừng đàn bà như thế, đại trượng phu chiến tử sa trường, da ngựa bộc thây. Ngươi tới Trương An bảo tên họ Đổng, nói Lữ Phụng Tiên này trả hết nợ rồi, về sau không nợ gì hắn nữa.
Cao Thuận cắn răng gật đầu.
- Mi Thập Nhị.
Một đại hán tây bắc đi ra chắp tay với Lữ Bố.
Người này chính là Mi Long, cũng có thể gọi là Đổng Long, là thuộc hạ duy nhất còn lại năm xưa theo Đổng Phi đánh Kim thành. Về sau phụng lệnh tới Từ Châu, nằm vùng ở Mi gia.
Mi Long gật đầu nghiêm túc nói:
- Quân hầu cứ yên tâm, chỉ cần có Lương vương, không ai có thể khinh nhục phu nhân và tiểu thư.
Lư Bố cười:
- Vậy ta yên tâm rồi, mau mau lên đường đi.
Đám Lai Oanh Nhi vừa lên xe vừa quay đầu nhìn.
Cao Thuận và Mi Long lên ngựa, chắp tay nói:
- Quân hầu trân trọng. Chúng tôi đợi quân hầu ở Trường An say một trận.
- Trân trọng.
Lữ Bố xoay người đi.
Đội xe được sĩ tốt Hãm trận doanh hộ tống đi về phương xa.
Tào Tính đi tới nói nhỏ:
- Quân hầu, phu nhân và đám Thế Anh đi rồi.
- Ta biết.
Lữ Bố cố nén nỗi đau biệt ly, lạnh nhạt nói, với một người yêu thương gia đình như mạng sống mà nói, chia ly là nỗi đau lớn nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook