Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1006: liên tiếp 8 hồn kỹ (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo hiện lên một nụ cười lạnh nhạt - sắp đến lúc rồi. Một khi Tiêu Sóc Gia rời khỏi hoàng cung, khả năng giám sát của Nhật Nguyệt Đế quốc sẽ yếu đi trông thấy. Phạm vi mà trận bão tuyết bao phủ chỉ là tại hoàng cung này thôi. Hắn phải đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn nhất có thể.
Hoắc Vũ Hạo quay người, nhanh chóng tiến bước dọc theo tường của hoàng cung. Nếu tà hồn thánh ra tay, Hoắc Vũ Hạo sẽ lại một lần nữa sử dụng hồn đạo thôi tiến khí để trốn thoát khỏi hắn. Xa hơn về phía trước là một khu vực tương đối rộng lớn. Rốt cuộc đường phố ở gần hoàng cung vẫn luôn thoáng đãng như vậy. Lúc này là ban đêm, khu vực bên ngoài hoàng cung gần chẳng có mấy người qua lại.
Tà Hồn Sư lúc này càng tức giận hơn. Đối phương quá xảo quyệt, nhưng hắn cho rằng bản thân có thể trốn chui trốn lủi trong Thiên Đấu Thành này sao? Tuy rằng Tà Hồn Thánh không giỏi sử dụng hồn đạo khí, nhưng hắn vẫn rất am hiểu năng lực dò xét tầm cao của hồn đạo khí đến từ Nhật Nguyệt Đế Quốc. Hắn tin rằng sẽ sớm có hồn đạo sư đuổi kịp và giúp hắn bắt được tiểu tử kia. Tuy nhiên, đối với một kẻ có nội tâm kiêu ngạo, thậm chí có chút méo mó như hắn, hắn không muốn để người ngoài can thiệp.
Lúc này, đột nhiên hắn nhận ra tên Hồn Thánh đang chạy trốn trước mặt đột nhiên giảm tốc độ, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã được rút ngắn.
Mệt rồi sao? Liên tục bùng phát hồn lực nên không chịu nổi rồi à?
Tà Hồn Thánh vui mừng không thôi, chỉ ngón tay về phía Hoắc Vũ Hạo. Với một tiếng hét chói tai, một trong ba chiếc đầu lâu bao quanh cơ thể hắn nhanh chóng bay ra và bắn thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Võ hồn của Tà Hồn Thánh này rất độc đáo. Khi hắn vừa được sinh ra, mẹ hắn đã qua đời khi phải sinh con ở chốn hoang dã. Hắn đã sống sót tại chốn hoang dã vài ngày trước khi được người khác giải cứu. Độc tố từ thi thể người mẹ xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến võ hồn của hắn sinh ra biến dị.
Sau khi biến dị, võ hồn của hắn biến thành hình đầu lâu, quá trình tu luyện từ đó cũng khác với hồn sư bình thường. Sau khi tu vi của hồn sư bình thường được nâng cao, những thay đổi trong võ hồn chủ yếu sẽ được phản ánh ở sự tiến hóa của cơ thể, sức mạnh được tăng cường. Nhưng võ hồn của hắn cực kỳ độc đáo, cứ mỗi một hồn hoàn được bổ sung, hắn sẽ có thêm một cái đầu lâu đi kèm với hồn hoàn. Lúc này khi hắn thả ra ba chiếc đầu lâu, thực chất cũng chỉ là một phần sức mạnh của hắn mà thôi.
Ngay lúc này, một chiếc đầu lâu bay về phía Hoắc Vũ Hạo, trên bề mặt phát ra một tầng hào quang màu vàng, khi sắp tiếp cận được Hoắc Vũ Hạo. Đầu lâu đột nhiên há miệng, nhanh chóng phình to, phóng ra ánh sáng màu xanh lục mạnh mẽ, hướng về Hoắc Vũ Hạo như đang muốn cắn hắn một phát.
Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được có một lực hút cực lớn đang hướng về phía hắn. Lực hút này không hướng vào cơ thể, mà là hướng vào linh hồn, như thể đang muốn nuốt chửng linh hồn của hắn vậy.
Không hổ danh là một tà hồn sư! Vừa ra tay đã trực tiếp tấn công vào linh hồn đối thủ.
Lúc này tốc độ của Hoắc Vũ Hạo đã chậm đi đáng kể, nếu không sẽ không bị đuổi kịp như vậy. Hắn không dùng hồn đạo thôi tiến khí để trốn thoát như lần trước, mà nhẹ nhàng dùng đầu ngón chân đạp lên mặt đất, quay đầu lại.
Tà Hồn Thánh đột nhiên nhìn thấy cặp mắt của Hoắc Vũ Hạo sáng lên. Đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo. Nhưng ngay sau đó, từ đôi mắt ấy bắn ra hai tia sáng màu vàng hồng nhàn nhạt.
Trong một khoảnh khắc, Tà Hồn Thánh cảm thấy như bị một cái búa khổng lồ đập mạnh vào tình thần hải của hắn, trong nháy mắt gây ra một trận sóng lớn. Hắn đột nhiên hét lên thảm thiết, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lục, từ trên không trung rơi xuống. Hộp sọ đang há miệng hướng về Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức co lại, bất động giữa không trung.
Trong luồng sáng chói lọi ấy, Hoắc Vũ Hạo biến mất ngay tại chỗ. Khi hắn xuất hiện trở lại thì đã đứng trước mặt Tà Hồn Thánh rồi.
Cốt hồn kỹ ở chân trái Hoắc Vũ Hạo - chuyển dịch tức thời.
Một chọi một, hồn sư đấu với hồn sư, đây chính là điều mà Hoắc Vũ Hạo giỏi nhất. Năm đó, khi còn là học viên giao lưu tại Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, hắn đã một mình chiến đấu chống lại các học viên của Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, mà không để thua bất cứ ai trong số họ.
Lúc này, năng lực đơn độc tác chiến mạnh mẽ của hắn lại một lần nữa được phát huy. Dưới ảnh hưởng của linh hồn xung kích, Hoắc Vũ Hạo thậm chí chưa sử dụng Mệnh Vận Chi Nhãn nhưng đã khiến Tà Hồn Thánh chảy máu miệng máu mũi, tinh thần bị tổn hại nặng nề rồi.
Tà Hồn Thánh liều mạng cố gắng khống chế bản thân, khôi phục lại quyền kiểm soát thân thể, nhưng việc chịu đựng linh hồn xung kích đâu có dễ dàng như vậy!
Nhìn đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo ở khoảng cách gần, sống lưng hắn lạnh toát. Lúc này hắn mới ý thức được, đối thủ trước mặt không hề đơn giản như hắn tưởng tượng. Vào giờ phút này, lần đầu tiên hắn mong đợi sẽ có một vị hồn đạo sư sẽ đến giải cứu hắn.
Nhưng sao điều đó có thể xảy ra? Mọi thứ xung quanh đều nằm dưới sự khống chế từ tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo, nếu đây không phải là thời điểm thích hợp nhất thì Hoắc Vũ Hạo làm sao có thể ra tay? Hiện tại hắn đã ra tay, đồng nghĩ với việc không cho đối phương cơ hội phản kháng.
Toàn bộ bảy chiếc hồn hoàn trên cơ thể Hoắc Vũ Hạo đều biến mất, vốn dĩ chúng chỉ là ảo ảnh do hồn kỹ mô phỏng của hắn biến hóa ra. Làm sao hắn có thể đem màu sắc chân chính của hồn hoàn cho Tà Hồn Sư nhìn thấy? Còn có những tham trắc hồn đạo khí đang nhìn chằm chằm từ trên bầu trời nữa.
Không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, Tà Hồn Thánh lại rên rỉ thành tiếng.
Linh hồn chấn động!
Đây là một luồng linh hồn chấn động mà Hoắc Vũ Hạo phóng ra xung quanh đầu Tà Hồn Thánh. Dưới tác động của những ảnh hưởng trước đó, Tà Hồn Thánh hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng nào. Cơn đau dữ dội khiến hắn hét lên thảm thiết.
Lúc này trên đầu Tà Hồn Thánh xuất hiện một vầng sáng xoáy tròn. Tinh thần hỗn loạn - Một hồn kỹ khống chế đơn thể mạnh mẽ khác của Hoắc Vũ Hạo. Một khi đã triển khai khống chế, thì phải khống chế cho chu đáo. Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn là một hồn sư có năng lực tấn công và khống chế cường đại. Hầu hết trường hợp, hắn đóng vai trò là một hồn sư chuyên về mảng công kích, nhưng trên thực tế, năng lực khống chế của hắn lại càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Đối mặt với liên tiếp ba hồn kỹ hệ tinh thần cường đại, ngay cả Hồn Đấu La cũng khó lòng chống đỡ được, chứ nói gì đến Tà Hồn Sư? Tuy rằng hồn lực của Tà hồn sư mạnh hơn hồn sư bình thường, nhưng trước mặt Hoắc Vũ Hạo lại chẳng có chút tác dụng nào.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chuyển sang màu xanh lam. Ngay sau đó, một chùm ánh sáng màu lam ngọc khổng lồ từ trên người hắn bắn ra, đó là một trong hai hồn kỹ được Băng Bích Đế Hoàng Hạt truyền cho hắn - Băng Hoàng Chi Nộ.
Không còn hồn lực để phản kháng, tinh thần hải thì bị tổn hại nghiêm trọng, tên Tà Hồn Thánh kiêu căng này trong nháy mắt đã hóa thành một tảng băng.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay vỗ nhẹ vào cột băng, sau đó lại kích hoạt hồn kỹ mô phỏng, cùng với cột băng biến mất vào không khí. Đồng thời, hắn đưa băng thạch vào trong hồn đạo khí trữ vật của mình.
Hồn đạo khí trữ vật không thể lưu trữ sinh vật sống. Bởi vì bên trong không có không khí, bất kỳ sinh vật sống nào cũng đều sẽ chết trong đó, trừ khi có đủ sức mạnh để đột phá thoát ra ngoài.
Nhưng tình huống của tên Tà Hồn Thánh này khá đặc biệt. Sau khi bị băng cực hạn của Hoắc Vũ Hạo làm cho đông cứng, trong thời gian ngắn hắn không thể chết được, tạm thời cũng không cần không khí. Hoắc Vũ Hạo quyết định rời khỏi nơi này trước, sau đó sẽ xử lý hắn sau.
Mục đích của chuyến đi này Hoắc Vũ Hạo đã đạt được, hắn hài lòng quay người rời đi. Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như có đôi chút thay đổi.
Bầu trời phía trên hoàng cung của Thiên Hồn đế quốc trước đó còn đang hỗn loạn vì bão tuyết, giờ phút này đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, không chỉ vậy, toàn bộ đường phố cũng hoàn toàn im ắng. Đây chính là loại yên tĩnh khi mà mọi thứ đột ngột biến mất.
Hoắc Vũ Hạo vốn dĩ đang muốn rời đi, đột nhiên lại đứng lặng tại chỗ, hoàn toàn choáng váng, giống như bị trúng phải định thân pháp vậy.
Hắn chưa bao giờ sợ hãi ngay cả khi đối mặt với thiên quân vạn mã, vậy mà bây giờ chỉ trong vài nhịp thở, mồ hôi đã chảy dài trán hắn. Hắn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại nhưng vẫn không khỏi rùng mình. Loại áp lực này hoàn toàn là đến từ tinh thần, Hoắc Vũ Hạo kể từ khi bắt đầu sự nghiệp đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy.
Trong cung đương nhiên không thể không có âm thanh, và tình cảnh hỗn loạn sẽ không thể bình yên lại chỉ trong chốc lát được. Vậy mà lúc này Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Như thể quanh đây chỉ còn mỗi mình hắn.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Đơn thuần chỉ là một tiếng bước chân, từ từ hướng về phía này. Đây đã là tất cả những gì Hoắc Vũ Hạo có thể nghe được rồi.
Một bóng người xuất hiện ở cuối đường, chậm rãi đi về phía hắn. Xung quanh người đàn ông này dường như có một lớp sương mù, cho dù là với tu vi của Hoắc Vũ Hạo cũng không thể thấy rõ tình hình trên người hắn. Tất cả những gì Hoắc Vũ Hạo nhìn được chỉ là một màn đêm.
Người này chưa từng xuất hiện trong phạm vi tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo. Nguy hiểm này ập đến quá bất ngờ, khiến Hoắc Vũ Hạo chưa biết nên làm sao để đối mặt.
Tốc độ của người đàn ông này không nhanh cũng không chậm, hồn kỹ mô phỏng của Hoắc Vũ Hạo đối với hắn hình như chẳng hề có chút tác dụng. Cuối cùng, hắn càng lúc càng gần Hoắc Vũ Hạo, dừng lại cách đó tầm mười mét.
Sương mù tan đi, Hoắc Vũ Hạo sững sờ.
Hắn biết người này.
Nếu như trong đầu Hoắc Vũ Hạo có một bảng xếp hạng cường giả trên đại lục, vậy người trước mặt nhất định phải nằm trong hạng 3 cường giả mạnh nhất đương thời..
"Không ngờ lại là ngươi, nếu không phải Tịch Thủy kể cho ta biết về ngươi, ta khó có thể tin rằng chỉ mới mấy năm trôi qua mà ngươi đã trưởng thành đến trình độ như vậy rồi."
Trong giọng nói già nua của đối phương có chút ân cần, giống như đang trò chuyện với một người bạn cũ.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh đáp: "Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, xin chào Long tiền bối."
Đúng vậy, người tựa như có thể chưởng khống mọi thứ xung quanh, hiện tại xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo không ai khác chính là một trong hai Cực Hạn Đấu La nổi danh đương thời, Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao. Vị này đã từng nổi danh ngang hàng với Long Thần Đấu La Mục Ân, một cường giả cùng thời.
Nhìn thấy Long Tiêu Dao, trái tim Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chìm xuống đáy. Hắn biết rất rõ, đối thủ ở đẳng cấp như Long Tiêu Dao chắc chắn không phải thứ mà hắn có thể đối mặt. Long Tiêu Dao lợi hại đến mức hắn hiện tại không cách nào có thể tưởng tượng được.
Nếu Hoắc Vũ Hạo chưa ngưng tụ hồn hạch, có lẽ tâm lý của hắn sẽ tốt hơn. Chính vì hồn hạch được ngưng tụ, nên hắn mới thực sự hiểu được Cực Hạn đấu la trên Siêu cấp đấu la cường đại đến mức nào. Đó chính là sự tồn tại đứng đầu trong nhân loại, thậm chí có thể đối kháng với Thú Thần Đế Thiên mang hồn lực ở trạng thái hồn hạch!
Long Tiêu Dao mặc đồ đen, tóc trắng, y hệt như lần trước Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy.
Hoắc Vũ Hạo sở dĩ không nghĩ tới chính là hắn, bởi vì trước đó hắn chưa từng thấy qua Long Tiêu Dao xuất hiện trên chiến trường của Thiên Hồn đế quốc. Lúc này, sự xuất hiện của hắn đã cắt đứt mọi khả năng trốn thoát của Hoắc Vũ Hạo.
"Người trẻ tuổi, ta còn nhớ rất rõ, lần trước khi ta và ngươi cùng nhau đánh cược, ngươi đã cho ta không ít bất ngờ, hiện tại, ngươi còn mang đến cho ta càng nhiều bất ngờ hơn. Hiện tại ngươi đã là Hồn Thánh, nhưng xét theo hồn lực dao động trong cơ thể, xem ra ngươi cũng không còn cách hồn đấu la bao xa nữa. Mục huynh thực sự đã thu nhận được một đệ tử tốt!” Lúc này, Long Tiêu Dao dường như có chút thở dài, chắp tay sau lưng nhìn về bầu trời phía xa, không rõ đang nghĩ gì.
"Đừng nhắc đến sư phụ của ta, nếu sư phụ còn ở đây, chỉ sợ sẽ xấu hổ không dám đứng cùng ngươi." Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói.
Thực lực của hắn cùng Long Tiêu Dao chênh lệch rất lớn, nhưng hắn không hề sợ hãi. Cường quyền không thể khuất phục được hắn. Việc Long Tiêu Dao đi theo Thánh Linh Giáo khiến hắn cực kỳ khinh thường.
Long Tiêu Dao cau mày: “Người trẻ các ngươi làm sao biết được chuyện của thế hệ trước.”
Hoắc Vũ Hạo cười lạnh: "Ta chỉ biết ngươi trợ giúp Thánh Linh Giáo hại chết vô số người. Rất nhiều việc Thánh Linh Giáo dám làm đều là vì có ngươi tồn tại, ta thực sự không hiểu vì sao ngươi đạt đến trình độ này rồi vẫn bị lũ tà hồn sư kia lợi dụng, giúp bọn chúng càn quấy khiến sinh linh đồ thán, nếu như Nhật Nguyệt đế quốc thật sự thống nhất đại lục, thì bước tiếp theo của Thánh Linh Giáo nhất định là đứng lên thay thế bọn họ. loài người rất có thể sẽ trở thành nô lệ của Thánh Linh Giáo, cung cấp sinh mệnh cho bọn chúng tu hành. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng địa ngục trần gian đó sao?”
Long Tiêu Dao sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng nói: "Không nghiêm trọng như ngươi nói. Ngươi cho rằng tà hồn sư vốn là tà ác sao? Về điểm này, ngươi và đại đa số hồn sư đều sai. Trên thực tế, gần như mỗi tà hồn sư đều là những kẻ đáng thương, bởi vì đặc tính của võ hồn mà không được thế gian bao dung, từ nhỏ đến lớn không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, điều này dẫn đến tính cách bọn hắn trở nên cực đoan. Ta tin rằng nếu Nhật Nguyệt Đế Quốc thật sự thống nhất đại lục, giúp tà hồn sư thay đổi danh nghĩa, thì mọi chuyện sẽ khác, bọn họ sẽ tự biết kiềm chế bản thân, còn ai thống trị đại lục, đó không phải là việc ta quan tâm.”
Hoắc Vũ Hạo cười khinh thường: "Đúng vậy, lời của ngươi cũng có đạo lí nhất định. Rất nhiều Tà Hồn Sư từ khi còn trẻ đã phải chịu khổ, nhưng vì bị đối xử bất công mà bắt đầu chém giết, sử dụng đủ loại thủ đoạn tà ác để nâng cao thực lực bản thân. Chuyện này chẳng lẽ là đúng đắn sao? Chưa cần biết người khác thế nào, cứ thử nhìn vào tiền bối Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy mà xem. Vì ả ta có quan hệ với lão sư, nên ta sẵn sàng gọi một tiếng tiền bối. Tuy nhiên theo ta, ả chỉ đơn giản là ma vương giữa nhân gian.”
"Ngươi không được phép phê phán Tịch Thủy." Long Tiêu Dao ánh mắt đột nhiên ngưng tụ. Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thân thể mình như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ áp chế. Lực lượng kinh khủng này bóp chặt cơ thể hắn, như muốn nghiền hắn ra thành bột mịn.
Tuy nhiên, hắn vẫn nghiến răng nói tiếp: "Ta nói có gì sai sao? Ả ta là Tử Thần Đấu La, kiểm soát Tử Thần Tháp. Sở dĩ Tử Thần Tháp mạnh như vậy là bởi vì để nó có thể phát động, cần phải thiêu đốt linh hồn của con người. Một lần phát động toàn lực, ít nhất cũng phải tiêu thụ cả nghìn linh hồn. Lần trước ta đã tận mắt nhìn thấy nó. Dựa trên tình hình của Tử thần Tháp, nó chứa ít nhất cũng phải hàng vạn linh hồn. Đó là hàng vạn sinh mạng đấy! Tà hồn sư tổng cộng có bao nhiêu người? Mỗi người trong số họ là một sinh mạng, vậy những người bị họ giết thì không phải là sinh mạng sao? Diệp Tịch Thủy không chỉ giết người mà còn giam cầm linh hồn của họ, rồi cuối cùng thiêu đốt những linh hồn ấy dùng làm phương tiện tấn công, tiêu diệt họ cả về thể xác lẫn tinh thần. Biện pháp tàn nhẫn này thật sự là điều ngươi muốn thấy sao?”
Trước hàng loạt lời buộc tội của Hoắc Vũ Hạo, Long Tiêu Dao im lặng. Hắn đương nhiên biết những gì Hoắc Vũ Hạo nói đều là sự thật.
Long Tiêu Dao nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu nói: "Ta đã không có đường lui nữa rồi, ta nguyện ý vì Tịch Thủy làm bất cứ điều gì. Hiện tại ta chỉ có thể nghiêm khắc tự yêu cầu bản thân không được giết người. Về phần Thánh Linh giáo, bọn họ rốt cuộc đã làm gì, ta không hề hay biết, chỉ biết Tịch Thủy nói với ta rằng, chờ ngày đại lục thống nhất, một trật tự mới sẽ xuất hiện, chỉ khi đó hòa bình chân chính mới được thiết lập."
Hoắc Vũ Hạo không nói thêm gì nữa, hắn biết không thể lay chuyển được Long Hoàng Đấu La. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn lão ta, trong lòng có chút buồn bã. Tuy nhiên hắn không phải là không có hy vọng.
Nếu chỉ có một mình, hắn chắc chắn không có khả năng đối đầu với Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao. Tuy nhiên, đừng quên rằng hắn vẫn mang nghịch lân của Thú Thần.
Ban đầu cũng nhờ sự bảo vệ của Thú Thần nghịch lân, hắn mới có thể trốn thoát khỏi Tử Thần Đấu La Tịch Thủy. Một khi Long Tiêu Dao tấn công, khiến hắn cảm thấy mạng sống của mình bị uy hiếp, thú thần nghịch lân đương nhiên sẽ xuất hiện. Hơn nữa, hắn hiện tại không chỉ có hồn hạch, mà còn hấp thu được Vạn Năm Huyền Băng Tủy, sức chịu đựng của cơ thể đã mạnh hơn trước nhiều. Muốn giết hắn không phải là điều dễ dàng.
Long Tiêu Dao bình tĩnh nói: "Ngươi đang trông cậy vào lực lượng của Thú Thần Đế Thiên tới bảo hộ ngươi sao?"
Hoắc Vũ Hạo nheo mắt lại, vẫn không nói một lời.
Nhìn thấy vẻ mặt chấp nhận của Hoắc Vũ Hạo, Long Tiêu Dao khẽ mỉm cười: “Người bạn trẻ, kỳ thật ta rất có hứng thú với ngươi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể tu luyện đến trình độ này rồi, có thể coi là nhân trung long phượng. Tịch Thủy trước đây đã nói cho ta biết về tình hình của ngươi. Ta tự nhiên sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa. Trước mặt một Cực Hạn Đấu La, không một lực lượng bảo hộ nào có thể bảo vệ được cho ngươi đâu. Huống chi..."
Nói xong, Long Tiêu Dao đột nhiên quay đầu nhìn về phía mái nhà bên cạnh, tay phải làm ra một động tác như thể nắm lấy không gian: “Đứng xem cũng đã lâu, sao còn chưa ra mặt, cô nương.”
Thế giới vốn yên bình và tăm tối dường như đột nhiên trở lại bình thường, tất cả những âm thanh vừa nãy không thể nghe thấy, bây giờ lại xuất hiện.
“Á!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một thân ảnh bị một cỗ lực lượng vô hình từ trên cao kéo xuống, rơi về phía sau cách Hoắc Vũ Hạo không xa.
Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, mọi áp lực mà Long Tiêu Dao đặt lên người hắn đều biến mất. Hắn vô thức nhìn lại. Lần này hắn thực sự bị làm cho kinh ngạc..
Giống như trước đây hắn chưa từng cảm nhận được vị trí của Long Tiêu Dao, hắn cũng chưa từng cảm nhận được vị trí của người này bằng tinh thần tham trắc.
tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo tuy mạnh mẽ, nhưng khi dò xét trên phạm vi rộng, chỉ có những người có hồn lực dao động mạnh mới khiến hắn chú ý trước, còn người bình thường không có hồn lực dao động, tự nhiên hắn sẽ không để ý nhiều, dù sao thì những người đó cũng không phải là mối đe dọa đối với hắn. Nhưng nếu như trong đám người thường đó, có người cố tình dùng thủ đoạn phù hợp để áp chế hồn lực thì Hoắc Vũ Hạo khó có thể phát hiện ra.
Hắn không phát hiện được người trước mặt, nguyên nhân chỉ có một - người này quen thuộc với hắn, biết rõ năng lực tinh thần tham trắc của hắn, cho nên vẫn luôn ẩn mình ở gần con đường bên cạnh hoàng cung, áp chế hồn lực của bản thân và không thể hiện bất cứ hành động gì.
"Ngươi...Sao ngươi lại ở đây?" So với sự bình tĩnh lúc trước, giọng của Hoắc Vũ Hạo lúc này đã có chút run rẩy.
Hắn không sợ việc đơn độc đối mặt với Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao, cùng lắm cũng chỉ chết mà thôi. Hắn đã phải vật lộn bên bờ vực sự sống và cái chết vô số lần rồi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người trước mặt, hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa. Bởi vì đây không ai khác chính là Đường Vũ Đồng, người có ngoại hình giống hệt Đông Nhi!
Đường Vũ Đồng mặc dù tiếp đất không ổn định, nhưng cũng không thê thảm cho lắm. Xem ra Long Tiêu Dao đối với nữ nhân vẫn luôn thủ hạ lưu tình.
Nàng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi đáp: "Sao ta không thể ở đây?"
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo hiện lên nụ cười khổ, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, đối mặt với Hắc Ám Thánh Long, hắn làm sao có thể chạy trốn? Giờ hỏi lý do Đường Vũ Đồng đến đây thì có tác dụng gì sao.
Long Tiêu Dao khẽ mỉm cười: “Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp. Suốt nãy giờ vẫn luôn trốn một góc. Sau khi ta xuất hiện, cô ấy đã nhiều lần muốn ra tay nhưng lại không tìm được cơ hội. Có cô ấy ở đây, ta tin rằng lực lượng Thần thú trong tay ngươi sẽ không có nhiều tác dụng. Đi thôi, chúng ta đổi chỗ, ở đây ồn ào quá.
Vừa nói, Long Tiêu Dao vừa vung tay lên, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng và tăm tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook