Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1012: (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lúc này, một tia sáng vàng nhàn nhạt bắt đầu thoát ra từ miệng chứa long dược của hắn. Ánh sáng vàng dịu dàng chảy dọc và lan tỏa khắp cơ thể hắn
Long Tiêu Dao ôm Đường Vũ Đồng đặt nàng ở bên cạnh, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: "Thật là một màn cảm động! Nếu tiểu cô nương này còn không thích hắn, thật là kỳ quái. Trừ khi họ là song sinh, làm sao có nhiều người giống nhau đến thế!”
Nếu lúc này Hoắc Vũ Hạo còn tỉnh táo, nhất định sẽ bị lời nói của Long Tiêu Dao làm cho chấn động. Hiển nhiên, vị Long Vương Đấu La này biết rất rõ chuyện của mình.
Đế quốc Nhật Nguyệt, Minh Đô, Hoàng cung.
Hứa Thiên Nhiên lặng lẽ ngồi ở trên chiếc ghế lưng cao khảm nhiều loại ngọc quý lộng lẫy. Cách đó không xa, Quất Tử quỳ một chân xuống, cúi đầu. Có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi tái nhợt.
"Đứng lên, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cứ ngươi." Hứa Thiên Nhiên vẫy tay với nàng.
Quất Tử cúi đầu nói: "Bệ hạ, chuyện này là lỗi của thần. Nếu thần cảnh giác hơn thì tổn thất đã không nặng nề như vậy. Lần này phía ta tổn quân,và tổn thất nhiều tài nguyên, xin hãy trừng phạt thần."
Hứa Thiên Nhiên đứng lên, đi tới gần Quất Tử, đỡ nàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Được rồi, lần này chuyện xảy ra đột ngột như vậy, ai có thể ngờ tới linh hồn thú ở cực bắc băng nguyên lại sẽ náo loạn như vậy. ?Theo như ngươi nói, lúc đó ít nhất có hai con hồn thú tấn công ngươi, bọn chúng rất có thể là thành viên của Cực bắc tam đại thiên vương , ngươi có thể nguyên vẹn trốn thoát cũng không dễ dàng gì. Phương Bắc hoàn cảnh địa phương khá khắc nghiệt, khác biệt với những nơi khác, cơ bản là quê hương của những băng hồn thú đó, xem ra lần này chúng ta đã phạm sai lầm, bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy.”
"Thần đã nhận thức được tội lỗi của mình ồi." Quất Tử cúi đầu nói.
Hứa Thiên Nhiên nắm lấy tay nàng, đi đến một bên, cùng nàng ngồi xuống: “Thật là tội ác! Một năm qua ngươi đã vất vả vì ta và đế quốc, gầy đi rất nhiều, ngươi đã làm rất nhiều rồi, rất nhiều cống hiến to lớn, uy tín của ngươi trong quân đội tăng vọt, và ngươi đã là chỉ huy trong quân đội. Sai lầm nhất thời có tính là gì? Không ai có thể luôn chiến thắng. Sau khi chúng ta hoàn toàn chiếm đóng Đế quốc Thiên Hồn và Đế quốc Đấu Linh, ta sẽ để ngươi dẫn đầu quân đội. Hãy đi tiêu diệt những linh thú ở cực bắc băng nguyên. Đến lúc đó, những kim loại quý hiếm đó vẫn sẽ là của chúng ta. Chỉ cần những linh hồn thú đó còn ở đây, ta tin rằng Đế quốc Đấu Linh sẽ không thu được gì, vì vậy ngươi không cần phải để tâm quá nhiều đến vấn đề này."
Sau đó Quất Tử ngẩng đầu lên và nói với vẻ biết ơn: “Cảm ơn ân huệ của ngài”.
Hứa Thiên Nhiên nhìn nàng mỉm cười, sau đó đột nhiên thở dài: “Tình hình ở tiền tuyến hiện tại rất ổn định, chúng ta đã chiếm giữ một vùng đất rộng lớn ở Đế quốc Thiên Hồn. Tuy nhiên, do sự ràng buộc của Tinh La Đế quốc, sức mạnh quân sự của chúng ta có phần bị giảm sút. Đặc biệt là trong giai đoạn đầu của trận chiến, các loại tài nguyên đã bị tiêu hao rất nhiều và một số vật tư không có ở hậu phương, hiện tại chúng ta hãy duy trì tình hình ổn định và đừng vội tiếp tục tấn công , nếu không chiến tuyến sẽ kéo dài quá lâu, điều này sẽ tạo cơ hội cho ba quốc gia vốn thuộc về lục địa Đấu La."
Nói về trận chiến ở tiền tuyến, Quất Tử lấy lại sự tự tin và nói: “Mặc dù tuyến tiếp tế của chúng ta hiện tại có chút dài, nhưng khu vực mà chúng ta chiếm giữ ở đế quốc Thiên Hồn tương đối ổn định. Ngài nói đúng, trận chiến ở tiền tuyến cần phải ổn định. Chúng ta vẫn cần phải giải quyết những rắc rối do Tinh La Đế quốc ở phía sau gây ra càng sớm càng tốt. Để giải quyết vấn đề mở rộng đường tiếp tế nếu chúng ta tiếp tục tấn công, thần đề nghị rằng sau khi chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta hãy mời Tử Thần Đấu La ra tay, lần nữa chiếm lại Minh Đấu Sơn, uy hiếp Tinh La đế quốc. Chỉ sau khi Minh Đấu Sơn tiền tuyến phòng ngự ổn định thì tiền tuyến mới có thể tiếp tục tấn công không chút kiêng dè.”
Hứa Thiên Nhiên cười nói: “Tiểu Quất Tử của ta bây giờ đã trở thành một thống lĩnh nổi tiếng, trong quân lão nhân đều khen ngợi ngươi rất cao, ngươi có thể bố trí những chiến thuật quân sự này, chỉ cần mỗi lần có chiến dịch lớn đều báo cáo cho ta. "
"Vâng. Bệ hạ. Vậy xin cho phép thần xuất phát vào ngày mai và dẫn dắt hỏa phượng hồn đạo sư tham gia vào nhiệm vụ nội địa bóp nghẹt các hồn sư của Tinh La Đế Quốc. Thần phải tiêu diệt bọn họ trong thời gian ngắn nhất và tạo ra một đòn tấn công trên Tử Thần Đấu La. "
Hứa Thiên Nhiên đứng dậy. Với sự tiến bộ của công nghệ dò tìm linh hồn, đôi chân giả của hắn đã đạt đến mức có thể trông như thật.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Quất Tử, trấn áp thổ phỉ là quan trọng, nhưng thật sự không thể trong thời gian ngắn làm được, cho nên để người khác làm. Ta đã thỉnh cầu Thánh Linh Giáo chủ Chung Lập Vũ tự mình ra tay. Tử Thần Đấu La đóng quân ở biên giới, đó chính là Định Hải Thâm Quyến, những hồn sư Tinh La đế quốc kia chỉ có thể tạo cho chúng ta một ít phiền toái, nhưng bọn họ thật sự không làm được gì.”
Quất Tử trong lòng cảm động, hỏi:
"Bệ hạ, ngài có việc gì muốn ta làm không?"
Hứa Thiên Nhiên khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, có một việc rất quan trọng, ngươi nhất định phải làm."
Quất Tử nhanh chóng đứng dậy, quỳ một chân xuống bên cạnh Hứa Thiên Nhiên và nói: "Xin hãy bệ hạ hãy hạ lệnh. Chỉ cần Quất Tử có thể làm được, thần sẽ không chút do dự mà dốc hết tâm sức."
Hứa Thiên Nhiên trên mặt lộ ra một tia trách móc, cúi người đỡ nàng đứng dậy: “Nha đầu ngốc, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta hiện tại là phu thê, không cần phải khách khí như vậy, nhưng ngươi không lắng nghe."
Quất Tử cúi đầu, thấp giọng nói: “Trong lòng Quất Tử, người lúc nào cũng là chủ, Quất Tử chỉ là người của người. Mạng sống của Quất Tử là do người ban tặng, chỉ cần người cần, cho dù Quất Tử có phải chết đi chăng nữa, Quất Tử cũng sẽ không bao giờ ngần ngại.”
Hứa Thiên Nhiên mặc dù là anh hùng của thế hệ , nhưng hắn cũng là một con người. Trong những năm đầu của hắn, em trai hắn đã bí mật ám sát hắn và suýt giết chết hắn, chỉ sau khi Quất Tử bị thương nặng, hắn mới được đưa ra ngoài. Trong những năm qua, hắn được bao quanh bởi vô số đại cường gia và bạn tâm giao, nhưng người hắn tin tưởng nhất chính là Quất Tử.
Hứa Thiên Nhiên nhẹ nhàng duỗi cánh tay a, ôm Quất Tử vào lòng: “Ta nói, ngươi là thê tư của ta, không phải thuộc hạ, hiện tại và tương lai, chỉ cần ngươi không phản bội ta, sau này ngươi sẽ không thua kém gì những người khác”
Quất Tử nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, trên môi nở nụ cười hài lòng. Nhưng thực ra trong lòng nàng cũng thầm thở dài. Thưa bệ hạ, thần không biết tính cách của ngài rasao? Nếu thần cư xử kém tôn trọng hơn một chút trước mặt ngài, thần e rằng ngài sẽ lập tức nghi ngờ. Thần biết ngài quá rõ nên thần phải làm điều này để tiếp tục lấy được lòng tin của ngài!
"Bệ hạ, ngài muốn thần làm gì?"
Hứa Thiên Nhiên sắc mặt có chút giật mình, trầm giọng nói: “Sau khi ngươi ra ngoài lần này, các đại thần sẽ cùng nhau đưa thư cho ta thỉnh cầu ngươi.”
Quất Tử nói: "Điều gì khiến bệ hạ gặp rắc rối như vậy? Ai đang làm khó bệ hạ? Ta sẽ đi giết hắn..." Lúc này, trong mắt nàng lóe lên một tia lạnh lùng.
Hứa Thiên Nhiên lắc đầu nói: "Nếu là chuyện khác, ai dám uy hiếp ta? Bất quá việc này quả thực khó có thể ngăn cản mọi người bàn tán. Bọn họ yêu cầu ta lập thái tử càng sớm càng tốt trong khi ta ở đây còn rất trẻ”
Nghe được hai chữ "Thái tử ", Quất Tử không khỏi hơi run lên, vô thức ngẩng đầu nhìn Hứa Thiên Nhiên.
Hứa Thiên Nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: "Chỉ có ngươi biết bí mật của ta. Làm sao ta có phong thái tử được? Từ khi lên ngôi, ta chỉ có ngươi làm hoàng hậu. Ngoại trừ điều đó ra, ta chưa từng có phi tần.Người ngoài nhìn vào có vẻ như đây là tình cảm vợ chồng sâu đậm của chúng ta, nhưng thực ra nguyên nhân thì ngươi cũng biết cả đấy.”
Quất Tử không nói gì. Lúc này nàng không biết phải nói gì. Điều này có liên quan đến khuôn mặt của Hứa Thiên Nhiên.
Hứa Thiên Nhiên lẩm bẩm nói: "Hiện tại ta nhất định phải có một đứa con, tốt nhất là con trai, ngăn cản mọi người bàn tán. Cho dù không phải con trai, chỉ cần có thể có con, chúng ta cũng không sợ những đại thần kia sẽ nói gì. Vậy thì ngươi sẽ ở trong cung một thời gian, ngươi vẫn là tổng tư lệnh quân đội, nhưng tạm thời sẽ không ra chiến trường, trước tiên hãy cho ta một đứa con.”
"Cái này..." Quất Tử ngơ ngác nhìn Hứa Thiên Nhiên, sửng sốt một lát, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, ý của ngài là muốn chúng ta nhận nuôi một đứa bé?"
Hứa Thiên Nhiên lắc đầu, khịt mũi: “Những lão già tiền triều đó đều đang nhìn chằm chằm vào ta, làm sao ta có thể giấu việc nhận con nuôi với bọn họ? Trong hoàng cung đều có người của bọn họ, chuyện này không thể có chỗ cho sai sót được, vậy chúng ta phải thực hiện nó như thế nào đó. Ngươi có nhớ không? Lần trước ta đã nói với ngươi rằng ta có thể tìm cách cấy một hạt giống vào cơ thể ngươi để nó bén rễ và nảy mầm. Ta có thể lấy một hạt giống như vậy từ người thân của mình và đưa nó cho ngươi. Ngươi có thể đặt nó vào cơ thể mình. Sau khi sinh ra, đứa trẻ này sẽ là người thừa kế tương lai của ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook