Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1015: Huyền Lão anh minh (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Tiến vào học viện, Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối đều đi chậm lại.
“Vũ Hạo, ngươi cùng Vũ Đồng xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngày đó đưa đệ trở về mà nàng lại không nói một lời?” Bối Bối có chút nghi hoặc hỏi.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói: “Đệ cũng không biết! Ngày đó chúng ta gặp nguy hiểm, cuối cùng chính là nàng cứu đệ, nàng nhất định cũng bị thương, vội vàng trở về học viện để nghỉ ngơi.”
Hắn không dám nói cho Bối Bối biết hắn bị đâm chín nhát vì cứu Đường Vũ Đồng, nếu nói ra, có thể Bối Bối sẽ mắng hắn. Hắn không sợ ai khác, chỉ sợ Bối Bối. Cũng giống như cách Đới Lạc Lê đối xử với hắn, hắn luôn coi Bối Bối như anh trai mình.
Bối Bối nói: “Nếu nàng đã cứu đệ, đệ có thể đến gặp nàng sau khi chúng ta báo cáo với Huyền lão. Lần này Vũ Đồng đã dùng mọi cách để cứu đê, đối xử với đệ rất tốt. Ta có thể thấy được, nàng có thiện cảm với đệ.”
Hoắc Vũ Hạo trên mặt lộ ra nụ cười khổ, nhưng hắn cũng không có trực tiếp cự tuyệt Bối Bối mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của Bối Bối, hai người trực tiếp đến Hải Thần đảo và đi thẳng đến Hải Thần các.
Đến bên ngoài Hải Thần các, Hoắc Vũ Hạo lập tức dừng lại, tới Hoàng kim thụ quỳ lạy. Bối Bối cũng cùng hắn quỳ xuống.
Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ: Sư phụ, đệ tử sống sót trở về. Lần này gặp được Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao, không biết vì sao cuối cùng lại thả con đi. Có phải vì người không? Tại sao tu vi của con lại thăng cấp sau khi bị đâm chín nhát đao và trên thân thể không có bất kỳ vết thương nào?
Hoắc Vũ Hạo muốn đợi lát nữa đi tìm Đường Vũ Đồng hỏi về vấn đề này. Nhưng hắn mơ hồ nhớ tới, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Đường Vũ Đồng hình như đã bất tỉnh do bị kích thích quá mức. Trong trường hợp đó, nàng có thể biết chuyện gì đã xảy ra không? E rằng rất khó khăn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo không khỏi thở dài bất lực.
"Sao lại thở dài? Hai người vào đi." Giọng nói của Huyền lão truyền đến từ Hải Thần các.
Sau đó Hoắc Vũ Hạo và Bắc Bắc đứng dậy đi về phía Hải Thần Các. Trong thế hệ trẻ, chỉ có sư tỷ Trương Lạc Huyên và hai người họ mới có thể tự do ra vào Hải Thần Các. Họ đều là thành viên của Hải Thần Các thế hệ mới, và chắc chắn sẽ là người đứng đầu Học viện Sử Lai Khắc trong tương lai.
Huyền lão đã sớm đợi họ ở tầng một. Sau khi nhìn Hoắc Vũ Hạo, Huyền Lão nói: “Vũ Hạo, tại sao mỗi lần ra ngoài lại gặp phải những vấn đề khác nhau? Ngươi chẳng qua là nam châm thu hút các vấn đề mà thôi!"
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thắt lại, hắn thầm nghĩ: Lẽ nào Vũ Đồng đã nói với Huyền lão về việc chúng ta gặp phải Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao rồi? Điều này thật rắc rối! Nếu như Huyền lão nói ra sự tình, đại sư huynh nhất định sẽ mắng ta!
Tuy nhiên, lúc này, anh không còn cách nào khác ngoài kiên trì cười cười nhận lỗi, nói: “Huyền lão, con cũng không biết là tại sao. Nhưng mà lần này con lại lập được công lao, dù có sai thì cũng có thể lấy công chuộc tội mà…”
Huyền lão gật đầu nói: “Sai, ngươi không sai, ngươi chỉ là thường xuyên gây phiền toái cho lão phu mà thôi. Có điều, lần này ngươi ở Cực Bắc làm rất tốt. Hãy nói cho ta biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để tiêu diệt Nhật Nguyệt Đế quốc. Theo lý thuyết, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ngươi, bất luận người làm như thế nào cũng không thể đối phó được một đoàn hồn đạo sư. Những gì Thu Thu nói khi trở lại rất mơ hồ và nàng cũng không biết ngươi đã làm gì.”
"Được rồi. Là thế này, Huyền lão, có một số việc con muốn báo cáo trước với người, người còn nhớ linh hồn đầu tiên của con không?" Hoắc Vũ Hạo nói.
Huyền lão suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con đang nói về cô bé dễ thương đó phải không?”
Hoắc Vũ Hạo vội vàng gật đầu nói: "Đúng, chính là nàng."
“Đương nhiên là ta nhớ. Một cô bé đáng yêu như vậy, sao có thể không nhớ được? Có chuyện gì vậy? Liên quan gì đến nàng?” Huyền lão nghi ngờ hỏi. Không chỉ có ông, Bối Bối cũng có chút tò mò. Tuy rằng hắn vẫn luôn biết năng lực của Hoắc Vũ Hạo có chút thần bí, nhưng nó liên quan đến sự riêng tư của Hoắc Vũ Hạo, trừ phi Hoắc Vũ Hạo tự mình nói ra, hắn chưa bao giờ hỏi qua. Khi Hoắc Vũ Hạo tự mình nhắc tới, hắn tự nhiên nảy sinh tò mò.
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc nói: "Nàng không chỉ là một cô bé, xuất thân của cô ấy thực ra cũng khá lớn."
Lúc này, hắn kể ngắn gọn về việc hắn khi ấy gặp phôi thai của Tuyết Đế tại Học viện hồn đạo sư Nhật Nguyệt Đế quốc, sau đó dung hợp với Tuyết Đế như thế nào và vì Tuyết Đế tạo ra một linh hồn ra sao.
Sau khi nghe hắn kể, biểu cảm trên khuôn mặt của Huyền lão và Bối Bối cực lỳ đặc sắc!
Những chuyện đã xảy ra với Hoắc Vũ Hạo không còn có thể giải thích bằng từ “thần bí” đơn giản được nữa. Một hồn sư nhân loại lại dung hợp với Tuyết Đế, kẻ đứng thứ ba trong mười đai hung thú nhất hiện nay! Phải biết rằng, Tuyết Đế là tồn tại chỉ đứng sau Thú Thần Địch Thiên và Tà Nhãn Bạo Quân chúa tể, hắn đã tu luyện ít nhất 70 vạn năm.
Khi Tuyết Đế ở thời kỳ đỉnh cao, ngay cả Huyền lão cũng không chắc chắn rằng bản thân có thể chiến đấu chống lại bà ta. Nếu như ở Cực Bắc Băng Nguyên, Tuyết Đế thậm chí còn có năng lực khiêu chiến trực diện Thú Thần! Một vị siêu cấp cường giả như vậy lại trở thành linh hồn của Hoắc Vũ Hạo!
Chẳng trách năng lực Cực Hạn Chi Băng của Hoắc Vũ Hạo có thể tăng lên nhanh như vậy, đằng sau nó vậy mà lại có nguồn gốc như vậy! Năng lực Cực Hạn Chi Băng khó tu luyện đã khiến Hoắc Vũ Hạo gần như tiến vào cấp độ hồn thánh cùng với Bối Bối và những người khác.
"Con đưa Tuyết Đế đã khôi phục trí nhớ vào vùng trung tâm Cực Bắc. Dưới sự chỉ dẫn của Tuyết Đế, chủng tộc mạnh nhất Cực Bắc, Thái Thản Tuyết Ma, đã giúp đỡ chúng con. Con dẫn theo những hồn thú này thực hiện một kế hoạch đơn giản chính là phá hủy doanh trại và cơ sở hạ tầng ở nơi đại quân Nhật Nguyệt Đế quốc đóng quân. Tại địa phương có hoàn cảnh khắc nghiệt như Cực Bắc, sau khi những cơ sở hạ tầng này bị hủy, quân đội Nhật Nguyệt Đế quốc không còn cách nào để tiếp tục sống sót, nên chỉ có thể rút lui. Với sự đe dọa của hồn thú cường giả ở Cực Bắc, con tin rằng Nhật Nguyệt Đế quốc sẽ không có bất kỳ hành động nào trong một thời gian ngắn.” Hoắc Vũ Hạo giải thích.
Huyền lão nghe xong câu chuyện của Hoắc Vũ Hạo, khóe miệng giật giật: "Như vậy cũng được sao? Ngươi vậy mà có thể sử dụng sức mạnh của hồn thú ở Cực Bắc. Này thật là..."
“Hì hì.” Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, có chút vui mừng, có chút kiêu ngạo.
Huyền Lão trừng mắt nhìn hắn nói: “Đừng quá kiêu ngạo, sau này gặp phải loại chuyện này cũng đừng lỗ mãng. Ngươi không thể trước đem tin tức truyền về học viện, đợi viện binh của học viện sao? Lẽ nào ngươi không tin tưởng những lão già chúng ta sao?”
Hoắc Vũ Hạo mặc dù bị Huyền lão quở trách nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Đúng! Học viện Sử Lai Khắc là nhà của hắn.
"Đúng vậy, con sai rồi, Huyền lão lần sau con nhất định sẽ chú ý." Thái độ Hoắc Vũ Hạo nhận lỗi rất tốt.
Huyền lão vốn định giáo huấn hắn thêm vài câu, nhưng thấy thái độ nhận lỗi của hắn như vậy, trái lại không thể tiếp tục. Dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng đã trưởng thành.
Huyền lão không khỏi bật cười nói: “Tiểu tử ngươi luôn chủ động thừa nhận lỗi lầm và kiên quyết không sửa đổi”.
Hoắc Vũ Hạo xấu hổ gãi đầu, nhưng Bối Bối lại rất hiểu ý gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Con và đại sư huynh lần này đến đây vì chuyện của cô Tiểu Nhã . Lần này khi đến Thiên Đấu thành, con đã bắt được một tà hồn sư và hỏi ra tình báo của cô Tiểu Nhã ngay lúc Nhật Nguyệt Đế quốc và Thiên Hồn Đế quốc giao chiến ở tiền tuyến.”
Nói đến đây bản thân hắn đã hiểu rõ, Hoắc Vũ Hạo lúc này âm thầm mừng rỡ, Huyền lão tựa hồ không biết hắn vì Đường Vũ Đồng chịu chín nhát đao, nếu không lúc dạy bảo hắn, ông cũng sẽ không có thái độ như vừa nãy.
Bối Bối rõ ràng có chút lo lắng, vội vàng nói cho Huyền lão tình huống mà hắn đã biết được từ miệng Tà hồn thánh Chử Diễm Vĩ.
Huyền lão trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, Đường Môn các ngươi nên tổ chức nội bộ, ta cũng sẽ cân nhắc xem ai nên đi cùng các ngươi."
Bối Bối hiển nhiên sửng sốt, ngập ngừng dò hỏi: "Huyền lão, chúng con cứu Tiểu Á, đối với học viện có ảnh hưởng gì không?"
Huyền lão liếc hắn một cái: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì. Có gì nữa? Nhật Nguyệt Đế Quốc không biết chúng ta sẽ đối phó bọn hắn sao? Lần này ngươi ra ngoài không chỉ phải giải cứu Đường Nhã thành công, mà còn là cũng là để lập thành tích ở tiền tuyến, không chỉ tăng cường lòng tin của ba quốc gia vốn thuộc lục địa Đấu La, mà còn khiến Nhật Nguyệt Đế quốc trở nên thành thực hơn. Đồng thời, chúng ta cũng phải tìm cách để đánh lạc hướng Nhật Nguyệt Đế quốc.”
Mắt Bối Bối sáng lên: “Huyền lão anh minh.”
Huyền lão không vui, nói: “Thằng nhóc này đừng nịnh hót nữa. Vậy ngươi nói xem, ta anh minh chỗ nào?”
“Ừm... Huyễn lão, con có chút bối rối, Vũ Hạo, đệ nói đi." Nói xong, hắn kéo Hoắc Vũ Hạo lại đây.
Đại sư huynh thật bất công! Hoắc Vũ Hạo cười khổ, nhưng cũng không dám nói ra, suy nghĩ một chút mới trả lời: "Các phương diện khác, Huyền lão đã nói rất rõ ràng. Còn việc đánh lạc hướng, rất đơn giản, chúng ta chỉ cần không điều động hồn đạo sư là được. Nếu như chỉ có các hồn sư truyền thống của học viện Sử Lai Khắc chúng ta ra chiến trường thì Nhật Nguyệt Đế Quốc đương nhiên sẽ tin rằng lực lượng chủ yếu nhất của chúng ta vẫn đến từ hồn sư. Cho dù hệ thống hồn đạo phát triển cũng không thể so sánh với hồn sư.”
Huyền tiên sinh hài lòng gật đầu nói: "Vậy thôi. Bây giờ Lâm Nhi và Đa Đa đều bận rộn với hệ thống hồn đạo, không có thời gian rảnh. Ta bảo Thiếu Triết đi cùng các ngươi, hắn đủ để đại diện cho học viện." Nhưng thời gian học tập và đào tạo ở học viện rất eo hẹp, nhân lực cũng không nhiều. Hãy để Tống lão cùng đi. Có hai vị này, ít nhất có thể bảo vệ các ngươi chu toàn.”
Hiện tại ở Sử Lai Khắc học viện, Tống lão là cường giả chỉ đứng sau Huyền lão. Võ hồn Thanh Ảnh Thần Ưng của lão nhân gia đã đóng một vai trò rất lớn trong trận chiến chống lại Tinh Đẩu Thú Triều.
Có hai siêu cấp Đấu La này hỗ trợ, lần này hành động, cơ hội thành công đương nhiên cao hơn rất nhiều.
Bối Bối kích động đến mức xoa hai tay vào nhau: "Huyền lão, đa tạ người."
Huyền lão bình tĩnh cười nói: "Cảm tạ cái gì? Ta đã nói rồi Sử Lai Khắc Học Viện cùng Đường Môn là người một nhà. Tiểu Á là môn chủ thực sự của Đường Môn, lẽ nào không nên giải cứu nàng sao? Chỉ là, hiện tại các ngươi có biện pháp giải trừ tà đọc trong người nàng không?
Sắc mặt Bối Bối hơi trầm xuống, nói: "Rất khó khăn, nhưng chỉ khi chúng con cứu nàng trở về mới có cơ hội.”
Huyền lão nói: “Ừ, cũng được. Lần này các ngươi đi, nhất định phải cẩn thận. Sau khi về ngươi hãy cân nhắc xem lần này đi muốn dẫn theo những ai. Vốn dĩ ngươi ở lại trấn thủ Đường Môn là tốt nhất. Nhưng nếu như vậy e rằng lòng ta không yên tâm. Vì lẽ đó ngươi vẫn nên đi. Việc bên Đường Môn ngươi cần sắp xếp trước cho tốt.
"Vâng, con nhất định sẽ thu xếp cho tốt." Bối Bối hưng phấn nói.
“Huyền lão, Đường Vũ Đồng sau khi trở về thế nào rồi? Nàng đã cứu con, con dự tính đi thăm nàng.” Hoắc Vũ Hạo dò hòi Huyền lão.
Huyền lão nói: “Bây giờ ngươi không gặp được nàng đâu. Nàng đang bế quan tu luyện rồi”.
"A?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Huyền lão.
Huyền lão nói: “Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nha đầu này. Sau khi cứu được ngươi, ta cảm thấy nàng có chút hốt hoảng. Sau đó, nàng xin phép ta và bế quan tu luyện. Cô ấy cũng quy định bất kỳ ai cũng không được phép quấy rầy. Nha đầu này thiên phú xuất sắc, không thua kém ngươi, hy vọng lần này nàng bế quạn sẽ thu hoạch được gì đó"
Nghe Huyền lão nói như vậy, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không kiên trì gì nữa, sau khi cùng Bối Bối rời Hải Thần các, trực tiếp trở về Đường Môn.
Bối Bối lập tức trở nên bận rộn. Lần này rời đi, không biết khi nào sẽ quay lại. Bên này việc xây dựng Đường Môn đang rầm rộ nên hắn đương nhiên phải sắp xếp mọi việc cho tốt.
Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo không thể nhàn rỗi, sau khi trở về phòng, hắn lập tức gọi Tuyết Hoàng trong linh hải. Hiện tại tình hình bên phía Băng Hùng Vương không rõ ràng, nhưng hắn tin tưởng Tuyết Đế nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp tìm được Băng Nguyên Hùng Vương.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ: Lần này e rằng hắn sẽ bị Tuyết Đế mắng. Phải biết rằng, lúc đó hắn thật sự một lòng muốn chết, hiện tại phải đối mặt Tuyết Đế, Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm bọn họ, trong lòng hắn có chút thấp thỏm.
Nhưng “con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng”, dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng phải xử lý. Không biết làm sao, hắn nghiến răng gọi Tuyết Đế trong linh hải.
Quang ảnh chợt xuất hiện, Tuyết Đế từ thân thể hắn tách ra ngoài. Đúng như Hoắc Vũ Hạo dự đoán, Tuyết Đế vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, như thể có thù không đội trời chung với hắn
“Ta sai rồi.” Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, dùng chiêu v chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình ừa rồi đối với Huyền lão.
Tuyết Đế nhìn hắn không nói lời nào.
"Tuyết Đế, ta biết ta sai rồi, ta..."
“Phốc!” Tuyết Đế đột nhiên cười lớn, nụ cười giống như hoa xuân nở rộ.
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tuyết Đế cười tươi như hoa, không khỏi sửng sốt.
"Ngươi cười cái gì vậy?"
Tuyết Đế sắc mặt thay đổi, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói xem? Ngươi cho rằng ta cười cái gì ?"
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Ta thật sự không biết! Ta thà rằng bây giờ người mắng ta, ngược lại sẽ thoải mái hơn."
Tuyết Đế tức giận nói: “Ba ba, ngươi là đồ ngu sao?”
Tiếng gọi "ba ba" của nàng khiến Hoắc Vũ Hạo nổi hết da gà: "Ta nghĩ ngươi goi ta như vậy còn tàn nhẫn hơn cả việc mắng mỏ."
Tuyết Đế tức giận nói: "Ta chính là gọi ngươi như vậy! Ba ba, ba ba, ba ba..."
Hoắc Vũ Hạo bất lực nghe, không dám phản kháng chút nào. Ai đã khiến hắn phạm sai lầm vậy?
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook