Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1065: Đơn độc tương thân? (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Xin chào, Hoắc Vũ Hạo. Ta tên là Tô Đồng, Thất Hoàn Hồn Thánh, võ hồn của ta là Băng Thiên Tuyết Nữ." Lời giới thiệu của nàng còn ngắn hơn hai người trước, nhưng chỉ câu này thôi đã đủ thu hút sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo rồi. Băng Thiên Tuyết Nữ Võ Hồn? Nói cách khác, Tô Đồng này cũng có được võ hồn cực hạn băng sao?
Băng Thiên Tuyết Nữ cũng chính là chủng tộc của Tuyết Đế! Theo như Hoắc Vũ Hạo biết thì cho dù là ở Cực Bắc Chi Địa cũng chỉ có mình Tuyết Đế là thuộc chủng tộc Băng Thiên Tuyết Nữ, trước giờ không còn một tộc nhân nào khác. Không ngờ rằng trong nhân loại vậy mà lại có thêm một võ hồn Băng Thiên Tuyết Nữ xuất hiện.
Tô Đồng vừa nói dứt lời, không chỉ có Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc, mà cả đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược, cùng các vị cao tầng của Sử Lai Khắc học viện đang ngồi trên thuyền ở phía xa cũng đều không khỏi chấn động.
Huyền lão quay đầu nhìn về phía Ngôn Thiểu Triết: "Thiểu Triết, chuyện này là sao? Trong nội viện chúng ta có một học viên sở hữu võ hồn Cực Hạn Băng, tại sao ta lại không biết?"
Ngôn Thiểu Triết cười khổ, đáp: "Huyền lão, ta cũng không biết. Tô Đồng là gần đây trực tiếp thi vào học viện, ban đầu nàng nói võ hồn của mình là Tuyết Linh, cũng là một loại võ hồn băng thuộc tính rất tốt, chứ không nói là võ hồn Băng Thiên Tuyết Nữ, nên bọn ta cũng không khảo thí xem nàng có năng lực Cực Hạn Băng hay không. Xem ra hẳn là nàng vẫn luôn ẩn giấu thực lực. Thật sự không ngờ được!"
Suy nghĩ một lúc, Huyền lão hỏi: “Tô Đồng năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ngôn Thiểu Triết đáp: "Nàng hai mươi chín tuổi, lớn hơn Vũ Hạo không ít. Tuy nhiên, ở độ tuổi hai mươi chín này mà có thể tu luyện băng cực hạn đến cấp bậc hồn thánh thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì. Tiền đồ trong tương lai của nàng quả thật không thể đo đếm được."
Huyền lão gật đầu, nói: "Được rồi, cứ xem xét trước đã. Nói không chừng Vũ Hạo có thể thăm dò ra chút gì đó từ trên người nàng. Chúng ta cứ quan sát xem sao."
Bạch Sắc, Mộ Nguyệt và Tô Đồng, mỗi người đều có những đặc trưng riêng, mỗi người một vẻ.
Bạch Sắc mang phong thái hùng dũng, tràn đầy sức sống. Mộ Nguyệt dịu dàng lay động lòng người, nhu mì như nước. Còn Tô Đồng cũng sở hữu võ hồn cực hạn băng giống như Hoắc Vũ Hạo, đồng thời còn mang vài phần thần bí.
Tuy nhiên dù vậy, ba người các nàng cũng không thể che đậy nổi nửa phần hào quang chói lóa của Đường Vũ Đồng.
"Số tám, đến lượt ngươi." Trương Nhạc Huyên chuyển ánh mắt về phía Đường Vũ Đồng.
Khi ba vị nữ tử kia giới thiệu về bản thân, Đường Vũ Đồng chỉ im lặng đứng đó, lúc thì cau mày, lúc thì nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo. Đôi mắt nàng vừa toát lên một vẻ phức tạp vừa có vài phần buồn bã, hơi thở có chút dồn dập, cho thấy nàng lúc này không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Ta tên là Đường Vũ Đồng.” Chỉ nói được mấy chữ này, nàng liền rơi vào trầm mặc.
Bốn vị nữ tử này, thời gian giới thiệu của người sau lại càng ngắn hơn người trước, điều này thực sự có chút kỳ quái.
Trương Nhạc Huyên nhìn Đường Vũ Đồng, khẽ cau mày một cái: "Bây giờ chúng ta đã giới thiệu xong, cùng trực tiếp tiến đến vòng cuối cùng nào, Bách Niên Hảo Hợp. Đã đến lúc để Vũ Hạo tiến hành chọn ngược lại rồi, ngươi có thể chọn ra một người trong bốn vị cô nương này. Chọn trúng ai đều có thể trực tiếp đưa nàng cùng rời đi, nhưng trong vòng này, nếu bất cứ ai phản đối cũng đều có thể khiêu chiến với ngươi, nếu như ngươi thua thì không thể mang nữ học viên mình chọn đi. Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn trong số các hải thần tiên tử không chọn ngươi, nhưng nếu như chọn các nàng thì bản thân các nàng có quyền khiêu chiến ngươi.”
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu. Hắn biết Trương Nhạc Huyền đã đơn giản hóa quá trình giải thích của vòng thứ năm Bách Niên Hảo Hợp này rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tham gia, bản thân hắn vẫn còn nhớ rõ quy tắc.
Trong lúc hắn còn đang dự định không chọn người nào, cứ làm qua loa cho xong rồi rời đi, thì Trương Nhạc Huyên lại tiếp tục nói: "Bởi vì có bốn vị hải thần tiên tử chọn ngươi, cho nên mỗi người đều có một phút cơ hội thổ lộ với ngươi. Vẫn là dựa theo trình tự vừa rồi. Số ba Bạch Sắc, ngươi bắt đầu trước.”
Bạch Sắc nhìn Hoắc Vũ Hạo, điều khiển phiến lá hoa súng dưới chân bay về phía trước một chút, nói: "Hoắc học trưởng, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Thành thật mà nói, ta rất sùng bái cường giả, cũng là nguyên nhân ta lựa chọn ngươi. Nhưng chúng ta vẫn chưa phát sinh chút tình cảm nào. Vì vậy, dù ngươi có chọn ta hay không cũng không quan trọng. Cho dù ngươi có chọn ta, ta vẫn sẽ tìm cơ hội cùng ngươi luận bàn. Nói tóm lại, thực ra thì ta muốn đấu với ngươi nhiều hơn hơn là muốn làm nữ nhân của ngươi. Nhưng nếu ngươi đánh ta thảm một chút, nói không chừng ta thực sự sẽ thích ngươi đấy.”
Hoắc Vũ Hạo mặc dù chuẩn bị làm qua loa cho xong, nhưng nghe được lời này từ vị cô nương kia, hắn vẫn là dở khóc dở cười. Kỳ thực thì lời thổ lộ cuối cùng của nàng có thể tóm tắt lại bằng những từ đơn giản: Có chọn ta hay không, ta đều muốn đánh ngươi.
Quá khó khăn! Sau này ai mà rước được nàng về sẽ gặp không ít khó khăn đâu. Đây đơn giản là phiên bản nữ của Quý Tuyệt Trần mà!
Hàn Nhược Nhược nói: “Số sáu Mộ Nguyệt.”
Mộ Nguyệt cũng điều khiển phiến lá hoa súng của mình bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, sau một lúc trầm mặc, nàng mới mở miệng: "Hoắc học trưởng, theo quan điểm của ta, sùng bái cũng là một loại yêu thích. Trước khi được gặp ngươi, ta đã biết rất nhiều sự tích về ngươi rồi. Nếu phải so sánh với các vị học tỷ khác, ta biết bản thân chẳng có ưu thế gì, nhưng mà ta vẫn muốn thử một lần, có lẽ đây chính là hành động dũng cảm nhất của ta trong suốt mười chín năm cuộc đời. Ta sẽ không hối hận vì đã thích ngươi. Dù cho ngươi không chọn ta thì trong tương lai ngươi vẫn luôn là nam thần trong lòng ta."
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu với nàng. Ánh mắt của cô nương này thật dịu dàng, thanh âm cũng rất dễ nghe, nếu không phải đã có người trong lòng, có lẽ hắn thật sự đã bị cám dỗ trong hoàn cảnh này rồi.
"Số mười một, Tô Đồng."
Tô Đồng không điều khiển phiến lá hoa súng bay về phía trước, mà chỉ đứng yên tại chỗ, cũng không nhấc mũ của mình lên, lạnh lùng nói: “Cùng sở hữu võ hồn Cực Hạn Băng, kỳ thật ta rất muốn biết giữa chúng ta có bao nhiêu khác biệt và chênh lệch. Ngươi là thiên chi kiêu tử của Sử Lai Khắc học viện, mà ta cũng rất có tự tin với bản thân mình. Nếu như ngươi có thể dùng chính thực lực của mình lấy mũ trùm đầu của ta xuống, thì ta sẽ đi theo ngươi. Cho ngươi một cơ hội."
Nếu Bạch Sắc là cứng rắn, Mộ Nguyệt là dịu dàng, thì Tô Đồng này chính là cao ngạo. Trong lời nói của nàng mang theo vài phần trịch thượng, thậm chí còn có đôi chút bố thí, cho dù ai nghe tới cũng sẽ cảm thấy không quá dễ chịu.
Hoắc Vũ Hạo vẫn lễ phép gật đầu với nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đường Vũ Đồng.
Dù biết Đường Vũ Đồng không phải là Vương Đông Nhi, nhưng hắn vẫn không khỏi đắm chìm vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, giống nhau như đúc ấy.
"Số tám, Đường Vũ Đồng." Trương Nhạc Huyên nói.
Đường Vũ Đồng gật đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hoắc Vũ Hạo. Phiến lá hoa súng dưới chân nàng vẫn không hề nhúc nhích, cơ thể nàng dần dần phóng ra một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
"Vũ Hạo, chúng ta quen biết nhau chưa được bao lâu. Chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt mà ngươi đã ôm chầm lấy ta, bởi vì ngươi nhận nhầm ta thành Vương Đông Nhi. Khi đó ta rất tức giận, thật hận không thể giết luôn tên đê tiện như ngươi. Về sau, chúng ta bắt đầu có một chút qua lại, ban đầu ta tràn đầy địch ý đối với ngươi, nhưng dần dần cũng nhận ra đôi chút ưu điểm trên người ngươi, vừa tỉnh táo lại cơ trí, mỗi khi đối mặt với nguy hiểm ngươi luôn là người tiên phong bước lên phía trước, không để tâm đến an nguy của bản thân mà chỉ lo về việc bảo hộ đồng bạn, bắt đầu từ lúc ấy, ác cảm của ta đối với ngươi cũng dần dần giảm bớt."
Khác với lần tự giới thiệu trước đó, Đường Vũ Đồng khi nhắc đến chuyện này dường như đang chìm đắm vào trong hồi ức, lời lẽ rất êm tai.
Nghe được lời này, Hoắc Vũ Hạo có chút sửng sốt. Hắn vẫn nhớ rõ bản thân đã ngạc nhiên đến mức nào khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vũ Đồng.
"Sau đó, ở bờ sông, ngươi đã nướng cá cho chúng ta ăn. Nam Nam tỷ về sau lặng lẽ nói cho ta biết, ngươi kỳ thật chỉ vì muốn nướng cá cho ta mà thôi. Đó là món ăn ngon nhất ta từng nếm qua, càng làm ta kinh ngạc hơn là ăn cá nướng do ngươi làm, ta dường như có loại cảm giác rất khó nói, giây phút ấy khiến lòng ta đột nhiên có chút mê mang. Ta không nói được đó là một loại cảm giác như thế nào, nhưng ta rất thích cảm giác ấy, thích từ tận đáy lòng, mặc dù khi đó ta nói không nên lời, nhưng thật sự rất vui vẻ. Nếu không, thời gian sau này khi ở trong quân doanh, ta cũng sẽ không đồng ý để ngươi dùng hồn lực rót vào cơ thể ta tiến hành thử nghiệm rồi. Ngươi hẳn cũng biết chuyện đó đối với hồn sư mà nói, mang ý nghĩa gì.”
Phương pháp tu luyện của Hồn Sư, đặc biệt là lộ tuyến vận hành hồn lực của bản thân, cũng chính là bí mật lớn nhất đối với một hồn sư, tuy nói chỉ dùng hồn lực tiến hành dò xét thì cũng chưa chắc có thể dò xét ra cái gì, nhưng nếu như đã cho phép người khác tiến hành thăm dò, thì thật sự mang rất nhiều ý nghĩa.
Hoắc Vũ Hạo nghe Đường Vũ Đồng nói như vậy, trên mặt liền hiện lên một tia cay đắng, hắn hiện tại rất hối hận về thử nghiệm lúc ấy. Nếu lúc đó hắn không cố gắng thì ít nhất bây giờ vẫn còn tràn đầy hy vọng. Cho dù Đường Vũ Đồng không muốn ở bên cạnh hắn đi nữa thì chỉ cần có phần hy vọng này, trong lòng hắn vẫn sẽ ngập tràn hạnh phúc cùng sức sống. Sau nỗ lực thất bại khi ấy đã khiến trái tim hắn như hóa thành tro tàn, về sau suýt chút nữa thì mất mạng dưới hồn đạo khí Tử Thần, từ ngày ấy về sau, hắn không còn chút hi vọng nào với Đường Vũ Đồng nữa, thật sự thừa nhận rằng nàng không phải là Vương Đông Nhi.
Đường Vũ Đồng vừa nói đến đây liền khựng lại.
Trương Nhạc Huyên ở bên kia hỏi: "Đường Vũ Đồng, ngươi nói xong chưa?"
Đường Vũ Đồng vội vàng lắc đầu, đáp: "Không, ta còn chưa nói xong."
Trương Nhạc Huyên khẽ cau mày, nói: "Vậy ngươi phải nhanh lên, nếu nói quá lâu sẽ không công bằng với người khác."
"Ừm." Đường Vũ Đồng đồng ý, vội vàng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo: "Ta không còn thời gian nữa, nhiều chuyện muốn nói mà không kịp nói. Vũ Hạo, hôm nay ta đứng ở đây, cũng giống như năm đó ngươi không nhìn tướng mạo liền dẫn Vương Đông Nhi đi, vậy hy vọng ngươi lần này cũng có thể mang ta đi. Ta có rất rất rất nhiều điều muốn nói cùng ngươi."
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nhìn Đường Vũ Đồng, vị cay đắng trong lòng càng thêm nồng nàn. Đường Vũ Đồng, vì sao cứ phải nhắc tới quá khứ đau buồn của ta? Ngươi không phải là Đông Nhi, mặc dù diện mạo trông rất giống nàng ấy, nhưng cuối cùng vẫn không phải là nàng! Làm thế nào ta có thể đưa ngươi đi?
Trương Nhạc Huyên nói: "Được rồi, mọi người đều đã nói xong. Tiếp theo, Vũ Hạo, đến lúc để ngươi đưa ra lựa chọn rồi. Ngươi có lẽ cũng có suy tính trong đầu rồi nhỉ? Bắt đầu đi."
Hoắc Vũ Hạo gật đầu với Trương Nhạc Huyên và Hàn Nhược Nhược, sau đó quay lại nhìn bốn vị cô nương trước mặt cách đó không xa, nhẹ thở dài một hơi, nói lời xin lỗi: "Cảm tạ các vị hải thần tiên tử đã dành tình cảm cho ta, thành thật mà nói, hôm nay ta vốn dĩ không muốn tới. Bởi vì trong lòng ta sớm đã có người, cũng chính là người mà ta mang đi trong Duyên Hải Thần tương thân đại hội trước đây. Về sau, vì một vài tình huống đặc thù mà nàng hiện đang mất tích. Cho đến lúc này ta vẫn chưa thể tìm được nàng, nhưng mà trong lòng ta, trừ nàng ra thì không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác nữa. Ta yêu nàng, ta một đời một kiếp cũng chỉ có thể yêu một mình nàng. Hôm nay đến đây là vì vẫn còn được tính là học viên nội viện đang độc thân, không thể không dựa theo quy củ mà đến. Thật xin lỗi, ta không thể lựa chọn các vị. Bạch Sắc và Tô Đồng hai vị học muội, nếu như các ngươi muốn tìm ta luận bàn, ta lúc nào cũng hoan nghênh."
Nói xong, hắn quay đầu về hướng Trương Nhạc Huyên, khẽ gật đầu nói: "Đại sư tỷ, hôm nay thế là xong rồi, ta đi trước đây, để không trì hoãn những học viên khác xem mắt nữa."
Nói xong, hắn gật đầu với Trương Nhạc Huyên và Hàn Nhược Nhược, quay người rời đi.
“Chờ một chút.” Lúc này, ba thanh âm gần như đồng thời vang lên.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu lại, liền thấy người lên tiếng là Bạch Sắc, Mộ Nguyệt và Đường Vũ Đồng.
Bạch Sắc lo lắng nói: "Ngươi không thể rời đi! Bình thường ngươi như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nếu hôm nay bỏ lỡ, ngươi muốn ta tìm ngươi ở đâu? Nếu muốn luận bàn, vậy chúng ta tận dụng ngày hôm nay luôn đi."
Tô Đồng hừ lạnh, nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, nếu không lựa chọn chúng ta, ít nhất cũng phải cùng chúng ta quyết đấu thì mới có thể đi. Ta muốn chứng minh cho mọi người thấy, ta mạnh hơn ngươi."
Đường Vũ Đồng mặc dù trước đó cũng có hét lên, nhưng giờ lại không lên tiếng, khẽ mím chặt môi, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Dần dần, ánh mắt nàng trở nên kiên định hơn, nhìn Hoắc Vũ Hạo bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Hoắc Vũ Hạo khẽ cau mày. Bị Duyên Hải Thần tương thân đại hội này khơi gợi lên những hồi ức về Đông Nhi, khiến lòng hắn lúc này ngập tràn đau đớn, hắn chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, rồi tìm một nơi yên tĩnh nào đó để tự gặm nhấm nỗi đau. Nhưng hai vị cô nương hung hãn này thế mà lại không có ý định buông tha cho hắn, sắc mặt hắn liền trở nên lạnh lùng.
"Được thôi, nếu hai vị đã muốn xin ta chỉ giáo, thì ta cảm thấy cũng chẳng cần luận bàn gì cả, ta đến tung ra hai chiêu, nếu như hai vị cũng có thể làm được, ta cam bái hạ phong."
Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo mặc dù không lớn, nhưng lại truyền đi rất xa, mọi người đều có thể nghe rõ, bất kể là người đứng trên mặt hồ hay là những học viên ngoại viên đứng bên bờ hồ.
Tất cả đám học viên ngoại viện đều bất giác đứng cả dậy, trong lòng mỗi người đều không khỏi ngập tràn hưng phấn. Đó là Hoắc Vũ Hạo, chính là Tu La Chi Đồng Hoắc Vũ Hạo, thành viên trẻ tuổi nhất của Hải Thần Các trong lịch sử học viện, người sáng lập nên Truyền Linh Tháp, người phát minh ra hồn linh!
Hắn muốn ở trước mặt mọi người hiện ra thực lực sao? Sẽ là tình huống như thế nào đây!
Cảnh mà đám người học viên ngoại viện muốn được thấy nhất, chính là Hoắc Vũ Hạo sử dụng hồn linh. Hồn linh từ lâu vẫn luôn được đồn đại là thần kỳ, hiện tại đã trở thành một trong những môn học quan trọng nhất trong Sử Lai Khắc Học Viện.
Để người sáng tạo hồn linh sử dụng hồn linh, hiệu quả đương nhiên sẽ là tốt nhất. Trong lúc nhất thời, mỗi người bọn họ đều tràn ngập chờ mong.
Thời khắc mà cảm xúc của mọi người đều bị kích động, Hoắc Vũ Hạo liền bước ra từ phiến lá hoa súng dưới chân, bình tĩnh đứng trên mặt hồ. Dưới chân hắn đột nhiên ngưng tụ ra một khối băng có đường kính hai mét, nâng đỡ cơ thể hắn.
Hoắc Vũ Hạo đầu tiên gật đầu với Bạch Sắc một cái, sau đó ngẩng lên nhìn bầu trời. Trong lúc nhất thời, ánh mắt hắn mang chút cảm giác mơ hồ, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó khó hiểu giữa bầu trời đêm vô tận. Nhưng cảm giác mơ hồ này cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, liền phát sinh biến hóa. Cảm giác khao khát nồng đậm lấy cơ thể hắn làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài, đôi mắt hắn tràn đầy tình ý.
Ngay sau đó, hắn bước một bước vào hư không, toàn thân lơ lửng giữa không trung. Những vòng hồn hoàn từ dưới chân hắn dần dần bay lên.
Mỗi chiếc hồn hoàn đều mang màu sắc chân thật, không hề ngụy trang, từ màu trắng ban sơ cho đến những màu đen, vàng, đỏ sau đó đều khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Bảy cái Hồn Hoàn phát ra hào quang chói mắt, lúc này, trong cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí tức cường đại vượt xa mức độ mà Thất Hoàn Hồn Thánh có thể đạt tới.
Đám học viên ngoại viện đứng tại bờ hồ phía xa không cảm nhận được rõ ràng, nhưng đám học viên nội viện ở gần đó đều kinh hãi không thôi.
Mặc dù có bảy chiếc hồn hoàn, nhưng khí tức tỏa ra từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo rõ ràng đã đạt tới cảnh giới bát hoàn hồn đấu la rồi! Chuyện này... chẳng lẽ hiện giờ hắn đã là bát hoàn hồn đấu la rồi sao? Nhưng tại sao số lượng hồn hoàn trên người hắn lại là bảy?
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên sẽ không trả lời, đột nhiên đấm lên trời.
Ngay lập tức, thân thể hắn đột nhiên hoàn toàn biến thành một màu vàng chói lòa, thậm chí toàn bộ hồn hoàn xung quanh cơ thể hắn cũng đều bị phủ lên cùng màu sắc như vậy, quyền ý cường đại này thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người đứng đó.
Tất thảy đều cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khao khát mãnh liệt, người mà bản thân tưởng niệm nhất đều xuất hiện bên trong tâm trí của họ.
Có người nhớ mẹ, có người nhớ cha, có người thì nhớ đến người yêu.
Ngay cả những cường giả ở cấp độ Phong Hào Đấu La đang ngồi trên con thuyền lớn phía xa cũng bị cảm hóa bởi quyền ý cường đại này. Trong lúc nhất thời, cảm xúc của mọi người, bao gồm cả những Siêu Cấp Đấu La như Huyền lão và Ngôn Thiểu Triết, đều bị ảnh hưởng ở những mức độ khác nhau.
Ngay sau đó, ánh sáng vàng mãnh liệt nở rộ trong không trung. Chỉ bằng một cú đấm, ánh sáng vàng đó đã biến thành một chùm ánh sáng khổng lồ lao thẳng lên bầu trời, thắp sáng toàn bộ đảo Hải Thần.
Trong lúc nhất thời, dường như toàn bộ Sử Lai Khắc học viện đều bị một quyền này bao phủ trong một màu vàng chói lòa.
Nhìn thấy cảnh tượng chấn động cùng ý niệm tinh thần kinh khủng như vậy, Bạch Sắc ở bên kia sắc mặt trở nên kinh hãi, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa. Tất nhiên nàng cũng có thể cảm nhận, nếu cú đấm vừa rồi là nhằm vào người mình thì sẽ để lại hậu quả như thế nào. Đừng nói hiện tại nàng chỉ mới là Hồn Đế, cho dù nàng có đạt đến trình độ Hồn Thánh như hắn đi nữa, cũng không thể tiếp được một quyền kia! Nhưng vì cái gì mà trên người một Hồn Thánh lại tản mát ra dao động hồn lực cường đại đến mức độ này, hắn ta có còn là con người không?
Lúc này Bạch Sắc kinh hãi phát hiện, hình bóng của Hoắc Vũ Hạo giờ đây đã khắc sâu vào trong tâm trí mình rồi. Thân hình màu vàng kim của hắn lúc này thật quá uy nghiêm.
Kim quang trên bầu trời dần dần biến mất, lúc này, đám học viên nội viện ngoại viện mới dần dần tỉnh lại từ cơn chấn động. Tuy nhiên, khi nhìn lên không trung, những tiếng cảm thán sắp phát ra lập tức bị nghẹn trong cổ họng, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ khó tin.
Đúng vậy, trên bầu trời còn có một người khác, toàn bộ thân thể của người này ngập trong một màu vàng rực rỡ.
Đó là một thân ảnh mỹ lệ, váy dài rủ xuống bên dưới, tóc thẳng phất phới tung bay đằng sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp vừa bình tình vừa lãnh đạm, ngắm nhìn về phương xa, dường như là đang chờ đợi, nhưng cũng giống là đang tưởng niệm điều gì.
Đám học viên ngoại viện nhìn không được rõ cho lắm, nhưng các học viên nội viện tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội lại giật mình phát hiện, đạo thân ảnh lơ lửng giữa không trung vậy mà lại giống hệt Đường Vũ Đồng như hai giọt nước.
Chỉ có người đã từng gặp qua Vương Đông Nhi, mới hiểu được đó không phải Đường Vũ Đồng, mà là Quang Minh Nữ Thần Vương Đông Nhi, bây giờ tóc cũng đã từ gợn sóng biến thành tóc thẳng. Đúng vậy, nàng là Vương Đông Nhi, Vương Đông Nhi trong lòng Hoắc Vũ Hạo.
Một cảnh này cho người ta cảm giác rung động không nói nên lời, nhìn qua giống như Vương Đông Nhi ở trên không nhìn xuống, còn Hoắc Vũ Hạo ngước mắt nhìn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên hồ Hải Thần giờ phút này phảng phất như chỉ có hai người bọn họ, toàn bộ những người khác đều chỉ là cảnh vật xung quanh. Không người nào dám hét lên kinh ngạc hay reo hò gì cả, lúc này bọn hắn như cùng nhau nín thở, nhìn khung cảnh trước mắt, bọn hắn không chỉ rung động, mà còn sợ phá hỏng cuộc đối mặt yên tĩnh này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook