Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1066: Dung hợp, nàng đã trở lại! (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Đường Vũ Đồng ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo đang đứng cách nàng không xa, nhưng lúc này, không hiểu sao nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người như thể xa tận chân trời vậy, cho nàng một cảm giác không thể vượt qua nổi.

Đường Vũ Đồng hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức muốn thoát khỏi loại cảm giác này, thế nhưng hết thảy đều là vô ích, nàng vốn dĩ cũng đã biết, bản thân mình sẽ không bao giờ có thể quên được ánh mắt lúc này của Hoắc Vũ Hạo khi ngắm nhìn Vương Đông Nhi, tràn ngập tưởng niệm, dịu dàng, thâm tình, ngóng trông. Hắn giờ đây đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thuộc về hai người rồi.

Cuối cùng, dưới ánh mắt trìu mến của Hoắc Vũ Hạo, quang ảnh màu vàng trên không trung dần dần phai nhạt đi. Bầu trời đêm một lần nữa mất đi ánh sáng rực rỡ, toàn bộ Học viện Sử Lai Khắc lại chìm vào yên tĩnh.

Đây thật sự là điều mà con người có thể làm được sao? Rốt cuộc bằng cách nào mà hắn thực hiện được? Dường như trong đầu của hầu hết mọi học viên khi chứng kiến ​​cảnh tượng này, đều nảy sinh những nghi vấn như vậy.

Chỉ có một số học viên và lão sư nội viện đặc biệt có kinh nghiệm mới có thể mơ hồ đoán được, đây là hồn kỹ tự sáng tạo thuộc hàng cao cấp nhất trong giới hồn sư, và chỉ những hồn sư hàng đầu mới có thể đạt được. Hơn nữa, hồn kỹ tự sáng tạo của Hoắc Vũ Hạo thực ra còn dung hợp võ hồn, hồn lực, tinh thần lực, thậm chí cả cảm xúc tưởng niệm từ tận đáy lòng hắn.

Đúng vậy, một quyền này tâm tư như suối chảy, Tư Đông Quyền.

Tưởng niệm trong mắt Hoắc Vũ Hạo dần dần phai nhạt đi, thay vào đó là một màu sắc thâm sâu như bầu trời đêm. Hắn lại nhìn về phía Bạch Sắc, khẽ gật đầu với nàng: “Hiện tại ngươi còn muốn khiêu chiến với ta nữa không?”

Bạch Sắc cười khổ lắc đầu, nói: “Tuy rằng ta biết, giữa ta và ngươi có một khoảng cách rất lớn, nhưng không ngờ lại cách xa đến vậy, ta đã mất hết dũng khí khiêu chiến với ngươi rồi. Chờ sau này ta có lại dũng khí rồi tính tiếp."

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, nhìn Hoắc Vũ Hạo một cách nghiêm túc, nói: "Nhưng học trưởng, ngươi có biết không? Sau khi ngươi thi triển ra một chiêu này, ta lại càng hiếu kỳ về ngươi hơn, thậm chí còn có cả sùng bái nữa. Đối với ta mà nói, sùng bái cũng chính là tiền đề để yêu thích đây. Ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa để tìm hiểu ngươi. Nghe nói học trưởng là người Đường Môn, vậy sau khi tốt nghiệp ta cũng sẽ gia nhập Đường Môn."

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Đường môn hoan nghênh ngươi, ta luôn sẵn lòng tiếp nhận lời khiêu chiến từ ngươi."

"Được." Bạch Sắc đáp ứng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Nhạc Huyên cùng Hàn Nhược Nhược, cao giọng nói: "Hai vị học tỷ, ta quyết định sẽ rút lui khỏi lần tương thân đại học hôm nay. Sau khi chứng kiến những gì mà Vũ Hạo học trưởng đã thể hiện, ta bây giờ chỉ muốn trở về để liều mạng tu luyện, ta xin phép đi trước.” Vừa nói dứt lời, vị nữ anh hùng này đã ngay lập tức phóng lên không trung, bay thẳng về phía bờ.

Nhìn nàng cứ vậy mà rời đi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Nhạc Huyên không khỏi lộ ra một vẻ bất lực, thầm nghĩ: Hoắc Vũ Hạo này quả thực giống như một vầng thái dương, đi đến đâu cũng có thể cảm hóa được cho người khác.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới đưa mắt nhìn về vị trí thứ mười một của Tô Đồng. Lúc này Tô Đồng vẫn đội mũ trên đầu, tấm vải từ trên mũ phủ xuống che kín đi khuôn mặt, không thể nhìn ra tâm tình của nàng hiện giờ là như thế nào.

Lúc này, bảy chiếc hồn hoàn trên người Hoắc Vũ Hạo cũng dần dần biến mất.

"Ngươi không phải cũng nên cho ta xem thực lực sao? Thứ ta muốn thấy không phải là hồn kỹ do ngươi tự sáng tạo." Tô Đồng cao giọng nói với Hoắc Vũ Hạo. Tuy nhiên, nếu lúc này nàng để ý đến thanh âm của bản thân, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện thanh âm của mình đã thiếu đi vẻ tự tin như lúc trước.

Hoắc Vũ Hạo hướng về phía nàng, gật đầu nói: "Sẽ cho ngươi hài lòng."

Từng vòng hồn hoàn lại bay lên từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nhưng điều khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc lần nữa, chính là việc màu sắc của những vòng hồn hoàn bay lên lần này hoàn toàn khác so với trước đó.

Trong số bảy vòng hồn hoàn lần trước hiện ra, cái đầu tiên có màu trắng. Nhưng lần này, hồn hoàn đầu tiên xuất hiện lại mang màu đỏ.

"Hồn Hoàn mười vạn năm!" Đột nhiên, vô số người kinh hãi hô lên thành tiếng.

Những vòng hồn hoàn sau đó phóng ra từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo càng khiến mọi người phải há hốc mồm hơn.

Sau cái màu đỏ đầu tiên, còn có tám vòng hồn hoàn với màu cam, cam, cam, cam, đỏ, đỏ, đỏ, tổng cộng bốn đỏ và bốn cam.

Màu đỏ tượng trưng cho mười vạn năm, đây là kiến ​​thức cơ bản nhất đối với một hồn sư. Nhưng màu cam thì tượng trưng cho điều gì? Đám học viên của Sử Lai Khắc học viện, dù là nội viện hay ngoại viện, cũng đều chưa từng gặp qua hồn hoàn màu cam, càng không biết nó tượng trưng cho điều gì. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều trở nên đờ đẫn. Bọn họ nhìn vào Hoắc Vũ Hạo như thể đang nhìn một con quái vật vậy.

Thân thể Hoắc Vũ Hạo dần dần lóe lên một tầng ánh sáng xanh lục, tám chiếc hồn hoàn lặng lẽ lơ lửng quanh người hắn. Lấy cơ thể hắn làm trung tâm, làn nước trong vắt của hồ Hải Thần bắt đầu ngưng kết lại với tốc độ kinh người.

Chẳng bao lâu sau, lớp băng cứng đã lan đến tận chân của các học viên hiện đang đứng trên hồ Hải Thần. Cảm thấy như chân mình đang đạp lên mặt đất chứ không còn là lá súng nữa, bọn hắn lúc này mới có thể bình tĩnh lại, tiếp tục ngưng tụ hồn lực. Tốc độ ngưng kết trên mặt hồ vẫn không ngừng tăng tốc, chỉ trong chốc lát, một lớp sương băng nhàn nhạt đã bao phủ toàn bộ hồ Hải Thần.

Phải, hồ Hải Thần đã bị đóng băng. Toàn bộ hồ Hải Thần bao quanh Hải Thần đảo giờ đây đã biến thành một mảng băng hồ.

Nhiệt độ trong không khí chỉ trong chốc lát đã giảm mạnh, mọi người đều cảm nhận được từng cơn hàn ý mãnh liệt. Nhưng vì cái lạnh này chỉ đến từ mặt hồ, nên đám học viên ngoại viện trên bờ miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng được.

Hồ Hải Thần mặc dù không phải là một cái hồ lớn, nhưng diện tích cũng tương đối rộng, việc Hoắc Vũ Hạo có thể dễ dàng đóng băng toàn bộ hồ Hải Thần mà không cần thi triển bất cứ hồn kỹ nào, thật sự có thể sao?

Huống chi, trên người Hoắc Vũ Hạo còn phóng thích ra tám chiếc hồn hoàn, mỗi chiếc hồn hoàn đều mang màu sắc vô cùng kinh người.

Đám học viên của Sử Lai Khắc học viện đều nghe nói hắn có song sinh võ hồn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự nhìn thấy song sinh võ hồn của hắn hiện ra trước mắt.

Hai võ hồn, một cái thất hoàn, một cái bát hoàn. Cường giả cấp bậc Hồn Đấu La, một Hồn Đấu La hai mươi tuổi…

Nếu trước đây Hoắc Vũ Hạo chỉ là một cái truyền kỳ bên trong học viện, thì bây giờ hắn đã từ truyền kỳ trở thành truyền thuyết rồi.

Ngay cả Huyền lão ngồi trên thuyền cũng không khỏi kinh hãi: "Tiểu tử này có Hồn Hoàn thứ tám từ khi nào vậy? Hơn nữa còn là mười vạn năm! Tiểu tử thật đúng là lợi hại mà."

Ngôn Thiểu Triết thừa cơ, nói: "Huyền lão, bây giờ người có thể tán thành ý của ta rồi chứ, tương lai hắn không cần phải chờ ta truyền lại chức Các Chủ nữa, về sau trực tiếp nhận từ người cũng chẳng có vấn đề gì đâu."

Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Tô Đồng lúc này đang im lặng đứng yên một chỗ, bình tĩnh nói: “Nếu có thể khiến nước hồ Hải Thần tan băng thì ngươi sẽ thắng. Ngươi hẳn cũng biết, chúng ta đều là những người khống chế băng, và thứ đầu tiên cần khống chế được chính là nhiệt độ. Như vậy thì ta cũng không tính là ỷ thế chiếm lợi từ ngươi.”

Tô Đồng yên lặng gật đầu, nhưng cũng không nói gì, đột nhiên phóng người lên không trung, bay về phía xa. Không cần hỏi, mọi người có mặt ở đây đều hiểu cả, việc Hoắc Vũ Hạo có thể dễ dàng làm được, Tô Đồng lại không làm được.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu về hướng Trương Nhạc Huyên cùng Hàn Nhược Nhược, nói: "Hai vị học tỷ, rất xin lỗi đã trì hoãn thời gian của mọi người. Mặt hồ giờ đã tạm thời bị đóng băng, tự nhiên sẽ từ từ tan chảy, như vậy cũng giúp những người khác tham gia tương thân đại hội có thể nhẹ nhõm đi phần nào."

Hoắc Vũ Hạo hướng về phía các nam nữ học viên, gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ: Lần này rốt cục cũng có thể rời đi rồi. Học viện mời ta đến là vì muốn ta thể hiện thực lực, thúc đẩy mọi người cùng nhau tu luyện, mục tiêu này hiện tại đã đạt được rồi.

"Đợi một chút."

Lại lần nữa bị chặn lại, Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt có chút bất mãn. Tâm tình hắn lúc này vốn đã không tốt, hết lần này đến lần khác bị ngăn cản rời đi, trong lòng dần dần nổi giận. Tuy nhiên, khi nhìn thấy người ngăn cản mình, cơn tức giận trong lòng hắn cũng không khỏi tiêu tan.

Đường Vũ Đồng lúc này ánh mắt không còn phức tạp nữa, trong đôi mắt kiên định ấy hiện lên một tia kim quang nhàn nhạt. Cho dù nàng không phải Vương Đông Nhi, thì dáng dấp của nàng trông vẫn giống hệt Đông Nhi, bất kể thời điểm nào, Hoắc Vũ Hạo cũng không thể nổi giận với nàng được.

"Ngươi đã cho bọn họ thấy thực lực của mình, vậy còn ta thì sao?" Đường Vũ Đồng bình tĩnh nói.

Hoắc Vũ Hạo cau mày, đáp: "Vũ Đồng, đến ngươi cũng muốn khiêu chiến ta sao?"

Đường Vũ Đồng thản nhiên nói: "Nếu việc này đã được quy củ cho phép, vậy tại sao lại không được?"

Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, nói: "Nhưng ta không muốn đấu với ngươi, hiện tại cũng không có tâm tình mà chiến đấu, ngươi hẳn cũng hiểu rõ, ta không thể làm tổn thương ngươi được."

Đường Vũ Đồng nghiêm túc nói: “Nếu như ta vẫn kiên trì thì sao?”

Hoắc Vũ Hạo ánh mắt lóe lên, thanh âm lạnh lùng đáp: "Vậy ngươi muốn đánh như thế nào?"

Trên mặt Đường Vũ Đồng chợt hiện lên một nụ cười, nụ cười này nhìn qua có chút kỳ quái. Trong dáng vẻ tươi cười của nàng dường như vài phần trêu chọc, cũng có đôi chút thấp thỏm lo âu. Sự kết hợp của hai biểu cảm hoàn toàn trái ngược này, nhìn qua trông có chút kỳ quái.

Nhìn thấy nụ cười này của nàng, trái tim Hoắc Vũ Hạo liền đập loạn nhịp. Không hiểu vì sao, nhưng hắn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đường Vũ Đồng nói: "Quên đi, ta cũng không muốn đánh với ngươi. Tuy rằng ta không cho rằng không thể đánh bại ngươi, nhưng ngày đó ngươi đã cứu ta rồi, ta cũng không thể lấy oán báo ơn được."

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Đường Vũ Đồng nói: "Ngươi còn nhớ khoảng thời gian ở Tinh La Đế Quốc không? Đó chính là thời điểm mà ngươi đưa hồn lực của mình vào trong, thăm dò cơ thể của ta. Lúc ấy ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi rồi. Vậy bây giờ ta cũng muốn thăm dò ngược lại hồn lực của ngươi, ngươi khi đó làm thế nào, ta bây giờ cũng muốn thực hiện lại như thế. Như vậy mới tính là công bằng chứ? Để ta thăm dò xong, nếu như ngươi vẫn muốn rời đi thì ta sẽ không cản nữa."

"Hả?" Hoắc Vũ Hạo không ngờ Đường Vũ Đồng lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong lúc nhất thời hắn không khỏi bối rối, chẳng thể đoán nổi mục đích của Đường Vũ Đồng rốt cuộc là gì.

"Sao rồi, ngươi sợ à?" Đường Vũ Đồng mang vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: "Sợ chỗ nào? Chỉ là ta không biết ngươi muốn thăm dò điều gì thôi, ngươi muốn cảm thụ cái gì từ cơ thể ta?" Hắn không tin Đường Vũ Đồng chỉ tiến hành thăm dò để cảm nhận hồn lực của hắn.

Đường Vũ Đồng bĩu môi, đáp: "Lúc ngươi muốn thăm dò ta, ngươi có nói cho ta biết ngươi định làm gì không? Ngươi cũng chỉ cho ta mấy câu qua loa chiếu lệ thôi."

"Được. Vậy thì làm đi." Hoắc Vũ Hạo chỉ muốn lập tức rời đi, hơn nữa hắn cũng có lòng tin đối với Đường Vũ Đồng, tin rằng Đường Vũ Đồng sẽ không làm gì tổn thương đến hắn.

Mặt hồ Hải Thần vốn đã phủ đầy băng cứng, Đường Vũ Đồng trực tiếp bước ra khỏi phiến lá hoa súng, đi về phía Hoắc Vũ Hạo.

Trương Nhạc Huyên cũng Hàn Nhược Nhược cũng không ngăn cản nàng, mọi người đều im lặng quan sát. Đến Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn chẳng biết Đường Vũ Đồng muốn làm gì, huống chi là những người khác.

Song phương khoảng cách rất gần, rất nhanh Đường Vũ Đồng đã tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Nàng khẽ gật đầu với Hoắc Vũ Hạo, nói: “Ta bắt đầu đây.”

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói gì thêm, lặng lẽ duỗi tay ra. Nhìn như vậy có chút giống như hắn đang muốn ôm lấy cơ thể Đường Vũ Đồng vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ Đồng hơi đỏ lên, có chút do dự, nhưng sau đó vẫn giơ hai tay lên đặt xuống bên trên đôi tay Hoắc Vũ Hạo.

Bàn tay của Đường Vũ Đồng vừa mềm mại vừa thon dài, chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến trái tim Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên. Hắn cố gắng ép buộc bản thân không vì Đường Vũ Đồng mà liên tưởng đến Đông Nhi nữa, thế nhưng lại phát hiện bản thân căn bản là không thể làm được.

Họ trông quá giống nhau, đến mức dù không phải là cùng một người đi nữa, thì cũng không khỏi khiến hắn có chút liên tưởng đến người kia.

Hồn lực tràn đầy cao ngạo và hoa lệ của Đường Vũ Đồng chậm rãi rót vào hai tay Hoắc Vũ Hạo. Đây cũng không phải lần đầu tiên mà Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được hồn lực của nàng.

Chính là bởi vì bản thân đã từng trải nghiệm qua nên hắn cũng mơ hồ biết được, hồn lực của Đường Vũ Đồng không hề tầm thường. Mặc dù hồn lực của nàng không thuộc loại võ hồn cực hạn như hắn, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy hồn lực của nàng thậm chí còn cao cấp hơn hồn lực cực hạn băng của mình nữa. Bởi vì bên trong đó ẩn chứa một thứ gì đấy vô cùng siêu việt, hoặc có thể gọi thăng hoa, một thứ mà hồn lực của hắn không hề có.

Hoắc Vũ Hạo cũng không biết cụ thể là thứ gì, nhưng hắn dám khẳng định rằng nó thật sự tồn tại.

Hoắc Vũ Hạo không hề phản kháng, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, để cho hồn lực của Đường Vũ Đồng truyền vào bên trong, chạm đến hồn lực của hắn.

Theo tu vi của Hoắc Vũ Hạo không ngừng tiến bộ, mặc dù song phương hồn lực vẫn không tương thích, nhưng sau khi hấp thu Vạn Năm Huyền Băng Tủy, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo xét về phẩm chất đã không còn thua kém Đường Vũ Đồng là bao.

Lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nhìn thấy Đường Vũ Đồng mỉm cười. Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, có chút không hiểu tại sao nàng lại cười.

Lúc này, phía sau Đường Vũ Đồng, một đôi cánh vàng khổng lồ dang rộng ra, những vòng hồn hoàn từ dưới chân nàng lần lượt bay lên.

Đen, đen, đen, đen, đen, đen, đỏ, đỏ.

Tám cái, vậy mà lại có đến tám cái hồn hoàn, hơn nữa còn là tổ hợp tám vòng hồn hoàn vô cùng ấn tượng! Sáu cái hồn hoàn vạn năm và hai cái hồn hoàn mười vạn năm.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng không khỏi giật mình. Trước đó hắn không hề biết, Đường Vũ Đồng vậy mà đã trở thành một cường giả cấp độ Hồn Đấu La rồi. Nàng thực sự đã là bát hoàn! Chẳng lẽ trước đó nàng bế quan là để xung kích bát hoàn sao?

Tuy nhiên, ngay cả khi nàng đã đạt đến bát hoàn, việc thể hiện thực lực cho ta xem là có ý gì?

Kim sắc dực có lân phiến dày đặc, chính là long dực, võ hồn của Đường Vũ Đồng là Quang Minh Long Thần Điệp cường đại. Cho nên mặc dù là long dực nhưng hình dạng tổng thể vẫn là dáng vẻ của một cánh bướm, không hề thay đổi.

Ngay tại thời điểm mà Hoắc Vũ Hạo còn chưa biết Đường Vũ Đồng muốn làm gì, thì đột nhiên trán của Đường Vũ Đồng lóe lên. Kim sắc Tam Xoa Kích lập tức phóng thích ra một luồng ánh sáng chói lòa.

Nhìn vào hoa văn màu vàng của Tam Xoa Kích, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác như thể bị mê man trong giây lát, nhưng dường như cũng có một cảm giác thân thiết đến lạ.

Sau đó, một cảnh tượng khiến hắn không khỏi rung động xuất hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương