Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1076: Xuất quan (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Bảy ngày? Bọn hắn thực sự đã tu luyện suốt bảy ngày nay sao?
Hoắc Vũ Hạo thì khá hơn một chút, hắn đã từng trải qua quá trình linh hồn tiến vào thần giới, cảm nhận được quãng thời gian tu luyện dài hơn không ít. Nhưng trong nhận thức của Đường Vũ Đồng, nàng dường như chỉ vừa ngủ say một giấc trong sự yêu thương của Hoắc Vũ Hạo mà thôi.
"Thật có lỗi. Huyền lão, bọn ta đi đây." Hoắc Vũ Hạo kéo theo Đường Vũ Đồng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi Hải Thần Các.
Khi đến bên ngoài Hải Thần Các, bọn hắn liền quay người nhìn về phía Hoàng Kim Thụ. Quả thật chỉ trong mấy ngày vừa qua, ánh sáng phía trên Hoàng Kim Thụ rõ ràng đã ảm đạm đi rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng không khỏi thầm cảm kích trong lòng.
Hoàng Kim Thụ chính là căn cơ của học viện Sử Lai Khắc, chỉ những đệ tử ưu tú nhất mới có cơ hội được cảm thụ thiên địa nguyên lực ẩn chứa bên trong Hoàng Kim Thụ vào những thời điểm thích hợp, từ đó đi tìm con đường thuộc về mình. Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng khi xưa đều từng trải qua quá trình này rồi. Lúc ấy Đường Vũ Đồng vẫn là Vương Đông Nhi.
Sau này khi tìm hiểu sâu hơn về học viện, Hoắc Vũ Hạo dần dần hiểu ra rằng bản thân Hoàng Kim Thụ cũng chính là một loại thiên địa kỳ vật, không chỉ có rất nhiều linh hồn của các tiền bối Sử Lai Khắc lưu trú trong đó, mà còn có thể liên tục hấp thu thiên địa nguyên lực từ ngoại giới rồi ngưng tự vào bên trong. Cho nên khi ở trong Hải Thần Các tu luyện, bỏ công thì ít mà nhận về lại vô cùng nhiều.
Nhưng điều này chắc chắn không đồng nghĩa với việc các thành viên của Hải Thần Các có thể tùy ý hấp thụ năng lượng từ Hoàng Kim Thụ. Mà thậm chí còn ngược lại, tất cả thành viên của Hải Thần Các khi tu luyện đều rất dè dặt, chỉ có thể hấp thụ một phần rất nhỏ thiên địa nguyên lực. Thậm chí khi tu luyện đến thời điểm đột phá, trừ khi bản thân cảm thấy có nguy hiểm ở bên ngoài, nếu không đều sẽ ra ngoại giới tiến hành đột phá, mục đích là để không hấp thu quá nhiều thiên địa nguyên lực của Hoàng Kim Thụ.
Lúc trước, khi thú triều tràn đến, thiên hạ đệ nhất cường giả Thú Thần Đế Thiên tự mình dẫn đại quân hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến công kích học viện Sử Lai Khắc, nếu như không phải Mục lão và Huyền lão vay mượn lực lượng của Hoàng Kim Thụ để vây khốn Thần Thú, chỉ sợ Sử Lai Khắc thành sớm đã sụp đổ rồi.
Vì lẽ đó, có thể nói Hoàng Kim Thụ chính là một đạo bình chướng cuối cùng của học viện Sử Lai Khắc. Việc giữ cho bên trong Hoàng Kim Thụ luôn luôn ẩn chứa một lượng lớn thiên địa nguyên lực là cực kỳ quan trọng.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng trước đó đều đắm chìm trong trạng thái minh tưởng, đương nhiên không biết ngoại giới đang xảy ra chuyện gì, vô tình lại hấp thụ một lượng lớn thiên địa nguyên lực của Hoàng Kim Thụ để tăng cường thực lực cho bản thân. Trong suốt quá trình ấy, Huyền lão và các vị trưởng lão của Hải Thần Các đều không hề ngăn cản, để mặc cho bọn hắn hấp thụ, Hoắc Vũ Hạo sao có thể không cảm kích cho được? Điều này đồng nghĩa với việc đem lực lượng bản nguyên quan trọng nhất của học viện Sử Lai Khắc cung cấp cho bọn hắn!
Hoắc Vũ Hạo nắm lấy tay Đường Vũ Đồng, hai người cùng lúc cúi lạy Hoàng Kim Thụ, không chỉ bày tỏ lòng kính trọng với Mục lão, mà còn tỏ lòng biết ơn đối với Hoàng Kim Thụ vì thiên địa nguyên lực của nó.
Chỉ trong bảy ngày đốn ngộ và thiền định, hồn lực của bọn hắn đều đã tăng lên một cấp. Càng đáng nói hơn, đây là tăng lên một cấp sau cấp độ tám mươi!
"Vũ Đồng, cùng ta trở về Đường Môn nhé, từ nay về sau chúng ta sẽ sống tại Đường Môn." Hoắc Vũ Hạo hướng về phía Đường Vũ Đồng, thấp giọng nói.
"Được. Chàng ở đâu thì ta ở đấy." Đường Vũ Đồng hé miệng cười, đáp. Nụ cười động lòng người của nàng ngay lập tức khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được mà nắm chặt tay nàng.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thời đứng dậy, rời khỏi Hải Thần đảo, thẳng hướng Đường Môn mà đi.
Huyền lão đứng trước cửa sổ phòng mình, đưa mắt nhìn về phía cặp đôi trẻ tuổi đang rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Lẩm bẩm tự thoại: "Thật là một đời thiên kiêu! Mục lão, người quả thực đã có người kế tục rồi. Bằng bất cứ giá nào, bọn ta cũng sẽ hỗ trợ bọn hắn nhanh chóng trưởng thành. Loạn thế xuất anh hùng! Hi vọng rằng bọn hắn sẽ có đủ thời gian để phát triển."
Đường Môn.
"Đông Nhi, hoan nghênh ngươi trở về." Giang Nam Nam giang rộng hai tay, ôm lấy Đường Vũ Đồng vào lòng, trong mắt dâng lên một tia lệ quang.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng trở lại, toàn bộ Đường Môn đều trở nên sôi động hơn hẳn.
Đường Vũ Đồng chính là Vương Đông Nhi, ngay từ ngày Duyên Hải Thần tương thân đại hội diễn ra, chuyện này đã được truyền khắp Đường Môn rồi. Vương Đông Nhi đã trở lại, người yêu của Hoắc Vũ Hạo trở lại, có người hân hoan, cũng có người thất vọng. Nhưng ngay cả những người thất vọng ấy vẫn cảm thấy vui mừng cho bọn hắn.
Rất nhanh, các vị cao tầng của Đường Môn cũng đều nhanh chóng bước ra.
Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hòa Thái Đầu, còn có Hiên Tử Văn, Cao Đại Lâu, Diệp Cốt Y, Nam Thu Thu, Na Na, Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên. Toàn bộ lực lượng trụ cột của Đường Môn gần đây đều ở lại bên trong Đường Môn. Người chế tác hồn đạo khí thì chế tác hồn đạo khí, người tu luyện thì tu luyện. Cả Đường Môn đều đang ở trong giai đoạn phát triển cực kỳ thịnh vượng.
Bối Bối không đi ra một mình, trong ngực hắn còn ôm theo một người khác, còn không phải là Đường Nhã sao?
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhã vẫn còn tái nhợt như cũ, nhưng đôi mắt nàng đã lấy lại được phần nào sự thanh tịnh và linh hoạt. Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, khóe miệng Đường Nhã cũng toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Đại sư huynh, Tiểu Nhã lão sư.” Hoắc Vũ Hạo bước nhanh về phía trước, lo lắng nhìn về phía Đường Nhã.
Khóe miệng Đường Nhã toát lên một đường cong, "Vũ Hạo, cá nướng."
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng ngay lập tức khiến Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối đồng thời chấn động. Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc kèm theo vui mừng khôn xiết.
"Tiểu Nhã lão sư, người nhớ ra rồi sao?" Hoắc Vũ Hạo kinh hỷ nhìn vào Đường Nhã.
Đường Nhã cũng nhìn lấy hắn, mặc dù ánh mắt nàng vẫn mê mang như cũ, nhưng lại thì thào nói, "Vũ Hạo, cá nướng ăn ngon."
Hoắc Vũ Hạo lập tức nói: "Được! Tiểu Nhã lão sư, ta lập tức đi nướng cá cho người nhé?"
"Được." Đường Nhã vậy mà lại tỏ ra nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đôi mắt của Bối Bối dần dần đỏ lên, Đường Nhã được cứu trở về đã nhiều ngày rồi, độc tố trong cơ thể cũng dần dần được giải trừ, nhưng thân thể của nàng vẫn hư nhược như vậy. Mặc dù thần trí đang từ từ khôi phục, nhưng trước đó cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhận ra hắn mà thôi. Hôm nay vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, vậy mà nàng lại kêu lên hai chữ cá nướng, rõ ràng là một sự tiến bộ không nhỏ, bọn hắn làm sao có thể không kích động cho được?
Kết quả là cơm trưa hôm nay liền biến thành cá nướng, thân là trụ cột trong Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo bây giờ lại trở thành đầu bếp cho tất cả mọi người. Vì Tiểu Nhã lão sư mà nướng cá, vì Vũ Đồng của hắn mà nướng cá, cũng vì tất cả đồng bạn ở đây mà nướng cá.
Nhìn vào từng con cá nướng tỏa ra hương thơm ngào ngạt từ trong tay mình xuất ra, không biết vì lý do gì, trong đầu Hoắc Vũ Hạo hồi tưởng lại quỷ phủ đao công của vị Tình Tự Thần kia. Tài nấu nướng của người đó nhất định là rất cao minh.
Mọi người đều vui vẻ thưởng thức bữa trưa. Ngay cả Đường Nhã cũng liên tiếp ăn hết hai con cá nướng, sau đó lại thiếp đi trong vòng tay của Bối Bối với một nụ cười trên môi.
Nhưng mà sau khi dùng bữa xong, Hoắc Vũ Hạo cũng một lần nữa trở nên bận rộn. Hắn không thể không bận rộn cho được, còn có một chuyện rất quan trọng đang chờ hắn tiến hành.
Dùng bữa trưa xong, Hiên Tử Văn cũng mặc kệ hắn có phải vừa làm tân hôn hay gì đó không, ngay lập tức kéo Hoắc Vũ Hạo đến phòng nghiên cứu của bản thân. Tiểu tử này đi một phát là hết bảy, tám ngày mới chịu về, nếu không phải bởi vì sự tình Đường Vũ Đồng chính là Vương Đông Nhi, Hiên Tử Văn sớm đã đi gọi hắn về rồi. Cho dù là vậy, khi hắn lôi Hoắc Vũ Hạo đi, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
Rơi vào đường cùng, Hoắc Vũ Hạo đành phải đi theo Hiên lão sư. Đường Môn đương nhiên cũng sẽ không thiếu chỗ ở cho Đường Vũ Đồng, Đường Vũ Đồng cũng khuyên hắn yên tâm đi cùng Hiên lão sư chế tác hồn đạo khí, còn bản thân thì ở lại tu luyện bên trong Đường Môn, chờ khi nào hắn rảnh rỗi thì có thể đến tìm nàng sau.
Hoắc Vũ Hạo sau đó mới yên tâm, lần nữa tiến vào trạng thái nghiên cứu.
"Hiện tại toàn bộ kết cấu đã gần như hoàn thành rồi, bước tiếp theo chính là chế tạo phần thân chính." Hiên Tử Văn vỗ vỗ một xấp bản vẽ dày cộp, trên mặt cũng toát ra một vẻ hài lòng.
Hắn trước đây chưa từng chế tạo qua loại hồn đạo khí cấp chín này, nên có thể nói đây chính là nghiên cứu mới nhất của hắn. Tuy rằng trước đó đã có một ít kinh nghiệm tham khảo rồi, nhưng trong thời gian ngắn như vậy có thể thiết kế ra một bản thảo hồn đạo khí cấp chín hoàn chỉnh, tuyệt đối là một chuyện đáng để tự hào.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hỏi: "Vậy ta có thể giúp gì được cho người?"
Hiên Tử Văn cười hắc hắc, đáp: "Không, không phải ngươi giúp ta, mà ngược lại phải là ta giúp ngươi mới đúng. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ bắt tay vào chế tác kiện hồn đạo khí cấp chín này đi. Ta sẽ làm trợ thủ cho ngươi, nếu có chỗ nào xảy ra vấn đề thì ta sẽ giúp ngươi sửa lại. Nhưng toàn bộ quá trình đều phải do bản thân ngươi tự mình hoàn thành."
"Cái gì?" Hai mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên mở to, "Hiên lão sư, người đang muốn đốt cháy giai đoạn đấy à?"
Hiên Tử Văn nhếch miệng, đáp: "Đừng làm bộ làm tịch nữa, tưởng ta không biết đấy à, tu vi của ngươi đã tiến vào cảnh giới bát hoàn rồi. Hơn nữa, trước kia ngươi đã từng chế tác ra một kiện hồn đạo khí cấp tám, bây giờ cũng có thể miễn cưỡng coi là hồn đạo sư cấp tám rồi. Với những học trò khác nhau thì cần phải sử dụng những phương pháp khác nhau để dạy bảo, với người thường thì đây đúng là đốt cháy giai đoạn. Nhưng ngươi cùng người bình thường có thể giống nhau sao? Tinh thần lực của ngươi vô cùng cường đại, bây giờ tu vi hồn lực cũng đã đủ rồi, nếu như chỉ chế tác hồn đạo khí cấp tám, còn cần ta tự mình chỉ dẫn à? Tự ngươi chậm rãi mày mò cũng có thể thành công rồi, cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mà một kiện hồn đạo khí cấp chín, tương đương với mấy chục kiện hồn đạo khí cấp tám cộng lại, trong đó có rất nhiều bộ phận tinh vi, chỉ cần ngươi nắm rõ những điều này, thì tương lai việc chế tác hồn đạo khí cấp tám tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay."
"Đừng đánh giá thấp lò luyện đan này, trong đó có chứa hơn ba mươi loại pháp trận hạch tâm, mỗi một cái đều là loại nhất định phải học trong quá trình chế tác hồn đạo khí cấp tám. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành đại khái được kiện hồn đạo khí này, thì coi như đã hoàn toàn trở thành một hồn đạo sư cấp tám chân chính rồi. Thôi, bắt đầu đi. Ngươi trước tiên cứ chậm rãi tiến hành đi đã, bắt đầu từ vỏ ngoài trước. Mấy ngày nay ta đã tìm đủ kim loại hiếm rồi, ta cho ngươi thời gian một ngày, chế tác thật tốt phần vỏ ngoài cho ta. Sau đó chúng ta sẽ tiến hành với kết cấu bên trong." Vừa nói dứt lời, Hiên Tử Văn vung tay một cái, lập tức quay đầu bước đi.
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há mồm nhìn Hiên Tử Văn rời đi, rồi lại lập tức nhăn mặt. Đây dù gì cũng là một kiện hồn đạo khí cấp chín mà! Biểu hiện ra thiên phú quá cao đôi khi cũng không phải cái chuyện gì tốt, nếu đổi thành người khác, Hiên lão sư cũng sẽ dạy bảo như vậy sao?
Tính cách của Hiên Tử Văn ra sao, hắn hiểu rất rõ, chỉ cần đã quyết định việc gì thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện sửa đổi. Đành phải nghiến răng nghiến lợi mà làm thôi! Đáng tiếc là vừa mới được đoàn tụ cùng Vũ Đồng, nhưng lại không có nhiều thời gian ở bên bầu bạn với nàng.
Vừa nghĩ tới Đường Vũ Đồng, sự phiền muộn vừa mới nảy sinh trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng ngay lập tức biến mất chẳng còn sót lại chút gì, biểu cảm trên mặt cũng theo đó trở nên ôn nhu hơn. Vì để có thể bảo vệ cho Vũ Đồng trong tương lai, lúc này phải cố gắng thôi!
Bởi vì lò luyện đan này là trước đây do Hoắc Vũ Hạo và Huyền Tử Văn cùng nhau nghiên cứu ra được, hơn nữa cũng từng thử nghiệm chế tác vỏ ngoài và một số pháp trận hạch tâm vài lần rồi, cho nên hắn đã hết sức quen thuộc.
Ngay sau đó, từ trong xấp bản vẽ được đặt trên bàn, hắn chọn ra những bản vẽ liên quan đến việc chế tác vỏ ngoài.
Đúng như Hiên Tử Văn đã nói, những kim loại quý hiếm cần thiết cho việc chế tạo lò luyện đan này đã được chuẩn bị sẵn, đặt ngay ngắn trên vách tường một bên phòng nghiên cứu.
Tuy nhiên, sau khi xem kỹ bản vẽ chế tác vỏ ngoài, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo lập tức trở nên khó coi. Với năng lực của hắn, chế tác một cái vỏ ngoài của hồn đạo khí, thậm chí là vỏ ngoài của hồn đạo khí cấp chín cũng không phải là vấn đề. Nhưng vấn đề là vỏ ngoài của lò luyện đan này thực sự rất khác biệt so với những hồn đạo khí cấp chín thông thường.
Nói chung, trừ khi là những hồn đạo khí cấp chín được sử dụng để đánh cận chiến, nếu không thì chất liệu của vỏ sẽ không quá đặc biệt. Nhưng lò luyện đan này thì khác. Lò luyện đan trước tiên phải có khả năng chịu được nhiệt độ và áp suất cao, vì vậy tuy chỉ là vỏ ngoài nhưng vật liệu sử dụng để chế tác chắc chắn phải là loại tốt nhất trong tốt nhất. Hiên Tử Văn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, trong số những vật liệu chế tác vỏ ngoài mà hắn đưa cho Hoắc Vũ Hạo, quan trọng nhất chính là Xích Ma Tinh Kim, một loại kim loại thuộc tính hỏa cực kỳ quý hiếm.
Loại kim loại hiếm thuộc tính hỏa này bên trong ẩn chứa một lực lượng Hỏa nguyên tố khổng lồ, hơn nữa bản thân nó còn cực kỳ rắn chắc. Bởi vì bản thân nó đã tràn ngập Hỏa nguyên tố cường đại rồi, cho nên hầu như toàn bộ các loại liệt hỏa đều không thể khiến nó mềm đi, kể cả Cực Hạn Hỏa cũng tương tự. Loại vật liệu này chí ít cũng là dùng để chế tạo hồn đạo khí cấp tám trở lên. Việc rèn hay chạm khắc nó luôn là một vấn đề khó khăn trong giới hồn đạo sư. Nếu đã không có cách nào làm mềm nó, thì Hồn Đạo Sư cũng chỉ có thể dựa vào Hồn Lực cường đại cưỡng ép thay đổi hình dạng cho nó, mà trong quá trình ấy còn phải tiếp nhận hỏa độc của Xích Ma Tinh Kim xâm nhập vào cơ thể, đây tuyệt đối là vừa phí sức mà vừa không thu được kết quả tốt.
Xích Ma Tinh Kim quá đỗi quý hiếm, đến mức mà bản thân Hiên Tử Văn cũng không muốn sử dụng nó để chế tạo hồn đạo khí, ấy vậy mà lớp vỏ bên trong dày một phân của lò luyện đan đều được làm từ chất liệu này. Hoắc Vũ Hạo cũng không biết Hiên Tử Văn tìm đâu ra được một khối Xích Ma Tinh Kim to như thế này nữa.
Chẳng trách Hiên lão sư muốn để hắn chế tạo lớp vỏ ngoài này, mặc dù Hiên Tử Văn đã là một Phong Hào Đấu La, hồn đạo sư cấp chín, nhưng với thực lực của Hiên lão sư, muốn rèn đúc ra cái vỏ ngoài này, không có thời gian nửa tháng chỉ sợ không thể nào hoàn thành nổi! Dù sao thì thực lực Phong Hào Đấu La của hắn cũng tương đối yếu, không thể so sánh nổi với năng lực về phương diện chế tác hồn đạo khí.
Hiên lão sư, người thật quá ác độc.
Hoắc Vũ Hạo nhất thời không nói nên lời khi nhìn vào khối Xích Ma Tinh Kim khổng lồ đang liên tục tỏa ra nhiệt lượng cao kia.
Bàn tay của hắn được bao phủ bởi một lớp kim cương băng tinh, cẩn thận từng li từng tí nâng khối Xích Ma Tinh Kim có kích thước khoảng nửa mét khối lên, đặt nó trên bàn thí nghiệm hồn đạo khí. Mặc dù cũng không muốn dùng đến thứ này đâu, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không thể không thừa nhận, giá trị của khối Xích Ma Tinh Kim này thậm chí có thể mua được cả một tòa tiểu thành thị, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Một khối này có thể chế tạo ra bao nhiêu là hồn đạo khí cao giai hỏa thuộc tính! Nhất định không thể để lãng phí dù là một mảnh vụn.
Nặng thật đấy!
quả thật, quá nặng rồi!
Nhìn sơ qua thì cũng không phải là một khối Xích Ma Tinh Kim quá lớn, nhưng lại nặng tới gần vạn cân, Hoắc Vũ Hạo phải tốn không ít công sức mới có thể đem nó đặt lên bàn thí nghiệm.
Nhiệt độ nóng bỏng này thực sự khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn sở hữu võ hồn băng thuộc tính, nên đương nhiên không thích nhiệt độ cao. May mắn thay, Cực Hạn Băng của hắn có kháng tính rất mạnh đối với nhiệt độ cao, dưới tác dụng của Băng Đế Ngao, bản thân hắn không thể nào bị bỏng được.
Khó khăn lớn nhất khi chế tác vỏ ngoài cho lò luyện đan, chính là phần Xích Ma Tinh Kim bên trong lò. Rốt cuộc thì phải làm sao đây! Sinh Linh Thủ Vọng hẳn là có thể khắc họa được thứ này. Nhưng Sinh Linh Thủ Vọng là dựa vào việc thôn phệ sinh mệnh lực của kim loại mà tạo ra lực phá hoại. Nếu làm vậy, Xích Ma Tinh Kim sẽ bị thôn phệ một phần sinh mệnh lực không nhỏ, để Hiên lão sư biết được, chỉ sợ sẽ sống chết với hắn một trận.
Thời gian chỉ có một ngày, Hiên lão sư, người cho rằng ta là thần tiên đấy à?
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi mượn Hắc Ám Thanh Long đao khắc của nhị sư huynh thôi, nếu không có Đao Khắc sắc bén nằm trong liệt bảng, chỉ sợ không có cách nào khắc hoạ được thứ này. Đành phải đào ra từng chút một Xích Ma Tinh Kim từ bên trong, sau đó lại sửa chữa bên ngoài, rồi trực tiếp khắc thành hình dáng lớp bên trong, thực sự là làm khổ sai mà!
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ xong, liền lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi tới Hoà Thái Đầu mượn Hắc Ám Thanh Long đao khắc. Tuy nhiên ngay khi vừa xoay người, đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
Quỷ phủ thần công u lam diễm, điêu long khắc phượng nhất đao hàn.
Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trên trán có chút lạnh lẽo, Mệnh Vận chi nhãn vậy mà lại tự ý mở ra. Một luồng ánh sáng màu u lam đột nhiên bắn ra từ Mệnh Vận chi nhãn, lơ lửng trước mặt hắn.
Đó là một thanh tiểu đao, chiều dài không quá năm tấc, đầu đao rất tinh xảo, chiều dài lưỡi đao và chuôi đao bằng nhau, đều khoảng hai tấc rưỡi. Nửa phía trước không ngừng tản ra một luồng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, mặt bên lưỡi đao dường như được chạm khắc với những nét hoa văn rất hung dữ.
Đây là……
Sau một thoáng do dự, Hoắc Vũ Hạo lập tức mở to mắt ra nhìn, vì lúc này hắn đã nhận ra được nguồn gốc của thanh tiểu đao trước mặt. Đây chẳng phải là thanh tiểu đao mà mình đã tận mắt nhìn thấy vị Tình Tự Thần kia dùng để điêu khắc dưa leo sao? Lúc ấy hắn còn vừa khắc vừa ngâm xướng một bài thơ.
"Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến, điêu thành ba đào bách hồi toàn, thần công thiên cổ kim phương tại, đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền."
Quỷ Điêu Thần Đao!
Phải , đây chính là Quỷ Điêu Thần Đao.
Sau đó Hoắc Vũ Hạo mới nhớ lại, vị Tình Tự Thần kia từng nói sẽ trao cho hắn hai thanh đao. Chẳng lẽ một trong số đó chính là Quỷ Điêu Thần Đao này sao? Đao của một vị thần tại Thần Giới từng dùng qua, mặc dù dường như chỉ là một thanh đao dùng để làm đồ ăn, nhưng cũng là đao của thần, vậy há chẳng phải đây chính là Thần khí sao?
Giữa lúc còn đang kinh ngạc, thì bỗng nhiên trong đầu hắn bùng nổ một cỗ ký ức kỳ lạ. Những ký ức này lập tức ùa vào linh hồn hắn tựa như thủy triều. Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trước mắt mình như thể có vô số đao quang kiếm ảnh hiện lên, hắn vội vàng khống chế tinh thần hải của bản thân, đem phần ký ức này lạc ấn bên trong.
Nếu như một lượng ký ức lớn như vậy đột nhiên xuất hiện trong đầu người bình thường, có lẽ họ sẽ lập tức rơi vào trạng thái hỗn loạn, ít nhất thì trong thời gian ngắn không thể khôi phục lại được, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại có tinh thần lực rất cường đại. Mặc dù cũng có kinh ngạc, nhưng hắn vẫn khống chế tinh thần lực của mình rất tốt, đem phần ký ức vừa rồi lạc ấn vào sâu bên trong linh hồn bản thân.
Ký ức lạc ấn trong linh hồn, cũng tương đương với việc bản thân hắn đã sở hữu được phần ký ức này. Trong phần ký ức này có ghi lại một loại đao pháp, vừa kỳ quái nhưng cũng vô cùng thần diệu.
Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ đứng đó, nhắm mắt lại, âm thầm cảm nhận sự thần diệu của đao pháp. Sau đó, tay phải của hắn chậm rãi giơ lên, chỉ về phía Quỷ Điêu Thần Đao còn đang lơ lửng giữa không trung.
Quỷ Điêu Thần Đao dường như có linh tính, nhẹ nhàng dính vào ngón tay hắn, lúc này trông như tay hắn đang bắn ra một chùm pháo hoa màu u lam vậy, hết sức động lòng người.
Bàn tay Hoắc Vũ Hạo bắt đầu khẽ múa giữa không trung. Đột nhiên, ngọn lửa màu u lam trên tay hắn không ngừng phác họa ra từng đạo hoa văn huyền ảo, trong không khí tĩnh lặng không một tiếng động, không gian xung quanh lần lượt xuất hiện từng đạo vết nứt mảnh khảnh màu đen tuyền. Những vết nứt vừa mới xuất hiện thì cũng liền khép lại ngay lập tức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook