Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1094: Bí mật của Bản Thể (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng thì thậm chí còn đơn giản hơn, cũng không cần trang điểm, nhờ sự hỗ trợ từ hồn kỹ mô phỏng, tuổi tác và tướng mạo của bọn hắn không thay đổi là mấy, còn ngoại hình đã trải qua một chút thay đổi rất tinh tế, ví dụ như đôi mắt to tròn của Đường Vũ Đồng đã trở nên nhỏ hơn đôi phần, mái tóc dài màu lam hồng của nàng cũng chuyển sang màu nâu rất phổ biến tại Đế quốc Nhật Nguyệt. Một số thay đổi về chi tiết đột nhiên khiến nàng từ một mỹ nữ tuyệt sắc trở nên bình thường đi không ít. Mặc dù vẫn có thể coi là thanh tú, nhưng chí ít cũng không quá rực rỡ.
Độc Bất Tử nhìn bọn hắn, khẽ mỉm cười nói: "Không tệ, đi thôi."
Đi ra khỏi con hẻm tối tăm, vì đã thay đổi trang phục nên bọn hắn không còn phải cố gắng tránh né một ít loại tham trắc hồn đạo khí thông thường ở nội thành nữa, mà công khai xuất hiện trên đường phố, nhanh chóng tìm một khách sạn tầm trung để ở.
Minh Đô vô cùng thịnh vượng, kể từ khi chiếm được hai phần ba diện tích đất đai của Đế quốc Thiên Hồn, địa vị của Hoàng đế Từ Thiên Nhiên ở bên trong Đế quốc Nhật Nguyệt cũng tăng vọt, ngai vàng vô cùng vững chắc, đặc biệt là khi hoàng hậu Quất Tử sinh ra cho hắn một vị hoàng tử, coi như có người thừa kế đời sau.
Từ Thiên Nhiên và Quất Tử đặt tên cho vị hoàng tử này là Từ Vân Hãn, vào dịp trăng rằm sau đó, đã được Từ Thiên Nhiên phong làm thái tử.
Đối với một quốc gia mà nói, thái tử chính là tương lai của quốc gia, hơn nữa Từ Thiên Nhiên lại là người tàn tật, cho nên việc có được thái tử lại càng quan trọng hơn.
Sau khi lập thái tử, một số nghi ngờ trong hoàng thất cũng nhanh chóng tan biến, Từ Thiên Nhiên lúc này chính là đang ở đỉnh cao quyền lực, được mọi người tôn sùng như một vị hoàng đế vĩ đại.
Giống như Từ Thiên Nhiên, Quất Tử cũng được người dân Nhật Nguyệt Đế quốc vô cùng yêu mến, sau khi hoàng hậu Quất Tử sinh ra một vị thái tử, sự tích về vị hoàng hậu này càng được truyền bá rộng rãi, nàng xuất thân từ dân thường, từng được Từ Thiên Nhiên cứu mạng. Khi đó hắn vẫn là thái tử, sau này vì cứu thái tử Từ Thiên Nhiên mà nàng bị thương nặng, khiến thái tử cảm động, cuối cùng trở thành hoàng hậu. Với sự giúp đỡ của thái tử, Quất Tử dần dần thể hiện tài năng quân sự xuất sắc của mình, sau khi thái tử Từ Thiên Nhiên lên ngôi, trở thành hoàng đế, nàng đã tích lũy quân công, trở thành thống soái tam quân, lãnh đạo quân đội của Nhật Nguyệt Đế quốc quét ngang Đế quốc Thiên Hồn.
Người dân Nhật Nguyệt Đế Quốc còn đồn đoán với nhau rằng, nếu không phải vì hoàng hậu Quất Tử đang mang bầu, phải quay về dưỡng thai, thì toàn bộ Thiên Hồn Đế Quốc đã bị Nhật Nguyệt Đế Quốc chiếm đóng rồi.
Quất Tử còn được mệnh danh là Đế Hậu Chiến Thần, ở một số khía cạnh nào đó, thậm chí còn được yêu mến hơn cả Từ Thiên Nhiên.
Không thể nghi ngờ, Từ Thiên Nhiên đã cố tình ra lệnh cho người của hắn công khai mọi chuyện về Quất Tử ra ngoài, một mặt là để bù đắp cho Quất Tử, mặt khác cũng vì Quất Tử là người mà hắn tin tưởng nhất, hắn một thân tàn tật, có nhiều chuyện bất tiện. Để tiện bề hành động, hắn cần có một thế thân. Dù sao Quất Tử cũng là nữ nhân, muốn thay mặt hắn đứng ở đầu sóng ngọn gió cũng cần phải có khí chất chói mắt hơn. Đây chính là lý do tại sao Từ Thiên Nhiên lại nỗ lực tạo đà cho nàng như vậy.
Tất nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác khiến Quất Tử có thể được hắn đẩy lên cao như vậy, chính là vì Quất Tử đã được toàn bộ quân đội trong nước công nhận. Tài năng quân sự của Quất Tử thể hiện trong một số trận đại chiến đã gây ấn tượng mạnh với nhiều tướng lĩnh, có sự tham gia của nàng trong các cuộc chiến, quân đội của Nhật Nguyệt Đế quốc gần như bất khả chiến bại. Mà khi nàng trở về quốc nội, tình hình chiến sự liền xảy ra rất nhiều vấn đề. Cho thấy Đế Hậu Chiến Thần, đúng là danh sánh với thực.
Sau khi ổn định chỗ ở, Hoắc Vũ Hạo chào Bản Thể Đấu La một tiếng, rồi dẫn theo Đường Vũ Đồng đi dạo phố.
"Vũ Hạo, chàng không phải hỏi vị Bản Thể Đấu La kia mục đích thực sự của lần hành động này là gì sao?" Đường Vũ Đồng thông qua truyền âm, hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười lãnh đạm, nói: "Người ta đã không muốn nói thì sao ta còn phải hỏi nữa? Ta nghĩ không chỉ có chúng ta không biết, mà phần lớn các vị phong hào Đấu La khác tham gia chiến dịch này, có lẽ cũng đều không biết mục đích cuối cùng là gì, chỉ có Bản Thể Đấu La và Thiên Dương Đấu La mới nắm rõ.”
"Tâm thái của ta hiện tại đã khác với lúc trước, trước kia ta luôn không sợ trời không sợ đất, không sợ bản thân gặp nhiều phiền phức. Khi đó không có nàng ở bên, ta chỉ còn một thân một mình, thậm chí chẳng biết kiếp này có thể tìm lại được nàng không. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Có nàng ở bên cạnh, đối với ta, dù nhiệm vụ này rốt cuộc là gì, thì sứ mệnh quan trọng nhất trong lòng ta vẫn là đưa nàng bình an quay về, ta có thể cùng nàng quay về, tiếp tục đồng hành cùng nàng. Thế là đủ rồi. Vì thế ta tò mò nhiều chuyện cũng chỉ tự tìm thêm phiền toái thôi."
Đường Vũ Đồng bỗng dừng bước, Hoắc Vũ Hạo đang nắm lấy tay nàng hiển nhiên cũng dừng lại theo.
Đường Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng dường như có chút xúc cảm gì đó.
Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Sao thế? Cảm động à?"
Đường Vũ Đồng giơ tay lên, sờ vào mặt hắn: "Vũ Hạo, chàng thành thục rồi."
Hoắc Vũ Hạo nắm lấy tay nàng: “Sau khi nàng khôi phục ký ức, quay về bên ta, ta đã ngộ ra rất nhiều chuyện, ta không muốn làm anh hùng giải cứu thế giới, cũng chẳng cần thanh danh hư ảo. Trong lòng ta, nàng mới là điều quan trọng nhất, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh ta, cho dù ta có đánh mất cả thế giới thì cũng có sao chứ?"
"Ta nỗ lực tu luyện, dần dần hoàn thiện bản thân, thực ra chỉ là để bảo vệ nàng, bảo vệ người ta yêu và bạn bè của ta được tốt hơn. Vũ Đồng, ta yêu nàng."
Lời nói của Hoắc Vũ Hạo rất bình thản, cả ánh mắt của hắn cũng vậy, tuy nhiên, chỉ những lời nói bình thản ấy cũng đủ để khiến trong mắt Đường Vũ Đồng dần dần hiện ra một tầng sương mù, từ nhàn nhạt chuyển sang nồng đậm, nàng nhẹ nhàng rúc vào trong lòng ngực hắn.
"Ta cũng vậy, ta cũng yêu chàng, Vũ Hạo."
Hoắc Vũ Hạo không dám ôm chặt lấy nàng, không phải vì sợ bị phong ấn kia đánh bay, mà vì việc dẫn động phong ấn trên con phố này thật sự quá nguy hiểm.
Hai người chỉ nhẹ nhàng ôm nhau, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đúng lúc này, trên đường đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, một nhóm binh sĩ mặc giáp từ đầu đến chân cấp tốc chạy về phía này.
Những người lính kia mỗi người đều có thân hình cao lớn, cường tráng, vừa chạy vừa mang theo tư thái kiêu ngạo, không hề tránh né người qua đường, một vài người không kịp nhường đường sẽ bị bọn chúng đánh bay ngay lập tức.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng hiện giờ đang ở trên đường phố, không thể thi triển ra tốc độ nhanh hơn người bình thường được, Hoắc Vũ Hạo đành phải đi ngang qua, che chắn cho Đường Vũ Đồng đồng thời dẫn nàng ra khỏi đường.
Một tên lính mặc áo giáp chạy phía trước đâm sầm vào lưng Hoắc Vũ Hạo, lực từ phía sau tuy không là gì đối với một cường giả như Hoắc Vũ Hạo, nhưng hắn dường như lại rất tự nhiên, ném mình sang một bên, lăn lộn vài vòng, thậm chí còn hét lên một tiếng đau đớn, giả vờ sống động như thật.
"Đám người này đúng là là làm người ta mất hứng mà!" Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói.
Đường Vũ Đồng bật cười thành tiếng, nói: “Đây không phải là phong ấn của cha ta đâu đấy.”
Những người qua đường gần đó cũng phát ra những âm thanh bất mãn, nhưng tất nhiên, thanh âm của bọn họ rõ ràng là không lớn.
"Lại là đám cận vệ hoàng thất này, thật đáng ghê tởm, bọn hắn căn bản không coi chúng ta là người mà. Gần đây, hoàng đế bệ hạ sắp sửa tổ chức tế thiên đại điển. Đám cận vệ hoàng thất này đi ra đi vào hoàng cung không ít lần, chỉ khổ cho chúng ta thôi."
Cận vệ hoàng thất?
Hoắc Vũ Hạo hơi nheo mắt lại, ở Nhật Nguyệt Đế Quốc, quyền lực tối cao không thể nghi ngờ, đều nằm trong tay hoàng thất. Trong đó cường đại nhất đương nhiên là hoàng gia hồn đạo sư đoàn, còn được gọi là cung đình hồn đạo sư đoàn, cũng là tồn tại mạnh mẽ nhất trong việc bảo hộ Đế quốc Nhật Nguyệt. Sau đó là cung phụng điện, còn được gọi là viện nghiên cứu. Về phần nội tình của Nhật Nguyệt đế quốc cường đại đến mức nào, căn bản không ai nắm rõ.
Thông tin về tế thiên đại điển xem ra là chính xác, nhưng sau khi tiến vào Minh Đô lần này, Hoắc Vũ Hạo dựa vào cảm giác nhạy bén của mình, cảm thấy muốn ám sát Từ Thiên Nhiên dường như là không có khả năng. Từ Thiên Nhiên đã đủ lông đủ cánh, nắm giữ sức mạnh cốt lõi chân chính của Đế quốc Nhật Nguyệt, sao có thể bị ám sát dễ dàng như vậy?
Sau khi dạo phố và ăn chút gì đó, Hoắc Vũ Hạo đưa Đường Vũ Đồng về lại khách sạn. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy truyền âm của Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử.
Hoắc Vũ Hạo bảo Đường Vũ Đồng về phòng trước, còn hắn thì một mình đi tới phòng của Bản Thể Đấu La.
Độc Bất Tử ở một mình trong một căn phòng đơn, trong khi hai cường giả phong hào đấu la khác của bản thể tông thì ở trong một căn phòng khác.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đến, Độc Bất Tử giơ tay lên, cả căn phòng đột nhiên tràn ngập một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn chẳng thể phân biệt được. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại kinh ngạc phát hiện, tinh thần tham trắc của hắn gần như ngay lập tức bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thực lực thật cường đại.
Ở cấp độ của Độc Bất Tử, hồn lực và tinh thần lực đã gần như được dung hợp hoàn toàn, hắn giống như Huyền Lão lúc trước, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể trở thành Cực Hạn Đấu La. Đáng tiếc, hắn không có đan dược như Càn Khôn Tạo Hóa Đan hỗ trợ, hơn nữa trước đó còn bị trọng thương, không biết khi nào mới có thể đi được bước này.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Ra ngoài đi dạo có phát hiện được gì không?" Độc Bất Tử hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, đáp: "Bên trong Minh Đô mọi chuyện vẫn tương đối bình thường. Mặc dù các loại tham trắc hồn đạo khí gần như bao phủ toàn thành, nhưng so với các tham trắc hồn đạo khí bên ngoài thì số lượng và cường độ của chúng đều nhỏ hơn rất nhiều. Tế thiên đại điển quả thực đang trong quá trình chuẩn bị, mọi thứ đều đúng theo tin tức mà chúng ta đã biết.”
Độc Bất Tử khẽ gật đầu, nói: "Vũ Hạo, lần này chúng ta tới đây, ngoại trừ ám sát Từ Thiên Nhiên, thật ra còn có một nhiệm vụ khác."
"Hả?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Độc Bất Tử, tuy rằng hắn đã dựa vào suy luận mà phán đoán ra, nhưng khi Độc Bất Tử tự mình mở lời thì vẫn không khỏi kinh ngạc, hắn biết rất rõ ý nghĩa của chuyện này. Đó là Độc Bất Tử đã công nhận hắn, nhưng đồng thời cũng là muốn lôi hắn vào nhiệm vụ chân chính này.
Hoắc Vũ Hạo bắt đầu có chút hối hận, bản thân hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, nếu như trên đường đi, biểu hiện không phải quá chói mắt, thì có lẽ Độc Bất Tử đã không nhận thức được thực lực của hắn, cho phép hắn hỗ trợ để hoàn thành nhiệm vụ này.
Trong lúc đầu óc quay cuồng, Hoắc Vũ Hạo giả vờ kinh ngạc, hỏi: "Còn có nhiệm vụ khác? Ý người là oanh tạc kho vũ khí à?"
Độc Bất Tử lắc đầu, nói: “Cho nổ kho vũ khí chỉ là một cách để chúng ta thu hút kẻ địch. Trên thực tế, năng lực phòng thủ của tất cả kho vũ khí trong Đế quốc Nhật Nguyệt đều chặt chẽ đến mức không thể lường trước được. Vì vậy, chúng ta chỉ cần ra sức cho nổ tung kho vũ khí là đủ để hoàn thành dương đông kích tây, sau đó tiến hành ám sát Từ Thiên Nhiên, nhưng đồng thời còn có một nhiệm vụ khác.”
Hoắc Vũ Hạo nói: "Còn có nhiệm vụ khác sao? Bạch Hổ công tước trước đó không hề nói cho ta biết!"
Độc Bất Tử nói: “Đó là bởi vì hành động trọng yếu này vốn là do ta và Thiên Dương Đấu La đề ra, chỉ có hai bọn ta mới biết mục đích chân chính. Năng lực tinh thần tham trắc của ngươi cực kỳ mạnh mẽ, đây là điều mà thật sự bọn ta cũng không ngờ tới. Ngươi cũng đừng lo, bọn ta sẽ không giao cho ngươi nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Bọn ta đã có kế hoạch hoàn chỉnh cho việc này rồi. Chỉ hy vọng dù thành hay bại, ngươi vẫn có thể tiếp ứng sau khi bọn ta hoàn thành nhiệm vụ. Tận lực đảm bảo rằng các phong hào đấu la tham gia vào lần hành động này đều có thể bình an vô sự thoát đi.”
Nghe được hắn nói như vậy, Hoắc Vũ Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không tham gia vào hành động nguy hiểm nhất là được. Minh Đô của Đế quốc Nhật Nguyệt không khác gì đầm rồng hang cọp. Ngay cả Độc Bất Tử cũng thận trọng như vậy, có thể tưởng tượng được độ khó của nhiệm vụ này cao đến mức nào. Tốt nhất vẫn là không tự mình tham gia, còn việc tiếp ứng cho bọn họ thì đúng là nên làm. Việc duy trì sức mạnh của tam quốc Đấu La Đại Lục là cực kỳ quan trọng để đối kháng với Nhật Nguyệt Đế quốc.
"Được, ta sẽ dốc toàn lực để giúp mọi người rút lui." Hoắc Vũ Hạo gần như không chút do dự mà đáp ứng.
Độc Bất Tử mỉm cười hài lòng, nói: "Được, bọn ta sẽ vạch ra một con đường trốn thoát. Đến lúc đó, các ngươi sẽ gặp bọn ta trên con đường này. Bất kể mục tiêu của lần hành động này có hoàn thành hay không, và khi đó còn có bao nhiêu người rút lui, thì đều nhờ ngươi tiếp ứng, an nguy của bọn ta đều sẽ giao phó cho ngươi."
Hoắc Vũ Hạo lần này không lập tức đáp ứng, trong lòng khẽ suy tư một hồi, mới gật đầu nói: "Được, ta sẽ cố gắng hết sức."
Độc Bất Tử không có lập tức nói cho hắn lộ trình rời đi, mà đưa tay vào trong ngực hắn lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Hoắc Vũ Hạo.
"Thật đáng tiếc, lúc trước là Mục Ân gặp được ngươi, chứ không phải ta. Cuốn sách nhỏ này tặng ngươi, xem như là phần thưởng vì đã giúp đỡ bọn ta lần này."
Đây rõ ràng là một cuốn sách nhỏ không lớn hơn lòng bàn tay, nhưng khi Hoắc Vũ Hạo cầm lấy, hắn lại kinh ngạc phát hiện sức nặng của cuốn sách này thật kinh người. Chí ít cũng phải mấy chục cân.
Tổng thể quyển sách có một màu vàng nhàn nhạt, trên mặt có viết bốn chữ tinh xảo: "Bản thể bí mật".
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy bốn chữ này thì không khỏi kinh ngạc, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Độc Bất Tử. Những gì hắn nhìn thấy trong đôi mắt của đối phương là một thần sắc ôn nhu dịu dàng.
“Tiền bối, cái này ta không thể nhận được, nó thật sự quá…” Hoắc Vũ Hạo gần như vô thức trả lại cuốn sách trong tay.
Độc Bất Tử xua xua tay, cũng không thu lại, thản nhiên nói: "Ngươi có biết trong trận chiến ở biên giới Thiên Hồn Đế Quốc và Nhật Nguyệt Đế Quốc, bản thể tông bọn ta đã tổn thất bao nhiêu không?"
"Gần hai phần ba thành viên tinh nhuệ của bản thể tông bọn ta đã thiệt mạng trong trận chiến đó, bao gồm một số thế hệ trẻ có thiên phú nhất. Bởi vì ta vẫn còn sống, cho nên lá cờ của bản thể tông vẫn còn đó. Nhưng nếu một ngày ta chết đi. Khi ấy, bản thể tông nhất mạch chắc chắn sẽ suy tàn."
"Sức mạnh của Nhật Nguyệt Đế quốc vượt xa sức tưởng tượng của ta. Ta đã từng quá bảo thủ, cũng quá tự tin. Bọn ta thậm chí còn giáng cho Minh Đức Đường bọn chúng một đòn nặng nề trong cuộc tập kích vào Đế quốc Nhật Nguyệt. Khoảng thời gian ấy, ta có đủ tự tin có thể đối phó với chúng. Nhưng bây giờ xem ra, suy nghĩ ấy thật nực cười làm sao, ta chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Việc tụt hậu so với thời đại đã dẫn đến sự suy tàn của bọn ta. Tuy nhiên, ta tin chắc rằng bản thể tông bọn ta sẽ không biến mất. Tất cả các hồn sư trong bản thể tông đều có thiên phú độc đáo. Mà võ hồn của ngươi cũng là bản thể, người cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa võ hồn bản thể và võ hồn bình thường.
"Bọn ta có thiên phú vượt xa Hồn Sư thông thường, dễ dàng đạt được đốn ngộ, hoàn thành việc dung hợp Hồn Lực với Tinh Thần Lực. Về mặt năng lực, bọn ta tuyệt đối vượt trội so với đám Tà Hồn Sư không có tương lai kia. Tuy nhiên, bọn ta đã thua, ta không thua về phương diện thiên phú hay thực lực, mà là về tầm nhìn. Đây là sai lầm của ta. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải làm chút gì đó cho tương lai của Bản Thể Tông."
"Quyển bản thể bí mật này chứa đựng rất nhiều sự huyền bí về Võ Hồn bản thể. Nó cũng là cuốn sách cốt lõi của bản thể tông bọn ta. Được truyền thừa cho từng thế hệ Bản Thể Đấu La. Ta tạm thời cho ngươi mượn. Nếu trong nhiệm vụ này ta có thể sống sót trở về thì ngươi hãy trả lại cho ta, còn nếu ta chết, phiền ngươi hãy gửi nó đến học viện Sử Lai Khắc, học viện Sử Lai Khắc sẽ trả lại cho bản thể tông bọn ta. Trong quá trình này, ta cho phép ngươi tùy ý đọc nội dung bên trong."
"Ngươi cũng không cần phải cảm kích ta, ta làm việc này không chỉ để giúp ngươi, quan trọng hơn là ta hy vọng có thể tiếp nối truyền thừa võ hồn bản thể. Tuy rằng ngươi là đệ tử Mục Ân, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật ngươi có võ hồn bản thể. Khi võ hồn bản thể trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi sẽ trở thành bản thể đấu la. Dù có muốn hay không, đây cũng là một sự thật. Nếu bản thể tông bọn ta bị tiêu diệt trong cuộc chiến tương lai, hãy giúp ta truyền thừa lại nếu sau này gặp được một hồn sư sở hữu võ hồn của bản thể, đây cũng coi như thù lao cho việc cho việc ngươi được đọc bản thể bí mật, ngươi nghĩ sao?"
Hoắc Vũ Hạo có lý do gì để không đồng ý à? Tất nhiên là không rồi.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo vẫn nặng trĩu mãi cho đến khi hắn bước ra khỏi căn phòng của bản thể đấu la Độc Bất Tử. Đúng vậy, dù lấy được bản thể bí mật nhưng hắn lại không hề vui, từ lời nói của Độc Bất Tử, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình hình của bản thể đấu la không được tốt lắm, mà đối với lần hành động này, hắn có lẽ đã chân chính coi mình như người đã chết. Việc giao ra bản thể bí mật cho Hoắc Vũ Hạo, chắc chắn là mang theo ý muốn ủy thác.
Ủy thác này không phải là cho một cá nhân nào, mà là cho bản thể tông.
Trở lại phòng của bản thân và Đường Vũ Đồng, Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống ghế, mở ra bản thể bí mật trong tay. Đường Vũ Đồng đi tới bên cạnh hắn, khi nhìn thấy dòng chữ "Bản thể bí mật", nàng cũng bị một phen chấn kinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook