Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1095: Bí mật của Bản Thể (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng kể cho nàng nghe cuộc trò chuyện vừa rồi với bản thể Đấu La Độc Bất Tử, Đường Vũ Đồng nghe xong không khỏi cau mày, nói: "Vũ Hạo, Đế quốc Thiên Hồn đã kết thúc rồi."

Khóe miệng của Hoắc Vũ Hạo hiện lên một nụ cười khổ, hắn hoàn toàn đồng ý với nhận định của Đường Vũ Đồng. Ngay cả hộ quốc tông môn của Thiên Hồn Đế Quốc cũng đã sa sút đến mức tông chủ phải đưa ra lời ủy thác này, có thể tưởng tượng được tình huống của Thiên Hồn Đế Quốc hiện tại ra sao. Chỉ cần tuyến phòng thủ cuối cùng của bọn họ thất thủ, đế quốc được truyền thừa hàng vạn năm này sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Tất cả những gì bọn họ có thể làm lúc này chỉ là gắng sức chống đỡ mà thôi.

Từ những gì bản thể đấu la Độc Bất Tử vừa nói, Hoắc Vũ Hạo có thể nhận định rằng phần lớn tinh anh của Đế quốc Thiên Hồn đã tử trận khi Đế quốc Nhật Nguyệt lần đầu tiên công kích vào Thiên Đấu Thành rồi. Thật sự bị đánh đến tê liệt cả một quốc gia.

Tuy Độc Bất Tử không nói rõ mục đích thực sự của lần hành động này là gì, nhưng từ tâm lý được ăn cả ngã về không của hắn, có thể thấy rằng lần hành động này cực kỳ quan trọng, nhưng có lẽ cũng chỉ là một phản ứng dữ dội trước khi buông xuôi mà thôi.

Lật đến trang đầu tiên của bản thể bí mật, không biết cuốn sách này được làm từ chất liệu gì, không những nặng mà còn vô cùng cứng cắp.

Trang đầu tiên không phải là nội dung của bản thể bí mật, mà có một trang giấy kẹp ở giữa.

"Ta đã tung hoành khắp giới hồn sư hơn hai trăm năm nay, nhưng lại trở thành tội nhân của tông môn, là lỗi của ta, chính vì lòng kiêu ngạo quá mức của ta đã khiến cho sự phát triển của tông môn đi chệch khỏi quỹ đạo của thời đại. Nếu không theo kịp thời đại, nhất định sẽ bị bỏ rơi. Nhưng bản thể tông của ta vốn không nên như thế này. Bản thể võ hồn chính là võ hồn được chư thần yêu quý. Đáng tiếc, thời gian không chờ đợi bọn ta nữa rồi, ta cũng không có thời gian để thích ứng với quỹ đạo của thời đại mới, mọi người trong bản thể tông nhất mạch đều phải ghi nhớ, tương lai là thời đại của công nghệ hồn đạo khí. Và trong thời đại này, chúng ta vẫn có năng lực để trở nên nổi bật. Sự dung hợp giữa bản thể võ hồn và hồn đạo khí chắc chắn có thể gây chấn động thế giới. - Độc Bất Tử.

Đọc xong những câu này, cảm giác chán nản trong lòng Hoắc Vũ Hạo càng thêm mãnh liệt, lấy thân phận và địa vị của Độc Bất Tử, vậy mà lại xưng mình là tội nhân. Loại tâm lý này dường như đã cam chịu điều gì đó.

Nhưng nửa đoạn sau lại khiến Hoắc Vũ Hạo giật mình.

Sự dung hợp giữa bản thể võ hồn và hồn đạo khí. Đây không phải là hướng đi mà ta cùng Hiên lão sư đang khám phá sao? Cũng chính vì đã tìm ra con đường này nên ta mới có thể vạch ra một cái kế hoạch mới.

Đúng vậy, bản thể võ hồn có năng lực lĩnh ngộ vượt xa các võ hồn thông thường, mà quan trọng hơn, các bộ phận trên cơ thể của hồn sư sở hữu bản thể võ hồn cũng vượt xa người thường.

Nói một cách đơn giản, nếu võ hồn của hồn sư là một bàn tay, thì tải trọng của hồn đạo khí mà tay hắn có thể sử dụng sẽ cao hơn nhiều so với hồn sư bình thường.

Cũng giống như võ hồn của Hoắc Vũ Hạo là đôi mắt, khi hắn sử dụng các loại hồn đạo khí tạo ra tải trọng cho đôi mắt, sức chịu đựng của hắn cũng sẽ vượt xa người thường.

Tầm nhìn của bản thể đấu la Độc Bất Tử rất rõ ràng, nhưng như hắn đã nói, hắn đã tỉnh ngộ quá muộn. Dường như không còn thời gian để bọn hắn phát triển nữa.

Nhẹ nhàng lấy tờ giấy ra, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy ở bên trong trang bìa có ghi hai chữ lớn: “Thần quyến”.

Sau đó có một đoạn chữ nhỏ bên dưới.

"Nhân loại chính là một tộc được thần linh yêu mến, nắm giữ thần trí trí tuệ. Mà trong nhân loại, ngoài trí tuệ ra còn có thể giữ lại một ít lực lượng của thần linh, chính là thần quyến nhất tộc."

Bản thể tông rõ ràng coi bản thể Võ Hồn là sự tồn tại của thần quyến. Mặc dù Hoắc Vũ Hạo không hoàn toàn đồng ý với nhận định này, nhưng bản thể tông có lịch sử lâu đời, nếu đã có thuyết pháp như vậy thì trong đó nhất định cũng có vài phần đạo lý.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo hơi nheo mắt lại, tiếp tục đọc...

Năm ngày sau.

Minh Đô hôm nay rõ ràng là ngưng trọng, trang nghiêm hơn đôi phần. Sáng sớm, thành thị vốn dĩ nhộn nhịp lại trở nên vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ một số nhu yếu phẩm hàng ngày, hầu hết các cửa hàng đều chọn đóng cửa vào ngày này.

Bởi vì hôm nay là ngày tế thiên đại điển diễn ra.

Từ Thiên Nhiên, Hoàng đế của Nhật Nguyệt Đế quốc, sẽ chủ trì tổ chức tế thiên đại điển tại ngoại ô Minh Đô. Để tỏ lòng tôn kính với trời đất, đồng thời cũng tỏ lòng tôn kính với tổ tiên của Đế quốc Nhật Nguyệt.

Nhật Nguyệt Đế Quốc đã mở rộng đáng kể trong một khoảng thời gian ngắn sau khi Từ Thiên Nhiên lên ngôi. Tế thiên đại điển lần này càng để làm nổi bật những thành tựu của chính Từ Thiên Nhiên. Đồng thời, đó cũng là thời điểm để hắn tuyên cáo thiên hạ, rằng hắn sẽ chuẩn bị cho việc thống nhất đại lục trong tương lai.

Việc chuẩn bị cho tế thiên đại điển đã bắt đầu từ vài tháng trước, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, tài lực và vật lực.

Sáng sớm hôm nay, rất đông người đã từ Minh Đô đổ về ngoại ô, chuẩn bị đón chào buổi lễ trọng đại này của đất nước.

Trên tất cả các con đường chính ở Minh Đô, binh lính mặc giáp sáng ngời đứng tại hai bên đường, cứ ba bước là đến một trạm, năm bước có một lính canh. Một khí tức ớn lạnh mãnh liệt gần như bao trùm toàn bộ thành phố.

Dưới uy áp của quân đội, người dân đều tuần hành tiến về ngoại ô phía nam một cách vô cùng trật tự.

Quy mô của tế thiên đại điển lần này vô cùng hoành tráng, vì thế, Đế quốc Nhật Nguyệt đã phải huy động một đội quân lên tới hơn mười vạn người.

Ở ngoại ô phía Nam, nửa tháng trước đã xây xong một cái tế đàn khổng lồ, bản thân tế đàn này là một bình đài có hình dáng kỳ lạ, bên trái có hình tròn, bên phải có hình lưỡi liềm. Tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng, cũng là biểu tượng của Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Tế đàn hình tròn có diện tích hơn một vạn mét vuông, cao đến mười trượng, hoàn toàn được làm bằng đá hoa cương. Phía trên bình đài có sáu tầng liên tiếp nhau, mỗi tầng đều mang hình dạng tương tự, càng lên cao thì càng thu nhỏ. Khi lên đến bình đài trên cùng, cũng chỉ còn rộng khoảng một nghìn mét vuông.

Toàn bộ bảy tầng bình đài từ dưới lên trên có màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, tượng trưng cho các màu sắc của cầu vồng. Một thứ thuộc về thiên địa.

Xung quanh tế đàn có tám bậc đá, đều có thể dẫn lên phía trên.

Tế đàn này cũng không phải là công trình tạm bợ chỉ sử dụng một lần, mà về sau sẽ được truyền thừa để sử dụng trong tế thiên đại điển sau này.

Khu vực xung quanh tế đàn sớm đã có một đội quân lớn bao vây. Ở bốn phương đều đã xây dựng xong các trận địa hồn đạo khí. Mặc dù không phải là các trận địa hồn đạo khí có cùng quy mô với hồn đạo sư đoàn, nhưng bốn trận địa hồn đạo khí này đều được xây dựng bởi hoàng gia hồn đạo sư đoàn cường đại nhất của Đế quốc Nhật Nguyệt, đồng thời còn sử dụng công nghệ hồn đạo khí hiện đại nhất của đế quốc.

Trong tổng số mười vạn đại quân được huy động lần này, có bốn vạn quân bao vây lấy tế đàn, những đội quân khác thì có trách nhiệm riêng, phần lớn là chịu trách nhiệm chỉ huy người dân giữ trật tự.

Sắc trời lúc này đã hoàn toàn sáng sủa, ánh nắng chiếu xuống bình đài của tế đàn nhật nguyệt uy nghi bên dưới, tỏa ra một vầng hào quang đầy màu sắc. Nhìn từ đằng xa trông vô cùng ngoạn mục.

Toàn bộ bảy tầng bình đài cộng lại có chiều cao khoảng trăm trượng. Còn cao hơn nhiều so với tòa kiến trúc cao nhất ở Minh Đô. Trong tương lai nó chắc chắn sẽ trở thành một trong những tòa kiến trúc mang tính biểu tượng cho Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Ở bên ngoài Nhật Nguyệt Tế Thiên Đài, người dân dưới sự chỉ huy của quân đội đã sớm vây quanh nơi này rồi. Cư dân của Nhật Nguyệt Đế Quốc sống tại Minh Đô có hơn hai ngàn vạn người, đây chính là nồng cốt thực sự của Nhật Nguyệt Đế Quốc. Lúc này, không phải chỉ có ngàn vạn người đến xem lễ, mà là hàng triệu, dày đặc ngút tầm mắt.

Thời điểm tế thiên đại điển được tổ chức, chính là lúc mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu. Lúc này dương khí sẽ tăng cao, mang ý nghĩa phát triển thịnh vượng.

Ở phía xa, theo hướng Minh Đô, một đoàn người phát ra một luồng ánh sáng màu vàng óng đang chậm rãi tiến về phía Nhật Nguyệt tế thiên đài.

Đoàn người này đi tới đâu là có binh lính dọn đường. Phía trước là một cỗ xe rồng khổng lồ được cõng bởi 1024 người. Những tấm lụa màu vàng óng trên xe rồng đều có hoa văn hàng vạn con rồng phi nước đại, nhưng ở tất cả các vị trí trọng yếu đều mang họa tiết mặt trời, mặt trăng cùng tranh nhau tỏa sáng.

Đúng vậy, đây là cỗ xe rồng của Từ Thiên Nhiên, hoàng đế của Đế quốc Nhật Nguyệt. Lúc này, trên cỗ xe rồng, Từ Thiên Nhiên đang ngồi nghiêm chỉnh, đội một chiếc vương miện bằng vàng tím, có hình dạng cửu long nâng châu, mặc một bộ áo choàng gấm hình long ánh nhật nguyệt đế quân vô cùng hoa lệ.

Quất Tử ngồi bên cạnh cũng mặc một bộ trang phục cung đình màu vàng tươi cực kỳ quý phái, trên môi đang nở nụ cười. Trên đầy nàng chứa đầy những món trang sức xa hoa đắt giá nhất.

Những tấm rèm cửa xung quanh cỗ xe rồng được kéo lên, để cho người dân có thể từ xa nhìn thấy cặp đôi quyền lực nhất thiên hạ.

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!” Dưới sự chỉ huy đồng nhất, các binh sĩ giương cao vũ khí trên tay, hô vang vạn tuế.

Ngay lập tức, hàng trăm vạn người đồng loạt khom người ngã xuống đất về phía xe rồng như đang gặt lúa.

Ngồi trên cỗ xe rồng, trong ánh mắt Từ Thiên Nhiên tràn đầy một vẻ uy nghiêm, nhưng đằng sau sự uy nghiêm này lại có vô tận cảm khái, kiêu ngạo.

Nhớ khi xưa, lúc hắn mất đi đôi chân, dường như cả thế giới đều trở thành một màu u ám. Nhưng vào lúc này, hắn đã trở thành chúa tể của Đế quốc Nhật Nguyệt, thậm chí là chúa tể tương lai của toàn bộ đại lục.

Nhìn hàng trăm vạn con người đang sùng bái mình, Từ Thiên Nhiên dường như thấy được mênh mông vận khí đều đổ dồn về phía bản thân. Cảm giác này thật quá mỹ diệu.

Tế thiên tuy chỉ là hình thức, nhưng cũng là một đại lễ quan trọng, ngưng tụ lòng dân, giúp đế quốc ngày càng ổn định. Việc tiến hành tế thiên đại điển là điểm khởi đầu để Từ Thiên Nhiên tiếp tục hiện thực hóa lý tưởng của mình sau khi lên ngôi.

Trong hai năm qua, tam quốc Đấu La Đại Lục đã nỗ lực phát triển hồn đạo khí, chiêu mộ quân đội. Nhưng chẳng lẽ Nhật Nguyệt Đế quốc thì không làm vậy sao?

Từ Thiên Nhiên nắm bắt tiết tấu vô cùng tốt, ngay từ đầu, sau khi kế thừa ngai vàng, ngôi vị của hắn kỳ thực rất bất ổn. Tuy nhiên, hắn bất chấp mọi định kiến, trong thời gian ngắn phát động một cuộc chiến tranh xâm lược với sự hỗ trợ của Thánh Linh GIáo.

Tại sao ư? Mục đích chính là để chuyển hướng mâu thuẫn trong nước, bất kể những đại thần kia đó có ủng hộ hắn hay không, khi chiến tranh bắt đầu, chỉ cần là người thông minh thì sẽ biết phải làm gì. Chiến thắng kẻ địch mới là điều quan trọng nhất.

Và Quất Tử cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, với trí tuệ phi thường và tài năng quân sự đáng kinh ngạc, nàng đã tận dụng tối đa lợi thế của quân đội Nhật Nguyệt đế quốc để thống trị chiến trường tại Tinh La và Thiên Hồn đế quốc. Đạt được kết quả ấn tượng.

Mặc dù cuộc chiến này đã dừng lại trước khi Đế quốc Thiên Hồn hoàn toàn bị chinh phục, nhưng không thể phủ nhận rằng sau trận chiến này, Từ Thiên Nhiên đã trở thành một vị hoàng đế khai phá ra những lãnh thổ mới. Mà khi ấy, Từ Thiên Nhiên lại đột ngột lựa chọn giảm tốc độ tiến công, nghe theo lời đề nghị của Quất Tử, tập trung ổn định phòng tuyến, dùng công nghệ hồn đạo khí dần dần xâm nhập vào các khu vực bị Thiên Hồn đế quốc chiếm đóng. Đồng thời, đem mục tiêu bắt đầu chuyển dịch vào trong nội bộ quốc gia.

Với hào quang rực rỡ của chiến tranh, sự phản đối trong nước đã giảm đi rất nhiều, cũng đúng thời điểm Quất Tử mang thai, Thái tử được chào đời. Chỉ trong hai năm, Từ Thiên Nhiên đã khiến mọi thanh âm phản đối trong nước hoàn toàn biến mất. Hắn đã trở thành chủ nhân đích thực của vùng đất này.

Tuy nhiên, điều này còn lâu mới thỏa mãn được tham vọng của hắn, hắn muốn trở thành hoàng đế duy nhất của thiên hạ. Mục tiêu của hắn là thống nhất toàn bộ đấu la đại lục. Để trả thù cho cuộc thánh chiến thất bại hơn bốn ngàn năm trước.

Vì vậy, hắn muốn tế thiên, hắn muốn thông qua tế thiên đại điển này để chiếu cáo thiên hạ, rằng đấu la đại lục thuộc về Từ Thiên Nhiên, thuộc về Đế quốc Nhật Nguyệt. Sau buổi tế thiên ngày hôm nay, chính là thánh chiến.

Quất Tử lặng lẽ ngồi bên cạnh Từ Thiên Nhiên, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng trên cơ thể hắn, đó không phải là sự thay đổi nhiệt độ, mà là sự bành trướng của dã tâm. Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn giống như một vầng thái dương nở rộ vậy, rực rỡ và bá đạo.

Quất Tử vẫn giữ một nở nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt, sau khi sinh con, nàng càng trở nên duyên dáng và trưởng thành hơn, dáng người đầy đặn hơn, làn da trong trẻo vốn có cũng trở nên mềm mại như nước.

Từ Thiên Nhiên vỗ nhẹ lên tay Quất Tử, kéo nàng ra khỏi dòng suy tư.

"Chúc mừng bệ hạ, thiên cổ nhất đế." Quất Tử vội vàng mỉm cười, nói.

Trên mặt Từ Thiên Nhiên cũng mang theo một nụ cười: "Ta có cái gì cũng sẽ cùng nàng chia sẻ, nàng còn không vui sao? Ta không cho nàng mang thái tử tới đây, bởi vì sợ thái tử còn quá nhỏ, sẽ bị kinh hãi trước một cảnh tượng lớn như vậy."

Quất Tử nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta làm sao có thể không vui? Quyết định của bệ hạ là chính xác, ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi."

Từ Thiên Nhiên nói: "Hiểu rồi thì tốt, sau khi đại điển kết thúc, ta sẽ cùng ngươi trở về, cùng đến thăm Vân Hãn."

“Ừm.” Orange nhẹ gật đầu.

Nàng đương nhiên biết vì sao Từ Thiên Nhiên từ chối mang con trai mình đến tế thiên, bởi vì đó là con trai của nàng, nhưng không phải là con ruột của hắn. Hơn nữa, dù có là con trai ruột của hắn thì đã sao? Với tính cách của hắn, hắn muốn vĩnh viễn là thiên cổ nhất đế, giấc mộng của hắn là trường sinh bất tử, vĩnh viễn khống chế mọi thứ. Đối với hắn, thái tử chỉ là một công cụ. Và tất nhiên, cả bản thân nàng cũng vậy.

Dưới sự chú ý của mọi người, cỗ xe rồng cuối cùng đã đến trước nhật nguyệt tế thiên đài.

Từ Thiên Nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Quất Tử, chậm rãi bước xuống xe rồng. Sau đó đi về phía tế thiên đài.

Lúc này, tầng dưới tế thiên đài đã chật kín người, những người có thể đứng ở sáu tầng phía dưới Tế Thiên Đài đều là những nhân vật quan trọng của Nhật Nguyệt Đế Quốc. Đối với bọn hắn, có thể đứng ở đây tuyệt đối là một vinh hạnh to lớn.

Tiếng hò reo của mọi người vang lên như sóng vỗ, nói không ngoa, đây đích thực chính là sóng âm! Sóng âm do hàng trăm vạn con người tạo thành, nhanh chóng lan ra xa như sơn hô hải khiếu.

Từ Thiên Nhiên vẫn luôn nở một nụ cười trên môi, sự tỏa sáng của hắn không chỉ được Quất Tử cảm nhận được, mà đám cao tầng của Đế quốc Nhật Nguyệt đứng trên tế đàn đều có thể cảm thấy. Trái tim của bọn hắn không ngừng rung chuyển. Cảm nhận được hào quang mà hoàng đế phát ra, tất cả đều quỳ rạp xuống, tỏ lòng tôn kính.

Bọn hắn thậm chí còn có linh cảm rằng trong tương lai gần, Nhật Nguyệt đế quốc sẽ thống trị toàn bộ lục địa.

Tốc độ của Từ Thiên Nhiên tuy không nhanh, nhưng lại ổn định. Khi lên tới tầng sáu của tế thiên đài, hắn tự nhiên buông tay Quất Tử ra. Sau đó Quất Tử dừng lại, liền đưa mắt nhìn hắn một mình leo lên tầng thứ bảy của nhật nguyệt tế thiên đài.

Đúng vậy, hắn là người duy nhất được phép đi lên tầng thứ bảy này.

Tầng thứ bảy của Nhật Nguyệt tế thiên đài rộng khoảng một ngàn mét vuông, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn tráng lệ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có một ngôi sao sáu cánh khổng lồ không ngừng tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Ở giữa ngôi sao sáu cánh, họa tiết nhật nguyệt càng thêm phần rực rỡ. Mặt trời màu vàng, mặt trăng màu bạc, hai màu kim và ngân giao thoa, soi rọi lẫn nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...