Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1101: Thực lực của Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng! (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhìn thân ảnh của hắn dần rời đi, một vị phong hào đấu la của Đấu Linh đế quốc không nhịn được mà nói: "Tiểu tử này quá kiêu ngạo, mặc dù có chút năng lực, nhưng..."

"Câm miệng." Thiên Dương Đấu La sắc mặt tối sầm lại, "Hắn đâu chỉ có một chút năng lực, ở tuổi của hắn, ta và ngươi còn chưa đăng đường nhập thất nữa, thiếu niên này tiền đồ trong tương lai không thể đong đếm được. Hơn nữa, việc sử dụng một đứa bé để uy hiếp đối thủ, liệu chúng ta có thật sự bằng lòng không?

Bạch Hổ công tước thở dài một tiếng, nói: "Thiên Dương tiền bối, ngài có đề nghị gì, tiếp theo nên làm thế nào đây?"

Thiên Dương Đấu La trầm tư một hồi, nói: "Nhân danh Tam Quốc chúng ta, hãy gửi thư tới Nhật Nguyệt Đế Quốc, yêu cầu bọn hắn trả lại những vùng đất của Thiên Hồn đế quốc bị chiếm đóng, đồng thời ký một hiệp ước trong vòng trăm năm tới sẽ không phát động chiến tranh xâm lược, chúng ta liền trả thái tử lại cho bọn hắn."

Nghe được những những lời này, Bạch Hổ công tước không khỏi âm thầm chấn kinh, cười khổ nói: "Thiên Dương tiền bối, e rằng cái điều kiện này..."

Thiên Dương Đấu La trầm giọng nói: “Chào giá trên trời, trả xuống dưới đất, không đưa ra giá cao một chút, sao có thể cho đối phương cơ hội mặc cả? "

Bạch Hổ Công Tước lúc này cũng có chút bối rối, nhìn tiểu gia hỏa sắc mặt hồng hào trong tay, tâm tình nhất thời không khỏi trở nên phức tạp, hắn cũng là nam nhân đã có nhi tử, hơn nữa không chỉ có một đứa, tuy rằng hắn đã sát phạt vô số người, nhưng đối mặt với một đứa trẻ như vậy, cộng thêm những lời mà Hoắc Vũ Hạo đã nói trước đó, hắn không khỏi âm thầm thở dài trong lòng.

Trở về phòng, vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo mới bình tĩnh lại, ngồi xuống giường không nói một lời.

Đường Vũ Đồng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay hắn đặt vào giữa hai lòng bàn tay của nàng, cúi đầu nói: "Vũ Hạo, chàng muốn làm gì thì cứ làm đi. Dù có quyết định như thế nào, ta cũng sẽ đứng về phía chàng. Cho dù..."

Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, người cũng đang nhìn nàng, bốn mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Đường Vũ Đồng đột nhiên trở nên sắc bén: “Cho dù chàng muốn trở thành kẻ địch của toàn thế giới.”

Toàn thân Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chấn động, hắn ôm nàng vào lòng, giọng nói có chút run rẩy: "Được, cho dù có trở thành kẻ địch của cả thế giới!" Trong đầu hắn, những suy tư về Tiêu Vân Hãn và Bạch Hổ Công tước vẫn không ngừng vang vọng.

Quất Tử, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại con trai cho ngươi. Chiến tranh, vĩnh viễn không bao giờ nên làm hại đến trẻ nhỏ.

Tuy sau này, chúng ta sẽ là kẻ thù. Ta cũng sẽ ra chiến trường chống lại Đế quốc Nhật Nguyệt. Nhưng bây giờ, ta nhất định sẽ không để con của ngươi gặp chút tổn hại nào. Trong lòng ta, nó không phải là thái tử gì cả, mà là con của ngươi.

Sắc trời dần tối, sương đêm dày đặc chậm rãi bao trùm xuống.

Hai thân ảnh lặng lẽ xuất hiện trên đỉnh núi, trong màn sương đêm dày đặc, đưa mắt nhìn về phía xa.

Đường Vũ Đồng đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, giúp hắn chỉnh đốn lại y phục một chút.

Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo tuy rất điềm tĩnh, nhưng hắn biết rất rõ con đường mình chọn hôm nay, có thể sẽ thay đổi cả tương lai của hắn. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn không hề có chút do dự.

Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng rúc vào lòng ngực hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia hài lòng.

"Vũ Hạo, chàng có biết ta nhớ tới điều gì không?" Đường Vũ Đồng nhẹ giọng nói.

“Điều gì?” Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Trong ánh mắt Đường Vũ Đồng ngập tràn hồi ức: “Năm xưa khi chúng ta mới vào Sử Lai Khắc Học Viện, chàng vẫn còn rất yếu đuối, nhưng tuy rằng nhỏ yếu, chàng vẫn dựa vào sự ngoan cường mà đánh bại ta. Sau lần đó, ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc về chàng. Về sau, chúng ta đã cùng nhau tham gia tân sinh sát hạch. Chúng ta đã kề vai tác chiến, biến điều không thể thành có thể, giành lấy chức quán quân chung cuộc. Bây giờ, chúng ta lại có thể kề vai tác chiến một lần nữa. Kỳ thực, đã rất lâu rồi chưa được tìm lại cảm giác này, phải không?”

Phải! Đã rất lâu rồi bọn hắn mới có thể cùng nhau tác chiến như vậy, kể từ khi Hoắc Vũ Hạo bị trọng thương khi cố lấy tương tư đoạn trường thảo, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, bọn hắn chưa từng có cơ hội cùng nhau chiến đấu trong trạng thái tốt nhất.

Hoắc Vũ Hạo khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nhưng hy vọng chúng ta không cần phải chiến đấu."

Vừa nói dứt lời, bọn hắn đã lặng lẽ hòa vào màn đêm, biến mất không một vết tích.

Từ khi đám người Hoắc Vũ Hạo và Thiên Dương Đấu La trở về, bên cạnh doanh trướng của Bạch Hổ Công tước liền có thêm một căn lều nhỏ, hai thị nữ được đặc biệt điều động đến đây để chăm sóc cho thái tử Từ Vân Hãn của Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Từ Vân Hãn tỉnh lại, không nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo liền khóc lóc ầm ĩ một hồi, sau đó không nhịn được cơn đói, liền ăn một chút rồi lại ngủ say.

Khả năng thích ứng của trẻ con thực ra rất mạnh, mới hơn một tuổi, chúng đã miễn cưỡng có thể nhận biết được ai với ai rồi.

Rèm cửa khẽ lay động, hai thân ảnh lặng lẽ tiến vào trong lều.

Trong lều tối đen như mực, Tiêu Vân Hãn đang ngủ ngon lành trên giường, bên cạnh còn có hai thị nữ đang chợp mắt, sẵn sàng chăm sóc cho tiểu tử này bất cứ lúc nào.

Trên mặt Hoắc Vũ Hạo lộ ra một nụ cười ôn hòa, không chút tiếng động mà đi về phía giường.

Lúc này, ngoài lều liền vang lên một tiếng thở dài.

"Vũ Hạo, sao ngươi phải khổ như vậy?" Một giọng nói trầm trầm vang lên.

Dáng vẻ Hoắc Vũ Hạo như thể không nghe thấy thanh âm, hắn vẫn đi tới bên giường, ôm Tiêu Vân Hãn đang ngủ say vào lòng, sau đó dùng dải vải đã chuẩn bị trước quấn quanh người, dưới sự giúp đỡ của Đường Vũ Đồng, liền buộc thật chặt đứa bé vào người hắn.

Việc hắn lựa chọn mang tiểu gia hỏa này rời đi, hắn làm sao có thể không nghĩ tới Bạch Hổ công tước cũng sẽ đoán được? Nhưng dù biết, hắn vẫn đến đây. Bởi vì hắn biết rất rõ, bằng năng lực tinh thần tham trắc của bản thân, nếu Tiêu Vân Hãn không có ở đây, hắn cũng sẽ không bị lừa. Hơn nữa thông qua tinh thần tham trắc, hắn nhất định có thể tìm ra vị trí cụ thể của Tiêu Vân Hãn. Vì vậy Bạch Hổ công tước cũng không chuyển Tiêu Vân Hãn đi nơi khác, còn Hoắc Vũ Hạo thì tương kế tựu kế, liền tìm đến đây, đem Tiêu Vân Hãn quấn chặt vào người mình.

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của tiểu tử này, sắc thái ôn nhu trên mặt Hoắc Vũ Hạo vẫn không chút thay đổi: "Tiểu tử, yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, đem ngươi trở về với mẹ mình."

Nói xong, hắn nắm tay Đường Vũ Đồng, hai người cùng nhau đi ra khỏi lều.

Bên ngoài lều, hơn chục thân ảnh đồng loạt tản ra, tạo thành một vòng cung vây quanh phía ngoài. Bạch Hổ Công Tước và Thiên Dương Đấu La đứng ở vị trí trung tâm.

Thiên Dương Đấu La cau mày, trong mắt Bạch Hổ Công Tước thì lại tràn ngập quang mang phức tạp.

Không thể nghi ngờ, mặc dù lúc đầu Thiên Dương Đấu La có chút coi thường Hoắc Vũ Hạo, nhưng kỳ thực thì hiện tại hắn vô cùng thưởng thức Hoắc Vũ Hạo, cũng giống như Bạch Hổ công tước.

Bọn hắn đều biết rất rõ, tương lai Hoắc Vũ Hạo nhất định sẽ trở thành trụ cột vững vàng cho Học viện Sử Lai Khắc, đồng thời là người nắm quyền thực sự của Sử Lai Khắc Thành.

Nếu như được lựa chọn, bọn hắn tuyệt đối không muốn đắc tội với một người như vậy, cùng hắn trở mặt. Tuy nhiên, lúc này Hoắc Vũ Hạo muốn cướp đi Từ Vân Hãn, thái tử của Đế quốc Nhật Nguyệt, vốn đã chạm đến điểm mấu chốt của bọn hắn.

Thiên Dương Đấu La trầm giọng nói: "Vũ Hạo, chỉ cần ngươi để lại thái tử, bọn ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, ngươi chỉ cần trở về Sử Lai Khắc Thành là được rồi."

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: “Bây giờ ta đã đến đây, không có khả năng đổi ý nữa. Trong chiến tranh, không nên dùng trẻ nhỏ để làm quân bài mặc cả, ta không thể để đứa trẻ này bị tổn thương được. Vì lẽ đó, hôm nay ta nhất định phải đưa hắn đi, bất kể có ai ngăn cản, ta vẫn sẽ dẫn hắn đi!

Ánh mắt Thiên Dương Đấu La đột nhiên trở nên sắc bén: "Làm càn, ngươi cho rằng có thể mang hắn đi trước mặt nhiều người như vậy sao?"

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên cứng rắn hơn, tràn ngập chiến ý mãnh liệt: “Không thử thì làm sao biết được? Cho dù thất bại thì coi như ta cũng đã thử. Nếu muốn bắt đứa trẻ này về thì trước tiên phải đánh bại được ta đã.”

Trường bào trên người Thiên Dương Đấu La không gió mà bay, nói: "Được lắm, thật là một tiểu bối kiêu ngạo, ta muốn xem ngươi ngoại trừ năng lực trinh thám và ẩn nấp, còn có những bản lĩnh gì khác mà dám ăn to nói lớn như vậy."

Vừa nói dứt lời, Thiên Dương Đấu La đột nhiên tiến lên một bước, toàn thân trong nháy mắt tỏa ra hào quang cường đại như mặt trời đang lên, tay phải vươn ra phía trước, từ trong hư không tóm lấy Hoắc Vũ Hạo.

Một bàn tay to lớn màu vàng không biết từ đâu lao tới, chộp lấy Hoắc Vũ Hạo, không khí xung quanh vặn vẹo kịch liệt, nhiệt độ kinh khủng trong nháy mắt bốc lên. Nhưng điều kỳ lạ là nhiệt độ cao này chỉ giới hạn xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo, hoàn toàn không khuếch trương ra phía ngoài. Về phương diện khống chế hồn lực, vị siêu cấp Đấu La cấp chín mươi bảy này quả thực đã đạt đến trình độ cực kỳ cường hãn.

Chân trái Hoắc Vũ Hạo tiến lên một bước, lòng bàn tay phải đặt lên ngực, từ từ đẩy ra. Động tác của hắn tuy không nhanh, nhưng khi đẩy lòng bàn tay ra, sắc mặt của tất cả chư vị Phong Hào Đấu La ở đây đều có sự thay đổi.

Bởi vì khi Hoắc Vũ Hạo đẩy lòng bàn tay ra, mọi người đều cảm thấy động tác của hắn giống như tòa băng sơn trôi về phía trước, khí thế cường đại không hề thua kém gì Thiên Dương Đấu La.

Phía sau Hoắc Vũ Hạo, một đạo ánh sáng màu bích lục cũng lóe lên, đó là một nữ tử tuyệt sắc, toàn thân tỏa ra một vầng sáng màu bích lục, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thiên Dương Đấu La.

Nhiệt độ nóng bỏng trong không khí bị áp chế mãnh liệt sau khi nàng xuất hiện, ngay cả luồng ánh sáng đến từ bàn tay to lớn kia của Thiên Dương Đấu La cũng phai mờ đi không ít.

"phốc--"

Hoắc Vũ Hạo căn bản không chút động tĩnh, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Thiên Dương Đấu La nắm lấy, rơi vào không trung.

Trên mặt Hoắc Vũ Hạo hiện lên một chút đỏ bừng, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Trên thực tế, điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là Thiên Dương Đấu La chủ động tấn công Hoắc Vũ Hạo. Thiên Dương Đấu La luôn cho rằng mình đã đánh giá rất cao Hoắc Vũ Hạo rồi, nhưng sau khi thực sự ra tay, hắn mới nhận ra mình vẫn đánh giá quá thấp người thanh niên này, mặc dù vừa rồi hắn vẫn chưa dùng toàn lực xuất thủ, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại chính diện chống đỡ được. Việc này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Hoắc Vũ Hạo đã có mấy phần thực lực, đủ để đối đầu trực diện cùng Thiên Dương Đấu La.

Phải biết, ở cấp độ Siêu Cấp Đấu La, mỗi cấp bậc đều chênh lệch nhau một trời một vực. Có thể ngăn cản được một trảo của Thiên Dương Đấu La, có nghĩa Hoắc Vũ Hạo ít nhất cũng sở hữu năng lực chiến đấu trực diện từ Siêu Cấp Đấu La cấp chín mươi lăm trở lên. Về điểm này, không nhiều vị Phong Hào Đấu La ở đây có thể đạt được!

Đồng tử của Bạch Hổ Công tước cũng đột nhiên co rút lại, hắn không ngờ thực lực của Hoắc Vũ Hạo lại tăng lên đến mức độ này chỉ sau hai năm không gặp.

Điều này căn bản là quá kinh người. Hai mươi tuổi Phong Hào Đấu La đã khiến mọi người khó lòng tiếp nhận rồi, chứ đừng nói đến một siêu cấp đấu la ở độ tuổi hai mươi.

Hoắc Vũ Hạo đương nhiên cũng không phải siêu cấp Đấu La gì cả, hắn vẫn ở cấp độ Hồn Đấu La tám mươi chín, còn chưa đột phá bình cảnh. Tuy vậy, cũng đừng quên hắn đã có hồn hạch, xét về hiệu quả chiến đấu trực diện, hắn không hề thua kém so với Phong Hào Đấu La.

Bên cạnh hắn còn có Đường Vũ Đồng, một Phong Hào Đấu La đích thực, hai người dung hợp võ hồn có thể tạo ra sức chiến đấu đạt đến trình độ Siêu Cấp Đấu La.

Lúc trước, Sử Lai Khắc học viện đề xuất, trong ba khảo hạch tốt nghiệp dành cho Hoắc Vũ Hạo, có một cái là đánh bại Ngôn Thiểu Triết, viện trưởng hệ võ hồn.

Ngôn Thiểu Tiết hiện tại là siêu cấp đấu la cấp chín mươi bảy. Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng không nắm chắc có thể đánh bại hắn, nhưng vẫn có phần chắc chắn có thể từ trong tay hắn bình an trở ra.

Thiên Dương Đấu La cũng tương tự là cấp chín mươi bảy, nhưng xét về thực lực và võ hồn, hắn vẫn có chút khoảng cách nếu so sánh với Ngôn Thiểu Triết. Vì vậy, việc chặn được một kích của Thiên Dương Đấu La cũng hoàn toàn bình thường.

Nghe có vẻ chậm, nhưng thực tế tất cả những điều này đều xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay khi một trảo bị phá, Thiên Dương Đấu La dưới lực dẫn dắt của khí cơ, lập tức lóe lên, trên đỉnh đầu hiện ra một luồng ánh sáng mặt trời chói lòa.

Vô số ánh sáng vàng chói mắt hội tụ thành một đạo quang tuyến, trong chốc lát bắn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hào quang vạn trượng! Hồn kỹ đắc ý của Thiên Dương Đấu La.

Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích, chậm rãi nâng bàn tay phải vừa mới tung chiêu lên, lòng bàn tay lúc này đã phủ đầy kim cương băng tinh.

Võ hồn của Thiên Dương Đấu La, gọi là Thiên Dương, mang hỏa thuộc tính, mặc dù phẩm chất rất cao nhưng vẫn kém xa cực hạn hỏa.

Trong khi băng cực hạn của Hoắc Vũ Hạo vốn dĩ tương khắc với hỏa thuộc tính, khi phẩm chất võ hồn của đối phương không bằng hắn, bản chất tương khắc này càng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Lòng bàn tay phải của hắn làm ra động tác nâng bầu trời lên, sau đó, thân ảnh màu bích lục phía sau liền biến mất, thay vào đó là một thân hình mập mạp bụ bẫm.

Thân hình Mập mạp này mỉm cười, toàn thân tản ra một vầng sáng màu băng lam nồng nàn, hắn nhìn về phía Thiên Dương Đấu La cười khúc khích. Ngay sau đó, một quả cầu ánh sáng màu băng lam khổng lồ bắn lên không trung, lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm.

Đây là hồn kỹ thứ tám của võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt của Hoắc Vũ Hạo, Băng chi lưu tinh, được Băng Hùng Vương trao cho hắn.

Hoắc Vũ Hạo biết rất rõ, đối mặt với hơn mười vị Phong Hào Đấu La vây công, muốn đột phá vòng vây không phải là chuyện dễ dàng, trong số các vị Phong Hào Đấu La này còn có năm người ở cấp bậc Siêu Cấp Đấu La. Mặc dù hắn và Đường Vũ Đồng liên thủ có lực lượng rất cường đại, nhưng cùng lúc phải kháng cự với nhiều Phong Hào Đấu La như vậy, tuyệt đối là điều không thể.

Nếu đối đầu trực diện không có tác dụng, thì chỉ có thể lợi dụng một đòn bất ngờ để tìm cơ hội trốn thoát. Sau khi kéo dãn được một khoảng cách nhất định, với năng lực ẩn thân của hắn, cho dù nhân lực nhiều gấp mấy lần cũng không thể tìm ra bọn hắn được.

Đó là lý do tại sao ngay từ đầu, hắn đã sử dụng hồn kỹ cực kỳ cường đại này của mình.

Khi băng chi lưu tinh vừa được phóng thích, nó chỉ là một quả cầu băng to lớn có đường kính một mét, trông không có gì đặc biệt, nhưng khi bay lên, thể tích của nó nhanh chóng khuếch đại, bên trong mơ hồ ẩn chứa thuộc tính băng cực kỳ hung bạo. Khí tức bỗng nhiên dâng trào.

Tia sáng của Thiên Dương Đấu La chiếu vào khối băng chi lưu tinh, lập tức tan biến mất, căn bản không có chút tác dụng nào.

Sắc mặt Thiên Dương Đấu La có chút thay đổi, việc thi triển loại hồn kỹ cường đại này cần có thời gian chuẩn bị, Hoắc Vũ Hạo có thể sử dụng Băng chi lưu tinh ngay từ đầu như vậy, ngoại trừ việc đã sớm chuẩn bị, còn có hồn linh trợ giúp nữa.

Bát giác huyền băng thảo sớm đã xuất hiện trên vai hắn.

Vì vậy, Thiên Dương Đấu La có muốn thi triển hồn kỹ cường đại của mình cũng không kịp, hắn chỉ có thể dùng chưởng lực đè xuống, dựa vào thực lực cường đại của bản thân để đối kháng với băng chi lưu tinh.

"Bang——" Lòng bàn tay của Thiên Dương Đấu La đột nhiên đập vào Băng chi lưu tinh. Theo hắn, cho dù thực lực của Hoắc Vũ Hạo có đạt đến cấp độ Siêu Cấp Đấu La đi nữa, thì một đòn này cũng chỉ đủ sức đánh bay hắn mà thôi.

Tuy nhiên, điều hắn không ngờ đến lại xảy ra. Khi song chưởng của hắn đánh vào băng chi lưu tinh, băng chi lưu tinh liền dừng lại, nhưng cũng không phát nổ, cũng không bộc lộ lực công kích mãnh liệt.

Thiên Dương Đấu La chỉ cảm thấy lòng bàn tay như có thêm một lớp keo dính, thực sự hút chặt hai tay của hắn, hắn còn chưa kịp giãy giụa, một cỗ lực lượng kỳ dị đáng sợ đã bộc phát từ Băng chi lưu tinh, không phải công kích, mà là thôi động.

Lưu tinh là gì? Lưu tinh là những ngôi sao bay rất nhanh, tốc độ và khả năng phi hành chính là tích chất đặc thù của nó. Băng chi lưu tinh này cũng không ngoại lệ. Dưới sự khống chế chuẩn xác của Hoắc Vũ Hạo, sức bùng nổ của nó không hề được giải phóng, mà thay vào đó tốc độ được bộc phát chỉ trong nháy mắt.

Kết quả thì toàn bộ chư vị Phong Hào Đấu La đều nhìn thấy, băng chi lưu tinh bộc phát với tốc độ cực kỳ kinh người, thực sự biến thành sao băng bay về phía xa.

Đương nhiên không phải chỉ mình nó bay đi, đừng quên phía trên còn có Thiên Dương Đấu La! Viên băng chi lưu tinh này rõ ràng đã mang theo Thiên Dương Đấu La, bay về phía xa với tốc độ nhanh như chớp.

Nói cách khác, Hoắc Vũ Hạo vừa mới giao thủ hai chiêu với một vị Siêu Cấp Đấu La cấp chín mươi bảy, liền đẩy vị kia ra khỏi cuộc chiến. Không nói tới việc có thể đả thương được Thiên Dương Đấu La hay không, nhưng ít nhất đã tạm thời ngăn cản người mạnh nhất ở đây tham gia vào trận chiến tiếp theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...