Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trong lúc phi hành cấp tốc, vẻ mặt của Đường Vũ Đồng dần dần trở nên nghiêm túc: "Vũ Hạo, chuyện này về sau chúng ta sẽ phải giải thích như thế nào đây? Những người đó rất có thể sẽ đến học viện tố cáo. Nếu bị buộc tội cấu kết với kẻ địch thì...…”

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Không, bọn hắn cũng không ngu ngốc như vậy đâu. Sau khi chúng ta rời đi, năng lực tinh thần tham trắc của ta vẫn bao trùm đỉnh núi chính của Minh Đấu Sơn Mạch. Cho đến khi chúng ta bay ra khỏi phạm vi tinh thần tham trắc, bọn hắn vẫn không có ý định truy đuổi, điều này có nghĩa là phiền phức của chúng ta cũng sẽ không quá lớn.”

"Những vị phong hào Đấu La kia đều là người có địa vị, nàng cho rằng bọn hắn cam tình nguyện đi bắt Từ Vân Hãn sao? Kỳ thật mỗi người trong số bọn hắn đều cảm thấy không thoải mái, Bạch Hổ Công tước cũng vậy. Những gì chúng ta làm kỳ thực chỉ là giúp bọn hắn đưa ra quyết định thôi. Vả lại, có ích gì khi nói với học viện rằng ta thông đồng với kẻ địch chứ? Chúng ta đã thể hiện ra thực lực đủ mạnh, và học viện sẽ luôn bao che những khuyết điểm của chúng ta, bọn hắn cũng không phải không biết. Chiến tranh sắp bắt đầu rồi, tam quốc Đấu La đại lục vẫn cần trông cậy vào chúng ta giúp đỡ bọn hắn chống lại Nhật Nguyệt đế quốc, nếu như ta là bọn họ, kết quả tốt nhất chính là giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra."

Đường Vũ Đồng ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo, hỏi: "Những chuyện này chàng đã sớm nghĩ tới sao?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là phán đoán sơ bộ thôi. Dù sao thì đẳng cấp Phong Hào Đấu La, thể diện vẫn cực kỳ quan trọng. Hơn nữa, năng lực mà chúng ta thể hiện trước đó cũng đủ để bọn hắn coi trọng rồi. Trong cuộc chiến tương lai, bọn hắn rất cần năng lực trinh sát của ta. Ta cho rằng Đấu Linh và Thiên Hồn đế quốc hiện tại đã rời đi rồi. Chúng ta cứ đến Minh Đấu Sơn Mạch xác minh đi. Đồng thời cũng truyền tin tức về quân lực đông đảo của nhật nguyệt đế quốc nữa, coi như một chút bù đắp.”

Đường Vũ Đồng thở dài một tiếng: “Bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta đưa thái tử trở về, mới khiến Nhật Nguyệt đế quốc xuất binh chứ?”

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Nữ nhân ghen tuông đều trở nên ngốc nghếch như vậy à? Nha đầu ngốc, sao lại hỏi một câu giời ơi đất hỡi đến thế? Bạch Hổ công tước tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm này đâu. Những vị đến từ tam quốc đấu la đại lục cũng biết Từ Thiên Nhiên tế thiên để làm gì, tất nhiên là để phát động một cuộc chiến tranh xâm lược khác rồi. Bọn hắn ám sát Từ Thiên Nhiên chính là để ngăn chặn cuộc chiến này phát sinh!”

Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng đấm hắn một cái, nói: "Chàng mới ngốc ấy."

Khi bọn hắn trở lại Minh đấu sơn mạch thì đã là ban đêm.

Liên tục hai ngày đi mấy ngàn cây số, hơn nữa còn phải tránh né mấy cái tham trắc hồn đạo khí trên không, đến cả những cường giả như Hoắc Vũ Hạo, Đường Vũ Đồng cũng vô cùng mệt mỏi.

Bọn hắn đáp xuống bên ngoài doanh trướng của Bạch Hổ Công tước, Hoắc Vũ Hạo phát động tinh thần tham trắc, rất nhanh liền tìm thấy công tước còn đang bận xử lý công vụ.

Để đảm bảo an toàn, Hoắc Vũ Hạo cũng không trực tiếp đến gặp Bạch Hổ Công tước. Hắn biến tinh thần lực hữu hình vô chất của mình thành một đạo quang ảnh, tiến vào doanh trước của Bạch Hổ Công tước.

Bạch Hổ Công tước đang bận rộn xử lý các vấn đề quân sự từ mọi phương. Hiện tại toàn bộ quân đội ở phía tây và tây bắc đều nằm dưới quyền chỉ huy của hắn, có thể nói hắn là người đứng đầu trong quân đội Tinh La Đế quốc, không chỉ nắm giữ chức vụ cao mà còn thống lĩnh hơn một nửa quân đội của Tinh La. Tuyệt đối là dưới một người, trên vạn người.

Đột nhiên, Bạch Hổ công tước dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện trước mặt mình, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bạch Hổ Công tước kinh ngạc không nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng là thống soái tam quân, tâm trí vô cùng ổn định, dù kinh ngạc vẫn tập trung nhìn cho rõ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vũ Hạo?"

“Công tước đại nhân.” Hoắc Vũ Hạo khẽ cúi người hành lễ.

Sắc mặt Bạch Hổ Công Tước lập tức trở nên khó coi: "Sao còn ngươi dám quay lại! Ngươi có biết lần hành động này vì ngươi mà khiến hơn mười mấy vị Phong Hào Đấu La trắng tay trở về không?"

Hoắc Vũ Hạo bình thản đáp: "Ta chỉ là làm những gì ta cho là đúng thôi, đại nhân, ngài không cảm thấy kế hoạch trước đó có vấn đề sao? Ta vẫn giữ nguyên lời nói của mình, trừ khi Từ Thiên Nhiên chết, nếu không thì bắt được thái tử cũng chẳng có nghĩa lý gì, vừa rồi ta trở lại Minh Đô đã xác nhận điều này, Nhật Nguyệt đế quốc đã bắt đầu điều binh khiển tướng rồi, chỉ sợ chiến tranh lại sắp nổ ra.”

Bạch Hổ Công Tước thoáng chút sửng sốt, nói: "Ngươi đưa hắn trở về rồi sao?"

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Bạch Hổ công tước thở dài một tiếng, nói: "Đưa về thì cứ đưa về đi, như vậy ta cũng thấy dễ chịu hơn vài phần. Thiên Dương tiền bối cũng đã nói, chuyện này cứ quên đi, coi như lần hành động này không có chuyện gì xảy ra, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng gì cả."

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Ta vốn cũng không lo lắng gì, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngài và Thiên Dương tiền bối."

Bạch Hổ Công tước nói: “Lần sau gặp lại Thiên Dương tiền bối, ngươi cứ đích thân nói cho hắn nghe.”

Hoắc Vũ Hạo nói: “Quân đội của Nhật Nguyệt Đế quốc đã tập hợp đông đủ, có thể chỉ cần nửa tháng hoặc nhiều nhất là một tháng để phát động một cuộc tấn công toàn diện, chúng ta vẫn chưa biết mục tiêu của chúng là Đế quốc Thiên Hồn hay Đế quốc Tinh La, cho nên ngài phải cẩn thận.”

Bạch Hổ Công Tước cau mày, nói: “Thiên Hồn Đế Quốc đang đứng trên bờ vực diệt vong. Trên thực tế, Tinh La Đế Quốc chúng ta cũng đang gặp phải đại kiếp! Lần này Nhật Nguyệt Đế Quốc xâm lược, Thiên Hồn Đế Quốc khẳng định là rất nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu."

Hoắc Vũ Hạo trầm mặc một lát, hắn biết Bạch Hổ Công tước có ý gì.

Hiện tại, mặc dù Đế quốc Thiên Hồn đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất, bị chiếm đóng hai phần ba diện tích lãnh thổ, còn Đế quốc Tinh La dường như tốt hơn nhiều, có mười mấy vạn đại quân nằm dọc biên giới, lại có những địa thế hiểm yếu như Minh Đấu sơn mạch để phòng thủ, nhưng trên thực tế liệu có tốt như vậy không?

Đế quốc Nhật Nguyệt chiếm giữ một vùng lãnh thổ rộng lớn của Đế quốc Thiên Hồn, bao gồm cả phần giáp ranh giữa Đế quốc Thiên Hồn và Đế quốc Tinh La. Tuy là vùng đồi núi nhưng địa hình lại ôn hòa hơn nhiều so với Minh Đấu sơn mạch.

Nếu Nhật Nguyệt Đế Quốc muốn công kích vào Tinh La Đế Quốc, bọn chúng hiển nhiên sẽ phát động tấn công từ phía đó. Khi ấy, Đế quốc Nhật Nguyệt có thể tấn công cả Đế quốc Thiên Hồn lẫn Đế quốc Tinh La. Bất kể mục tiêu thực sự của Đế quốc Nhật Nguyệt là bên nào, một khi đã dốc toàn lực thì sẽ rất khó đối phó.

Cho nên Bạch Hổ Công Tước mới đau đầu như vậy. Đương nhiên hắn không thể từ bỏ phòng tuyến minh đấu sơn mạch, nếu không minh đấu sơn mạch sẽ lại bị Nhật Nguyệt Đế Quốc chiếm đóng, Tinh La đế quốc cũng sẽ rơi vào tình thế càng thêm bị động.

Tuy nhiên, không thể không đề phòng phía bắc được. Chiến tuyến kéo dài như vậy, thực sự gây bất lợi rất lớn cho Tinh La đế quốc. Tương đối mà nói, Đấu Linh Đế Quốc ở hậu phương vẫn tốt hơn rất nhiều. Trước mắt bọn hắn còn có Thiên Hồn Đế Quốc phản kháng, một khi Nhật Nguyệt Đế Quốc hoàn toàn chiếm được Thiên Hồn Đế Quốc, bọn hắn tất nhiên sẽ phải đối mặt với Sử Lai Khắc Thành. Sử Lai Khắc Thành đóng vai trò vô cùng trọng yếu trong việc bảo vệ Đấu Linh Đế Quốc. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Thiên Dương Đấu La cuối cùng đành phải từ bỏ, không muốn đắc tội với Sử Lai Khắc Học Viện.

Hoắc Vũ Hạo cũng rơi vào trầm tư, hỏi: "Đại nhân, bọn ta có thể vào được không?"

Bạch Hổ Công tước liền sửng sốt trước câu hỏi của hắn.

Giây tiếp theo, rèm cửa của doanh trướng được vén lên, lính gác bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra, hai đạo thân ảnh từ hư ảo biến thành chân thực. Trong doanh trướng lúc này, "Hoắc Vũ Hạo" hiển nhiên có đến hai người.

Bạch Hổ công tước nhìn trái nhìn phải, không khỏi cảm thán một câu: “Thật là một kỹ năng thần kỳ! Vũ Hạo, ngày đó ngươi đột phá vòng vây, bọn ta đều rất kinh ngạc về năng lực của ngươi. Bây giờ ngươi đã thực sự trưởng thành rồi.”

Hoắc Vũ Hạo bình thản nói: "Đại nhân, hiện tại không phải lúc khen ngợi ta. Trước tiên hãy tính đến biện pháp ứng phó đã, sau khi có quyết định, ta sẽ trở về học viện báo cáo, nỗ lực hết sức cùng các ngài phối hợp hành động."

Bạch Hổ Công tước cười khổ nói: “Nếu thật sự có biện pháp thì ta đã không cần lo lắng rồi. Ngươi cũng biết sức chiến đấu chính diện của Nhật Nguyệt đế quốc trên chiến trường rồi đấy, muốn tập công bất ngờ vào bọn hắn là cực kỳ khó khăn. Tính cơ động của bọn chúng quá mạnh, bằng hồn đạo khí, bọn chúng có thể di chuyển vô cùng nhanh, đặc biệt là những hồn đạo sư đoàn cường đại kia. Ta muốn nghe một chút ý kiến ​​của ngươi."

Hoắc Vũ Hạo nói: “Rốt cuộc thì Nhật Nguyệt Đế Quốc vẫn là dùng sức mạnh của một quốc gia để đối phó với tam quốc Đấu La đại lục. Sau khi chiếm đóng Đế Quốc Thiên Hồn, phạm vi điều động quân đội mà bọn hắn phải kiểm soát là quá lớn. Mặt trận của chúng ta trải dài, kỳ thật thì Nhật Nguyệt Đế Quốc cũng tương tự, chỉ là bọn hắn tận lực triển khai quân đội ở biên giới, hơn nữa còn có Hồn Đạo Khí phối hợp nên mới tương đối bình thản. Nói cách khác, thực ra bên trong bọn chúng vô cùng trống rỗng."

Bạch Hổ Công tước nói: “Điều này ai cũng biết, nhưng dù chúng ta biết về khuyết điểm này của bọn chúng cũng vô dụng. Nhật Nguyệt đế quốc đã triển khai số lượng lớn tham trắc hồn đạo khí ở sát biên giới. Nếu chúng ta huy động quân đội phát động một đợt tấn công thì không thể không bị phát hiện. Hơn nữa bọn chúng cũng đã triển khai rất nhiều trận địa hồn đạo khí ở biên giới, bất kỳ trận địa nào trong số đó cũng có thể phong tỏa chúng ta trong một khoảng thời gian, đủ để bọn chúng tăng cường quân đội hỗ trợ.”

Hoắc Vũ Hạo nói: “Muốn đánh bại Nhật Nguyệt Đế quốc, giành chiến thắng trong cuộc chiến này, chúng ta phải có biện pháp kiềm chế chủ lực của bọn chúng, sau đó dần dần làm suy yếu, chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn chúng kiệt sức, tiến hành một cuộc chiến tiêu hao. Giống như việc ngài phái ra một số lượng lớn Hồn Sư tiến vào Nhật Nguyệt Đế Quốc vậy, chia nhỏ lực lượng để tấn công là hiệu quả nhất.”

Bạch Hổ công tước lắc đầu, nói: "Cái thủ đoạn này đã không còn hữu dụng nữa. Nhật Nguyệt đế quốc đã tăng cường nỗ lực chế tạo tham trắc hồn đạo khí trên không trong suốt hai năm qua. Trên bầu trời có quá nhiều tai mắt, người của chúng ta đi vào chỉ có thể chịu chết. Ta đã từng thử rồi, nhưng hiệu quả rất tệ, còn dẫn đến hao binh tổn tướng, trừ khi là những người có thiên phú dị bẩm và năng lực ẩn thân mạnh mẽ như ngươi, nếu không thì căn bản không thể lẻn vào được."

Lời nói này của Bạch Hổ công tước liền khiến Hoắc Vũ Hạo hai mắt sáng rực lên, hắn đột nhiên vỗ tay một cái, kích động nói: "Ta có biện pháp, ta có biện pháp!"

Bạch Hổ Công Tước sửng sốt.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng tiến lên mấy bước, đến bên cạnh hắn. Ở gần như vậy, hắn hiển nhiên có thể cảm nhận được khí tức của Bạch Hổ Công tước, không khỏi nghĩ về cảnh tượng Bạch Hổ Công tước cõng hắn bay lên không trung.

Tuy nhiên, tâm trạng thất thường của Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát. Hắn lập tức trở lại bình thường, thì thầm điều gì đó vào tai Bạch Hổ Công tước.

Nghe được lời này của hắn, con ngươi của Bạch Hổ Công tước lập tức co rút lại, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Thật sao? Thật sự có thể sao?"

Hoắc Vũ Hạo gật đầu mạnh mẽ, đáp: "Trên lý thuyết thì có thể, nếu Nhật Nguyệt đế quốc lại phát động chiến tranh, bọn chúng nhất định sẽ toàn lực ra tay. Nếu không rút hết hỏa lực ra, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng đối đầu trực diện với các hồn đạo sư đoàn cường đại kia trên chiến trường, chỉ khi lay chuyển được nền tảng của chúng, chúng ta mới có khả năng chuyển bại thành thắng.”

Bạch Hổ Công tước nghe xong lời này của Hoắc Vũ Hạo, lập tức hiểu được mình nên làm gì: "Được rồi, Vũ Hạo, ngươi yên tâm, giao chiến trường trực diện cho ta. Cho dù dùng cả tính mạng bọn ta cũng sẽ trì hoãn chúng, nhất định giữ chân bọn chúng trên chiến trường. Ta sẽ lập tức liên lạc với Đế quốc Thiên Hồn và Đế quốc Đấu Linh. Với sức mạnh của tam đại đế quốc bọn ta, bọn ta nhất định có thể cầm chân chủ lực của Đế quốc Nhật Nguyệt, tranh thủ thời gian cho học viện các ngươi. Chỉ có điều, ngươi nhất định phải nhanh lên, cũng không biết bọn ta có thể chống đỡ được bao lâu.”

"Được, một lời đã định, hôm nay bọn ta đã quá kiệt sức rồi, ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bọn ta sẽ nhanh chóng trở về."

Bạch Hổ công tước đứng hẳn lên. Nghe được kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo, hắn thật sự có chút hưng phấn.

Hắn vỗ vỗ vai Hoắc Vũ Hạo một cách mạnh mẽ, nói: "Tốt lắm, Vũ Hạo. Nếu kế hoạch của ngươi có thể hoàn thành, ta tin rằng bản thể tiền bối trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho ngươi."

Hoắc Vũ Hạo có chút ngơ ngác khi bị bàn tay nặng nề của Bạch Hổ Công tước vỗ vào đầu vai. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mãi cho đến khi trở lại căn lều của mình và Đường Vũ Đồng.

"Sao vậy, Vũ Hạo?" Đường Vũ Đồng quan tâm hỏi.

Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu.

Đường Vũ Đồng hỏi: “Là vì Bạch Hổ Công tước à?”

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, cười khổ nói: “Không biết tại sao, nhưng địch ý của ta đối với hắn bây giờ càng ngày càng ít rồi.”

Đường Vũ Đồng khẽ mỉm cười, nói: “Đây là chuyện tốt! Đúng như Quất Tử nói, hận thù không thể che đậy được thân tình. Kỳ thật chàng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tập trung vào chuyện trước mắt là được. Ít nhất cứ đối phó với Nhật Nguyệt đế quốc trước rồi tính tiếp, chờ ngày đánh lui được nhật nguyệt đế quốc rồi mới xem xét mối quan hệ giữa hai người cũng không muộn, hơn nữa, nếu như bá mẫu còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh hai người kề vai sát cánh như lúc này.”

Khi Hoắc Vũ Hạo nghe nàng nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt đột nhiên trở nên ảm đạm. Liệu mẹ hắn có thực sự hạnh phúc không? Khi xưa lúc gia nhập Học viện Sử Lai Khắc, mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là báo thù cho mẹ! Tuy nhiên, bây giờ hắn dường như càng ngày càng rời xa mong muốn báo thù rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo quét qua, liền biết là ai tới.

"Lạc Lê, vào đi."

Đới Lạc Lê đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy Đường Vũ Đồng, ánh mắt hắn liền sáng lên. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đường Vũ Đồng, nhưng lại là lần đầu tiên hai huynh đệ bọn hắn ở cùng một chỗ, có Đường Vũ Đồng bên cạnh.

Đới Lạc Lê tiến về phía trước mấy bước, thấp giọng hỏi: "Ca, ngươi không sao chứ? Tình hình giữa ngươi và những vị tiền bối Phong Hào Đấu La kia không tốt sao?"

Nghe thấy cách hắn xưng hô, Đường Vũ Đồng không khỏi kinh ngạc, nhìn vào Đới Lạc Lê, lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng giải thích với nàng: "Lạc Lê là người duy nhất biết thân phận thực sự của ta. Lạc Lê, đây là chị dâu của ngươi, Đường Vũ Đồng."

“Xin chào chị dâu!” Đới Lạc Lê vội vàng cung kính hành lễ với Đường Vũ Đồng.

Mặc dù hai năm nay hắn rất ít khi nghe được tin tức của Hoắc Vũ Hạo, cũng không thường xuyên gặp mặt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự ngưỡng mộ của hắn đối với vị huynh trưởng này.

Hắn thậm chí còn nghe được rất nhiều câu chuyện truyền kỳ về vị huynh trưởng này từ Đới Thược Hành và cha mình.

Hoắc Vũ Hạo là người đứng đầu thế hệ trẻ ở Sử Lai Khắc Học Viện, hắn sáng tạo nên hồn linh, là tháp chủ danh dự của Truyền Linh Tháp. Còn là người nắm giữ võ hồn cực hạn, đã hai lần dẫn đầu đội học viện Sử Lai Khắc tham gia Đấu Hồn Đại Tái, đạt được thành tích ấn tượng. Hắn chính là một nhân vật truyền kỳ trong thế hệ hồn sư trẻ tuổi, thậm chí là trong toàn bộ giới hồn sư.

Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo đã nhiều lần giúp quân tây phương của Tinh La đế quốc lật ngược tình thế, Đới Lạc Lê đều tận mắt chứng kiến. Trong lòng hắn, vị huynh trưởng này từ lâu đã là thần tượng trong lòng rồi.

Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo trở về, cũng đúng lúc Đới Lạc Lê đang đứng trực. Hoắc Vũ Hạo từ chỗ Bạch Hổ Công tước đi ra cũng không còn ẩn thân nữa, sau khi đổi ca, Đới Lạc Lê lập tức tới tìm. Sợ rằng nếu không tới, vị huynh trưởng này sẽ lại rời đi, không biết khi nào mới gặp lại được. Lần trước từ biệt nhau, thoáng cái đã hai năm!

Đường Vũ Đồng mỉm cười gật đầu với Đới Lạc Lê, trong lòng thầm mừng cho Hoắc Vũ Hạo.

"Lạc Lê, ngươi tới tìm ta có việc gì không?" Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Đới Lạc Lê đáp: "Cũng không có việc gì cả, chỉ là lâu như vậy không gặp, có chút nhớ ca ca, còn nữa, ca, sau này có thể chuẩn bị cho ta một cái hồn linh không?"

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi hiện tại tu vi đang là Hồn Vương, muốn có hồn linh thì vẫn hơi sớm. Đợi tu vi của ngươi đạt tới cấp bảy mươi, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một cái hồn linh phù hợp."

Với thực lực của Hoắc Vũ Hạo, không khó để nhìn ra tu vi của Đới Lạc Lê. Trong hai năm qua, Đới Lạc Lê đã phát triển rất nhanh, tu vi hiện tại của hắn hẳn là đã ở cấp năm mươi lăm. Ở độ tuổi này, tốc độ tiến bộ như vậy đã khá đáng kinh ngạc rồi. Hiển nhiên sau khi võ hồn biến dị, thiên phú của hắn đã có thể toàn lực phát huy.

Nếu không phải chiến sự ở tiền tuyến vẫn đang căng thẳng, Hoắc Vũ Hạo đã sớm dẫn hắn tới Sử Lai Khắc học viện để chuyên tâm tu luyện rồi. Tuy vậy, tình hình chiến sự tại đây ngược lại cũng rất thích hợp cho việc tu luyện của hắn.

Sau khi võ hồn biến dị, võ hồn của Đới Lạc Lê đã biến thành huyết hổ. Huyết Hổ võ hồn của hắn thích hợp nhất là để chiến đấu trên chiến trường, sau khi được tôi luyện không ngừng trong chiến tranh, tốc độ tiến bộ mới có thể tăng phi mã.

Đới Lạc Lê sau khi nghe được lời này từ Hoắc Vũ Hạo, liền hưng phấn vô cùng: "Ca, ca yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện."

Hoắc Vũ Hạo sau đó lại hỏi han tình hình tu luyện hiện tại của hắn, đồng thời cho hắn một ít chỉ điểm.

Đới Lạc Lê thấy sắc trời cũng đã khuya, lúc này mới nói lời cáo từ: "Ca, ta đi đây."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...