Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hoắc Vũ Hạo dẫn theo Đường Vũ Đồng đi trước một bước, quay lại khu rừng canh giữ cánh cổng vong linh.

Tháp pháo tự hành trên mọi địa hình tuy không nhanh bằng Đường Môn hồn đạo sư đoàn phi hành trên không trung, nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu. Nếu từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy những quả cầu kim loại khổng lồ đang lao rất nhanh dưới sự điều khiển của tám chiếc chân dài, không địa hình nào có thể ngăn cản được bước tiến của chúng. Sau một khoảng thời gian đều không thấy bóng dáng đâu nữa. Khi quân tiếp viện của Đế quốc Nhật Nguyệt đến nơi, những gì bọn chúng nhìn thấy chỉ còn là một đống đổ nát.

Trong rừng, tháp pháo tự hành trên mọi địa hình lặng lẽ hòa vào chín cánh cổng tối tăm. Với kinh nghiệm lần trước, lần này tốc độ của bọn hắn đã nhanh hơn. Khi chín cánh cổng đều đã đóng, mọi thứ liền trở về với yên tĩnh, như thể đoàn quân vừa phá hủy một trận địa hồn đạo khí cùng số lượng lớn tham trắc hồn đạo khí trên không của Đế quốc Nhật Nguyệt chưa từng xuất hiện.

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng theo mọi người trở lại vong linh bán vị diện. Đây là cuộc chiến đầu tiên do hắn chỉ huy, sử dụng lực lượng của Đường Môn và Sử Lai Khắc Thành.

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã học được không ít kiến ​​thức về quân sự trong kế hoạch huấn luyện cực hạn, nhưng dù sao thì đó cũng là kế hoạch rèn luyện dành cho cá nhân. Bàn về trình độ hiểu biết quân sự, hắn cho rằng giữa mình và Quất Tử vẫn tồn tại một khoảng cách không nhỏ, nhưng những chênh lệch này không phải là không thể bù đắp được. Chí ít, hắn đã bù đắp rất tốt khuyết điểm này bằng cách sử dụng năng lực cường đại của mình kết hợp với vong linh bán dị diện. Bọn hắn có thể thắng trận dễ dàng như vậy, đồng thời rút lui vô cùng nhanh gọn, có thể nói phần lớn đều nhờ vào năng lực cá nhân của hắn.

Hắn lúc này cần tổng kết lại những gì được và mất trong trận chiến vừa rồi với các đồng bạn, để có thể phát huy điểm mạnh và hạn chế điểm yếu trong những cuộc chiến về sau.

Mọi người Đường Môn đều tập trung trên một ngọn đồi bên trong vong linh bán vị diện. Nhìn nhau, bọn hắn dường như đều thấy được sự hưng phấn trong mắt những người còn lại.

Đây không chỉ là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo chỉ huy quân đội chiến đấu, cũng là lần đầu tiên các thành viên khác của Đường Môn dẫn quân ra chiến trường! Vừa rồi cả ba hồn đạo sư đoàn đều tham chiến, thể hiện ra những năng lực khác nhau trên chiến trường.

Trên thực tế, đối thủ vẫn chưa đủ mạnh để phát huy hết năng lực của bọn hắn, nhưng dù vậy, trận chiến vừa rồi đã làm tăng thêm niềm tin của mọi người vào hiệu quả chiến đấu của bản thân.

Trong lần xuất chinh này, Hoắc Vũ Hạo chỉ mang theo phần lương thực đủ dùng cho mười ngày. Hồn đạo khí trữ vật hầu như chỉ được sử dụng để lưu trữ các loại vật tư chiến lược khác nhau.

Mục đích của Hoắc Vũ Hạo rất đơn giản, chính là lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh.

Trong trận chiến vừa rồi, bọn hắn đã thu được một lượng lớn lương thực từ quân doanh Nhật Nguyệt Đế Quốc, đủ để dùng trong một thời gian dài. Bọn hắn còn thu giữ được nhiều loại hồn đạo khí, phá hủy hết những thứ không thể lấy đi, Nhật Nguyệt đế quốc trong trận chiến này đã phải chịu tổn thất không nhỏ.

"Vũ Hạo, chiến đấu như thế này thật thú vị. Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ phát tài rồi! Mục tiêu tiếp theo là ở đâu? Có nhắm vào những trận địa hồn đạo khí khác không? Nếu chúng ta có thể xóa sổ toàn bộ trận địa hồn đạo khí mà Đế quốc Nhật Nguyệt bố trí bên ngoài Minh Đấu sơn mạch, Đế quốc Nhật Nguyệt chắc chắn sẽ hoảng loạn. Tinh La Đế quốc cũng có thể giúp đỡ chúng ta trong việc kiềm chế đối phương." Trong số những người ở đây, Hòa Thái Đầu chắc chắn là người phấn khích nhất. Vừa nãy khi sử dụng định trang hồn đạo pháo đạn, hắn còn lộ ra bộ dạng đau lòng.

Mọi nguồn cung vật tư đều do hắn quản lý, hiện tại hắn cảm thấy lượng vật tư trong quân đội đang cực kỳ trù phú.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Không, mục tiêu tiếp theo của chúng ta không còn là trận địa hồn đạo khí ở đây nữa. Mặc dù với sức mạnh của chúng ta, quả thật có thể tiêu diệt toàn bộ trận địa hồn đạo khí ở đây, nhưng nếu làm vậy, chắc chắn cũng sẽ phơi bày sự tồn tại của chúng ta. Hơn nữa, Đế quốc Nhật Nguyệt nhất định sẽ có những cách ứng phó khác nhau tùy vào từng tình huống cụ thể, có thể sẽ có phương pháp kìm chân chúng ta. Quan trọng hơn là, một khi chúng ta rơi vào thế giằng co, chắc chắn sẽ gặp tổn thất, và tổn thất sẽ chỉ càng ngày càng lớn. Chúng ta chỉ có chút lực lượng này, không thể chịu được bất cứ tổn thất nào! Vì vậy, chúng ta không được để đối phương có cơ hội quấn lấy chúng ta. Chỉ có thể đánh một đòn rồi rút lui, đồng thời phải xử lý nhanh gọn, sạch sẽ mới được.”

Hòa Thái Đầu có chút kinh ngạc, nói: "Vậy chúng ta bỏ lại chiến trường bên này sao? Không tiếp tục nữa?"

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: “Chúng ta phải nhìn xa trông rộng, mục đích của chúng ta là tạo sức ảnh hưởng đến toàn bộ chiến trường, không thể giới hạn tại một nơi duy nhất. Ưu điểm lớn nhất của chúng ta kỳ thực chính là tốc độ! Bằng vong linh bán vị diện, chúng ta có thể di chuyển nhanh chóng giữa hai nơi. Ta có thể dẫn dắt mọi người xuất hiện ở bất kỳ hang cùng ngõ hẻm nào của Đế quốc Nhật Nguyệt, đồng thời đột kích bất cứ thành trì nào của bọn chúng. Đây chính là lợi thế lớn nhất của chúng ta. Đối đầu trực diện với đối thủ chắc chắn là hạ sách trong hạ sách."

Bối Bối ánh mắt thâm sâu, nói: "Tiểu sư đệ nói đúng, chúng ta không thể chỉ nhìn vào việc được mất ở duy nhất một nơi, nhất định phải mở rộng chiến trường đến toàn bộ Nhật Nguyệt đế quốc, bọn chúng mới có thể chân chính cảm nhận được thống khổ, khiến cho chúng hoảng loạn. Chúng ta phải đặc biệt tìm ra những khu vực có lực lượng yếu kém nhất, để có thể tạo ra những cơ hội cao nhất, mang đến chúng sự hỗn loạn lớn nhất. Chỉ cần chúng ta có thể ảnh hưởng đến căn cơ của Đế quốc Nhật Nguyệt, uy hiện sự thống trị của chúng, vậy thì mục tiêu của chúng ta coi như đã hoàn thành rồi."

Từ Tam Thạch nói: "Vũ Hạo, ngươi là tổng chỉ huy, ngươi có quyền quyết định cuối cùng. Chúng ta đều là huynh đệ, ngươi không cần khách khí, ngươi đưa bọn ta đến đâu thì bọn ta chiến đấu ở đấy. Chúng ta hãy cho chúng một bài học thê thảm thống khổ nhất, để bọn chúng nếm trải sự lợi hại của chúng ta!"

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút, khôi phục thể lực đã hao tổn, sau đó lại xuất phát. Lần này ta muốn cùng Nhật Nguyệt đế quốc đánh một ván cờ, muốn bọn chúng nhận được tin vui là cả quốc gia đều đồng loạt bị tấn công!”

Hoắc Vũ Hạo trước đó tiêu hao tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng không phải quá lớn, hắn và Đường Vũ Đồng cùng nhau đi tu luyện. Những người khác trong Đường Môn tiếp tục họp mặt với các sĩ quan cấp trung và cấp cao của ba hồn đạo sư đoàn, để tổng kết lại những gì được và mất trong trận chiến vừa rồi.

Đế quốc Thiên Hồn.

Quất Tử lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Bên cạnh nàng là một thân ảnh màu đỏ rực, chính là một thành viên thuộc hỏa phượng hoàng hồn đạo sư đoàn, đang ở bên cạnh bảo hộ nàng.

Quất Tử đưa mắt nhìn về phía xa, trong ánh mắt toát lên vài phần bối rối.

Đã xuất quân được một thời gian nhưng tâm trạng của Quất Tử vẫn có chút bất an. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là bởi vì người đó.

Nếu như vẫn chưa tìm lại được con mình, nội tâm của nàng nhất định sẽ không vướng víu như vậy. Mọi cảm xúc sẽ biến thành một cơn thịnh nộ hận thù, lửa giận sẽ quét qua mọi thứ mà nàng lúc này đang phải đối mặt.

Tuy nhiên, sau khi đứa trẻ được trả lại, cừu hận trong lòng nàng đã vơi đi rất nhiều. Trải qua một lần mất rồi lại được, tâm lý của nàng đã xuất hiện một số thay đổi vi diệu, tình cảm ấm áp dần dần vượt qua cả ham muốn trả thù trong lòng nàng.

Mà thứ tình cảm ấm áp ấy, là nàng dành cho con chứ không phải vị phu quân kia.

Ngoài con mình ra, cũng chỉ có người đó mới có thể khơi dậy xúc cảm trong lòng nàng.

Ngày hôm đó, sau khi Hoắc Vũ Hạo rời đi, Quất Tử kỳ thực đã khóc rất lâu mới có thể nguôi ngoai. Khi nàng bình tĩnh lại, điều đầu tiên hiện lên trong đầu là, hắn thật sự không làm nàng thất vọng.

Trong tâm trí nàng, hình ảnh của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng được khuếch trương, trong khi hình ảnh của Từ Thiên Nhiên lại càng ngày càng trở nên tối tăm.

Quất Tử vẫn như trước, trực tiếp dẫn quân xuất chinh, con của nàng thì để lại trong hoàng cung. Đương nhiên, thái tử của một nước không thể tùy tiện đưa ra khỏi Minh Đô được. Trên thực tế, khi Quất Tử đưa ra yêu cầu kia với Từ Thiên Nhiên, trong lòng nàng vẫn có một phần vạn hy vọng, nàng thuyết phục bản thân cho Từ Thiên Nhiên một cơ hội cuối cùng.

Đáng tiếc Từ Thiên Nhiên kiên quyết cự tuyệt, điều này cũng càng củng cố quyết tâm của nàng. Trong đầu nàng, một kế hoạch hoàn chỉnh dần dần hiện lên.

Quất Tử thầm nghĩ: Vũ Hạo, hiện tại ngươi đang ở đâu? Ngươi sẽ ở quân doanh đối địch với ta sao? Ta thực sự không muốn gặp lại ngươi trên chiến trường, nhưng ta lại rất nhớ ngươi.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quất Tử hiện lên một nụ cười cay đắng, mâu thuẫn nội tâm khiến nàng cảm thấy có chút thống khổ, nhưng kỳ thực cũng có chút hy vọng.

Nàng tự giễu rồi lại tự cười, thầm nghĩ: Lần đó, ta đã nói vấn đề lớn nhất của hắn chính là quá mềm lòng, nhưng tại sao lúc này mỗi khi nghĩ đến tên hắn, lòng ta lại trở nên mềm yếu đến vậy? Vũ Hạo, ngươi có biết ta thực sự rất hối hận không, ta hối hận vô cùng. Nếu như lúc trước ta chọn ngươi, bằng mọi giá rời khỏi Minh Đô, thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Chí ít thì ta cũng có cơ hội được cạnh tranh với người ở bên cạnh ngươi. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận. Đã dấn thân vào con đường này, ta không thể quay đầu được nữa. Tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng quan tâm đến ngươi nhiều nhất có thể. Ngươi yên tâm, dù là trong tình cảnh nào, ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi, bởi vì ngươi chính là...

Nghĩ tới đây, ánh mắt Quất Tử liền trở nên dịu dàng hơn. Lúc này, bộ dạng của nàng không còn là chiến thần đế hậu của Nhật Nguyệt Đế Quốc nữa, mà giống một thiếu nữ đang tương tư về người yêu hơn.

"Truyền lệnh của ta, cho toàn quân nghỉ ngơi ba ngày. Thiết lập trận địa phòng ngự hồn đạo khí, luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng. Nhân đôi phạm vi của tham trắc hồn đạo khí trên không, mở rộng về phía trước một ngàn mét, tiếp tục trinh sát tàn dư của Đế quốc Thiên Hồn và Đế quốc Đấu Linh.”

"Vâng!"

Thái tử mất rồi lại được, Từ Thiên Nhiên cuối cùng cũng có chút nhượng bộ. Chí ít thì một nửa quyền lực quân sự hiện tại đều nằm trong tay Quất Tử. Trong quân đội tham gia chuyến viễn chinh này, chỉ có một vài vị hồn đạo sư cấp chín là có chút ảnh hưởng đến Quất Tử về phương diện chiến lược và chiến thuật. Địa vị thống soái tam quân của Quất Tử ngày càng vững chắc.

Chiến tranh nhất định phải được tiếp tục, hận thù trong lòng Quất Tử không thể buông bỏ hoàn toàn. Hơn nữa, mục đích phát động chiến tranh của nàng không chỉ là trả thù, mà còn là ý niệm đặt nền móng cho con trai mình.

Từ Thiên Nhiên cũng nhìn thấy rất rõ điểm này. Bản thân Từ Thiên Nhiên không có năng lực sinh con, về phần thái tử, con trai của hắn, cho dù quyền lực tương lai của Nhật Nguyệt Đế quốc có lớn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ được truyền lại cho Từ Vân Hãn. Đây cũng chính là nguyên nhân Từ Thiên Nhiên dám giao quyền lực to lớn như vậy vào tay Quất Tử. Tất nhiên, hắn hoàn toàn tin tưởng rằng mình có thể khống chế được Quất Tử.

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng nắm tay nhau phi hành giữa không trung.

Lúc tỉnh lại sau một hồi tu luyện, một lần nữa quay lại khu rừng rậm, bọn hắn đột nhiên phát hiện ra rằng một khu vực rộng lớn bên ngoài đã được bao phủ bởi các loại tham trắc hồn đạo khí trên không.

Trận địa hồn đạo khí bị phá hủy đã đánh động cho toàn bộ lực lượng của Đế quốc Nhật Nguyệt đóng quân bên ngoài minh đấu sơn mạch. Bọn chúng đang dốc hết sức lực để tìm kiếm những kẻ đã gây ra vụ phá hoại, bầu không khí bên ngoài lúc này vô cùng hỗn loạn.

Điều này càng khẳng định suy nghĩ trước đó của Hoắc Vũ Hạo - đối đầu trực diện với bọn chúng ở biên giới, nơi được Nhật Nguyệt Đế Quốc canh phòng nghiêm ngặt chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Hồn kỹ mô phỏng được kích hoạt, Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng lặng lẽ biến mất. Phi hành hồn đạo khí cấp chín được phóng thích toàn lực, giúp bọn hắn bay hết tốc lực với tốc độ tiệm cận vận tốc âm thanh.

Tham trắc hồn đạo khí trên không chẳng có mấy tác dụng với Hoắc Vũ Hạo. Đế quốc Nhật Nguyệt tìm kiếm mấy ngày ở biên giới cũng không tìm ra chút dấu vết nào của kẻ thù. Tin tức nhận được chỉ là có một nhóm hồn sư dường như đều sử dụng tháp pháo tự hành trên mọi địa hình đã tấn công bọn chúng, số lượng cực kỳ đông đảo.

Trong trận chiến đó, người của Đường Môn cũng không đuổi cùng giết tận. Dù bọn chúng có hơn năm ngàn người, nhưng đều chỉ là binh lính bình thường! Cho nên bọn hắn chỉ đánh tan nhóm lính này, không truy đuổi những người bỏ trốn. Giết chóc không phải là mục đích của bọn hắn.

Không còn manh mối nào khác, trận chiến này trở thành một vụ án chưa thể giải quyết, cũng chỉ có thể báo cáo cho Minh Đô bên kia càng sớm càng tốt.

Áo Khắc Thành là một tòa thành cỡ trung nằm ở phía bắc của Đế quốc Nhật Nguyệt, rất gần với biên giới phía bắc. Khác với đấu la đại lục, phần cực bắc của Đế quốc Nhật Nguyệt là đại dương. Điều này có nghĩa là khu vực rộng lớn ở hướng tây vòng trung tâm cực bắc là một biển băng mênh mông vô tận.

Nói là biển băng không có nghĩa là nó thực sự bị đóng băng, mà để mô tả nhiệt độ ở đó vô cùng thấp.

Vì nhiệt độ quá thấp nên trên biển thường xuất hiện băng trôi, thậm chí là băng trôi thành từng mảng lớn.

Áo Khắc Thành tuy chỉ là một tòa thành cỡ trung, nhưng nó có thể coi là một tòa thành to lớn hiếm có ở phương bắc của Đế quốc Nhật Nguyệt rồi. Đây cũng là trung tâm phân phối quan trọng cho thương mại phía bắc. Nhiều đặc sản phương bắc đều sẽ được chuyển về đây, rồi vận chuyển về phía Nam của Đế quốc Nhật Nguyệt tiêu thụ.

Một số loại thủy sản đặc sản ở phương bắc như các loài cá biển băng rất được ưa chuộng.

Dân số ở phương Bắc thưa thớt hơn nhiều so với phía Nam. Vì nơi này ở gần phía tây, cách xa cực bắc băng nguyên, cho nên luôn là vị trí an toàn nhất của Nhật Nguyệt Đế quốc, cho nên ở đây đóng quân không nhiều. Chỉ có một doanh đoàn khoảng một nghìn người chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho Áo Khắc Thành và một số tiểu thành thị xung quanh.

Một trăm dặm bên ngoài Áo Khắc Thành, hai đạo thân ảnh lặng lẽ đứng trên một ngọn đồi, nhìn về thành phố xám xịt ở phía xa.

Áo Khắc Thành rất gần Băng Hải, chỉ cách năm mươi dặm, bởi vậy, từ chỗ đất cao hơn, có thể trực tiếp nhìn thấy Băng Hải ở phía xa.

"Phong cảnh nơi đây quả thật là độc đáo!" Hoắc Vũ Hạo không khỏi thốt lên một tiếng.

Đường Vũ Đồng ôm lấy cánh tay hắn, nói: "Đúng vậy! Nhìn băng hải phía xa trông thật thần bí. Nếu có thời gian, ta rất muốn đi tới đó xem thử. Trong băng hải nhất định cũng có hồn thú, chỉ là không biết chúng sẽ mạnh đến mức nào, hồn thú có thể sống sót trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ không quá yếu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...