Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 953: Hắn ước mình không bao giờ tỉnh lại (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hồn lực chấn động cũng không mạnh nhưng nó thật sự tồn tại.
Trong lòng Đường Vũ Đồng kinh sợ, cảm giác khác thường kia lập tức biến mất. Đối với một vị hồn sư mà nói, không khống chế được hồn lực là một chuyện vô cùng đáng sợ, bất kỳ kẻ nào cũng không muốn đối mặt với nó.
Đúng lúc này, Đường Vũ Đồng đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mặt đều sáng lên. Khi nàng chăm chú nhìn, lại thấy đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên sáng lên.
Đó là một đôi mắt như thế nào!
Hai con ngươi của hắn dường như là tinh không vô tận, sâu đến mức nhìn không thấy đáy.
Trong nháy mắt, Đường Vũ Đồng cảm thấy đôi mắt của mình luôn bị nó hấp dẫn.
Trong đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng không phóng ra bất kỳ hào quang nào, thế nhưng không gian giữa hắn và Đường Vũ Đồng đột nhiên sáng lên.
Cảm giác lúc này không thể nào dùng lời diễn tả được, giống như có một luồng ánh sáng sáng lên không thể nào giải thích được. Nhìn đôi mắt sâu thẳm như vòng xoáy kia, Đường Vũ Đồng chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cảm giác mất khống chế hồn lực càng rõ ràng hơn. Nhưng giây tiếp theo, hồn lực của nàng giống như bình tĩnh lại. Từng tiếng rồng ngâm vang vọng trong tâm trí nàng, vui mừng ngâm xướng.
“Đông Nhi…” Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nhìn Đường Vũ Đồng đang đứng trước mặt mình cách hắn không xa, ngây ngô nhìn hắn. Cơ thể hắn từ từ bay lên khỏi mặt đất.
Không khí trên Hải Thần đảo rất trong lành, cho dù ở đây thiền định một tháng, trên người hắn cũng không có một hạt bụi nhỏ nào.
Hôm nay Đường Vũ Đồng mặc một cái váy liền màu xanh da trời. Đây là màu sắc và Vương Đông Nhi thích nhất.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng chỉ có Đông Nhi.
Sau một tháng thiều sâu, giây phút hắn nhìn thấy Đường Vũ Đồng, cảm giác bồi hồi trong tinh không vô tận linh hoạt kỳ ảo kia biến mất hoàn toàn. Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có nàng, chỉ có nữ thần tuyệt sắc vô song, quen thuộc và đồng lòng người kia!
Không gian xung quanh dường như thay đổi. Đường Vũ Đồng và Hoắc Vũ Hạo cũng không biết khoảng cách giữa hai người đã gần như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng dang tay ra, ôm chặt nàng trong ngực.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy mình như đang ôm lấy cả thế giới.
mình chính là chúa tể của tinh không vô tận ảo ảnh kia.
Mọi thứ thật sự quá tuyệt vời!
Đôi mắt sâu thẳm vô biên trước đó đã biến mất, ánh mắt ngây ngốc của Đường Vũ Đồng lại trở nên linh động.
Nhưng lúc này, nàng nhận ra mình đã rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.
“Đông Nhi, Đông Nhi…” Tiếng gọi nhẹ nhàng giống như ảo mộng, giống như đang triệu hồi một linh hồn từ thời đại Viễn Cổ. Giọng nói nhẹ nhàng và đầy cảm xúc đó đã khiến Đường Vũ Đồng có chút say mê. Nàng phát hiện mình dường như lại bị mất khống chế, lần này thứ khống chế nàng không phải là hồn lực mà là chính nàng.
Hai tay nàng vô thức giơ lên, có phần lúng túng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn. Lúc đó, nàng vô thức nhắm hai mắt lại, cảm giác được sự ấm áp, an toàn, thoải mái dễ chịu và say mê.
Hay người ôm nhau thật chặt. Lúc này, cả căn phòng như bừng sáng.
Hoắc Vũ Hạo tự nhủ: “Cho dù đây chỉ là đang trong mơ hắn cũng nguyện ý không tỉnh lại. Nếu như đây là trong mơ, xin hãy để ta ngủ say mãi mãi. Đông Nhi, ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng. Nàng biết không? Những ngày mà nàng rời đi, ta chỉ còn lại thể xác, khi nàng quay lại, linh hồn ta cũng quay trở lại. Ta yêu nàng, Đông Nhi. Ta nguyện dùng tất cả mọi thứ của ta để yêu nàng, mãi mãi. Ta nguyện ý thiêu đốt tính mạng và linh hồn của ta, chỉ cần có thể ở cùng nàng, ta cũng mãn nguyện rồi. Nếu đây là mơ, xin hãy để ta ngủ mãi mãi."
Đường Vũ Đồng ngẩn ngơ, vô thức thu lại cảm giác đắm chìm trong đó.
Người hắn gọi là nàng ấy, là Vương Đông Nhi.
Nàng chỉ là giấc mộng, là cái bóng của nàng ấy.
Một nụ cười đắng chát xuất hiện trên mặt nàng. Cho dù cực kỳ không muốn buông cái ôm ấm áp này ra, nhưng hai tay đang ôm Hoắc Vũ Hạo vẫn phải nhẹ nhàng buông xuống.
“Xin lỗi, ta là Vũ Đồng!”
Giọng nói êm ái vang lên bên tai Hoắc Vũ Hạo, khiến hắn cảm thấy mình như bị sét đánh. Hắn vô thức buông tay ra, như tia chớp bay về phía sau.
Khi hắn bay về phía sau, Đường Vũ Đồng mất đi chỗ dựa, vô thức loạng choạng bước về phía trước một bước, sau đó mới đứng vững lại.
Nhìn Đường Vũ Đồng trước mặt, ánh mắt vốn đang tràn đầy hy vọng và mộng mơ của Hoắc Vũ Hạo dần mờ đi.
Đường Vũ Đồng lập tức nhìn sang một bên. Giờ phút này, khi hắn rời đi nàng như mất hồn, có chút ngơ ngác. Cảm giác trống rỗng này khiến nàng đâu đớn như sắp chết đi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo hơi tái nhợt, nhìn Đường Vũ Đồng bên cạnh, có chút khó khăn nói: “Xin lỗi.”“Người nói xin lỗi nên là ta. Là ta đánh thức ngươi khỏi giấc mộng. Thế nhưng ta không phải nàng ấy. Xin lỗi vì đã biến mộng đẹp của ngươi thành ác mộng.”Đường Vũ Đồng khẽ gật đầu với Hoắc Vũ Hạo, sau đó nàng nhanh chóng quay người, nhẹ bước đi. Từ đầu đến cuối, nàng cũng không quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Nàng không dám nhìn hắn, sợ khi mình nhìn hắn, linh hồn sẽ bị đôi mắt của hắn thu hút.
Đúng vậy, nàng không dám.
Hoắc Vũ Hạo đứng ở đó, có chút ngây ngốc nhìn nàng rời đi.
Trong lòng hắn, có một giọng nói như điên cuồng hét lên để hắn giữ nàng lại. Thế nhưng hắn vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.
Nàng không phải nàng ấy. Nàng là Đường Vũ Đồng, không phải Đông Nhi của ta…!Thế nhưng tại sao cái ôm vừa rồi lại quen thuộc như vậy? Nếu như nàng không nói, có lẽ hắn thật sự nhận nhầm nàng là Đông Nhi.
Đông Nhi, nàng đang ở đâu?
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Hoắc Vũ Hạo nắm chặt nắm đấm, đột nhiên xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn nhìn thấy Đường Vũ Đồng chạy như điên, trên người nàng vô số ánh sáng tím sáng lên. Một lực lượng vô hình dường như đang dẫn dắt con người là lòng hắn, mãi đến khi nàng đi ra rồi cảm giác này mới biến mất.
Đông Nhi…
Đường Môn.
“Bụp!” Nam Thu Thu đá bay cục đá đang chặn đường nàng, bĩu môi. Một tháng này, nàng thật sự rất chán nản.
Vốn nàng đã nói chuyện với tên vô lại Hoắc Vũ Hạo kia rồi, cùng nhau quay lại tông môn, đi tìm Bí Cảnh, thế nhưng hắn lại bế quan mà không nói một lời nào. Thật là giỏi chọn thời điểm!
Nam Thu Thu thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn cố ý trốn tránh bổn tiểu thư sao? Đã nói là huynh đệ còn trốn làm gì? Đúng là đồ tồi!Trong khoảng thời gian gần đây, tất cả mọi người ở Đường Môn đều rất bận rộn, hoặc là vội vàng xử lý công việc của Đường Môn hoặc là tu luyện khổ cực.
Nam Thu Thu cũng như vậy. Bởi vì tính cách mất bình tĩnh của nàng cho nên không được giao bất kỳ công việc nào, phần lớn thời gian đều là tu luyện. Chỉ là, tu luyện nhiều sẽ có cảm giác chán nản. Nàng thật sự không thể chịu được sự cô đơn.
Đi tới đi lui, một bóng dáng chặn đường của nàng.
“Ai, đừng chặn đường ta!” Tâm trạng của Nam Thu Thu vốn đã không tốt, cô nương nóng nảy lập tức nổi giận.
“Bộ dạng này của ngươi, sau này sẽ không thể gả ra ngoài được.” Người chặn đường không những không né tránh, ngược lại còn châm chọc nàng.
“Ta có thể gả ra ngoài hay không, liên quan gì đến ngươi?” Nam Thu Thu tức giận. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt, nàng không khỏi sửng sốt.
Hoắc Vũ Hạo cười nhìn nàng, có chút trách móc nói: “Không được nói chuyện lớn tiếng như vậy, ngươi là nữ tử.”
Tâm trạng tức giận của Nam Thu Thu dường như chìm xuống. Rõ ràng nàng rất giận người trước mặt này, nhưng khi đối mặt với hắn nàng cũng không tức giận nữa.
Giọng này đã trầm xuống rất nhiều: “Vốn là như vậy. Việc ta có gả ra ngoài hay không, có liên quan gì đến ngươi? Hừ, ngươi còn biết quay về!”Hoắc Vũ Hạo áy náy nói: “Xin lỗi, Thu Thu. Ta cũng không biết lần này ta thiền định lại mất nhiều thời gian như vậy, thật sự xin lỗi…!”
Nghe hắn nói xin lỗi với mình, tâm trạng của Nam Thu Thu đột nhiên tốt lên rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Vậy ngươi có đi không? Ta cũng đã chờ ngươi hơn một tháng rồi.”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Đi, tất nhiên là đi. Ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào, chỉ chờ ngươi mệnh lệnh!" Nói xong hắn lập tức cúi đầu trước Nam Thu Thu.
Vẻ mặt Nam Thu Thu lập tức hưng phấn, chắp hai tay sau lưng, có chút đắc ý khẽ gật đầu nói: “Ừm, cũng không kém nhiều lắm. Thấy thái độ của ngươi cũng khá là tốt, bổn cô nương tạm thời tha thứ cho ngươi, xem biểu hiện tiếp theo của ngươi rồi xử lý.”
“Được.” Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đứng thẳng người: “Đi thôi, quay về Đường Môn. Ta báo cáo với đại sư huynh một tiếng, có thể cùng đi cùng ngươi bất cứ lúc nào.”
“Vâng!” Nam Thu Thu đồng ý, quay người, hoạt bát đi về phía Đường Môn. Đáng tiếc, nàng không nhìn thấy vẻ mặt cô đơn ẩn giấu trong nụ cười của Hoắc Vũ Hạo.
Trở lại Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo trực tiếp đi tìm Bối Bối.
Một tháng không gặp, tinh thần Bối Bối rõ ràng tốt hơn nhiều. Sau khi đám người Từ Tam Thạch trở về đã giúp đỡ hắn rất nhiều việc, để hắn có thời gian tiếp tục luyện tập.
“Sư đệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh. Thế nào? Lần hay thu hoạch lớn không?” Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo, kinh ngạc hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu nói: “Thu hoạch rất lớn, đáng tiếc lại không có cách nào để mọi người làm lại.”
Bối Bối mỉm cười lắc đầu, nói: “Không sao đâu, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Đệ có, chúng ta cũng có. Mọi người đều đi một con đường khác nhau, nhưng cuối mỗi con đường đều sẽ có một kết cục viên mãn. Chỉ cần có cố gắng, đi đúng hướng, không đi lạc đường là được rồi.”
Nam Thu Thu ở bên cạnh bật cười, nói: “Đại sư huynh, huynh nói chuyện càng ngày càng có triết lý, không hổ là đại sư huynh trưởng môn của Đường Môn chúng ta!”
Bối Bối mỉm cười nói: “Thu Thu, muội muốn dẫn Vũ Hạo quay về tông môn của muội phải không? Chuyện này đã trì hoãn rất nhiều thời gian, thật sự rất xin lỗi, muội nói lời xin lỗi với Nam tông chủ giúp ta.”
Nam Thu Thu nhẹ gật đầu, nói: “Không sao đâu, muội đã nói với mẹ từ lâu rồi. Mẹ của muội nói tu luyện quan trọng hơn. Chỉ cần Vũ Hạo rảnh, lúc nào đi cũng được. Khoảng nửa tháng trước mẹ của muội đã đi về tông môn. Nghe nói, Địa Long Môn của Long Thành bọn muội đã bị Nhật Nguyệt Đế Quốc xâm chiếm, bà ấy phải đi về xử lý vài chuyện. Lần này chúng ta rút toàn bộ tài nguyên của tông môn, vận chuyển chúng đến học viện Sử Lai Khắc.
Nghe Nam Thu Thu nói Long Thành bị Nhật Nguyệt Đế Quốc xâm chiếm, trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút kinh hãi, hỏi Bối Bối: “Đại sư huynh, tình hình chiến đấu hiện tại thế nào rồi?”
Một tháng không tính là ngắn, tình hình chiến đấu rất có thể sẽ thay đổi nhanh chóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook