Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 954: Hắn ước mình không bao giờ tỉnh lại (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Bối Bối nói: “Tiểu sư đệ yên tâm, tình hình hiện tại khá ổn. Sau khi các ngươi giúp Tinh La Đế Quốc đột phá phòng tuyến của núi Minh Đấu, Tinh La Đế Quốc đã triển khai tiến công toàn diện lãnh thổ của Nhật Nguyệt Đế Quốc. Tuy bộ pháp tiến lên của bọn họ không nhanh nhưng vẫn có tác dụng quấy rối, khiến cho Nhật Nguyệt Đế Quốc phải chia viện binh về, áp lực đối với Thiên Hồn Đế Quốc tất nhiên giảm đi rất nhiều. Hơn nữa Thiên Hồn Đế Quốc đã tụ hợp lại viện quân của Đấu Linh Đế Quốc, cố hết sức chống lại thế tấn công của Nhật Nguyệt Đế Quốc. Mặc dù phần lãnh thổ bị Nhật Nguyệt Đế Quốc tăng lên nhưng tốc độ đã chậm lại. Việc này cho chúng ta chút thời gian."

Nghe hắn nói như vậy, Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm. Xem ra kế hoạch của Tinh La Đế Quốc đã đạt được một số kết quả.

Cực Hạn Đấu La thật sự rất mạnh, nhưng dựa vào sức của một mình Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy cũng không thể ảnh hưởng toàn bộ chiến trường. Trước khi đám người Hoắc Vũ Hạo rời đi, Bạch Hổ công tước Đới Hạo đã quyết định phương châm tấn công phân tán, nhằm vào lãnh thổ bị thiếu sức mạnh binh lính của Nhật Nguyệt Đế Quốc, chia đôi quân đoàn hồn sư ra, chia thành tốp nhỏ, dùng đơn vị tiểu đổi để quấy rối Nhật Nguyệt Đế Quốc ở phạm vi lớn. Thực lực cá nhân của Diệp Tịch Thủy có mạnh đến đâu cũng không thể lo liệu được mọi mặt. Chính chiến thuật này đã có tác dụng nhất định.

Xét về phương diện chiến lược, chiến thuật, Bạch Hổ công tước sẽ không bảo giờ kém những thống soái kia của Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Bối Bối nói: “Tuy chuyến đi này của các ngươi không có khả năng bị quân chủ lực của Nhật Nguyệt Đế Quốc tấn công nhưng vẫn phải cẩn thận. Khi đi đến Bí Cảnh ở Địa Long Môn, ngươi cũng phải hỗ trợ Nam Môn chủ trở về Sử Lai Khắc Thành chúng ta. Thu Thu, chuyến đi này muội không được phép bộc lộ tính khí đùa giỡn, hiểu chưa? Nếu vậy, khi về nhất định sẽ giam cầm muội.”

Nam Thu Thu lè lưỡi nói: "Sư huynh muội biết rồi. Hiện tại muội thông minh cỡ nào!”Bối Bối nhìn dáng vẻ giả vờ tủi thân của nàng, không khỏi bật cười nói: "Muội thông minh sao? Đúng thật là ông trời có mắt. Được rồi, mọi người thu dọn đồ đạc một chút rồi lên đường đi."

Nam Thu Thu hưng phấn đến mức quay người bỏ chạy. Nàng đã mong được đi ra ngoài chơi từ rất lâu rồi.

Hoắc Vũ Hạo chủ động giữ lại. Dựa vào ánh mắt của Bối Bối, hắn có thể nhìn ra Bối Bối có điều gì đó muốn nói với hắn.

“Vũ Hạo, lần này đến Thiên Hồn Đế Quốc, nếu có thể, mong đệ giúp ta để ý đến Lam Ngân Hoàng." Khi Bắc Bắc nói ra những lời này, trong mắt hắn rất bi thương. Bối Bối cũng biết, khả năng tìm được Lam Ngân Hoàng cực kỳ mong manh. Dù sao, mặc dù Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã tận lực giúp đỡ, nhưng đến tận bây giờ vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chỉ cung cấp một manh mối - hình như có một hồn thú nhìn thấy Lam Ngân Hoàng ở cảnh nội của Thiên Hồn Đế Quốc. Cho nên Bối Bối mới nhờ Hoắc Vũ Hạo giúp mình tìm kiếm ở Thiên Hồn Đế.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ giúp. Đại sư huynh, huynh có manh mối rõ ràng nào về Lam Ngân Hoàng không?"

Bối Bối nói: “Không có manh mối cụ thể nào cả, chỉ là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nói có một hồn thú ở Thiên Hồn Đế từng nhìn thấy Lam Ngân Hoàng trong lãnh thổ của một nước, tình huống cụ thể như thế nào thì không ai biết. À, đúng rồi, nếu đệ có thời gian, thì đến Lạc Nhật Sâm Lâm nhìn xem. Ta để Đại Mao và Nhị Mao ở đó mấy ngày rồi, không biết tình hình của bọn chúng thế nào.”

Đại Mao và Nhị Mao là hai con gấu Ám Kim Khủng Trảo được Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi giải cứu khỏi tà hồn sư. Sau vài năm cho ăn và nuôi dưỡng, chúng đã lớn hơn rất nhiều. Lần trước Bối Bối để bọn chúng ở Lạc Nhật Sâm Lâm, hắn lập tức quay lại Đường Môn xử lý mọi việc.

“Được, đệ sẽ đi xem.” Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu. Vừa nhắc đến Đại Mao và Nhị Mao, hắn vô thức nhớ lại Vương Thu Nhi đã hy sinh cho mình. Lúc trước, chính hắn và Thu Nhi là người đã giải cứu Đại Mao và Nhị Mao!Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo nói: "Đúng rồi, Vũ Hạo. Ta nghe nói trong khoảng thời gian đệ bế quan, Đường Vũ Đồng thường xuyên đến thăm đệ. Đệ có thấy nàng không? Trước đây nàng còn kiếm cớ để Đường Môn chúng ta để tìm đệ.”

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, không khỏi nhớ lại dáng vẻ chạy trốn của Đường Vũ Đồng, gật đầu nói: "Đệ đã nhìn thấy nàng ấy."

Bối Bối trầm tư một lúc, lưỡng lự muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, chỉ nói: “Được rồi, tiểu sư đệ, trên đường đi đệ phải cẩn thận một chút, đi sớm về sớm, nếu không tìm được Lam Ngân Hoàng thì thôi. Về phần Đại Mao và Nhị Mao, đệ phải dặn dò bọn chúng không được phá hoại những tiên phẩm dược thảo xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Một thân một mình Hoắc Vũ Hạo thì không có gì để thu dọn, đi tắm rửa một chút, thay một bộ y phục sạch sẽ, mang thêm mấy bộ y phục để thay, chuẩn bị một ít lương khô và nước là đủ. Hắn đi chào từng đồng môn của mình, buổi tối lại đến gặp mặt Hiên Tử Văn.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Vũ Hạo và Nam Thu Thu rời khỏi Đường Môn, đi thẳng đến Thiên Hồn Đế Quốc.

Học viện Sử Lai Khắc và chỗ tiếp giáp của Tam quốc, bốn là ở trong cảnh nội của Thiên Hồn Đế Quốc. Địa Long Môn ở Long Thành nằm ở phía đông bắc của Thiên Hồn Đế Quốc, đi từ phía Bắc của học viện Sử Lai Khắc Thành là có thể đến đó.

Sau khi Hoắc Vũ Hạo và Nam Thu Thu rời khỏi Sử Lai Khắc Thành, mỗi người đều phóng ra hồn đạo khí phi hành của riêng mình, bay lên không trung, bay thẳng về phía Bắc.

Sau khi rời khỏi thành, tâm trạng cả hai đều có cảm giác như chim bay. Bầu trời rộng lớn trong xanh, mọi thứ bên dưới đều xẹt qua nhanh chóng.

Nam Thu Thu bay bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Không biết tại sao, nàng lại cảm thấy Hoắc Vũ Hạo lại có chút khác thường. So với trước đây, khí chất của hắn có chút trần tục hơn. Đây đương nhiên là một loại khí chất tốt, thế nhưng, khí chất này xuất hiện trên người hắn, khiến Nam Thu Thu vốn đã chết tâm với hắn lại bắt đầu quấn quýt.

Tên này có cần ưu tú như vậy hay không!”

Lần trước, sau khi quay về Diệp Cốt Y bắt đầu bế quan, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa xuất quan. Nam Thu Thu biết, Diệp Cốt Y làm như vậy là vì nàng không muốn nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo quá nhiều, khiến lòng mình rung động. Nàng cũng muốn bế quan nhưng nàng không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo. Hơn nữa nàng còn muốn đưa Hoắc Vũ Hạo đi đến Địa Long Môn. Sâu trong lòng nàng, nàng vẫn mong trong chuyến đi này sẽ phát sinh chút gì đó.

“Này, sao ngươi lại bí ẩn khiến người ta phát bực như vậy?” Bay hơn nửa giờ, cuối cùng Nam Thu Thu cũng không thể chịu đựng được nữa.

Dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn là gió nhẹ mây bay, bay trên không trung, cũng không lên tiếng.

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nhìn nàng nói: "Sao vậy? Ngươi nói cái gì? Ngươi không biết trên không trung gió rất to sao? Nói chuyện sẽ lãng phí hồn lực."

Nam Thu Thu bỗng nhiên tức giận nói: "Lãng phí thì lãng phí, cũng nên tâm sự một chút, nếu không sẽ rất nhàm chán."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện đi. Nói chuyện gì vậy?”

Nam Thu Thu ngẩn người, nói: “Lần bế quan sâu này ngươi thu hoạch được cái gì? Đừng nói với ta thực lực của ngươi lại đột phá, thậm chí đã đến cấp tám mươi! Như vậy ta sẽ rất xấu hổ.”

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Hồn lực tăng lên phải không ngừng tích lũy. Mặc dù tốc độ tích lũy của ta nhanh hơn một ít, nhưng cũng không đạt đến cấp tám mươi nhanh như vậy, phải cần một khoảng thời gian."

Nam Thu Thu có chút nghi ngờ nhìn hắn, nói: “Trước đây khi ta còn ở Địa Long Môn, sau khi các trưởng bối trong tông môn đạt đến hồn lực cấp bảy mươi, vừa mới nhắc đến cấp tám mươi họ đều lắc đầu, bộ dạng rất khó đạt được, tại sao từ trong miệng ngươi nói ra, nó lại giống như nước chảy thành sông vậy?”

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Với thiên phú của ngươi, khi ngươi đạt tới tu vi của ta hiện tại, ngươi cũng sẽ cho rằng đây là chuyện nước chảy thành sông. Nhưng, Thu Thu, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, sau này phải chú ý đến việc tu luyện tinh thần lực. Sau này khi thực lực của ngươi đạt tới trình độ nhất định, nếu muốn tiếp tục tăng lên, tinh thần lực mới là điểm mấu chốt, nếu không đủ tinh thần lực, thực lực của ngươi sẽ bị trì trệ, khó có thể đột phá."

Đây là cảm xúc lớn nhất của Hoắc Vũ Hạo sau khi hoàn thành dung hợp hồn hạch lần này. Sức mạnh tinh thần lực của hắn đã bù đắp cho sự thiếu hụt của hồn lực. Hơn nữa, tinh thần lực mạnh mẽ còn có một điều rất lớn - có thể duy trì sự ổn định của hồn hạch.

Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo mới chỉ đạt tới cấp bậc Hồn Thánh, tuy hắn là Võ Hồn song sinh, mạnh hơn Hồn Thánh bình thường nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là Hồn Thánh mà thôi. Mà trình độ tinh thần lực của hắn đã vượt xa trình độ của hồn lực. Trong trường hợp này, năng lực khống chế hồn lực của hắn sẽ mạnh hơn hồn sư bình thường rất nhiều. Đây chính là sự cam đoan lớn nhất rằng lần này hắn có thể vô tình dung hợp hồn hạch.

Hơn nữa Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu sâu, tương lai khi hắn dung hợp hồn hạch thứ hai, nhất định sẽ cần nhiều tinh thần lực hơn… Tất cả hồn sư muốn dung hợp hồn hạch đều cần tinh thần lực làm chỗ dựa quan trọng để tiến hành hỗ trợ. Khống chế tinh thần lực là mấu chốt trong mấu chốt.

Tại sao Huyền Lão không thể dung hợp hồn hạch thứ hai, trở thành Cực Hạn Đấu La chính thức? Một phần lớn nguyên nhân là do tinh thần lực của hắn có chút khiếm khuyết, hơn nữa cũng không đủ may mắn, cho nên đều thất bại trong gang tấc. Đã đến cấp độ kia của Huyền Lão, mỗi lần nếm thử thất bại, đều cần phải điều chỉnh hồi lâu mới có thể tiến hành lần thứ hai. Nếu thử nghiệm nhiều lần, sự tự tin của bản thân sẽ bị ảnh hưởng. Đây là một điều rất đáng sợ đối với một hồn sư.

Nam Thu Thu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Vũ Hạo, lẩm bẩm nói: "Tu luyện tinh thần lực như thế nào? Ta cũng không phải hồn sư hệ tinh thần, cũng không thể mỗi ngày đều nhàm chán khống chế hồn lực?"

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Tu luyện không có đường tắt, quả thật có một số biện pháp để tăng tinh thần lực lên."

Ánh mắt Nam Thu Thu sáng lên, nói: “Cách gì?” Nàng cảm thấy hứng thú đối với cách để tăng thực lực lên. Ở Đường Môn, đây là nơi có rất nhiều thiên tài tụ tập, không ngờ lại bị rớt lại phía sau.

Hoắc Vũ Hạo nói: “Ví dụ như vậy.” Hắn Nam Thu Thu, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.

Nam Thu Thu chỉ cảm thấy, hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo dường như có một vòng xoáy màu đen. Một áp lực tinh thần khó có thể hình dung đột nhiên phóng ra khỏi cơ thể hắn, trong nháy mắt khóa chặt cơ thể Nam Thu Thu lại.

Cảm giác run rẩy phát ra từ linh hồn khiến Nam Thu Thu sợ hãi, nàng vô thức muốn tập trung hồn lực để chống cự lại. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra, sự chống cự của mình là phí công. Áp lực này vốn không phải đến từ chính hồn lực mà đến từ tinh thần lực tinh khiết. Hơn nữa, áp lực tinh thần mạnh mẽ khiến nàng không thể nói được. Hồn đạo khí phi hành của nàng có chút mất khống chế, lắc lư trong không trung, sắp rơi xuống.

Đột nhiên, áp lực giảm bớt, Nam Thu Thu cảm giác như có một ngọn núi lớn bị dời khỏi cơ thể mình. Nàng vừa thở hổn hển, vừa dùng hết sức khống chế hồn đạo khí phi hành của mình, tức giận nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo nói: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn mưu sát sao?”

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: “Đây chính là cách thức rèn luyện tinh thần lực hữu dụng nhất. Nếu có một ngày ngươi có thể chống cự hoàn toàn áp lực tinh thần của ta, có nghĩa là tinh thần lực của ngươi đã đạt đến một trình độ nhất định. Cách rèn luyện này rất khó có được. Không phải ngươi cảm thấy đường đi này rất chán nản sao? Ta nhân cơ hội này giúp đỡ ngươi. Dù sao chúng ta cũng không vội."

"Ta không..." Còn chưa kịp nói ra chữ “muốn”, áp lực tinh thần to lớn vừa biến mất lại đè lên người Nam Thu Thu lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...