Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 957: Âm mưu của chủ soái bí ẩn (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trong một tòa thành thị, không có nơi nào dễ dàng tìm hiểu tin tức hơn quán rượu. Hoắc Vũ Hạo quyết định tìm một quán rượu ngồi xuống, tìm hiểu tình hình Long Thành trước mắt, sau đó mới tính toán.
Thật dễ dàng để tìm thấy một quán rượu ở một thành phố phía bắc lạnh lẽo. Uống rượu có thể chống lạnh làm ấm người, là sở thích chung của tuyệt đại đa số người phương Bắc, thậm chí ngay cả một ít nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Hoắc Vũ Hạo rất nhanh tìm được một quán rượu, đi vào. Chiêu bài của quán rượu này không tính là quá lớn, nhưng Hoắc Vũ Hạo vừa đi vào, nhất thời cảm giác một bầu không khí nhiệt liệt đập vào mặt.
Nhiệt độ ấm áp khiến người ta muốn say. Vừa vào cửa, Hoắc Vũ Hạo đã cảm giác mình bị sóng nhiệt bao vây, hàn ý trên người bị tẩy sạch không còn.
Diện tích quán rượu cũng không lớn, nhiệt độ bên trong cao hơn bên ngoài nhiều. Một số người thậm chí còn uống rượu với cánh tay trần.
Trong quán rượu tổng cộng có bốn năm cái bàn và một quầy bar. Khách nhân lại có hai ba mươi người. Trong tửu quán đều là tiếng ồn ào, không khí rất náo nhiệt.
Hoắc Vũ Hạo chú ý tới, dường như phía sau mỗi cái bàn đều có một vài nữ tử mặc hở hang. Các nàng nhìn qua chừng ba mươi tuổi, quần áo thống nhất, hiển nhiên là người của quán rượu, chuyên môn tiếp khách uống rượu. Các khách nhân mặc dù đang cùng các nàng uống rượu đùa giỡn, nhưng cùng các nàng cách khoảng cách khá xa, cũng không có gì hành động bất lương. Xem ra, đây chỉ là một loại phong tục của quán rượu Long Thành. Những nữ nhân này cùng uống rượu, chỉ là điều tiết không khí mà thôi.
“Khách nhân, xin chào.” Một nữ tử đi tới chào Hoắc Vũ Hạo vừa mới vào cửa. Nàng nói mang theo khẩu âm phương bắc của Thiên Hồn đế quốc, giọng nói mượt mà, nhưng giọng mũi khá nặng. Trên người nàng mặc váy dài màu vàng mang phong cách hoa lệ của Thiên Hồn đế quốc, chỉ là chất liệu kém một chút.
“Xin chào.” Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu ý bảo: “Còn chỗ nào không?”
Hoàng y nữ tử nói: “Chỉ có chỗ ngồi quán rượu, có thể không?”
“Được.” Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Hoàng y nữ tử dẫn hắn đến chỗ góc quán rượu ngồi xuống. Dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng từ học viện Sử Lai Khắc tới, quần áo trên người tương đối mỏng manh, cho nên tự nhiên không cần cởi áo khoác.
Có thể là bởi vì ở đây khách rượu đều đã uống say, cho nên cũng không có người nào chú ý tới điểm này.
“Khách nhân, ngài từ nơi khác tới phải không?” Hoàng y nữ tử đưa cho Hoắc Vũ Hạo một chén nước nóng, sau đó mới hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu: “Đúng vậy! Long thành này lạnh thật!”
Hoàng y nữ tử cười cười: “Đúng vậy. Nhìn ngài ăn mặc như vậy, chỉ sợ đã đông lạnh, uống chút rượu là được rồi. Ngài muốn uống chút gì?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Mang cho thứ đặc sắc của quán rượu.”
“Được, vậy ngài chờ một chút.”
Thời gian không lâu, một ly rượu nồng nặc, màu hổ phách được đưa đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo bưng chén lên ngửi ngửi. Nhất thời, một cỗ nồng đậm mùi rượu truyền đến, hiển nhiên là rượu mạnh.
Ngửi mùi rượu mạnh, hắn không khỏi nhớ tới lúc trước ở Minh Đô tham gia đại tài, bởi vì trong cơ thể tích tụ quá nhiều cực hạn nguyên lực băng thiên địa, mà không thể không dựa vào tịnh cất đến phụ trợ hóa giải sự tình. Vật đổi sao dời, Đông Nhi đã không còn ở bên cạnh hắn. Và hắn đã đến thành phố phương Bắc này.
Hoắc Vũ Hạo nhấp một ngụm rượu. Nhất thời, một cảm giác cay nồng mang theo mùi lúa mạch nồng đậm chui vào trong cổ họng của hắn, phảng phất hóa thành một đạo hỏa tuyến, vẫn chảy vào trong bụng của hắn. Loại cảm giác này quả thật vui sướng đầm đìa.
Hoắc Vũ Hạo cũng không dùng hồn lực của mình để hóa giải rượu. Hắn cảm thụ được cảm giác kích thích nóng rực, trên mặt không khỏi thêm vài phần hồng nhuận.
Hắn tuy rằng không phải loại thanh niên anh tuấn đặc biệt khiến người ta chú ý, nhưng bởi vì tinh thần lực bản thân cường đại, bản thân cũng có vài phần mị lực xuất trần. Nhìn thấy hắn sau khi uống rượu sắc mặt biến hóa, hoàng y nữ tử rõ ràng đôi mắt sáng lên một chút: “Khách nhân, ngài là từ nơi nào tới?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Ta từ phía nam tới, qua bên này gặp bằng hữu.”
Hoàng y nữ tử cười cười, nói: “Vậy ngài cần phải cẩn thận một chút, bây giờ là thời kỳ chiến loạn, ngàn vạn lần không được đụng phải địa phương đang chiến đấu.”
Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc nói: “Nghe nói, Long Thành bên này đã…”
Hoàng y nữ tử cũng không kiêng dè cái gì, ngược lại theo lời hắn nói: “Đúng vậy, Long thành hiện tại đã bị Nhật Nguyệt đế quốc chiếm lĩnh. Vốn chúng ta đều rất lo lắng, nhưng hiện tại xem ra, tình hình không phải quá xấu.”
“Hả?” Hoắc Vũ Hạo có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, hỏi: “Tình hình chiến tranh thế nào?”
Hoàng y nữ tử nói: “Tình hình cụ thể những dân thường như chúng ta không biết được, nhưng ít nhất Nhật Nguyệt đế quốc sau khi chiếm lĩnh Long thành, cũng không có làm gì đối với dân thường chúng ta. Ngược lại bọn họ dán lên bố cáo an dân, nói sẽ không cướp bóc, cũng sẽ không tùy ý giết người, muốn mọi người duy trì tốt trật tự, không nên dễ dàng rời khỏi nhà.”
“Cứ như vậy?” Hoắc Vũ Hạo trong lòng có chút kinh ngạc. Nhật Nguyệt đế quốc có thể làm được đối với bình dân chiếm lĩnh không hề phạm tội, quả thật để cho chiến tranh cực khổ mang đến tận lực ít phủ xuống trên người bình dân bình thường. Nếu thật như thế, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hoàng y nữ tử nói: “Đúng vậy! Bọn họ chiếm lĩnh Long thành hơn mười ngày, chỉ để lại một ít quân đội duy trì trật tự, sau đó liền bắt đầu có thương nhân tràn vào. Đại quân vào thành chỉ có hai ngày, liền rút khỏi thành thị. Lúc ngài tới hẳn là thấy được chứ? Long thành chúng ta cũng không có bị phá hư. Chỉ là nghe nói, mấy Hồn Sư tông môn trong thành đều bị đại quân Nhật Nguyệt đế quốc bức bách tạm thời rời khỏi Long thành, nhưng họ đi đâu, chúng tôi không rõ ràng.”
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, lâm vào suy tư. Từ lúc ban đầu Từ Thiên Nhiên khởi xướng cuộc chiến tranh này, không tiếc ở Nhật Nguyệt đế quốc giam cầm tinh anh các quốc gia tham gia toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện Đấu Hồn Đại Tái, hắn đã cảm thấy cuộc chiến tranh này một khi phát sinh tất nhiên sẽ sinh linh đồ thán. Hơn nữa, Nhật Nguyệt đế quốc còn có Thánh Linh giáo tham dự. Dưới tình hình như vậy, bọn họ có thể làm được điều không hề phạm tội với bình dân? Đây đúng là điều Hoắc Vũ Hạo không ngờ tới.
Hoàng y nữ tử không đợi Hoắc Vũ Hạo hỏi gì nữa, tự mình bưng một chén rượu lên uống một ngụm. Nói: “Những thương nhân kia cũng thật kỳ quái, sau khi tiến vào Long thành chúng ta, lại không buôn bán hàng hóa, ngược lại là tặng hàng hóa. Nghe nói, bọn họ đưa cho các quý tộc trong thành không ít hàng hóa kỳ quái, hình như đều có liên quan đến Hồn Đạo Khí. Quốc gia của bọn họ chiếm lĩnh thành thị của chúng ta, bọn họ lại muốn tặng đồ cho chúng ta, thật không rõ đây là đạo lý gì.”
Đừng nói nàng ta không hiểu, Hoắc Vũ Hạo nghe xong cũng không hiểu ra sao.
Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy? Rố cục Nhật Nguyệt đế quốc muốn làm cái gì đây?
Trong tửu quán này, Hoắc Vũ Hạo chỉ nghe được bấy nhiêu tin tức. Trong cuộc nói chuyện của những người khách rượu khác, không có gì hữu dụng xuất hiện nữa.
Hoắc Vũ Hạo vô tình hay cố ý hỏi vị trí phủ thành chủ Long thành, uống xong chén rượu mạnh, mới ra khỏi tửu quán.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối, dòng người trên đường phố rõ ràng giảm bớt, nhiệt độ lại giảm xuống không ít.
Vì không muốn mình trở nên quá mức bắt mắt, Hoắc Vũ Hạo lấy ra một cái bao cao su dày từ trong trữ vật hồn đạo khí của mình, thong thả đi trên đường phố.
Hắn vốn là dự định trực tiếp tìm một chỗ ở lại, chờ Nam Thu Thu tỉnh sau sẽ đi Địa Long Môn, nhưng hiện tại lại có một ít ý nghĩ mới.
Hắn rất tò mò, Nhật Nguyệt đế quốc tại xâm chiếm Long thành sau đó chẳng những không có cướp bóc, hơn nữa còn để cho đi theo thương nhân đưa đồ vật vào trong thành, rốt cục là ý đồ gì.
Hắn dự định đi phủ thành chủ nhìn xem. Nơi đó khẳng định có người phụ trách Nhật Nguyệt đế quốc ở lại bên này, hắn có lẽ có thể do thám được một ít tin tức.
Hoắc Vũ Hạo nghĩ tới đây, mượn bóng đêm chuyển vào một con đường ánh sáng lờ mờ. Dưới tác dụng mô phỏng hồn kỹ, hắn lặng lẽ dung nhập vào trong bóng tối, biến mất.
Thành phố Long Thành, giống như hầu hết các thành phố, nằm ở trung tâm thành phố. Quy mô của nó nhìn qua rất lớn, ở nơi rất xa có thể nhìn thấy.
Trước cửa phủ thành chủ, hai gã sĩ binh đứng thẳng tắp, trên người mặc quần áo chống lạnh thật dày.
Hoắc Vũ Hạo bay lên trời, lặng lẽ tiến vào trong phủ thành chủ. Hắn tựa như một mảnh lá rụng, cũng không có kinh động bất luận kẻ nào.
Trong phủ thành chủ có vẻ rất yên tĩnh, nửa ngày mới có thể nhìn thấy một đội binh lính tuần tra đi qua. Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ đi vào trong, theo ánh đèn rất nhanh tìm được kiến trúc trung tâm của phủ thành chủ.
Hắn bay lên, bay về phía một tòa nhà hai tầng có ánh đèn. Đồng thời, tinh thần lực của hắn toàn diện triển khai, bao trùm toàn bộ phủ thành chủ. Hắn không tin ở chỗ này cũng có Hồn Đạo Khí Tinh Thần Tham Trắc.
Rất nhanh, hắn liền hiểu rõ ràng tình hình trong phủ thành chủ.
Trong phủ thành chủ có khoảng 150 binh sĩ, trong đó có 20 Hồn Đạo Sư. Những Hồn Đạo Sư này tu vi đều yếu kém, khoảng hai ba điểm. Trong phòng ở trung tâm phủ thành chủ có một vị cường giả cấp bậc Hồn Đế lục hoàn. Về phần hắn có phải Hồn Đạo Sư hay không, chỉ có tiếp xúc trực tiếp mới có thể rõ ràng.
Một gã Hồn Đế có thể ở chỗ này khống chế một tòa thành thị lớn sao? Ngược lại Nhật Nguyệt đế quốc rất yên tâm.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ vừa bay lên, bay thẳng đến phòng Hồn Đế.
Rất nhanh, hắn đã đến ngoài cửa phòng. Theo tình hình trước mắt của những người ở phủ thành chủ Long thành, hắn có lòng tin tuyệt đối dùng sức một mình dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Nhưng mà, hắn cũng không muốn đả thảo kinh xà. Hắn lẳng lặng đứng ở ngoài cửa sổ, tập trung tinh thần lực ở trong phòng, lẳng lặng lắng nghe cùng quan sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook