Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 961: Bí địa Địa Long Môn (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lúc trước, các nàng từng tận mắt nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo dung hợp năng lực Vương Thu Nhi đế hoàng Thụy Thú, cũng nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo sau khi hoàn thành dung hợp Hồn Hoàn thứ sáu, có được cường đại thực lực.
Tuy rằng Nam Thủy Thủy không nắm chắc Hoắc Vũ Hạo có thể ứng phó với nhiệt độ siêu thấp trong hầm băng trong thời gian dài hay không, nhưng nàng tin tưởng, tu vi Hoắc Vũ Hạo đã đạt tới thất hoàn, thực lực tổng thể không dưới mình tuyệt đối không thể bị thương tổn gì ở đó.
“Nương, nếu không nương xuống xem đi? Lâu như vậy, sao Vũ Hạo còn chưa lên?” Nam Thu Thu có chút lo lắng nói.
Nam Thủy Thủy mỉm cười, nói: “Sao? Gấp gáp thế? Xem ra, nữ nhi bảo bối của ta thật sự thích người nào đó. Không bằng con cố gắng một chút, không làm được chính thê, làm người ở giữa?”
Nam Thu Thu ngẩn ngơ, khó có thể tin nhìn Nam Thủy Thủy, nói: “Nương, nương là nương ruột sao? Sao có thể bảo con làm như vậy.”
Nam Thủy Thủy cười nói: “Cũng bởi vì là nương ruột, ta mới cho con đề nghị này. Đôi khi, không nên bưng chính mình lên quá cao. Tục ngữ nói, nam theo đuổi nữ, cách tầng núi, nữ theo đuổi nam, cách tầng sa. Nữ hài tử muốn được nam nhân yêu thích, phương pháp phải nhiều. Ta không phải thật sự bảo con đi làm người ở giữa của hắn, mà là nói cho con biết, nếu như con thật sự thích hắn, vậy thì cố gắng chủ động theo đuổi hắn là được rồi. Nương ủng hộ con. Nếu có thể làm nữ tế của ta, chỉ sợ nương ngủ cũng sẽ cười tỉnh.”
Nam Thu Thu đỏ mặt: Nói: “Không nên theo đuổi hắn. Người không biết, hắn ở phương diện tình cảm quả thực là cục gỗ, ngoại trừ Vương Đông Nhi, trong lòng hắn không chứa nổi ai. Chẳng lẽ người không thấy kết cục của Vương Thu Nhi sao? Thu Nhi xuất sắc như vậy, cuối cùng lại chỉ có thể hiến tế cho hắn, không thể ở cùng một chỗ với hắn. Tên này thích một người, hoàn toàn là một sợi gân. Cho dù là nữ nhân tướng mạo giống Đông Nhi, hắn cũng chướng mắt, chớ nói chi là ta. Ta cũng sẽ không tự làm khó mình. Không thú vị.”
Nam Thủy Thủy thở dài một tiếng, nói: “Ta cũng biết khó khăn lớn, haiii, chính con xem mà làm đi. Chuyện tình cảm này không có cách nào miễn cưỡng. Nhưng ta là người từng trải, nếu như con thật sự phi thường thích hắn, vậy chủ động một chút. Chủ động một chút, sẽ có cơ hội. Nếu như chính con buông tha, vậy một chút cơ hội cũng không có.”
Nam Thu Thu trầm mặc, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, sau một lúc lâu, mới yên lặng gật đầu.
Đúng lúc này, một tiếng nước vang xuất hiện. Ngay sau đó, một bóng dáng từ trong giếng nước bay lên.
Hàn khí dày đặc khiến hai mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu lui về phía sau vài bước.
Ở trong băng vụ, Hoắc Vũ Hạo dần dần hiện ra thân hình.
“Vũ Hạo, ngươi không sao chứ?” Nam Thu Thu ân cần hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, mỉm cười nhìn hai mẹ con, nói: “Không sao cả, ta rất khỏe. Hang băng này quả nhiên là một bảo địa. Nam tiền bối, người nói không sai, nơi đó quả thật có một loại kim loại đặc thù. Các ngươi xem.”
Nói xong, Hoắc Vũ Hạo lật cổ tay, một khối Băng Cực thần tinh không có thai nghén Băng Linh xuất hiện trong tay hắn.
Ở bên ngoài, màu sắc Băng Cực thần tinh hoàn toàn hiện ra. Bản thân nó có màu xanh băng, hơi nghiêng về màu xanh da trời, nhưng ánh sáng phát ra là màu xanh đậm. Ở bên ngoài ánh sáng chiếu xuống, dù cho chỉ là như vậy một khối nhỏ, cũng làm cho người ta một loại như mộng như ảo giống như cảm giác, cực kỳ thần kỳ.
“Oa, đẹp quá.” Nam Thu Thu kinh hỉ kêu một tiếng, muốn đi qua chạm vào, lại bị Nam Thủy Thủy kéo lại.
Nam Thủy Thủy từng tự mình tiến vào hang băng, đối với đồ vật nơi đó một chút cũng không dám khinh thường.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: “Nam tiền bối, không sao đâu. Loại kim loại này gọi là Băng Cực Thần Tinh, bên trong quả thật ẩn chứa cực hạn băng thiên địa nguyên lực cực lớn, nhưng bên ngoài nó vô cùng ổn định, chỉ cần không rót hồn lực vào bên trong, sẽ không có vấn đề gì.” Nói xong, hắn đưa Băng Cực Thần Tinh cho Nam Thu Thu.
Nam Thu Thu nhận lấy Băng Cực thần tinh, nhìn về phía mặt trời trên bầu trời. Nhất thời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, không gian xung quanh đều bị che phủ bởi một tầng quang mang màu lam.
Nam Thủy Thủy mỉm cười nhìn Hoắc Vũ Hạo: “Vũ Hạo, Băng Cực thần tinh này có tác dụng với ngươi không?”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: “Băng Cực thần tinh đối với ta vô cùng hữu dụng, hơn nữa có thể khai thác. Muốn khai thác Băng Cực thần tinh, phải sử dụng Cực Hạn Băng Hồn Lực mới được. Ta đã khai thác hết Băng Cực thần tinh trong động, cho nên mới tốn thời gian dài như vậy, để người chờ lâu rồi.”
Nam Thủy Thủy mỉm cười nói: “Có tác dụng với ngươi là tốt rồi. Ngươi mau cất kỹ đi. Hy vọng thực lực của ngươi có thể tiến thêm một bước.”
Nói xong, nàng cầm Băng Cực thần tinh trong tay Nam Thu Thu, nhìn rồi trả lại cho Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tiếp nhận Băng Cực Thần Tinh, sau khi đọc sách suy tư một chút, nói: “Tiền bối, Băng Cực Thần Tinh này quả thật chỉ có Cực Hạn Băng Hồn Lực mới có thể tiến hành chế tạo và khai thác, nhưng người yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không lấy không đồ của Địa Long Môn.”
Bất kể nói như thế nào, Vạn Tái Huyền Băng Quật này đều là địa bàn của Địa Long Môn. Tuy rằng Nam Thủy Thủy đã sớm nói đem đồ vật bên trong đưa cho hắn, nhưng là phần lễ vật này thật sự là quá trân quý, hắn không thể lấy không.
Nam Thủy Thủy mỉm cười, không thèm để ý nói: “Kỳ thật, ta vốn là muốn đem những thứ này làm đồ cưới cho Thu Thu, nhưng sau khi hợp tác với Đường Môn các ngươi, cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất để nhận chúng. Ta đã quyết định tặng cho ngươi, phải xử lý như thế nào, đó chính là chuyện của ngươi. Địa Long Môn và Đường Môn là một thể, không cần phân biệt rõ ràng như vậy. Ngươi cũng đừng gọi ta tiền bối, ngươi là bằng hữu của Thu Thu, gọi ta a di là được rồi.”
Ẩn ý trong lời nói của Nam Thủy Thủy, có lẽ Hoắc Vũ Hạo chưa hiểu ra sao? Nhưng hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ, cung kính nói: “Vậy đa tạ a di.”
Hắn không nói thêm làm sao phân phối những Băng Cực thần tinh này, chờ sau khi thật sự có thành phẩm đi ra, tự nhiên sẽ báo đáp Địa Long Môn. Luôn luôn tốt hơn để chứng minh bằng hành động hơn là nói trắng ra.
Nam Thu Thu nhìn mẫu thân một cái, lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhảy nhót đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, cười nói: “Vũ Hạo, chuyện khác ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi dùng bảo thạch xinh đẹp này làm hồn đạo khí, nhất định phải có phần của ta.”
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười gật đầu, nói: “Nhất định. Sau khi trở về, ta sẽ nghiên cứu phương pháp chế tác.”
Nam Thủy Thủy mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Hoắc Vũ Hạo nói: “A di, chờ một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook