Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 980: Quất Tử, Quất Tử, Quất Tử! (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Khi linh hồn va chạm thì ngay lập tức nứt ra, một ánh sáng bạc hồng giống như đến từ thời xa xưa lóe lên trong Vận Mệnh Chi Nhãn. Đừng quên, Hoắc Vũ Hạo đã hội tụ được tinh thần linh hồn, cộng thêm sức mạnh tăng thêm của Vận Mệnh Chi Nhãn, hắn đã dồn toàn lực tung ra đòn tấn công này, xét về sức mạnh thì có thể nói là đòn tấn công mạnh nhất trong số đòn tấn công thuần túy của hắn, có thể so sánh với cấp độ Phong Hào Đấu La.
Ánh sáng bạc hồng lóe lên, nữ nhân mặc áo giáp đỏ hừ một tiếng. Một tiếng vỡ vụn trong trẻo vang lên, sợi dây chuyền trên cổ nàng ta bị vỡ nát, lá chắn tinh thần bảo vệ nàng ta bị một đòn của Hoắc Vũ Hạo phá vỡ, nàng ta loạng choạng ngã về phía trước.
Hoắc Vũ Hạo không để ý tới điều đó, giơ tay tóm lấy cổ nàng ta, duỗi tay trái ra, móng vuốt của Băng Đế lập tức được thả ra, cùng lúc đó chân phải dậm xuống đất, Bát Giác phát động đâm ra vạn hướng.
Bởi vì tất cả đòn công kích này đều có mối liên kết chặt chẽ với nhau, hắn cũng không thèm dùng bất kỳ hồn kỹ nào để phụ giúp, mặc dù như vậy, Bát Giác đâm ra vạn hướng cũng lập tức tung ra một đòn tấn công bằng gai băng đáng sợ với đường kính hơn hai trăm mét.
Đừng quên, nơi này chính là Cực Bắc Băng Nguyên, là nơi lạnh nhất thế giới. Ở đây, tất cả năng lực thuộc tính Băng đều được tăng lên rất nhiều, Võ Hồn của Hoắc Vũ Hạo chính là Cực Hạn Chi Băng, mức độ tăng lên có thể tưởng tượng được.
Những cái gai băng dài đến ba mét, có gốc thô như thùng nước đâm ra ngoài, trong nháy mắt, gai băng đáng sợ này xé nát một số lều vải xung quanh. Mặc dù các hồn đạo sư đều đang lóe ra hào quang của vòng bảo hộ hồn đạo, nhưng họ vẫn bị hất tung lên không trung dưới lực đánh mạnh mẽ kia. Một số hồn sư có tu vi yếu bị trực tiếp đâm thủng. Số người xung quanh Hoắc Vũ Hạo đột nhiên giảm mạnh.
Tay trái Hoắc Vũ Hạo lập tức nắm lấy cổ của nữ tử mặc áo giáp màu đỏ kia, nhưng đâu ai ngờ, trên người nữ tử mặc áo giáp màu đỏ kia lại tỏa ra một tầng ánh sáng vàng khác.
Vòng bảo hộ vô địch!
Lúc này Hoắc Vũ Hạo thật sự muốn nói tục, sở sĩ hắn liên tục sử dụng tinh thần công kích nhắm vào đối phương, chính là hy vọng có thể làm cho nàng ta lâm vào trạng thái vô thức trước kia đối phương kịp phản ứng lại, tránh cho đối phương phát động vòng bảo hộ vô địch hay là thứ có năng lực giống với vòng bảo hộ vô địch! Thứ này có thể chịu đựng được hơn mười giây! Hắn đâu còn có cơ hội?
Thế nhưng, vòng bảo hộ vô địch trên người đối phương này dường như được kích hoạt ngay khi tác động của linh hồn trùng kích của hắn đánh vào. Hẳn là một kích hoạt chặt chẽ hơn.
Nhưng nếu như đã phát động ram Hoắc Vũ Hạo nhất định phải tiếp tục. Nếu hắn không tiếp tục tấn công nữ tử mặc áo giáp màu đỏ kia thì sẽ lãng phí hồn lực, trong mắt chợt lóe lên, Võ Hồn một lần nữa hoán đổi Hồi Linh Mâu, một vòng vầng sáng màu trắng nhanh chóng lan tràn từ trong cơ thể hắn ra ngoài. Lần này, dưới sự ảnh hưởng của tinh thần hồn hạch, Hoắc Vũ Hạo toàn lực phóng thích ra, đúng là quần thể suy yếu.
Quần thể suy yếu lập tức tràn ra xung quanh, những luồng ánh sáng đỏ lớn bắt đầu bùng phát xung quanh họ, đó là đòn tấn công hệ hỏa mà nhóm Hỏa Phượng hồn đạo sư am hiểu nhất.
Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, tay trái đột nhiên nắm lấy, một tiếng nổ dữ dội vang lên.
“Rầm rầm…” Tiếng nổ dày đặc truyền xa khắp vùng Cực Bắc Băng Nguyên, một vụ nổ kinh hoàng tập trung vào vị trí của Hoắc Vũ Hạo và nữ tử mặc áo giáp đỏ, điên cuồng bộc phát.
Những ánh sáng đỏ rực phóng lên trong phút chốc đã bị nuốt chửng hoàn toàn, trong phút chốc, bên cạnh trại doanh giống như một trận bão tuyết dữ dội và đáng sợ tràn ngập sức nổ mạnh mẽ, những bông tuyết bay múa, sức nổ mạnh mẽ mà ngay cả cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La cũng phải tạm thời rút lui.
Cùng lúc đó, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên biến thành màu xanh đậm, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện từ phía sau hắn, chính là Tuyết Đế đã khôi phục lại bổn nguyên và trí nhớ của mình.
Tuyết Đế không nói lời nào, bà ta lặng lẽ lơ lửng ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo, duỗi hai tay ra, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa. Một trận nổ tung mạnh như vậy không thể nào đến gần Hoắc Vũ Hạo và nữ tử mặc áo giáp đỏ kia chút nào. Mà những bột tuyết đang tàn sát bừa bãi trên không trung kia lập tức hóa thành bão tuyết dưới sự không chế của Tuyết Đế.
Võ Hồn của Hoắc Vũ Hạo hoán đổi thành Băng Bích Đế Hoàng Bọ Cạp một lần nữa, màu đỏ, chanh kim, chanh kim, chanh kim, màu đỏ, màu đỏ, bảy hồn hoàng tỏa sáng rực rỡ.
Tuyết Vũ Cực Băng Vực!
Dưới sự chủ trì của Tuyết Đế, phiên bản siêu cấp của Tuyết Vũ Cực Băng Vực lập tức phát động. Cùng lúc đó, Bát Giác Huyền Băng Thảo cũng nổi lên trên vai Hoắc Vũ Hạo, từng vầng sáng màu xanh da trời phóng thích ra bên ngoài, đúng là sự gia tăng tối đa của băng.
Tuyết Vũ Cực Băng Vực kinh khủng tàn sát bừa bãi, bao trùm toàn bộ xung quanh có đường kính vài nghìn mét, hầu như toàn bộ quân doanh đều bị bao trùm trong đó. Nhóm hồn đạo sư tuy mạnh nhưng bọn họ cũng chỉ có thể phòng ngự liên kết trận hồn đạo khí, nhất thời không thể thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, tất cả cảm giác, tập trung, năng lực của hồn đạo khí dò xét đều mất hiệu lực trong phạm vi Tuyết Vũ Cực Băng Vực bao trùm.
Lúc này, nữ tử mặc áo giáp màu đỏ kia mới tỉnh táo lại, đột nhiên xoay người nhìn về phía bộ dạng vẫn là bà lão của Hoắc Vũ Hạo.
Khi nàng nhìn thấy trên người Hoắc Vũ Hạo lóe lên bảy chiếc hồn hoàn, nàng không khỏi sững sờ. Những màu sắc hồn hoàn này... Bốn trong số bảy cái hồn hoàn này có cấu hình và màu sắc hoàn toàn không theo trình tự, ba cái còn lại đều đã có một trăm nghìn năm tuổi. Đây thật sự là một vị hồn sư sao?
Nàng sửng sốt khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, chuẩn bị toàn lực ra tay, Hoắc Vũ Hạo lợi dụng vỏ bọc của Tuyết Vũ Cực Băng Vực để bắt giữ nàng, sau khi nhìn rõ nàng Hoắc Vũ Hạo cũng ngây người. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hắn cũng trở nên vô cùng “đặc sắc”.
“Quất Tử…” Yếu hầu của Hoắc Vũ Hạo như bị chặn lại, trong chốc lát, giọng nói hắn có chút thay đổi. Hắn không thể ngờ được thống soái của Nhật Nguyệt Đế Quốc cực kỳ xảo quyệt, người đã khiến hắn rơi vào tình thế tuyệt vọng này lại là Quất Tử lâu ngày không gặp.
Trong bộ quân phục khiến tư thế của Quất Tử rất hiên ngang, làn da trắng như pha lê mang tính biểu tượng của nàng vẫn óng ánh long lanh như vậy. Đôi mắt to xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ khó tin. Hai người đang đứng nhìn nhau ở trong trung tâm gió lốc của Tuyết Vũ Cực Băng Vực, vẻ mặt gần như là giống hệt nhau, đều là vẻ không thể tưởng tượng được.
“Ngươi là ai?” Quất Tử nghe thấy đối phương gọi tên mình thì càng ngạc nhiên hơn.
Quanh ảnh lập lòe, Hoắc Vũ Hạo giải trừ hồn kỹ mô phỏng trên người mình, nở nụ cười gượng gạo nhìn Quất Tử.
Quất Tử vô thức giơ tay lên che cặp đôi đỏ mọng, Hoắc Vũ Hạo không thể ngờ được đối thủ lại là nàng, nàng thì làm sao có thể tưởng tượng được, người mang đến cho nhóm Hỏa Phượng hồn đạo sư của nàng chịu tổn thất to lớn, đối thủ mà nàng đã vắt óc giăng bẫy mấy ngày nay lại thực sự là Hoắc Vũ Hạo!
“Ngươi, ngươi, sao lại là ngươi? Tại sao lại có thể là ngươi?” Giọng của Quất Tử tràn đầy kinh ngạc cùng chấn động.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Không phải chỉ có ta sao?"
Đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Tuyết Đế vang lên: "Mau động thủ đi, đối phương áp chế đã không chịu nổi nữa, bọn họ sẽ sớm tới."
Thân thể Hoắc Vũ Hạo run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Quất Tử. Ánh sáng của vòng bảo hộ vô địch trên người Quất Tử đang dần mờ đi.
Ánh mắt của Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo rất phức tạp, thở dài một tiếng: “Oan nghiệt!” Không hề mở ra vòng bảo hộ vô địch thứ hai trên người mình, nàng chỉ xoay người vào trong ngực Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vô thức ôm lấy eo nàng, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn có nhiều cảm xúc ngổn ngang nhau.
Hắn thật sự có một phần tình cảm đối với Quất Tử, khi đó, tình cảm giữa hắn và Đông Nhi vẫn chưa rõ ràng, trong mắt hắn, Vương Đông Nhi vẫn là Vương Đông, vẫn là một nam tử. Có thể nói, Quất Tử là nữ tử đầu tiên mà hắn phải lòng. Chỉ là, thân phận và bối cảnh của hai người, hơn nữa sau một loạt thay đổi, Đông Nhi xuất hiện khiến bọn họ lỡ mất dịp tốt.
Về sau gặp nhau mấy lần cũng chỉ diễn ra vội vàng, Hoắc Vũ Hạo vẫn còn nhớ rất rõ, khi hắn tham gia cuộc tranh tài đấu hồn của học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục ở Minh Đô, Quất Tử đã mạo hiểm đưa tin cho hắn.
“Quất Tử, ngươi…”
“Dùng ta làm con tin, ta là thống soái của quân đội này. Bọn họ sẽ không dám xuất thủ với ngươi.” Quất Tử đè nén cảm xúc dao động trong lòng mình, trầm giọng nói.
Hoắc Vũ Hạo tự nhiên hiểu bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện cũ, một tay ôm eo Quất Tử, tay kia nhẹ nhàng bóp cổ nàng, ngửa mặt lên trời hét to: “Tất cả dừng tay, chủ soái của các ngươi đang trong tay ta!”
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo làm được việc, ánh mắt Tuyết Đế có chút kỳ lạ trừng mắt nhìn hắn, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, một lần nữa dung nhập vào cơ thể hắn rồi biến mất, Tuyết Vũ Cực Băng Vực xung quanh cũng từ từ tản đi.
Hồn đạo khí vẫn luôn tấn công thăm dò trước đó đột nhiên bị tiếng hét lớn đầy chấn động tinh thần này của Hoắc Vũ Hạo mà tịt ngòi ngay lập tức. Khi Tuyết Vũ Cực Băng Vực biến mất, từng thân ảnh màu đỏ xung quanh dần dần hiện rõ ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Vũ Hạo đứng ở đó, lúc này hắn lại sử dụng hồn kỹ mô phỏng, mô phỏng dáng vẻ của bà lão lúc trước một lần nữa, đứng ở sau lưng Quất Tử, một tay ôm eo nàng, một tay bóp cổ nàng. Khí tức khắc nghiệt tản ra, dùng tinh thần lực hắn đều muốn mô phỏng một luồng khí mạnh mẽ và sát khí, điều đó không thể dễ dàng hơn.
Sau khi Tuyết Vũ Cực Băng Vực tản đi, Hoắc Vũ Hạo mới nhìn rõ trên không trung bị một tấm khiên màu đỏ bao phủ hoàn toàn. Trên ngực của từng thành viên của nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư đều có một cái hình thoi hồn đạo khí màu hồng tỏa sáng,hiểu nhiên là một liên kết phòng ngự. Loại phòng ngự liên kết này được phát ra bởi hàng trăm hồn sư cấp trung đến cấp cao, chắc chắn không phải là thứ mà hắn có thể đột phá. Choi nên, chiến lược trước đó của hắn không có một chút sai lầm nào. Chế ngự chủ soái của đối phương làm con tin mới là đường ra duy nhất. Chỉ có điều, trong chuyện này xuất hiện điều bất ngờ lớn nhất - chủ soái lại là Quất Tử. Nhưng dù thế nào đi nữa, cảnh tượng trước mắt vẫn sẽ tiếp tục diễn ra, Quất Tử rõ ràng là rất hợp tác.
Mọi người bên ngoài đều chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo. Một thân ảnh màu đỏ rực nhanh chóng lao tới phía trước, lạnh lùng nhìn hắn. Không phải là vị hồn đạo sư cấp chín mà Hoắc Vũ Hạo mô phỏng sao?
Hai bà lão giống như như đúc đang đối đầu với nhau, cảnh tượng này thật sự có chút kỳ quái, xung quanh Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bị các cường giả của nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư vây quanh, họng pháo của hồn đạo khí đẳng cấp cao hướng về phía hắn. Sau khi cả người hắn bị khóa thì sinh ra cảm giác tê ngứa. Chỉ cần bà lão ra lệnh một tiếng, bị nhiều hồn đạo khí mạnh mẽ bắn như vậy, Hoắc Vũ Hạo sẽ bị xé thành từng mảnh ngay lập tức.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo đứng ở nơi đó cũng không có chút nào lo lắng, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Buông đoàn trưởng ra." Bà lão ở bên kia lạnh lùng nói.
Bà lão này vốn là đoàn trưởng đầu của nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư, từ khi Quất Tử đến, bà ta mới trở thành phó đoàn trưởng. Thật ra thực lực còn mạnh hơn Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành, hơn nữa bà ta là một trong những hồn sư cấp chín lâu đời nhất của Nhật Nguyệt Đế Quốc.
Phong Hào Đấu La cấp chín mươi bốn, danh hiệu chính là Hỏa Phượng. Đáng tiếc, Võ Hồn của bà ta không phải là Hỏa Phượng Hoàng mà là một thanh Hỏa Phượng Kiếm.
Cái tên Hỏa Phượng Đấu La Loan Phượng này cũng đã oai phong một phương của Nhật Nguyệt Đế Quốc, nổi danh với Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm.
Vỗn dĩ lúc Quất Tử tiếp quản nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư, vị Hỏa Phượng Đấu La này rất không đồng ý, làm sao có thể chịu phục một tiểu cô nương như vậy? Nhưng thân phận của người ta là hoàng hậu, hơn nữa Từ Thiên Nhiên lại tự mình cầu xin nàng ở lại nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư, tất cả đãi ngộ không thay đổi, hơn nữa còn được tăng lên, ngoại trừ đổi tên tuổi, bà ta vẫn sẽ tiếp tục chỉ huy nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư, hơn nữa cũng nói cho bà ta biết Quất Tử chỉ ở trên danh nghĩa mà thôi. Lúc này trái tim của Hỏa Phượng Đấu La này mới có thể bình tĩnh lại.
Thế nhưng thời gian trôi qua, Quất Tử đã dẫn dắt nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư liên tục lập kỳ công trong cuộc đại chiến này, đồng thời chỉ huy toàn bộ quân đội, dụng binh như thần để chơi đùa hai đế quốc Tinh La và Thiên Hồn trong lòng bàn tay. Hỏa Phượng Đấu La dần dần bị thuyết phục, từ lúc đầu còn chiếu lệ, đến bây giờ bà ta mới toàn tâm toàn ý trợ giúp Quất Tử lãnh đạo nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư, ngoại trừ tâm phục khẩu phục đối với vị nữ hoàng trẻ tuổi mà bà ta càng cảm thấy có chút yêu mến nàng.
Mỗi ngày Quất Tử đều gọi bà ta là nãi nãi, đối với Hỏa Phượng Đấu La chưa từng lập gia đình mà nói, có thể tưởng tượng được tâm trạng của bà ta như thế nào khi một đứa cháu gái như vậy. Dốc sức dạy cho nàng những gì bà ta đã học được và kiến thức về hồn đạo khí. Cho nên, quan hệ giữa bà ta và Quất Tử rất phức tạp, vừa là cấp trên cấp dưới, đồng thời cũng là người thân, hơn nữa còn kiêm cả lão sư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook