Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 992: Bạo phong tuyết của băng hùng vương

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hai vạn quân do Quất Tử mang đến lần này đều là những binh sĩ đến từ phía bắc của Nhật Nguyệt Đế quốc, có năng lực chịu lạnh vô cùng tốt. Đồng thời họ đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tuy nhiên đến lúc này, nhiều binh sĩ vẫn bị tê cóng.

Đặc biệt là hơn năm ngàn chuyên gia khai thác mỏ đến sau, khả năng chịu lạnh của họ càng kém hơn. Trong số đó, những hồn sư vẫn tốt hơn đôi chút nhờ vào thể chất mạnh mẽ. Nhưng trong hơn năm nghìn người, chỉ có số ít là hồn sư, phần lớn đều là người bình thường. Mỗi ngày đều ở đây cật lực làm việc, rất nhanh đã có người không thể chịu đựng được, thậm chí đã có trường hợp tử vong. Bão tuyết đêm nay lại càng đặc biệt lớn, không biết ngày mai rồi sẽ xảy ra chuyện gì. Thời tiết xấu như vậy có thể làm chậm đi tiến trình phía sau.

Sau khi mất đi tin tức về Hoắc Vũ Hạo, Quất Tử thực sự có chút lo lắng trong lòng. Nàng hi vọng sẽ kết thúc việc khai thác ở đây càng sớm càng tốt, để còn nhanh chóng quay lại với trung quân. Một là để đẩy nhanh tiến độ chiến dịch của nàng, hai là hi vọng có thể tận dụng năng lực tình báo mạnh mẽ của Nhật Nguyệt Đế quốc, tìm ra tung tích của Hoắc Vũ Hạo.

"Vù vù vù..." Gió rét buốt xương liên tục gào thét, âm thanh chói tai giống như tiếng rên rỉ của những linh hồn phẫn uất. Ánh sáng của hồn đạo đăng trong căn lều chỉ huy càng thêm chập chờn dữ dội, trên chiếc lều bắt đầu xuất hiện những vết lõm xuống.

Gió lại mạnh hơn rồi?

"Cạch cạch——" Một số âm thanh kỳ lạ đột nhiên xuất hiện xung quanh căn lều chỉ huy. Đôi mắt của Quất Tử đột nhiên mở to, như thể nàng vừa nghĩ đến điều gì đó. Nàng vội vàng chạy về phía cửa lều, vén rèm ra, đột nhiên, vô số mảnh băng từ bên ngoài bay vào. Những mảnh băng này mang theo cảm giác lạnh buốt và sắc bén phi thường. Quất Tử theo bản năng giơ tay lên, phát ra hồn lực, hình thành một tầng bảo vệ xung quanh cơ thể.

Nhưng dù vậy, sau khi những mảnh băng đó đâm vào hồn lực hộ thể trên người nàng, chúng vẫn phát ra những gợn sóng chấn động.

“Hỏng rồi.” Quất Tử buột miệng nói thành tiếng, lập tức khai mở hồn đạo hộ tráo của mình. Nàng vốn đã là Thất Hoàn Hồn Thánh, sau khi hồn đạo hộ tráo được khai ra, nàng lập tức đằng không phóng lên không trung hơn mười mét, bất chấp cơn bão tuyết còn đang hoành hành trên bầu trời.

Nàng đột nhiên hít một hơi, cảnh tượng trước mắt thật sự không tốt đẹp gì.

Trận bão tuyết còn đang hoành hành, những bông tuyết thì như những lưỡi dao băng điên cuồng bay tứ phía, càn quét doanh trại của Nhật Nguyệt Đế quốc, cuốn trôi mọi thứ, mấy chiếc lều da bò của Hỏa Phượng Hồn sư đoàn vẫn còn tốt hơn đôi chút, cho đến nay chưa có hư hỏng gì. Tuy nhiên, một số tấm lều của những người lính bình thường thì đã bắt đầu bị xé nát dưới tác động của những bông tuyết kia.

Tiếng kêu thảm thiết dần dần vang lên, loại băng tuyết sắc bén này hiển nhiên không phải là thứ mà những binh lính bình thường có thể kháng cự!

"Kẻ địch tấn công!" Quất Tử hét lớn một tiếng, giơ tay phải lên, một luồng sáng màu cam lập tức bắn lên trời, nổi bật giữa cơn bão tuyết buốt giá. Cùng lúc đó, bộ giáp hồng sắc trên người Quất Tử nhanh chóng lóe lên, một lớp màng ánh sáng bắt đầu phóng ra ngoài.

Một loạt các bóng người màu cam từ những lều trại bên ngoài lập tức lao ra, tụ tập trong không trung, tạo thành một lớp màng ánh sáng đỏ lan rộng ra các phía, chống chọi lại trận bão tuyết đang hoành hành.

Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư đoàn tổng cộng có bốn trăm hồn đạo sư, cùng một số thành viên dự bị, tổng cộng khoảng năm trăm người. Lúc này, dưới sự chỉ huy từ tín hiệu mà Quất Tử phát động, tất cả nhanh chóng xuất phát bay lên trời. Một loạt hồn đạo khí phòng ngự cũng được kích hoạt, tạo thành một lá chắn ánh sáng, cố gắng hết sức chống chọi lại sức tàn phá dữ dội của trận bão tuyết trên không trung.

Lúc này tâm trí của Quất Tử giống như một chiếc gương, nhìn nhận rõ mọi việc, nàng chắc chắn rằng trận bão tuyết này tuyệt đối không phải hiện tượng tự nhiên. Bão tuyết trong tự nhiên dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ là tuyết rơi dày đặc cùng với cuồng phong mà thôi. Tuyệt đối không xuất hiện trường hợp những bông tuyết trông như những lưỡi dao sắc nhọn như vậy, thậm chí bên trong còn chứa đựng sự dao động của băng nguyên tố. Không nghi ngờ gì nữa, đây là do con người gây ra.

Vũ Hạo, là ngươi sao? Quất Tử suy tư, sau khi triển khai phòng ngự hồn đạo khí trận pháp, điều đầu tiên hiện lên trong đầu nàng chính là cái tên của Hoắc Vũ Hạo.

Tuy nhiên, nàng nhanh chóng phủ định lại chính câu hỏi của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, trận bão tuyết này quá mạnh.

Nhìn xung quanh, mọi thứ dường như đã bị trận bão tuyết này bao phủ, trận bão tuyết dữ dội vẫn đang tàn phá tất cả. Dù Hoắc Vũ Hạo có thiên phú Băng cực hạn đến đâu đi nữa, thì cuối cùng hắn cũng chỉ là một Hồn Thánh. Không thể nào một hồn thánh lại có thể thi triển được năng lực kinh khủng như thiên uy thế này. Theo quan điểm của Quất Tử, đây căn bản không phải là chuyện mà một hồn sư đơn lẻ có thể làm được.

Bất kể là trong lĩnh vực quân sự hay nghiên cứu hồn đạo khí, Quất Tử đều có kiến thức sâu rộng. Tuy nhiên, con người ai mà không có khuyết điểm hay thiếu sót? Nàng ta cũng không ngoại lệ. Điểm yếu lớn nhất của nàng nằm ở khía cạnh hồn sư.

Nàng ta không phải là một hồn sư cường đại, mà thuần túy chỉ là một hồn đạo sư. Những hồn sư cường đại nhất mà nàng từng đối mặt chính là những tà hồn sư đến từ Thánh Linh Giáo. Đối với những tên tà hồn sư ấy, nàng vẫn luôn e ngại tránh xa, chứ đừng nói đến chuyện tiếp xúc.

Vì vậy, bây giờ nàng không thể xác định chính xác loại hồn sư nào mới có thể tạo ra một trận bão tuyết như vậy. Hoặc nói cách khác, trận bão tuyết này nàng không biết có phải do nhiều hồn sư cùng hợp tác tạo ra không. Chẳng lẽ Thiên Hồn Đế Quốc hay Đấu Linh Đế Quốc lại có một đội ngũ Hồn Sư mạnh mẽ như vậy sao?

Tuy nhiên, mặc dù trận bão tuyết này rất mạnh, nhưng nó vẫn không thể xuyên thủng hàng phòng ngự kết hợp giữa nàng và Phượng Hoàng Hồn Đạo Sư Đoàn.

Đại trận hồn đạo khí phòng thủ này hình thành từ năm trăm hồn đạo sư. Nhưng dù vậy phạm vi phòng ngự vẫn rất hạn chế, không thể bảo vệ tất cả các lều trại. Bên dưới chính là đại doanh với hơn 25 ngàn người đóng quân! Còn họ chỉ có thể bảo vệ được khoảng một phần ba diện tích mà thôi. Đây đã là giới hạn rồi.

Sau khi Quất Tử ổn định đại trận, nàng lập tức hạ xuống rồi lần lượt ra lệnh. Nàng không ra lệnh cho quân lính rút về khu vực một phần ba diện tích được bảo vệ. Dưới ảnh hưởng của trận bão tuyết khủng khiếp này, một khi binh lính bình thường bước ra bên ngoài, rất có thể họ sẽ trực tiếp bị xé toạc. Nàng trực tiếp ra lệnh cho tất cả binh lính trốn xuống gầm giường, quấn chăn bông quanh người.

Mặc dù cách làm này vẫn có thể gây ra nhiều thương vong, nhưng nàng hi vọng rằng trận bão tuyết nhân tạo này sẽ không kéo dài quá lâu. Nếu mọi người làm theo lệnh của nàng thì dù có thương vong cũng sẽ không quá nhiều.

Phương pháp này của Quất Tử đã là tốt nhất rồi, nếu như loại bão tuyết này là thật sự do con người tạo ra, thì theo nàng, nó sẽ không thể kéo dài quá lâu.

Tuy nhiên, sau khi ổn định xong quân đội bên dưới, vẻ mặt của nàng nhanh chóng thay đổi. Nàng biết rằng tuy cuộc chạm trán này mới chỉ bắt đầu nhưng nàng đã thua.

Hầu hết binh lính đều trốn dưới gầm giường, tạm thời trú ẩn khỏi trận bão tuyết. Tuy nhiên, hai phần ba số lều trại không được bảo vệ đều đã bị bão tuyết xé nát, ít nhất thì chúng đã không còn có thể ở được nữa.

Ở đây có tổng cộng 25 ngàn người. Hơn nữa, chỗ ở vốn đã chật chội rồi, một phần ba số lều còn lại không thể chứa được nhiều người như vậy.

Nói cách khác, cho dù trận bão tuyết này có kết thúc trong thời gian ngắn, và quân đội Nhật Nguyệt Đế quốc không chịu quá nhiều thương vong, thì quá trình khai thác ở đây vẫn không thể tiến hành theo kế hoạch nữa, chắc chắn sẽ bị trì hoãn. Huống chi, trong cơn gió dữ dội đi kèm với băng tuyết sắc như dao cạo này, không biết sẽ có bao nhiêu người bị thương hoặc thiệt mạng, thậm chí rất có thể các thiết bị khai thác mỏ sẽ bị phá hủy.

Trận bão tuyết này, uy lực hoàn toàn áp đảo con người! Thậm chí bây giờ nàng ta không thể tìm thấy mục tiêu nào cả. Không thể xác định được đối thủ, cũng không biết bão tuyết từ đâu mà tới, đương nhiên không có cách nào đối phó.

Không thể tìm thấy đối thủ? Nghĩ tới đây, sắc mặt Quất Tử nhất thời càng trở nên khó coi, vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tất cả những gì cô nhìn thấy là bầu trời đêm tối tăm và cơn bão tuyết đang hoành hành dữ dội.

Kết thúc rồi, chỉ sợ tham trắc hồn đạo khí trên không cũng sẽ bị tổn thất nặng nề trong cơn bão tuyết này, hoặc nói cách khác, mục đích ban đầu của đối phương...

Nghĩ đến đây, Quất Tử suýt chút nữa nhai nát một chiếc răng bạc.

Âm mưu, đây rõ ràng là một âm mưu! Đối phương đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, cho dù nàng biết mục đích của bọn chúng là phá hủy tham trắc hồn đạo khí trên không, thì nàng cũng không cách nào chỉ huy Phượng Hoàng hồn đạo sư đoàn bay lên không trung dưới cơn bão tuyết cuồng nộ này, như vậy chẳng khác nào vì đi chiến đấu mà bỏ rơi những người lính bên dưới. Đại doanh này chính là cốt lõi. Với nhiều binh lính như vậy, cho dù họ chọn rút lui, nếu như không có đủ lều bạt và nguyên liệu thì tổn thất chắc chắn sẽ vô cùng nặng nề. Vì vậy, trại phải luôn được bảo vệ. Trong khi đó đối phương đương nhiên có đủ thời gian để phá hủy toàn bộ tham trắc hồn đạo khí trên không.

Tất cả những suy đoán của Quất Tử đều chính xác.

Hoắc Vũ Hạo hiện tại đang ở trên lưng Băng Hùng Vương, tìm kiếm tham trắc hồn đạo khí trên không ở rìa bão tuyết.

Bởi vì trong lần điều tra lúc trước, hắn đã ghi nhớ được hầu hết vị trí của những cái tham trắc hồn đạo khí này. Còn với những cái nằm trong phạm vi của bão tuyết thì không cần phải bận tâm làm gì.

Cơn bão tuyết này càng gần mặt đất thì phạm vi bao phủ của nó càng rộng, nhưng đổi lại uy lực của nó sẽ bị giảm đi. Khi còn ở trên trời, sức công phá của nó mạnh mẽ hơn nhiều. Bản thân những cái tham trắc hồn đạo khí trên không này cũng không bền chắc cho lắm. Trong cơn bão tuyết có cường độ như thế này, chỉ có nước vỡ tan rồi rơi xuống thôi.

Băng Hùng Vương từng thắc mắc hỏi Hoắc Vũ Hạo, nó nói với Hoắc Vũ Hạo rằng nếu trận bão tuyết được thả từ vị trí thấp hơn, sức công phá chắc chắn sẽ tăng lên theo cấp số nhân, đối thủ nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại không để hắn làm như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng trận bão tuyết này để đối phó với đối thủ. Với sức mạnh tổng thể của Quất Tử và đám người Phượng hoàng hồn đạo sư đoàn, một cơn bão tuyết thực sự không thể gây hại đến họ. Nếu như phạm vi của trận bão tuyết này bị thu hẹp đi thì với sự tài trí của Quất Tử, có lẽ sẽ tìm ra cách nào đó để đối phó.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là Hoắc Vũ Hạo không muốn tàn sát toàn bộ đám binh lính bình thường. Bọn họ vô tội, cũng chỉ là thường dân. Chiến tranh hay xâm lược đều là mệnh lệnh của người cai trị. Cho nên, mục đích của Hoắc Vũ Hạo lần này là phá hủy kế hoạch của Nhật Nguyệt đế quốc chứ không phải giết người. Còn về phần trong thâm tâm bản thân, hắn có sợ làm tổn thương Quất Tử hay không, thì chỉ có hắn mới biết.

Sự thật đã chứng minh, ảnh hưởng của trận bão tuyết này là vô cùng rõ ràng. Giữa trận bão tuyết khủng khiếp, mặt đất rung chuyển. Quân đội của Nhật Nguyệt Đế quốc đã trở nên hỗn loạn. Mặc dù mệnh lệnh của Quất Tử rất hiệu quả, nhưng nàng lại hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để đi đối mặt với Hoắc Vũ Hạo. Về phần trận bão tuyết đang hoành hành, theo chỉ thị của Hoắc Vũ Hạo, sức mạnh của nó bị giảm bớt phần nào, đổi lại sẽ tồn tại lâu hơn, giúp hắn có đủ thời gian để loại bỏ hoàn toàn các tham trắc hồn đạo khí trên không.

Cuối cùng trận bão tuyết cũng bắt đầu yếu đi. Tuy vậy, đống lều trại của Nhật Nguyệt Đế quốc dưới ảnh hưởng từ cơn bão tuyết, giờ đây đã thủng lỗ chỗ.

Những lưỡi dao băng tuyết trong cơn lốc này có uy lực không lớn, nhưng đó là đối với hồn sư. Còn với người bình thường, chúng vẫn là mối đe dọa đến tính mạng. Mặc dù sức mạnh của trận bão tuyết đã được giảm bớt dưới chỉ thị của Hoắc Vũ Hạo, nhưng vẫn khiến vô số binh lính của Nhật Nguyệt Đế quốc không thể bò ra khỏi gầm giường được nữa.

Sắc mặt của Quất Tử trông rất khó coi. Việc duy trì đại trận hồn đạo khí phòng ngự tiêu tốn không ít hồn lực. Dù mấy lưỡi dao băng kia chẳng là gì, nhưng nếu muốn giữ thăng bằng cơ thể trong cơn lốc xoáy ấy thì cần phải liên tục tiêu hao thêm hồn lực. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, các hồn đạo sư ở đây thật sự đã tiêu hao không ít. Quan trọng hơn, việc chứng kiến ​​cơn bão tuyết hoành hành đã tác động rất lớn đến tinh thần bọn họ.

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú chấn động. Quất Tử nhìn thấy rõ ràng một bóng người đang lao về phía trại Nhật Nguyệt Đế quốc với tốc độ đáng kinh ngạc.

Bóng dáng này không hề tiếp cận về phía quân doanh, mà đang phá hủy các cơ sở hạ tầng ở bên ngoài. Nó có hình dáng giống con người nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ. Những âm thanh chấn động liên tục vang lên.

“Đội 1, xử lý hắn.” Quất Tử bình tĩnh ra lệnh. Nàng vẫn đang giữ nguyên đại trận hồn đạo khí phòng ngự, lúc này, nàng càng phải thận trọng hơn khi đối mặt với kẻ địch không rõ danh tính kia.

Một tiểu đội của Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư Đoàn bao gồm mười vị hồn đạo sư lao lên, có một tên hồn đạo sư cấp sáu dẫn đầu, còn lại những hồn đạo sư khác đều từ cấp bốn trở lên.

Mười hồn đạo sư nhanh chóng tiếp cận kẻ địch đang điên cuồng phá hủy cơ sở hạ tầng. Những tia sáng đạo hồn xạ bao phủ lấy hắn.

Để bảo tồn cơ sở hạ tầng nhiều nhất có thể, họ không sử dụng những loại hồn đạo đạn pháo có sức tàn phá lớn.

Điều đáng kinh ngạc chính là khi nhìn thấy họ lao tới, thậm chí khi đối mặt với đòn công kích từ họ, người đàn ông này không hề né tránh. Những tia hồn đạo xạ nóng rực liên tục rơi xuống người hắn, rồi lại biến mất không một gợn sóng. Cứ như thể người đàn ông này không hề cảm thấy chút đau đớn nào.

Sau đó họ nhìn thấy một cảnh tượng càng kinh hoàng hơn. Người đàn ông đứng trước một cây cột kim loại lớn. Đấy chính là cây cột kim loại mà Hoắc Vũ Hạo đã nhìn thấy trước đây, chúng bị quân đội Nhật Nguyệt Đế quốc đóng xuống đất. Mỗi cây dài đến 50 mét và được làm bằng hợp kim chứa các kim loại quý.

Người đàn ông dùng hai tay, cùng lúc nắm chặt lấy cây cột kim loại, rồi thực sự dùng sức của chính mình nâng cái cột ấy lên. Sau đó, như đang đập ruồi, cột kim loại quét thẳng về phía tiểu đội đến từ Hỏa Phượng Hồn Đạo Sư đoàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương