Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 999: Thiên Đấu Thành (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đúng như U Hương Kỳ La Tiên Phẩm đã nói, nếu sau một thời gian nữa, Đại Mao và Nhị Mao trở nên đủ mạnh, e rằng chúng sẽ thực sự ra tay với đám tiên thảo đó. Những loại tiên thảo này đều là hồn thú thuộc loại thực vật, sức chiến đấu không cao lắm. Trong khi đó, Ám Kim Khủng Trảo Hùng lại là một loại hồn thú đáng sợ, giỏi nhất trong việc chiến đấu. Thời kỳ viễn cổ, tổ tiên của chúng thậm chí còn có thể tranh đấu với cự long!
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhóc này, vừa đau đầu vừa có chút vui vẻ trong lòng. Sự trưởng thành của Đại Mao và Nhị Mao không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ gia tăng sức mạnh cho Đường Môn.
"Oa, thích quá, thích quá, thích quá. Ông ngoại, con không muốn rời đi nữa, nơi này thật sự quá thoải mái." Giọng nói của Băng Hùng Vương vang lên từ phía bên kia của băng tuyền.
Hoắc Vũ Hạo quay người lại thì thấy Băng Hùng Vương đã lộ nguyên hình, đang vui vẻ bơi lội trong băng tuyền, trên người tỏa ra một vầng sáng băng lam, có vẻ như nó thật sự đang rất tận hưởng.
U U không nói nên lời, cùng tất cả các loài tiên thảo khác rơi vào trầm mặc.
Vốn dĩ bọn chúng đều cho rằng thân thể của Đại Mao và Nhị Mao đã to lớn lắm rồi, nhưng so với cái tên trước mặt thì thực sự chẳng đáng là gì. Hơn nữa, Băng Hùng Vương đang bơi lội ở đó cũng không hề che giấu khí tức của mình, dao động băng thuộc tính đáng sợ đến mức Liệt Hỏa Tinh Kiều ở Sí Nhiệt Dương Tuyền phía bên kia lúc này cũng phải run rẩy.
Hai con gấu nhỏ này đã phá hoại nơi ở của chúng nhiều đến thế, nếu con gấu to lớn này cũng đến, e rằng mấy ngày nữa ở đây sẽ hoang vu chẳng còn cỏ mọc. Nhất thời, tất cả Tiên Thảo đều cảm thấy bị đe dọa, không dám nói một lời, sợ vô tình chọc giận Hoắc Vũ Hạo và con gấu lớn kia.
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm vài câu thần chú, mở vong linh bán vị diện ra, mỗi tay nắm một tên, lần lượt ném Đại Mao và Nhị Mao vào đó, rồi hạ kết giới tại bán vị diện này, bảo vệ chúng khỏi tụi vong linh sinh vật từ bên ngoài. Sau đó mới đến bên cạnh Hàn cực băng tuyền.
Với tu vi hiện tại của hắn, hắn đương nhiên sẽ không Hàn cực băng tuyền. Nhiệt độ xung quanh Hàn cực băng tuyền này chỉ tương đương bên ngoài Động Huyền Băng Vạn Năm, còn nếu so với bên trong thì thua kém rất nhiều. Nhưng ưu điểm của băng tuyền này là tuyền nhãn hoàn toàn hòa quyện với Sí Nhiệt Dương Tuyền.
"Ông ngoại, đây, vết thương của con đã nhanh chóng hồi phục rồi, nhưng con lại hơi đói."
Vừa nghe nó than đói, tất cả tiên thảo xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn gần như lập tức co rúm lại, run lên vì sợ hãi.
Nhìn bọn chúng, Hoắc Vũ Hạo suýt chút nữa bật cười. Hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu ngạo của đám tiên thảo đó khi lần đầu tiên đến đây.
"Đói rồi thì đợi một lát, ta tìm đồ ăn cho ngươi. Chẳng lẽ hàn cực băng tuyền này có thể giúp ngươi hồi phục sao?"
Băng Hùng Vương lập tức nghiêm túc gật đầu, đáp: "Nơi này chứa lượng lớn thiên địa chi lực, rất thoải mái. Con thậm chí không muốn rời đi. Ông ngoại, ông ngoại, xin hãy để con ở đây một lúc, ông xong việc rồi hẵng quay lại đón con nhé? "
“Chuyện này…” Hoắc Vũ Hạo có chút do dự.
"Không được!" U U lập tức hét lên thảm thiết: "Hoắc Vũ Hạo, xin ngươi mang nó đi đi. Dù ngươi muốn thế nào, cho dù vượt quá hạn chế của Đường Tam tiên tổ, ta đều sẽ đưa cho ngươi, đưa hết cho ngươi có được không? Chỉ cần ngươi đừng để nó làm hại bọn ta, bọn ta nhất định sẽ hợp tác. Ngươi bắt buộc phải mang nó đi, nếu không, bọn ta sẽ không xong mất."
Nghe được lời này, Hoắc Vũ Hạo cười tươi: "Thật xấu hổ, các ngươi giúp ta cũng nhiều rồi. Làm sao ta có thể đòi hỏi nhiều thứ hơn được?
U Hương Kỳ La Tiên Phẩm không chút do dự, đáp: "Không, đây không phải ngươi đòi hỏi, mà là do bọn ta tự nguyện tặng ngươi. Mỗi người bọn ta đều sẽ tặng ngươi thứ gì đó. Ngoại trừ Lam Ngân Hoàng không thể giao ra, thì những thứ khác mà bọn ta tặng chắc chắn đủ để ngươi làm được rất nhiều việc. Ta chỉ yêu cầu ngươi lấy đồ xong thì ngay lập tức rời đi."
Sau khi Nói xong, U Hương Kỳ La Tiên Phẩm lắc nhẹ đầu hoa, U Hương Kỳ La Tiên Đan thơm ngát mà Hoắc Vũ Hạo từng thấy liền bay ra ngoài.
Tiên dược màu hồng tỏa ra mùi thơm quyến rũ lan tỏa trong không khí, bay thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vô thức giơ tay đón lấy.
U Hương Kỳ La Tiên Đan này có tác dụng dưỡng ẩm toàn thân, khi cầm trên tay, một vầng hào quang màu hồng nhẹ nhàng tỏa ra từ đó, hương thơm dịu dàng này làm cho cả cơ thể lẫn tâm hồn trở nên cực kỳ thoải mái.
U U có chút chán nản, nói: "Cái này được không?"
"Ta chẳng có ý định nhận đồ gì từ các ngươi, tất nhiên cũng sẽ mang nó đi. Nhưng nó còn đang bị thương, ta và nó sẽ ở lại đây hai ngày rồi rời đi." Hoắc Vũ Hạo trung thực đáp. Mặc dù ban đầu hắn có chút ác cảm với đám tiên thảo ở đây, nhưng thực tế thì hắn thực sự đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ chúng, không hề có ý định trả thù.
Huống chi nơi đây là do Đường Tam tiên tổ để lại, hắn làm sao có thể để Băng Hùng Vương phá hủy chỗ này?
Tuy nhiên, U U lại không nghĩ như vậy. Nghe xong lời Hoắc Vũ Hạo, nó lập tức cho rằng Hoắc Vũ Hạo chỉ đang nói mỉa mai. Trong thời gian ngắn, nó tiếp tục liên lạc với các loài tiên thảo khác bằng cách sử dụng thực vật chi gian.
Chỉ trong chốc lát, trước mặt Hoắc Vũ Hạo đã tràn ngập thứ tốt do đám tiên thảo này sản xuất ra. Ví dụ như Sí Giao của Liệt Hỏa Tinh Kiều Thụ. Liệt Hỏa Tinh Kiều Thụ hiển nhiên sợ Hoắc Vũ Hạo ôm hận nên mới lấy ra gần như toàn bộ Sí Giao của mình.
Đám tiên thảo khác cũng có đóng góp riêng, gần như đều là những thứ quý giá nhất của bản thân.
Hoắc Vũ Hạo bàng hoàng, hắn không ngờ sau sự phá phách của Đại Mao và Nhị Mao, lại xuất hiện tình huống này.
Ban đầu hắn vốn không có ý định yêu cầu Tiên Thảo cái gì, nhưng Tiên Thảo lại hào phóng như vậy, chủ động dâng lên tận cửa cho hắn, nếu không nhận thì thật quá hổ thẹn.
Vì vậy, Hoắc Vũ Hạo dựa theo ghi chép trong "Độc Kinh" mà tiên tổ Đường Tam để lại, sử dụng các phương pháp khác nhau để thu thập tinh hoa của những thiên tài địa bảo này. Những thứ tốt như vậy có tiền cũng không mua được đâu!
Trong lòng hắn không có gánh nặng gì, dù sao hắn cũng không hề làm tổn hại đến Tiên Thảo nơi đây. Tinh hoa tuy quý giá, nhưng bản thân đám linh thảo này đều có tuổi đời trên 10 vạn năm, lại còn ở bên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, sau một thời gian tu luyện chúng tự nhiên sẽ hồi phục thôi. Thực ra U U và đám tiên thảo kia e sợ không phải là bản thân Hoắc Vũ Hạo, mà là những kẻ đằng sau hắn kìa.
Đương nhiên Hoắc Vũ Hạo cũng biết rất rõ điều đó, bọn chúng chỉ đang run sợ trước Tuyết Đế cùng Băng Hùng Vương đang vui chơi giữa hàn cực băng tuyền thôi. Sức mạnh của bản thân hắn không đủ để uy hiếp đám tiên thảo kia.
Sau khi chân thành cảm ơn đám tiên thảo vì những món quà hào phóng này, Hoắc Vũ Hạo kéo theo Băng Hùng Vương rời đi trước ánh mắt tha thiết của bọn chúng.
Ở đây Băng Hùng Vương đương nhiên sẽ hồi phục nhanh hơn bên ngoài nhiều, nhưng lại khiến đám Tiên Thảo không yên lòng! Sau khi nhận đồ của bọn chúng, Hoắc Vũ Hạo xấu hổ nên cũng không dám ở lại lâu hơn. Dù sao thì có ở bên ngoài đi nữa, cơ thể của Băng Hùng Vương chỉ cần vài ngày là có thể phục hồi rồi.
Mãi đến khi rời khỏi Lạc Nhật Sâm Lâm, Hoắc Vũ Hạo vẫn có cảm giác dở khóc dở cười. Vận may này đến bất chợt, thật sự muốn cản cũng không cản được! Tiên tổ à tiên tổ, ta không hề ép buộc gì bọn chúng! Tất cả đều là bọn chúng tự nguyện tặng cho ta.
Xoa nhẹ khuôn mặt của mình, Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ, liệu có phải bản thân có hơi trơ trẽn rồi không? Nhưng mà những thiên tài địa bảo này có để ở đây cũng vô dụng, đặt trong tay hắn không những có thể cứu người mà còn có thể giúp đỡ rất nhiều người khác.
Hoắc Vũ Hạo tin chắc rằng với sự trợ giúp của U Hương Kỳ La Tiên Đan, nếu có thể tìm được Đường Nhã, cho dù không thể chữa trị cho nàng, ít nhất hắn cũng có thể áp chế tà ác hồn lực trong cơ thể nàng ở một mức độ nhất định.
Đã đến lúc ghé đến Thiên Đấu Thành rồi.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo hiện lên một tia lạnh lẽo. Nhật Nguyệt Đế quốc, Thánh Linh Giáo. Dù thế nào đi nữa, ta cũng không cho phép các ngươi thành công.
Đường đi từ Lạc Nhật Sâm Lâm tới Thiên Đấu Thành không xa, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại rất cẩn thận. Khi hắn còn cách xa Thiên Đấu Thành khoảng trăm dặm, hắn đáp xuống mặt đất, mặc quần áo như người bình thường, sau đó sử dụng hồn kỹ mô phỏng để điều chỉnh diện mạo của bản thân, sau đó tiếp tục đi bộ, hướng thẳng đến Thiên Đấu Thành.
Về phần Băng Hùng Vương, ngay từ đầu nó đã là một gương mặt xa lạ, tuy hơi béo một chút, nhưng chỉ cần chú ý kiềm chế khí tức thì hắn chẳng khác gì một tên mập bình thường cả.
Mãi đến buổi tối, bọn họ mới đến được ngoại ô Thiên Đấu Thành. Lúc này, ánh hoàng hôn đã buông xuống trên bầu trời xa, những đám mây đỏ rực phản chiếu khiến cho Thiên Đấu thành được bao phủ bởi một màu đỏ vàng, đặc biệt lộng lẫy.
Hoắc Vũ Hạo và Băng Hùng Vương xếp hàng tại cổng thành, chịu kiểm tra như mọi khi.
“Các ngươi từ đâu tới, đến Thiên Đấu Thành làm gì?”
Trước cổng thành có một nhóm quan binh 50 người, trong đó có 20 người trấn giữ cửa thành, 30 người còn lại chịu trách nhiệm thẩm vấn và kiểm tra.
Hoắc Vũ Hạo trong người có đầy đủ giấy tờ, hắn chỉ cần bịa ra một cái tên là có thể cùng Băng Hùng Vương thông qua.
Đám lính của Nhật Nguyệt Đế quốc cũng không có ý định gây khó dễ. Bọn chúng đều có trong tay tham trắc hồn đạo khí, dùng để đo lường hồn lực, chỉ cần quét một lần là có thể biết đối phương có phải là hồn sư hay không. Nếu không phải là hồn sư, thì ta thường sẽ được cho vào thành sau một vài câu hỏi.
Loại tham trắc hồn đạo khí này rất hữu dụng đối với những hồn sư bình thường, nhưng đối với những chuyên gia ẩn nấp như Hoắc Vũ Hạo thì tuyệt đối vô dụng. Về phần Băng Hùng Vương, năng lực ẩn nấp của nó thậm chí còn mạnh hơn và trực tiếp hơn so với Hoắc Vũ Hạo. Nó có thể giấu hồn lực vào bên trong hồn hạch, thậm chí lớp mỡ dày trên cơ thể còn ngăn cách mọi dao động của hồn lực tham trắc.
Bên trong Thiên Đấu Thành vẫn rất thịnh vượng. Nhưng sau khi tiến vào thành, Hoắc Vũ Hạo thông qua tinh thần tham trắc vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều vết tích còn sót lại sau các trận chiến, đặc biệt là xung quanh tường thành.
Hiển nhiên, khi Nhật Nguyệt Đế quốc tấn công Thiên Đấu Thành, hai bên đã trải qua một trận chiến khốc liệt.
Thiên Đấu Thành, chính là nơi khai sinh của Đường Môn chúng ta!
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo không khỏi siết chặt nắm đấm. Tiểu Nhã lão sư, đừng lo, bất kể thế nào, tương lai ta rồi sẽ giúp người đoạt lại nơi khai sinh của Đường Môn chúng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook