Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
-
Chương 206-2: Rơi xuống núi (2) (tiếp theo)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
***
Ngay trong ngày tổ chức hôn lễ, cô dâu lại mất tích một cách thần bí. Nhiếp Tử Phong đã huy động mọi người trong nhà họ Nhiếp mọi người lục soát tất cả các địa phương xung quanh nơi mình ở mấy lần, cuối cùng ở dưới tình huống tìm người mà vẫn không có kết quả gì, may mắn mẹ Nhiếp vẫn còn có một chút lý trí đã báo cảnh sát. Một ngày trôi qua, rốt cục đã có kết quả.
"Tìm được cô ấy rồi sao?" Nhiếp Tử Phong suốt cả một đêm chưa từng chợp mắt, vừa nhìn thấy cảnh sát xuất hiện ở cửa liền vội vàng ra nghênh đón. Trên người của anh vẫn đang mặc trang phục chú rể, nhưng dĩ nhiên ở trên cổ áo không còn chiếc nơ nữa, mái tóc cũng rối bù, dưới tròng mắt là một quầng thâm nồng đậm, đã không còn thấy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của ngày hôm qua đâu nữa, thay thế vào đó chỉ có sự chán chường.
"Tìm được rồi, Nhiếp tiên sinh." Vẻ mặt của cảnh sát biểu lộ phức tạp thoáng nhìn anh một cái, tiếp đó xoay người lại hất tay lên, hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát khiêng chiếc túi đựng thi thể màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Không chỉ có Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người, mà ngay cả những người bạn lẫn người thân đi theo phía sau, suốt cả đêm qua đã ở bên anh, lúc này cũng không sao nhịn được nữa, bất giác lùi lại sau, hít một hơi dài.
"Con gái... Vũ Vũ con..." Trần Phương nhìn cái túi đựng thi thể màu đen kia, chưa nói được nửa câu, trước mắt liền tối sầm lại, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh. May mắn, Dịch Thiên Minh đang đứng ở bên cạnh, tay mắt lanh lẹ đã kịp thời đỡ được bà, đưa bà sang một bên nghỉ ngơi.
Trên gương mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong không có một chút biểu lộ gì, thậm chí ngay cả khi cảnh sát biểu lộ vẻ đau thương, nói với anh câu "Mong ngài bớt đau buồn" thì anh cũng không hề nhúc nhích hay biểu lộ cảm xúc gì khác. Đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn như đóng đinh vào chiếc cáng đã được cảnh sát đặt ở trước mặt bọn họ, Mãi một lúc lâu sau, anh mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ mà anh vẫn còn muốn đùa giỡn với tôi sao?"
Cảnh sát không biết phải trả lời anh như thế nào, chỉ biết bẩm báo lại chi tiết với anh: "Chúng tôi đã tìm được Nhiếp tiểu thư ở dưới chân núi, nhưng cô ấy đã tắt thở cách đây một thời gian... Căn cứ vào hiện trường, chúng tôi dự đoán, nguyên nhân người chết có thể là do tự sát. Đương nhiên, cũng cần phải có thêm bước tiến hành để nghiệm chứng nữa."
Chỉ có điều, câu nói kia còn chưa nói xong, Nhiếp Tử Phong đột nhiên tựa như đã phát điên, xông lên trước nắm chặt lấy cổ áo của người cảnh sát, khuôn mặt tuấn tú trở nên méo mó, từ trong miệng bộc phát ra một gào rú giống như dã thú: "Ai tắt thở! Anh có bản lĩnh thử nhắc lại một lần nữa cho tôi nghe xem!"
Sẽ không đâu! Vũ Vũ của làm sao có thể sẽ chết được chứ! Suy cho cùng cũng không có nguyên nhân nào! Anh sẽ không tin tưởng ở chuyện này!
"Các người thật là loại giá áo túi cơm, đã không chịu giúp tôi tìm bà xã về, lại còn nghĩ ra cách tùy tiện tìm mấy người đến báo cáo kết quả công tác phải không? Các người thật to gan!" Anh quát đến khàn cả giọng, bởi vì trong lòng đang phẫn nộ, lúc trước sắc mặt đã khó coi hiện tại lại chuyển sang tái nhợt, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên, trong đôi con người đen như mực như có các tia lửa bắn ra bốn phía.
Những người ở sau lưng đều không khỏi thở dài tiếc hận!
"Tử Phong, đủ rồi đấy." Không thể tiếp tục nhìn Nhiếp Tử Phong như vậy được nữa, Lâm Nhĩ Kỳ tiến lên ngăn anh lại, an ủi anh lúc này đã mất hết lý trí trở nên như dã thú: "Anh hãy tỉnh táo lại đi, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi."
"Đúng thế, bọn họ đã nghĩ sai rồi, là mấy tên đáng chết kia đã nghĩ sai rồi!" Nhiếp Tử Phong gật đầu như trêu ghẹo. Khi Lâm Nhĩ Kỳ an ủi anh đã buông lỏng cổ áo của anh ra, ánh mắt anh liền dời xuống chiếc cáng, trên đó đặt một thi thể không biết là ai kia, anh đột nhiên nụ một cười giống như đã bị phát điên: "Người này sao có thể sẽ là Vũ Vũ được chứ! Vũ Vũ của tôi khờ dại trong sáng như vậy, làm sao có thể sẽ nghĩ không thông mà đi tự sát chứ." Cô muốn trở thành cô dâu của anh, làm người phụ nữ của anh, sau đó một nhà ba người vui vẻ sống bên nhau cả đời, như vậy làm sao cô có thể đi tự sát chứ!
Anh cười như điên khùng, như mê sảng mê, tiếng cười của anh nghe đầy bi thương... Thoáng cái, cả một phòng khách to như vậy, thoáng cái bầu không khí trở nên tĩnh mịch, tiếng cười của anh càng đột ngột, không khí rực rỡ trong phòng lại càng thêm thê lương hơn.
Những người cảnh sát kia, trong nội tâm cũng không biết làm sao, đành chỉ thở dài, nghiêm túc nói: "Trước hết chúng tôi cần mọi người xác nhận một chút, sau đó sẽ mang thi thể về để tiếp tục bước khám nghiệm, mọi người không có ý kiến gì chứ?" Anh dò hỏi.
"Không cần phải khám nghiệm! Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng đây là Vũ Vũ!" Nhiếp Tử Phong vung bàn tay lên, quay lưng bỏ đi.
Cảnh sát đưa ánh mắt chuyển qua trên người mẹ Nhiếp ở phía sau, phải nhìn thấy bà mở trừng mắt nhìn tỏ vẻ đồng ý, sau đó, lúc này ngoan ngoãn cảnh sát mới xoay người, cúi xuống mở khóa kéo chiếc túi đựng thi thể ra. Đến khi thi thể lộ ra rõ ràng trước mặt mọi người thì lập tức cả phòng liền bật lên tiếng hít không khí rất to thanh âm, sau đó chỉ thấy lặng ngắt như tờ.
Lâm Nhĩ Kỳ đứng ở bên cạnh Nhiếp Tử Phong, hai con ngươi trừng lớn nhìn thi thể để ở bên trong túi chứa thi thể, không sao nhịn được liền vỗ vỗ lên bả vai Nhiếp Tử Phong: "Tử Phong... Đây quả thật là..."
Nhiếp Tử Phong chỉ nghe thấy trong nội tâm vừa vang lên tiếng “lộp bộp”, trong đầu còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt liền nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhĩ Kỳ nhìn về phía trên mặt đất, khi anh nhìn thấy thi thể nằm ở bên trong túi chứa thi thể thì ở trong đầu anh liền nổ tung lên một tiếng “ ầm ầm” thật lớn. Tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm trong nháy mắt đã trở thành mây khói qua lại.
Khuôn mặt đã bị nát nhừ, không thể nhìn ra chính xác gương mặt lúc trước của cô, thân thể bị nhánh cây đâm thủng, toàn thân trên dưới không còn một nơi nào hoàn hảo, nhưng có một thứ ở trên người cô cho dù có bị xé nát ra đến không còn thành hình, chính là chiếc áo cưới kia, cũng không khó khăn gì cũng có thể suy đoán ra thân phận của cô.
Khi nhìn đến một cảnh tượng này, tất cả những người ở đây không ai không phải xoay người sang chỗ khác nôn khan, chỉ có Nhiếp Tử Phong từng giây từng phút cứ sững sờ nhìn vào thi thể đã nát bấy kia không chịu rời mắt.
"Đây không phải là cô ấy, đây không phải là cô ấy..." Nhiếp Tử Phong đầu tiên là lắc đầu không dám tin, nhưng theo ánh mắt nén bi thương của mọi người đang nhìn kia, nỗi sợ hãi bất an trong lòng anh giống như một cái lỗ thủng càng ngày càng mở rộng ra lớn hơn, gần như sắp nuốt chửng cả người anh.
"Tử Phong à..." Vẻ mặt Nhiếp lão phu nhân nhìn anh đầy thương cảm như muốn nói điều gì, nhưng bà còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe thấy Nhiếp Tử Phong gầm nhẹ lên một câu
"Không!"
Một giây sau, thân thể anh giống như con rối bị chặt đứt dây, ngã nhào xuống trên mặt đất, nằm thẳng cẳng...
Ngay trong ngày tổ chức hôn lễ, cô dâu lại mất tích một cách thần bí. Nhiếp Tử Phong đã huy động mọi người trong nhà họ Nhiếp mọi người lục soát tất cả các địa phương xung quanh nơi mình ở mấy lần, cuối cùng ở dưới tình huống tìm người mà vẫn không có kết quả gì, may mắn mẹ Nhiếp vẫn còn có một chút lý trí đã báo cảnh sát. Một ngày trôi qua, rốt cục đã có kết quả.
"Tìm được cô ấy rồi sao?" Nhiếp Tử Phong suốt cả một đêm chưa từng chợp mắt, vừa nhìn thấy cảnh sát xuất hiện ở cửa liền vội vàng ra nghênh đón. Trên người của anh vẫn đang mặc trang phục chú rể, nhưng dĩ nhiên ở trên cổ áo không còn chiếc nơ nữa, mái tóc cũng rối bù, dưới tròng mắt là một quầng thâm nồng đậm, đã không còn thấy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của ngày hôm qua đâu nữa, thay thế vào đó chỉ có sự chán chường.
"Tìm được rồi, Nhiếp tiên sinh." Vẻ mặt của cảnh sát biểu lộ phức tạp thoáng nhìn anh một cái, tiếp đó xoay người lại hất tay lên, hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát khiêng chiếc túi đựng thi thể màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Không chỉ có Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người, mà ngay cả những người bạn lẫn người thân đi theo phía sau, suốt cả đêm qua đã ở bên anh, lúc này cũng không sao nhịn được nữa, bất giác lùi lại sau, hít một hơi dài.
"Con gái... Vũ Vũ con..." Trần Phương nhìn cái túi đựng thi thể màu đen kia, chưa nói được nửa câu, trước mắt liền tối sầm lại, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh. May mắn, Dịch Thiên Minh đang đứng ở bên cạnh, tay mắt lanh lẹ đã kịp thời đỡ được bà, đưa bà sang một bên nghỉ ngơi.
Trên gương mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong không có một chút biểu lộ gì, thậm chí ngay cả khi cảnh sát biểu lộ vẻ đau thương, nói với anh câu "Mong ngài bớt đau buồn" thì anh cũng không hề nhúc nhích hay biểu lộ cảm xúc gì khác. Đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn như đóng đinh vào chiếc cáng đã được cảnh sát đặt ở trước mặt bọn họ, Mãi một lúc lâu sau, anh mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ mà anh vẫn còn muốn đùa giỡn với tôi sao?"
Cảnh sát không biết phải trả lời anh như thế nào, chỉ biết bẩm báo lại chi tiết với anh: "Chúng tôi đã tìm được Nhiếp tiểu thư ở dưới chân núi, nhưng cô ấy đã tắt thở cách đây một thời gian... Căn cứ vào hiện trường, chúng tôi dự đoán, nguyên nhân người chết có thể là do tự sát. Đương nhiên, cũng cần phải có thêm bước tiến hành để nghiệm chứng nữa."
Chỉ có điều, câu nói kia còn chưa nói xong, Nhiếp Tử Phong đột nhiên tựa như đã phát điên, xông lên trước nắm chặt lấy cổ áo của người cảnh sát, khuôn mặt tuấn tú trở nên méo mó, từ trong miệng bộc phát ra một gào rú giống như dã thú: "Ai tắt thở! Anh có bản lĩnh thử nhắc lại một lần nữa cho tôi nghe xem!"
Sẽ không đâu! Vũ Vũ của làm sao có thể sẽ chết được chứ! Suy cho cùng cũng không có nguyên nhân nào! Anh sẽ không tin tưởng ở chuyện này!
"Các người thật là loại giá áo túi cơm, đã không chịu giúp tôi tìm bà xã về, lại còn nghĩ ra cách tùy tiện tìm mấy người đến báo cáo kết quả công tác phải không? Các người thật to gan!" Anh quát đến khàn cả giọng, bởi vì trong lòng đang phẫn nộ, lúc trước sắc mặt đã khó coi hiện tại lại chuyển sang tái nhợt, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên, trong đôi con người đen như mực như có các tia lửa bắn ra bốn phía.
Những người ở sau lưng đều không khỏi thở dài tiếc hận!
"Tử Phong, đủ rồi đấy." Không thể tiếp tục nhìn Nhiếp Tử Phong như vậy được nữa, Lâm Nhĩ Kỳ tiến lên ngăn anh lại, an ủi anh lúc này đã mất hết lý trí trở nên như dã thú: "Anh hãy tỉnh táo lại đi, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi."
"Đúng thế, bọn họ đã nghĩ sai rồi, là mấy tên đáng chết kia đã nghĩ sai rồi!" Nhiếp Tử Phong gật đầu như trêu ghẹo. Khi Lâm Nhĩ Kỳ an ủi anh đã buông lỏng cổ áo của anh ra, ánh mắt anh liền dời xuống chiếc cáng, trên đó đặt một thi thể không biết là ai kia, anh đột nhiên nụ một cười giống như đã bị phát điên: "Người này sao có thể sẽ là Vũ Vũ được chứ! Vũ Vũ của tôi khờ dại trong sáng như vậy, làm sao có thể sẽ nghĩ không thông mà đi tự sát chứ." Cô muốn trở thành cô dâu của anh, làm người phụ nữ của anh, sau đó một nhà ba người vui vẻ sống bên nhau cả đời, như vậy làm sao cô có thể đi tự sát chứ!
Anh cười như điên khùng, như mê sảng mê, tiếng cười của anh nghe đầy bi thương... Thoáng cái, cả một phòng khách to như vậy, thoáng cái bầu không khí trở nên tĩnh mịch, tiếng cười của anh càng đột ngột, không khí rực rỡ trong phòng lại càng thêm thê lương hơn.
Những người cảnh sát kia, trong nội tâm cũng không biết làm sao, đành chỉ thở dài, nghiêm túc nói: "Trước hết chúng tôi cần mọi người xác nhận một chút, sau đó sẽ mang thi thể về để tiếp tục bước khám nghiệm, mọi người không có ý kiến gì chứ?" Anh dò hỏi.
"Không cần phải khám nghiệm! Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng đây là Vũ Vũ!" Nhiếp Tử Phong vung bàn tay lên, quay lưng bỏ đi.
Cảnh sát đưa ánh mắt chuyển qua trên người mẹ Nhiếp ở phía sau, phải nhìn thấy bà mở trừng mắt nhìn tỏ vẻ đồng ý, sau đó, lúc này ngoan ngoãn cảnh sát mới xoay người, cúi xuống mở khóa kéo chiếc túi đựng thi thể ra. Đến khi thi thể lộ ra rõ ràng trước mặt mọi người thì lập tức cả phòng liền bật lên tiếng hít không khí rất to thanh âm, sau đó chỉ thấy lặng ngắt như tờ.
Lâm Nhĩ Kỳ đứng ở bên cạnh Nhiếp Tử Phong, hai con ngươi trừng lớn nhìn thi thể để ở bên trong túi chứa thi thể, không sao nhịn được liền vỗ vỗ lên bả vai Nhiếp Tử Phong: "Tử Phong... Đây quả thật là..."
Nhiếp Tử Phong chỉ nghe thấy trong nội tâm vừa vang lên tiếng “lộp bộp”, trong đầu còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt liền nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhĩ Kỳ nhìn về phía trên mặt đất, khi anh nhìn thấy thi thể nằm ở bên trong túi chứa thi thể thì ở trong đầu anh liền nổ tung lên một tiếng “ ầm ầm” thật lớn. Tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm trong nháy mắt đã trở thành mây khói qua lại.
Khuôn mặt đã bị nát nhừ, không thể nhìn ra chính xác gương mặt lúc trước của cô, thân thể bị nhánh cây đâm thủng, toàn thân trên dưới không còn một nơi nào hoàn hảo, nhưng có một thứ ở trên người cô cho dù có bị xé nát ra đến không còn thành hình, chính là chiếc áo cưới kia, cũng không khó khăn gì cũng có thể suy đoán ra thân phận của cô.
Khi nhìn đến một cảnh tượng này, tất cả những người ở đây không ai không phải xoay người sang chỗ khác nôn khan, chỉ có Nhiếp Tử Phong từng giây từng phút cứ sững sờ nhìn vào thi thể đã nát bấy kia không chịu rời mắt.
"Đây không phải là cô ấy, đây không phải là cô ấy..." Nhiếp Tử Phong đầu tiên là lắc đầu không dám tin, nhưng theo ánh mắt nén bi thương của mọi người đang nhìn kia, nỗi sợ hãi bất an trong lòng anh giống như một cái lỗ thủng càng ngày càng mở rộng ra lớn hơn, gần như sắp nuốt chửng cả người anh.
"Tử Phong à..." Vẻ mặt Nhiếp lão phu nhân nhìn anh đầy thương cảm như muốn nói điều gì, nhưng bà còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe thấy Nhiếp Tử Phong gầm nhẹ lên một câu
"Không!"
Một giây sau, thân thể anh giống như con rối bị chặt đứt dây, ngã nhào xuống trên mặt đất, nằm thẳng cẳng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook