Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 102
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 102
Một chuyến ghé thăm đến một thị trấn
Hơi nước nóng bốc lên khắp nơi.
Seol Yoon-hee, người đang tắm trong phòng tắm, thở dài.
Ngày mốt, buổi kiểm tra giữa kì bắt đầu từ thứ hai.
Cô rất tự tin vào bài thi giữa kì và cách gán ghép Mana, cấp độ, và muối.
Nhưng đáng lo nhất là bài thi thực hành.
Chiến đấu dưới nước.
Khi đi vào vết nứt, có vô số các loại thực địa khác nhau.
Một trong số đó được đặt ở trên biển.
Đặc biệt, học viện coi trọng việc trau dồi khả năng chiến đấu dưới nước trong những ngày này hơn, dẫn đến việc tạo ra một bài thi chiến đấu dưới nước vốn không nằm trong bài thi thực hành giữa kì.
“... Mình nên làm gì đây?”
Cô ấy là bơi không giỏi.
Bơi không giỏi một chút nào.
Nín thở dưới nước khó lắm, nói chi đến chuyện bơi chứ…
Là thợ săn, tất nhiên sẽ thực hành nhiều hơn lí thuyết.
Nếu như có kết quả tệ về bài thi chiến đấu dưới nước lần này.
Có lẽ học bỗng cũng sẽ theo đó mà đi luôn.
“...”
Seol Yun-hee hạ thấp người và nhúng đầu xuống nước.
Cô nghĩ là mình nín thở được một phút vì cô đã đếm thời gian trong đầu rồi.
***
“Um…”
Cô cảm thấy nóng.
Nhưng có một cơn gió nhẹ thổi qua làm mát cơ thể đang nóng của cô.
Seol cẩn thận mở mắt ra.
Một ánh trăng dịu dàng giữa những khung cửa sổ.
Ai đó đang quạt cho cô.
“Con bình tĩnh lại chưa?”
Đó là Do-jun.
“... Bố?”
Ánh sáng từ phòng khách chiếu qua khe hở chỗ cánh cửa đang hé mở.
Cô nghe có tiếng ồn lớn, chắc là trẻ con đang chơi xung quanh.
Nhưng Do-jun đang ngồi trên giường và phe phẩy cái quạt của anh.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Seol Yun-hee lục lọi kí ức của mình.
Cô nhớ là cô đã rửa chén sau khi ăn tối rồi.
Cô đi tắm nhưng cô ngồi ngâm trong bồn tắm để làm nguội cái đầu của mình.
Và khi cô lặn xuống để tập nín thở.
‘Sau đó mình không nhớ gì cả.’
Một người đang nằm trên giường với một bộ đồ ngủ, Do-jun thì đang quạt.
“Ba nghĩ là bị thiếu máu… Lần sau con đừng tắm lâu quá.”
Do-jun nói thế.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa và đi ra.
Và Seol Yun-hee, đang ở một mình trong phòng ngủ của cô ấy.
Gương mặt của cô đỏ bừng lên.
“… Thôi nào, đừng có nói với mình là.”
Cô quấn chăn quanh mình.
Cô xấu hổ đến mức muốn trốn chui vào một cái lỗ chuột.
Cạch.
Cánh cửa lần nữa mở ra
Do-jun nói với Seol Yun-hee đang quấn trong cái chăn.
“Lát nữa đi tập nhé.”
“… Vâng?”
Do-jun nói
“Tập bơi.”
***
Một giờ sáng.
Seol Yun-hee không đánh thức những đứa trẻ đang say giấc.
Cô ấy cẩn thận nâng cơ thể mình lên và chui ra khỏi chăn.
Cô bước lại gần Do-jun ngồi trên bàn ở phòng khách, đang nhìn vào màn hình của space tab.
“Ừ thì, cái đó… Bố.”
“Ừ.”
“Giờ này có hồ bơi nào mở cửa ạ… con không nghĩ vậy đâu…”
Liệu Do-jun có hiểu chuyện gì đang xảy ra trong tâm trí của Seol Yun-hee không?
Anh nói anh sẽ giúp cô tập bơi.
Cô chỉ mới nhắm mắt một chút mà anh đã đánh thức cô dậy vào khoảng 1 giờ sáng.
“Chúng ta đâu có đến hồ bơi. Con có muốn chọn một trong ba nơi này không?”
Trên màn hình space tab của Do-jun.
Có một danh sách các vết nứt tương ứng với cấp F, cấp C và cấp B.
Seol Yoon-hee nghiêng đầu nhìn vào danh sách, cô nhận ra một chuyện.
Tất cả đều là vết nứt bên bờ biển.
“Thôi nào. Tập bơi ở đây…”
Cô vốn đã nhạy cảm với nước.
Cô không thể tin là mình phải tập bơi ở cái bờ biển mà nơi những con quái vật sinh sống.
Cô muốn nói không với Do-jun nhưng lại không thể bởi vì Do-jun nói rằng anh sẽ giúp cô.
“... Vậy thì cấp F đi ạ.”
Một nơi không có quái vật sống ở biển.
Seol Yun-hee cúi thấp đầu, nói nhỏ.
***
Seol Yun-hee đến vết nứt cấp F.
Cô cảm nhận được làn gió mát mẻ với một nhiệt độ dễ chịu.
Bờ biển hoang vắng khá là tối tăm với thời tiết ban đêm này.
May mắn thay, đèn an ninh được lắp vào để có thể phân biệt cảnh vật.
Tất nhiên, ngọn đèn an ninh được thắp sáng bằng đá Mana thay vì điện, không giống như ở ngoài kia.
Có lẽ là việc xây dựng của phòng quản lí vết nứt đã được hoàn thành từ ngành xây dựng.
“… Vẫn còn vài người sao ạ?”
Do-jun gật đầu.
Mặc dù bờ biển bị bỏ hoang là một vết nứt.
Nhưng là một nơi mà quái vật hiếm khi xuất hiện.
Nó cũng mở cửa cho công chúng trong trường hợp có nhiều hơn một thợ săn đi cùng với nhóm.
Theo lẽ tự nhiên, nhậu nhẹt và nhảy nhót là không được phép bởi rủi ro xảy ra tai nạn, nhưng đi dạo và hẹn hò thì được cho phép.
“Phải, là chúng ta đó. Đi tập ngay bây giờ đi.”
“À, dạ.”
Theo bước chân của Do-jun.
Seol Yun-hee đi như phi nước đại.
Nếu như nhìn xung quanh.
Có rất nhiều cặp đôi nắm tay nhau đang đi trên cát trắng.
Không hiểu sao cô lại thấy xấu hổ.
***
Rào
Một cơn sóng nhẹ vỗ lên trên bãi cát.
Do-jun đứng ở mực nước cao ngang vai mình.
Ở phía đối diện, Seol Yun-hee đang nắm lòng bàn tay của Do-jun và nổi lên mặt biển.
Nó rất tối vì đây là biển đêm mà.
Seol Yun-hee run rẩy
“ A, bố… bố đừng buông tay nhé?”
Cô nhìn lên Do-jun, nói với một giọng gần như sắp khóc.
Seol Yun-hee đang nắm tay Do-jun bằng tất cả sức lực của mình.
Nếu Do-jun là một người bình thường, thì lòng bàn tay của anh sẽ bị vỡ vụn mất.
“Bố biết…”
Bố không định làm gì nữa đâu.
Do-jun thở dài lẩm bẩm.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi bắt đầu luyện tập như thế này.
Bắt đầu thôi!
Khi Seol Yun-hee đang đạp nước bằng chân của mình,
Nước biển bắn ra khắp nơi.
Do-jun từ từ lùi ra.
Bởi vì đang nắm tay nhau nên Seol Yun-hee bị kéo theo với Do-jun .
“Làm tốt lắm.”
“… Thật ạ?”
“Vậy thì.”
Tất nhiên.
Là lời sáo rỗng
Tuy nhiên, tự tin là quan trọng nhất.
Nghĩ như thế, Do-jun dẫn dắt con bé để cô thư giãn và vượt qua nỗi sợ nước của mình. Và, khi làm như thế, phải chắn chắc rằng.
“Bây giờ bố có thể buông tay được chưa.”
Nếu như con bị đuối, bố sẽ kéo con lên ngay.
Do-jun từ từ thả lỏng lòng bàn tay.
Ngay lúc đó, bàn tay mà anh đang nắm bỗng nới lỏng.
Đó là khi mắt của Seol Yun-hee mở to ra.
“Áaaa!”
Trong một lúc, nó chỉ dài tầm một mét thôi.
Bởi vì cô đã bơi
Cô lại nắm tay Do-jun.
Seol Yun-hee nói và khóc.
“Bố nói bố sẽ không buông tay ra mà!”
“Bố nghĩ giờ con có thể bơi được rồi đó.”
“… Dạ?”
Sau đó Seol nhận ra cô ấy vừa mới bơi và lại nắm tay Do-jun lần nữa.
Như thấy cái gì đó quái lạ, cô lẩm bẩm.
“Thật ạ?”
“Thử lại lần nữa đi.”
Nghe Do-jun nói, Seol Yun-hee gật nhẹ đầu.
***
Với khăn tắm quấn phía ngoài bộ đồ bơi.
Seol Yun-hee nghỉ ngơi ở bãi cát trắng.
Do-jun đưa cho cô một lon nước ấm từ máy bán hàng tự động.
Cô có cảm thấy hơi lạnh vì cả người cô đang ướt sũng, nhưng sự ấm áp đến từ lon soda này.
“… Cảm ơn bố.”
“Làm tốt lắm”
Do-jun ngồi xuống bên cạnh Seol Yun-hee.
Giờ đã rất trễ rồi, nên xung quanh không có ai cả.
Không, nếu như có, chắc có lẽ họ cách đây khoảng 500 mét chăng?
“Nhưng… Bố biết chuyện đó sao? Có một bài thi chiến đấu dưới nước vào tuần tới.”
“Thực ra, bố cũng không biết chuyện đó đâu, bố biết vì Eun-ju đã nói với bố.”
“Dạ… Là vì Eun-ju đã nhắn cho ba sao?”
Seol Yun-hee thắc mắc hỏi.
Eun-ju chắc là Lee Eun-joo rồi.
Vẫn xảy ra ngay cả khi cô đã đổi số rồi.
Rào
Những cơn sóng va vào bờ cát.
Seol Yun-hee uống lon đồ uống và nhìn về phía biển.
“Nè… Bố.”
Cô cắn nhẹ môi và lẩm bẩm.
“Làm ơn đừng có tăng số lượng phụ nữ nữa.”
RÀO!
Sóng biển đánh mạnh lên trên bờ cát trắng.
Nước biển dâng lên gần như chạm vào chân của Seol và sau đó lại rút xuống.
Cô chôn mặt giữa hai đầu gối của mình.
Đây là một khoảnh khắc yên tĩnh.
Mình vừa mới nói gì vậy?
Mồ hôi lạnh chảy phía sau lưng cô.
Khuôn mặt và môi cô run rẩy.
Thật lòng, cô cũng không hiểu nổi.
Những lời không thể nào hiểu được.
Không, có thật là ngay từ đầu cô đã nói như thế hay không?
Hay là nó chỉ được nuốt vào trong?
‘Mình nghĩ mình đã nói vậy rồi.’
Mình nên làm gì đây?
Seol Yun-hee không thể ngẩng đầu lên.
Do-jun sẽ nghĩ như thế nào đây?
Anh chắc chắn sẽ nghĩ cô là một đứa bé kì lạ.
Mình vừa làm gì vậy chứ?
‘Làm sao…?’
Bố đang định nhắn tin cho Lee Eun-joo sao?
Seol Yun-hee cảm thấy một sự thất vọng khó hiểu dâng lên trong lòng.
Từ lần trước cô để ý thấy Moon Ae-kyung đã ở lại nhà vài ngày.
Có vẻ những lời than thở chồng chất đã bùng nổ ra mà cô không hề hay biết.
‘Đột nhiên đừng tăng thêm số lượng phụ nữ nữa… Mình…’
Trước khi vấn đề xảy ra hết lần này đến lần khác.
Cô chỉ là một đứa con gái bị ràng buộc bởi một bảng hợp đồng thôi.
Nếu như nghĩ về nó từ góc nhìn của Do-jun, chắc hẳn sẽ nghĩ là nó rất thú vị.
‘Mình còn không thể ngẩng đầu lên nữa…’
Rõ ràng là Do-jun đang nhìn vào cô với một biểu cảm buồn cươi.
Nhưng sao vẫn chưa nói gì?
Seol Yun-hee từ từ nâng mặt lên khỏi đầu gối.
Do-jun nhìn về phía bên phải nơi anh đang ngồi.
“… Ể?”
Không có gì cả
Thịch.
Seol Yun-hee nhìn xung quanh.
Sau đó, Do-jun lọt vào ánh mắt của cô.
Do-jun cách máy bán nước tự động khoảng 50 mét.
Anh lấy ra một chai nước và đi bộ về hướng này.
Do-jun cầm một chai nhựa trà lúa mạch ở trên tay.
“… Bố?”
“Sao?”
“Ừm, cái đó…”
Do-jun vừa nói vừa đưa chai trà lúa mạch ra.
“Bố nghĩ là bố cũng muốn uống gì đó.”
“…”
Seol Yun-hee nhìn lên Do-jun với một biểu cảm ngờ nghệch.
“Bố có… có nghe con nói gì chưa ạ? Con vừa nói…”
“Nói gì?”
Một gương mặt thật sự không biết gì cả.
Seol Yun-hee đưa tay lên vuốt ngực với cái thở dài nhẹ nhõm.
Cô vừa nói vừa mỉm cười
“Không có gì ạ.”
***
Khi đến vết nứt, Seol Yoon-hee đã có thể bước lên một hòn đảo hoang nổi lên giữa biển.
Đây là nơi để làm bài kiểm tra thực hành ngày hôm nay.
Những con quái vật cấp C đang trốn dưới biển.
Những học viên đang mặc bộ giáp dài có gắn máy quay phim và micro ở trên cổ.
Khi một con cá lia thia (webbed fish) bị bắt thì cái máy quay sẽ tính điểm và gửi về cho học viện.
Bắt được càng nhiểu thì điểm càng cao.
Seol Yun-hee lấy ra con dao găm cô ấy đang đeo ở trên eo.
Vẫn còn một cách là dùng súng mana bắn chúng ở trên đảo, nhưng nếu làm vậy thì sẽ không bắt được nhiều.
“Hả? Yun-hee cậu không dùng súng mana sao?”
Seol Jin-soo lo lắng khuyên.
Hầu hết những đứa trẻ trong lớp đều biết cô ấy không thể bơi.
Tuy nhiên, sau một lúc, Seol Jin-soo rất bất ngờ
Bởi vì Seol Yoon-hee đã bắt những con cá có vảy đó một cách khéo léo.
“Tuyệt thật đó… Yun-hee à.”
Seo Jin-soo thích thú lẩm bẩm.
Trong khi đó, Jeong Hye-jung, người đang chứng kiến cảnh bên cạnh đó, cảm thấy không vui cho lắm.
Cậu ta đá vào eo cậu và đẩy cậu xuống nước.
Ặc!
“Đồ ngốc”
Sau khi Jung Hye-jung chiến thắng và quay đầu đi
Cậu ta nhảy xuống nước, bắt đầu đi săn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook