Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 105

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 105

 

Tại Bộ Phận Quản Lý Vết Nứt của Tòa thị chính Seoul.

Kang Chul-soo đang rung chân, ông đang nghe cuộc điện thoại với ai đó.

Trán ông ấy nhăn lên.

“Ồ, vậy! Do-jun có phải đi thực tập không? Đó là những gì cậu ấy làm trước khi được bàn giao mà. Anh đang nói gì về một cậu nhóc đã thành thạo công việc thế.”

“Trưởng phòng, tôi nhớ tôi đã nói ngay lúc bàn giao rồi… Anh Lee Do-jun đã không có một chuyến thực tập nào từ văn phòng Thợ săn, vậy nên anh ấy nên đi một chuyến giữa chừng thế này. Mấy tháng trước, tôi còn lên lịch cho cậu ấy khi mà cậu ấy bảo gửi ngay cho cậu ấy nếu được, giờ anh nói thế là sao?”

“Giờ khác lúc đó!”

Cái gì mà khác chứ?

Quản lý nhân sự từ tòa thị chính câm nín.

Các viên chức quản lý vết nứt đều dựa trên Pháp lệnh và đạo luật của Ban quản lý vết nứt.

Họ phải thông qua một lần thực tập tại Văn Phòng Quản Lý Thợ Săn trước khi được bổ nhiệm.

“Dù sao đi nữa, tôi đã nói nhiều lần là cậu ta phải hoàn thành chuyến thực tập của mình để thăng lên cấp tám rồi? Tôi sẽ để cậu ta đi vì còn một chỗ trống… Nhưng Do-jun, cậu ta có hai tháng nữa là tới kỳ thăng chức. Anh không định để cậu ta thăng chức à?”

Kang Chul-soo nhận thức rõ được việc đó.

Ông không thể để anh đi nhưng ông khó có thể nói rõ ràng được.

“Tôi, tôi sẽ gọi cho thượng nghị sĩ. Tôi nên yêu cầu thay đổi sắc lệnh chăng?”

“Trưởng phòng, anh làm sao thế?... Dù gì đi nữa, tôi đã nói rõ rồi. Vui lòng trả lời thư chính thức vào ngày hôm nay.”

“Alo, alo! Một công chức nhà nước nào lại được thực tập ở một đoàn thể công cộng chứ?”

Kang Chul-soo nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối mà nói.

Ông lẩm bẩm với cảm xúc hỗn tạp:

“Kỳ thực tập chết tiệt.”

Kwon Hyuk-soo đang làm việc, thở dài.

Anh nhìn chiếc ghế trống của Do-jun, người đang đi công tác.

***

“Tôi về rồi đây.”

Do-jun bước tới chỗ ngồi của mình.

Anh cởi chiếc thẻ công chức của mình ra khỏi cổ và đặt nó vào trong ngăn kéo.

Anh nghiêng đầu, bằng cách nào đó mà anh cảm thấy không khí trong văn phòng rất lạnh lẽo.

Do-jun ngồi xuống và gửi tin nhắn cho Kwon Hyuk-soo.

Lee Do-jun: Tiền bối. Đã có chuyện gì xảy ra sao? Nhìn trưởng phòng không được tốt cho lắm.

Kwon Hyuk-soo: À… Chà… Cậu Do-jun phải đi một chuyến thực tập ở văn phòng Cục quản lý Thợ săn… Trưởng phòng đã nói nói với quản lý nhân sự về việc đó, nhưng có vẻ không suôn sẻ.

Lee Do-jun: Tôi chưa đi thực tập sao?

Ngón tay Do-jun dừng lại.

Tất cả những viên chức quản lý vết nứt ở địa phương, họ đều phải có một kỳ thực tập tại Cục Quản lý Thợ săn trước khi họ nhận việc.

Anh biết chuyện này ba tháng trước, và tất nhiên Do-jun đã nghĩ anh đã có một chuyến thực tập rồi.

Kwon Hyuk-soo: Đúng. Tôi nhớ cậu Do-jun đến đây ngay. Đó là một trường hợp bất thường khó hiểu, nhưng… thỉnh thoảng… Cậu không nhớ gì sao?

Tất nhiên là anh không nhớ gì cả.

Anh nhớ rất ít về bản thân trong quá khứ.

Lee Do-jun: Hơi mơ hồ thôi.

Kwon Hyuk-soo: Dù sao, trưởng phòng đã hỏi quản lý nhân sự về việc nếu cậu được thăng chức thậm chí không cần đi thực tập thì sao, hẳn là quản lý nhân sự không đồng ý.

Với vị trí như là phụ tá quản lý vết nứt cấp chín của Do-jun, xét rằng một viên chức thông thường thăng lên cấp tám nếu họ làm việc trong một năm rưỡi tới hai năm. Do-jun có thể thấy anh còn lâu mới được thăng chức.

Nếu mở hộp thư mục, có một thư mục của danh sách thực tập từ văn phòng Cục Quản lý Thợ săn, nó được đề nghị từ hôm nay.

Kiểm tra trong Excel thì sẽ thấy tên Lee Do-jun trong đó.

Sau đó.

Soạt!

Kang Chul-soo nhảy dựng lên từ chỗ ngồi và đi về phía Do-jun.

Ông đặt một túi giấy vào trong tay Do-jun.

Trong túi giấy đó là ba mươi bọc kẹo chiết xuất nhân sâm.

Nó chứa nước ép đuôi lươn và thuốc đa vitamin tốt cho cơ thể.

“Ăn nó khi nào mà cậu cảm thấy mệt.”

Sau đó Kang Chul-soo trở lại chỗ ngồi của mình.

Còn nói thêm một câu:

“Đừng chia sẻ với mấy người đi thực tập cùng và hãy ăn một mình thôi!”

Do-jun và Kwon Hyuk-soo nhìn nhau rồi cả hai đều cười.

***

Ngày hôm sau.

Trước cửa văn phòng Cục Quản lý Thợ săn.

Quản lý nhân sự kéo cà vạt trước cổ lại và chỉnh trang bản thân mình trong chiếc kính toàn thân.

Kiểm tra lại chiếc cà vạt bằng cách kéo thẳng chúng lại và hắng giọng.

Mặc dù anh ta làm mảng phụ trách nhân sự, nhưng việc đối mặt trực tiếp với cục trưởng trên cương vị của một trưởng phòng vẫn luôn rất căng thẳng.

Cộc.

Anh xốc lại danh sách nhân sự trong tay và kiểm tra lại một lần chắc chắn rằng ‘người đó’ ở trong danh sách này.

Anh hít một hơi và mở cửa, thư kí của cục trưởng đứng lên.

Người thư kí đứng dậy và cúi người:

“Chào anh, trưởng phòng.”

“Cục trưởng có trong đó không?”

“Vâng, ông ấy vẫn trong văn phòng.”

Cốc cốc.

“Cục trưởng, tôi là Ko Byung-chul, Trưởng Bộ phận Nhân sự.”

“Vào đi.”

Cạch.

Bóng dáng Jung Young-cheol đang hút thuốc dưới cửa sổ.

Ko Byung-chul cẩn thận đóng cửa lại và Jung Young-cheol cúng quay lại.

Ko Byung-chul cúi người chín mươi độ và chào ông ấy đầu tiên.

“Có chuyện gì thế?”

“Tôi ở đây để báo cáo về chuyến thực tập đợt này.”

Jung Young-cheol khó hiểu nhìn anh ta.

Anh ta đang nghĩ mình không phải một nhân viên chính thức và đến đây với tư cách là một thực tập sinh à.

Bên cạnh đó, anh ta có hàng tá chuyến thực tập trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đến báo cáo chúng.

Đó không phải là điều mà trưởng phòng nên lo liệu sao?”

“Chà, đúng vậy, nhưng… tôi nghĩ tôi phải báo cáo điều này với ngài…”

Jung Young-cheol gạt thuốc lá vào gạt tàn và ngồi xuống sô pha.

“Điều gì thế?”

Jung Young-cheol nhận lấy danh sách thực tập và đọc lướt qua nó.

Văn phòng Thợ săn cứ mỗi quý lại có một đợt thực tập.

Số lượng người tham gia là khoảng ba mươi người một xe.

Đợt này, số lượng đã giảm xuống một chút, còn khoảng hai mươi lăm người.

Cạch.

Jung Young-cheol xem lướt qua tư liệu xong liền để nó lại trên bàn.

Ông lấy bao thuốc lá ra khỏi túi áo khoác, nói:

“Vậy, cậu báo cáo với tôi điều gì?”

“Lee Do-jun ở trong chuyến thực tập.”

Bộp.

Jung Young-cheol làm rơi bao thuốc lá.

Ông ta lại lấy danh sách thực tập lên xem lại lần nữa.

Khi tìm thấy tên Lee Do-jun ở cuối danh sách gồm hai mươi lăm người thì nói với đôi môi run run.

“Ô, không, thế quái nào viên chức lại ở trong danh sách thực tập?”

“Vâng… điều luật được đặt ra rằng một viên chức quản lý vết nứt phải trải qua một đợt thực tập tại Cục Quản lý chúng ta một lần trước khi được nhận.”

“Tôi hiểu, anh ấy đã làm trên một năm rồi mà.”

“Đôi khi có vài người đến từ nơi làm việc…”

Trưởng bộ phận quản lý nhân sự nhìn Jung Young-cheol.

Anh biết cục trưởng quan tâm rất nhiều tới người tên Lee Do-jun.

Anh tự hỏi không biết Lee Do-jun là người như nào mà cục trưởng lại tỏ ra như thế.

Có tin đồn rằng Lee Do-jun là một viên chức nhà nước chỉ huy các thợ săn cấp S.

Trưởng phòng sẽ không làm thế chỉ vì điều đó.

“… Ngài có muốn tôi gửi anh ấy tới Tổng đội Sự vụ không?”

Đó là một tiếng lóng phổ thông.

Là một hệ thống mà người ta không thực sự biết mình phải làm việc gì, chỉ có một ‘chỗ ngồi’ trong Tổng đội Sự vụ và việc quản lý thời gian cũng như điểm danh mà không cần phải giao tiếp.

“Trưởng phòng Nhân sự, anh đã lên kế hoạch gửi ai tới Huang Chen-gil chưa?”

Jung Young-cheol nhớ lại lời Do-jun đã nói.

‘Cục trưởng là một người khôn ngoan, nên tôi chắc rằng ông sẽ không hành động như thế nữa.’

“Hãy đối xử với anh ấy như những thực tập sinh khác, anh ấy sẽ muốn như thế.”

***

Tối đó, sau bữa tối.

Do-jun ngồi trên ghế dài ở phòng khách, tìm kiếm những thông tin về Cục quản lý thợ săn trên máy tính xách tay.

Đặc biệt là vị trí và văn phòng làm việc của các phòng ban trong Văn phòng Quản lý Thợ săn.

Soạt.

Carcier liếc nhìn màn hình máy tính.

Trên màn hình là thư mục tiếng Hàn có tên ‘이’ đang mở.

“Tại sao Do-jun là một viên chức nhà nước lại xem cái này?”

Carcier nghiêng đầu hỏi.

Rồi nó đưa ra một kết luận.

“Chủ nhân, ngài không thể nào… ngài bị sa thải rồi?”

Carcier vào trong phòng ngủ.

Nó đi về phía Yong-yong, người đang nghịch Sapce Tab với Byul.

“Ngài Izass, tôi có chuyện này muốn nói cho ngài.”

“Hả?”

***

“Em đã hoàn thành tem rồi, làm tốt lắm.”

Seol Yun-hee cười và lấy ra tờ 10.000 won.

Nhưng biểu hiện của Yong-yong rất lạ.

Thường thì cậu ta sẽ nhảy cẫng lên với một nụ cười tươi rói và hét ‘Cảm ơn chị!’ với 10.000 won.

Cậu ta nhìn vào tờ 10.000 won và cầm lấy nó, sau đó thì lắc đầu với một biểu cảm buồn bã.

“Em sẽ không lấy nữa. Em không cố để lấy tiền.”

Thì thầm.

Yong-yong lấy chiếc ví đeo cổ của mình ở trong tủ kéo ra.

Có hơn 60.000 won trong ví và cậu đã đưa nó cho Seol Yun-hee.

“Thêm khoản này vào chi phí sinh hoạt.”

Seol Yun-hee ngạc nhiên.

“Ừ, Hả? Yong-yong, đột nhiên em bị làm sao thế?”

Chiếc ví này là, chính xác hơn là tiền ở trong ví.

Đây là tiền của Yong-yong dùng để mua đồ ăn vặt yêu thích.

Không ngoa khi nói rằng Yong-yong, người thích đồ ăn vặt tới nỗi cậu ta sống ở cửa hàng trước nhà luôn sau mỗi bữa tối với niềm vui mua đồ ăn vặt. Thế mà lại đưa hết tiền cho cô.

Điều này có hơi lạ à nha.

“…Có chuyện gì với em ấy thế nhỉ?”

Seol Yun-hee đặt lại chiếc ví vào trong tủ kéo.

Cô gọt xong vỏ táo và mang nó ra cho Do-jun ở phòng khách.

Do-jun đang tìm kiếm gì đó trên máy tính của anh.

“Bố đang làm gì thế?”

“Bố phải làm việc trong một chuyến thực tập ở văn phòng Thợ săn ngày mai, nên bố đang tra cứu để chuẩn bị trước.”

“Hả? Nhưng bố là một viên chức mà, vậy tại sao…”

“Con cứ nghĩ là như đi học là được.”

“À.”

Seol Yun-hee gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Bố ơi, Yong-yong có biểu hiện rất kì quặc… bố có biết gì không?”

Do-jun nhớ lại Carcier đã nói gì đó với Yong-yong khi chúng vào phòng ngủ.

Giọng rất nhỏ nhưng với khả năng của Do-jun thì nếu anh muốn nghe chi tiết thì vẫn có thể nghe được.

‘Tôi nghĩ chủ nhân bị sa thải rồi. Chi phí sinh hoạt sẽ không đủ trong thời gian tới…’

“Có lẽ…”

Anh nói với Seol Yun-hee về lý do.

Cô ấy cười xám ngoét.

***

“Trả lại nó cho em! Ví của em a a a a!”

Seol Yun-hee lấy chiếc ví đeo cổ của Yong-yong.

Yong-yong nhảy lên cố bắt lấy chiếc ví của mình bằng đôi chân trước.

Carcier ở cạnh đó nhìn:

“Tôi xin lỗi, Ngài Izass… Tôi báo sai tin rồi…”

“Ngươi ở cùng phe với Yoon-hee, phải không?” Xem Long Vương ta như một trò đùa à! Ang!?

“Ôi, không bao giờ! Tôi thực sự đã nghĩ chủ nhân bị sa thải mà.”

Cậu không thể với tới.

Đôi chân Yong-yong chồm lên một cách đáng thương trong không khí.

“Chú rồng nào đã nói với chị là trả tiền sinh hoạt phí nhỉ?”

“Ahhhhhhhh!”

Seol Yun-hee chỉ nghĩ là đùa Yong-yong một chút thôi.

Cô đưa lại cho Yong-yong chiếc ví với nụ cười vui vẻ.

Yong-yong cười chua chát và nhận lấy chiếc ví trông như thể đang tức giận.

Cậu ôm chiếc ví vào lòng và khóc.

“Ha ha ha. Ta nhớ ngươi.”

“Chúng ta nên làm gì với phiếu tem đã điền trước đó đây?”

Với câu hỏi đó của Seol Yun-hee, Yong-yong xòe chân trước ra và nói:

“Đưa cho em 10.000 won.”

“Em nói em đang không cố lấy tiền. Chà, trả lại cho chị, chị không có gì phải cho emcar.”

Phịch.

Yong-yong quỳ xuống và nói:

“Đưa nó cho em.”

“… Thôi nào, đây.”

Seol Yun-hee cảm thấy có lỗi và đưa tiền cho Yong-yong.

Yong-yong nhận được 10.000 won thì cười vui vẻ.

Cậu chạy vào trong phòng.

“Byul, đi siêu thị thôi!”




 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...