Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 108
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 108
Một chùm ngọn lửa mang dạng xoắn ốc.
Cả cơ thể người đàn ông chầm chậm xoay xung quanh.
Dường như muốn đốt cháy hết tất cả.
Ignium, bản thể của lửa, được sinh ra từ nơi nóng nhất của trái tim.
Chủ nhân của Ignium đó.
Vị vua Yeom có quyền lực lớn nhất trong số những kẻ soán ngôi.
Vua Yeom cau mày nhìn chiếc đồng hồ cát đang chảy dần.
Bên cạnh chiếc đồng hồ cát, có hai viên đá linh hồn đã trở nên vô sắc.
Cái chết của người khổng lồ Malanugh và sát thủ vực sâu Aduntas.
“Ta sẽ đi trực tiếp đến đó.”
Sự phá huỷ.
Các hiệp sĩ lửa dưới trướng của vua Yeom.
Khụy gối xuống, thể hiện sự kính trọng trước sự xuất hiện của vị vua Yeom này.
Và bây giờ sẽ là định mệnh của trái đất, là số phận cuối cùng.
Làm dâng lên một cảm giác tiếc thương tột cùng.
***
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ và chiếu lên chiếc giường.
Trước khi Seol Yun-hee nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô ấy mở mắt và nhẹ vươn vai.
Trái ngược với cơn mưa nặng hạt ngày hôm qua, hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh.
Cô ấy cười tươi khi nhìn Yong yong đang ngủ trên người Do-jun.
Cạch.
Cô cẩn thận mở cửa và đi ra phòng khách để không đánh thức những người khác.
Seol Yun-hee bắt đầu một ngày bằng việc thức dậy, tắm rửa, rồi thay đồng phục và chuẩn bị bữa sáng.
Cô mở tủ lạnh và kiểm tra nguyên liệu bên trong.
Thực đơn của bữa sáng cũng không thay đổi nhiều so với bữa tối.
Thường là bánh mì nướng hoặc xúc xích Viên cùng với các món ăn phụ và súp đơn giản.
“...Lạ quá.”
Vốn dĩ, tủ lạnh có 5 gói xúc xích Viên.
Ngày hôm qua trên đường trở về từ học viện, Seol Yun-hee đã mua năm gói xúc xích tại siêu thị.
Tuy nhiên, dù cô có lục tung cả tủ lạnh lên thì cũng chỉ thấy được ba gói.
Sau đó Do-jun và Yong-yong ra khỏi phòng.
Yong-yong thì há to cả mồm, ngáp một hơi lớn.
Còn Do-jun nhìn có vẫn khỏe.
Nghĩ lại thì, cô chưa bao giờ nhìn thấy Do-jun mệt mỏi.
“Sao vậy?”
Do-jun nhìn Seol Yun-hee đang tìm đồ trong tủ lạnh, nói.
“Chuyện là... Hôm qua con chắc chắn đã mua năm gói xúc xích...mà giờ chỉ thấy còn ba gói. Chẳng lẽ do ma làm.. Yong-yong, Em có thấy mấy gói xúc xích ở đây không vậy?”
Ngay lúc đó, Yong-yong chột dạ.
“Hở, em không biết?”
Yong-yong quan sát nét mặt của Do-jun.
Do-jun lấy khăn đi vào phòng tắm như thể không có hứng thú với chuyện này.
Yong-yong thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc có lẽ lúc đó mình chỉ mua có ba gói thôi...”
Seol Yun-hee lẩm bẩm
***
Tối hôm đó.
Sau khi ăn, Seol Yun-hee xong việc rửa chén.
Cô ấy lau hai bàn tay ướt của mình vào khăn, cởi tạp dề ra và treo nó lên móc ở tủ lạnh.
Hôm nay, Seol Yun-hee nghiêng đầu nhìn Yong-yong, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thấy cậu ta đi ra ngoài.
Vốn dĩ vào giờ này, Yong-yong thường cùng Byul đến siêu thị trước nhà để mua đồ ăn nhẹ, nhưng hôm qua và hôm nay, cậu ta chỉ ở nhà.
“Em đang làm gì đó?”
Yong-yong nằm trên sàn và viết ghi chú.
Cô ấy lặng lẽ đến gần và nhìn vào nó, và nhìn thấy cậu ta đang viết ra các khoản chi tiêu của mình.
Tất nhiên, hầu hết tiền tiêu vặt đều dành để đi ăn.
Yong-yong lấy một cái bút chì và viết một dòng nguệch ngoạc.
“Em đang viết tiền tiêu vặt ra à?”
Seol Yun-hee cười vì cậu ta đúng là một người có một không hai.
Tuy nhiên, số dư được đánh dấu là 0 won trong cuốn sổ ghi chi tiết các khoản thu chi.
Rõ ràng là cách đây vài ngày, cậu ta vẫn còn giữ vài chục nghìn won mà.
Có vẻ mấy ngày qua, Yong-yong ăn chơi hơi nhiều rồi rồi.
“Con gà đó tốn tiền quá. Hừ.”
Yong-yong dậm chân xuống sàn.
Yong-yong nhớ lại cậu ta đã ăn thịt gà hai ngày liền trước đó.
Cậu ta không hối hận vì đã cho Carsiel và Byul cùng ăn.
Tuy nhiên, không còn tiền tiêu vặt cũng là một vấn đề lớn.
“Hôm nay mình không thể đi siêu thị rồi.”
Dù cho bị thương thì cũng không quan trọng.
Sau cùng thì, dù cho có tiết kiệm nữa thì cũng không thể có được số tiền như ban đầu.
Mình phải kiềm chế để không làm như vậy nữa.
Cậu ta thậm chí đã nghĩ đến việc xin tiền tiêu vặt.
Nếu như chuyện đó xảy ra, thì Yong-yong cũng phải bỏ ý định đó đi thôi, vì việc ấy không khác gì tổn thất đối với siêu thị cả.
***
Buổi sáng sớm tinh mơ.
Yong-yong cuộn tròn trên chân của Do-jun, mở mắt ra.
Ục.
Ục
Cậu nghe thấy bụng mình sôi ùng ục
Yong-yong, người ăn nhiều hơn bất cứ ai đang sống ở căn biệt thự Changsin phòng 301 này.
Sau buổi tối, Yong-yong vui vẻ với việc ăn đồ ăn nhẹ ở siêu thị.
Ngày hôm qua và cả hôm nay, bụng cậu ta cứ réo lên vì không thể ăn vặt do cậu ta không có tiền.
“Ha... Lại bắt đầu nữa rồi.”
Nó lại réo lên một lần nữa.
Bụng cậu ta cứ liên tục sôi lên.
Khi chuyện này xảy ra, cậu ta không thể ngủ được cho đến khi ngừng cơn đói.
“Lần này cậu ta sẽ thực sự chú ý...”
Yong-yong nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Về việc Seol Yun-hee bị mất hai gói xúc xích một cách kỳ lạ.
Tin tốt là chuyện này đã lặp đi lặp lại nhiều lần rồi, nhưng nếu chuyện này xảy ra lần nữa, Yong-yong chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Ục.
Rốt cuộc, Yong yong cẩn thận tiến đến tủ lạnh để không ai thức giấc.
Cậu ta từ từ mở cửa tủ lạnh ra.
Ánh sáng từ tủ lạnh bao phủ lấy Yong yong.
“Cái gì đây?”
Một chiếc đĩa bọc trong màng nhựa.
Thức ăn ở trong cái dĩa là món bí ngô chiên.
Cậu nhìn thấy một tờ ghi chú viết rằng, “Em hâm nó bằng lò vi sóng trong vòng một phút nhé?”, Có vẻ như Seol Yun-hee đã làm nó cho bữa trưa.
“Đây là bữa trưa của bọn nhóc, nên thôi bỏ đi...”
Đi tới đi lui.
Vào lúc đó, đập vào mắt Yong-yong là một chiếc bánh Pudding ẩn trong góc tủ lạnh.
Đó là món ăn vặt yêu thích nhất của Seol Yun-hee.
“Là của chị Yoon-hee, không ăn được đâu...”
Quyết định cuối cùng của Yong-yong là.
Lấy ra một gói xúc xích.
***
Grừ!
Một tiếng gầm gừ vang vọng trong không gian.
Có một vết nứt trên không trung như là vết nứt của cửa sổ bị vỡ vậy.
Một người đàn ông xuất hiện từ trong bóng tối.
Dù là nửa đêm, nhưng khi người đàn ông xuất hiện xung quanh bỗng nhiên trở nên bừng sáng.
Bởi vì Ignium, bản thể của lửa cứ tập trung xung quanh người đàn ông.
Mấy tên trái đất đã giết chết Malanuh và Aduntas đâu rồi?
Roẹt.
Ignium toả ra ra một thứ ánh sáng chói mắt.
Đồng thời, mặt đất nơi người đàn ông và vua Yeom đứng cũng bị thủng.
Như thể một viên thiên thạch nhỏ va vào đấy.
Rầm rầm rầm!
Không khí trở nên nặng nề hơn và những khu vực xung quanh bị ngọn lửa bảo trùm.
Trong tích tắc, nhiệt độ trong không khí nóng lên đến mức có thể làm tan chảy mọi thứ.
Những cái cây ở bãi đất trống bốc cháy.
Những chiếc xe nâng vô chủ bị nổ tung.
Xoẹt!
Ignium rung chuyển dữ dội, rồi bắn lên trên bầu trời.
Những đám mây biến mất tạo nên những lỗ hổng trên bầu trời.
Sau một lúc, nó biến thành một thanh kiếm rực lửa và bay đến tay của vua Yeom.
Ignium hiện thân thành một thứ vũ khí.
Rắc!
Mặt đất rung chuyển và bị tách ra.
***
Rầm!
Căn nhà rung lắc như thể có một trận động đất.
Yong-yong, người đang cầm gói xúc xích trên tay, rất kinh ngạc.
Cậu ta bất ngờ không chỉ đơn giản là vì ngôi nhà bị rung lắc, mà là vì sợ Do-jun và Seol Yoon-hee sẽ thức dậy.
Shh.
Nhìn vào trong phòng ngủ.
May thay, hành động vừa rồi của cậu không bị phát hiện.
Yong-yong thở phào nhẹ nhõm vì cậu ta không bị bắt gặp.
Cậu ta cau mày nhìn vào nơi mà cậu ta có thể cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ, cách đó khoảng 2 km.
Có vẻ không phải là con người mà là một con quái vật.
Sức mạnh của nguồn năng lượng đó ở một cấp độ mà người bình thường không bao giờ có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, Yong-yong quyết định sẽ bỏ nó qua một bên trước bởi vì cậu ta không quan tâm những thứ không làm hại đến mình.
“Mình phải ăn ngay cái này và đi vào phòng giả vờ ngủ thôi.”
Yong-yong lẩm bẩm nhìn gói xúc xích đang ăn dở.
Thịch!
Cậu ta lại nghe tiếng gầm một lần nữa.
Căn nhà lại rung chuyển dữ dội.
Trong phòng ngủ, Seol Yun-hee trở mình và thì thào gì đó.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy mà chỉ thì thào khe khẽ.
Sau khi Yong-yong lấy chân trước lau mồ hôi lạnh trên mặt.
“Nếu chị ấy phát hiện ra, thì mình chết chắc.”
Cậu bay về phía âm thanh phát ra.
***
“Gì...!”
Vị vương Yeom dừng hành động của mình lại.
Một nguồn năng lượng phát ra từ phía xa.
Thật đáng sợ!
Cả người hắn nổi hết da gà lên.
Cái gì vậy?
Ta chưa bao giờ cảm nhận được thứ này từ quỷ dữ của Solomon hay ngai vàng siêu việt nào cả.
Sức mạnh áp đảo tuyệt đối!
Dù sao thì, hắn cũng phải chạy đi!
Không biết mục đích ông ta tới đây để làm gì.
Kinh nghiệm sống hàng ngàn năm của vua Yeom.
Hai chữ ‘cái chết’ rõ ràng hiện ra.
Nếu bị bắt, hắn sẽ chết.
Roẹt!
Vết nứt lại một lần nữa mở ra.
Cánh cổng hướng đến trái tim.
Tuy nhiên, một ánh sáng loé lên trước khi hắn chạm được vào vết nứt.
Roẹt roẹt!
Xoẹt!
Vết nứt biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.
Vua Yeom nuốt nước bọt và chầm chậm quay đầu lại.
Ông ta thực sự đã đến rồi.
Để tận mắt xem xem danh tính thực sự của vị tử thần này là ai.
Phạch.
Là một loài sinh vật nhỏ có cánh.
Một sinh vật màu đỏ đang vỗ đôi cánh bé nhỏ của nó.
Trên đầu nó có hai cái sừng.
Không, nó đang dần dần thay đổi.
“Này, ngươi... Không thể nào...!”
Vua Yeom biết ông ta là ai.
Mái tóc đỏ tung bay trong gió, để lộ đôi mắt sắc lạnh.
Người đàn ông vén mái tóc lên và nhìn chằm chằm vào vua Yeom.
Vua Yeom nhìn vào số <1> trên mu bàn tay của người đàn ông.
Bị quên lãng và đã sống hàng ngàn năm.
Một kẻ thống trị đã trị vì trong trái tim rất lâu rồi.
Ngay cả những con quỷ của Solomon và những vị vua khác cũng phải e sợ.
Bá vương.
“Tất cả mọi thứ, làm sao ngươi có thể...”
Izaas nhìn xuống vua Yeom với cái nhìn lạnh lẽo.
Và cậu ta đã tìm đến Ignium, ngọn lửa tinh túy mà vua Yeom đang nắm giữ.
Một ngọn lửa đen đang lay động trong Ignium và tan ra.
“Ngươi biết ta à?”
Izaas lẩm bẩm, như thể đang rất bực bội.
Vua Yeom gật đầu lia lịa và run rẩy.
“Hoả Vương Hyperion bái kiến Bá vương.”
Bịch.
Hắn quỳ xuống, kính cẩn chào hỏi cậu.
Tuy nhiên, biểu cảm của Izaas không thay đổi.
Vua Yeom tự hỏi liệu Bá Vương có đang nói về mình hay không.
Nhưng nó cũng không quan trọng đến vậy.
“Ngươi đã phạm vào một tội lớn.”
“Vâng. Đó là tội gì ạ?”
“Ta suýt bỏ mạng vì ngươi.”
“...Sao ạ?”
Ai dám giết Bá Vương chứ?
Tuy nhiên, vua Yeom không trả lời được câu hỏi này của mình.
Thứ phát sáng trên tay của Izaas đã xuyên qua cơ thể của vua Yeom.
***
- Nè, đọc tin tức về sự cố đó kìa. Vào khoảng 4 sáng, 4 xe nâng có chủ, 11 xe nâng vô chủ và vật liệu xây dựng tại một công trường xây dựng ở Seocho-gu, Seol bị bốc cháy hoặc tan chảy. Tình huống thật là khó hiểu. Mặt đất bị thủng một lỗ sâu tận10 mét...
Cạch.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra và Do-jun bước ra.
Seol Yun-hee, người đang ngồi xem ti vi một lát trước khi chuẩn bị cho bữa sáng, cúi đầu.
“Chào buổi sáng.”
“Hả”
Ánh mắt của Do-jun hướng về màn hình tivi.
Trên tivi, một phóng viên đang đi xung quanh các lỗ thủng và gây ra tiếng ồn ào.
Seol Yun-hee nói trong khi đang nhìn chằm chằm vào tivi.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy...”
Trong lúc đó, Do-jun tìm thấy một gói xúc xích ở dưới tủ lạnh.
Và kế bên đó, anh tìm thấy một gói xúc xích chỉ còn lại một nửa.
Wow.
Năng lượng màu xanh da trời bay ra từ những ngón tay của Do-jun.
Và gói xúc xích lơ lửng trên không trung.
Ngay sau đó nó bay thẳng đến thùng rác.
Là một nguồn năng lượng làm di chuyển một vật thể vào bên trong.
Shh.
Do-jun mở ngăn kéo về lấy ví của Yong-yong ra.
Dù cho có giũ sạch thì cũng chỉ có bụi bay ra từ trong ví.
Anh ghi vào một tờ hóa đơn màu vàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook