Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 109

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 109

 

Thứ Bảy thực sự là một ngày tốt.

Nhân viên văn phòng đều mệt mỏi sau một tuần làm việc.

Họ có thể giải tỏa bằng việc đánh một giấc ngủ cho tới khi tự tỉnh.

Nhưng đó không thuộc trường hợp của Do-jun hôm nay.

Thông thường, Do-jun không bao giờ ngủ nướng, nhưng hôm nay anh phải dậy sớm hơn những ngày nghỉ khác.

Lý do là để tham gia nhóm nghiên cứu mà những đồng nghiệp thực tập sinh của anh mời vào lần trước.

[Thông báo]

Vui lòng tập trung tại sảnh lớn trước mười giờ sáng vào Thứ Bảy.

Một phòng chat của nhóm với tổng số là mười lăm thực tập sinh bao gồm cả anh.

Ứng dụng nhắn tin này được gọi là ‘Talk’, ban đầu anh không quen với nó lắm, nhưng giờ anh đã khá quen thuộc khi sử dụng nó. Số lượng bạn bè cũng đã tăng lên tới 55 người.

Số lượng bạn bè nhiều như thế cũng đều là đồng nghiệp thực tập sinh trong nhóm chat.

So với lần đầu tiên anh trở lại Trái Đất, anh có một danh sách bạn bè không quá năm người.

Đó có thể coi là một sự phát triển tuyệt vời.

Do-jun cảm thấy rất tốt vì anh ấy dường như đã hòa nhập vào cuộc sống trên Trái Đất nhiều hơn một cách tự nhiên.

Rào.

Sau khi tắm xong, Seol Yun-hee mặc một chiếc áo sơ mi có tay áo dài đã được là cẩn thận.

Thời tiết bắt đầu trở nên nắng nóng gay gắt của mùa hè.

Cô soi mình trong chiếc gương toàn thân, đôi mắt liếc thân ảnh quen thuộc trong bộ vest ngay ngắn.

Một người đàn ông gần ba mươi tuổi đứng thẳng tắp ở đó, một ví dụ điển hình của một nhân viên văn phòng.

“Chủ nhân.”

“Hả?”

Yong-yong thường thức dậy sau mười giờ sáng.

Nhưng đôi lúc cậu ta vẫn thức dậy lúc vẫn chưa tới chín giờ sáng.

Không, vào cuối tuần Yong-yong luôn dậy sớm hơn so với thường ngày.

“Ngài đang chuẩn bị đi làm sao?”

“Ừm. Ta sẽ nghiên cứu cùng những đồng nghiệp của mình hôm nay.”

Thông thường thì Do-jun không đi làm vào cuối tuần, vì thế nên họ sẽ đi vào trung tâm hoặc đi ra ngoài chơi.

Yong-yong lê bước quay trở lại giường với ánh nhìn thất vọng trên khuôn mặt buồn bã.

“Khi ngươi đến… Melon à …”

Do-jun cười và đi ra ngoài.

***

Tại sảnh lớn.

Đó là một loại phòng họp dành cho nhân viên của Cục Quản lý Thợ săn.

Những nhân viên có thể sử dụng sảnh lớn bất cứ khi nào họ cần trong giờ hành chính.

Thỉnh thoảng có thiếu phòng họp thì họ sẽ thuê những nơi như thế này để họp.

Hôm nay có rất ít nhân viên đi làm, lại là buổi sáng nữa nên sảnh còn trống.

Do-jun đang đợi thang máy để lên sảnh lớn ở tầng bảy.

Tinh.

Sau một lúc, thang máy ở tầng mười ba đi xuống và dừng lại ở tầng một.

Một thang máy tốc độ cao nhanh hơn nhiều so với thang máy bình thường.

Khi cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi với mái tóc ngắn vuốt keo bước ra.

Người đàn ông trung niên đó hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Do-jun.

“Ồ, xin chào.”

Người đàn ông đó dường như biết Do-jun.

Do-jun nhớ người này.

Anh cười và giả vờ biết như thể anh đã nhớ ra từ lâu.

“Ông là Park Jung-ryul phải không?”

“Vâng! Thật vinh hạnh khi cậu nhớ tôi.”

“Không đâu, chắc hôm nay ông phải đi làm nhỉ.”

“Tôi ghé qua để lấy một ít đồ thôi. Nhưng… cậu đây là…”

Tại sao Do-jun lại ghé qua Văn phòng Quản lý Thợ săn vào sáng sớm như thế này?

Do-jun cho Park Jung-ryul xem thẻ thực tập sinh đeo trên cổ anh.

“Này, thực tập sinh sao…?”

“Tôi đã từng nghe rằng một viên chức quản lý vết nứt phải hoàn thành khóa huấn luyện.”

“Ồ! Tôi biết rồi. Nhưng hôm nay là Thứ Bảy…”

“Tôi ghé qua để nghiên cứu với những đồng nghiệp thực tập của mình.”

Park Jung-ryul mở miệng.

Nhưng sau đó lại cúi người xuống và nói:

“Hi vọng anh sẽ cảm thấy thoải mái trong quá trình thực tập này.”

“Ông không cần phải tỏ ra quá lịch sự như vậy đâu bởi vì giờ tôi là cấp dưới của ông mà.”

“Ồ, làm sao mà được? Dù sao, nếu cậu cần bất cứ thứ gì, hãy thoải mái mà nói với tôi nhé.”

Do-jun gật đầu.

Anh đi vào trong thang máy.

***

Trong khi đó.

Có một người đàn ông đang quan sát hai người họ ở trong góc.

Anh ta là một thực tập sinh của văn phòng kế hoạch của Cục Quản lý Thợ săn.

Chính anh ta là người đã tạo ra nhóm chat thực tập sinh và là chủ của cuộc nghiên cứu.

“… Mình, mình vừa nhìn thấy cái gì thế này?”

Có phải anh ta đã nhìn nhầm không?

Không thể tin được Giám đốc kế hoạch của Cục Quản lý Thợ săn đang cúi đầu trước một thực tập sinh.

Nó thực sự vô lý, nó không thể nào xảy ra.

Soạt.

Khi anh ta ngó đầu ra lại lần nữa để xác định lại.

“Hức.”

Park Jung-ryul đang đi ra ngoài hành lang này, vừa lúc đối mắt trước mặt anh ta.

Anh ta kêu lên một tiếng, uốn lưng cúi gập người xuống như thể đầu anh ta sắp chạm xuống đất.

“Xin chào!”

Park Jung-ryul nhìn lên xuống một lượt anh ta.

Và rồi ông ta nhìn thấy chiếc thẻ nhân viên đeo quanh cổ anh ta.

Ông ta nâng tay lên như thể không mấy hứng thú.

Rồi thong thả đi ra ngoài.

Thực sự, đó là một thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy.

***

“Không, không, không, không, không….”

Byul nhìn như thể nhóc ấy sắp khóc.

Cô bé đang viết những phụ âm và nguyên âm bằng bút chì.

Một cuốn sách tiếng Hàn dành cho trẻ em.

Và Yong-yong đang giúp Byul học tiếng Hàn ở bên cạnh nhóc.

Nhưng có một đề.

Nó có một chút khó.

Mức độ giúp đỡ của Yong-yong với việc học tập của Byul quả là sự trưởng thành đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên, chữ viết tay của Yong-yong quá xấu nên khá khó cho Byul để có thể nhận ra mặt chữ.

“Rồng… Nó có giống Rice Lee không?”

Byul nghiêng đầu lẩm bẩm.

Yong-yong bị tổn thương lòng tự trọng sâu sắc, lắc tay với lấy cái bút chì.

Đáng lẽ phải có nhiều chiếc xe tải lớn chứa món Jjambap của Hàn Quốc (?).

Thật là nhục nhã khi cho Byul – đứa được dạy viết chữ – thấy bộ mặt vụng về của cậu.

Cốc.

Carcier quay mặt lại và kêu lên.

Yong-yong đang nghiêm mặt, chân trước bị đụng vào lắc lư.

“Quay đầu ngươi lại mau.”

“Xin lỗi, tôi xin lỗi, Ngài Izass… Ha, nhưng …Phù.”

Khuôn mặt Yong-yong trở nên đỏ lựng bởi vì cậu ta đang xấu hổ.

Nói cách khác, làn da màu đỏ trở nên hoàn toàn đỏ.

Byul nghiêng đầu, không hiểu tình huống giữa hai người chúng nó.

***

Nhìn thời gian trôi.

Một văn phòng kế hoạch đặt tại tầng chín của Cục Quản lý Thợ săn.

Hai người đàn ông đang ngồi uống cà phế ở trong gian ăn uống nối liền với văn phòng.

Kim Cheol-soo và tên thực tập sinh lấp ló ở dưới tầng một đã làm ở công ty này được bốn năm.

Có một chiếc USB ở trên bàn trước mặt bọn họ.

Thực tập sinh kia cúi đầu cảm ơn trước khi lấy chiếc USB bỏ vào trong túi.

“Này, tôi chỉ quan tâm đến cậu sau lưng người khác thôi.”

“Cảm ơn, anh trai.”

“Anh của cậu cái gì? Ở đây cậu lại gọi tôi như thế.”

Nó đã được đệ trình liên quan đến công việc của văn phòng kế hoạch.

Trong USB đều là những dự án báo cáo của những thực tập sinh đã được đánh giá.

Cả hai người này đều là tiền bối và hậu bối với nhau trong ngành quản trị tại trường đại học S, và họ cũng có mối quan hệ gia đình ‘dây dưa’ với nhau nữa.

Cái gọi là ‘dây dưa’ quan hệ học vấn, quan hệ huyết thống đã trì hoãn được đề cập đến suốt những cuộc họp của công ty, nhưng nó cũng không hẳn bị xóa bỏ đi được.

“Bên cạnh đó, anh biết Lee Do-jun không. Tại sao một viên chức tại Tòa thị chính Seoul lại đến đây?”

“Lee… À, một người được Doo-hwi khen ngợi là làm việc rất tốt hả?”

Kim Doo-hwi và Kim Cheol-soo, cũng giống như người dẫn dắt của Do-jun, đều có cùng nhiệm vụ trong công việc.

“Vâng, nhưng anh biết sáng nay tôi nhìn thấy gì không?”

“Có chuyện gì?”

“Park Jung-ryul, giám đốc kế hoạch… ông ta rất lịch sự đối với Lee Do-jun… Không, ông ta đã cúi người trước một thực tập sinh ấy?”

Sau khi nghe vậy, Kim Cheol-soo cười như thể chết lặng, nói:

“Ông ta là loại người như thế nào chứ? Có vẻ cậu nhìn nhầm rồi.”

“Tôi tận mắt nhìn thấy mà. Ông ta đối với anh ta như thể anh ta là một ông chủ vậy.”

Nhấp.

Sau khi uống hết cốc cà phê, Kim Cheol-soo vò nát chiếc cốc giấy và ném nó vào trong thùng rác.

Anh ta đứng dậy và nói:

“Đừng nói lời nhảm nhí như thế. Nếu cậu có thời gian như vậy thì hãy viết lấy một cái PPT đi. Những thành viên năm nay tôi lấy cho cậu đều rất tốt đấy.”

Sau khi để lại một câu như vậy, Kim Cheol-soo trở lại văn phòng của mình.

Thực tập sinh kia bị bỏ lại một mình lẩm bẩm:

“Tôi thực sự đã nhìn thấy như thế mà… ha.”

***

Hầu hết những thực tập sinh khác đều đã tập trung lại ở sảnh lớn.

Mỗi người bọn họ đều mang máy tính riêng và ngồi lấy một chỗ, gõ trên bàn phím.

Mỗi người đều nhận thức được đối thủ của mình đều ở đây nên giữa chỗ họ ngồi đều có khoảng trống nhất định.

Tuy thế, khi ai đó vào nhà vệ sinh hoặc đi uống cà phê, họ đều không quên đảo mắt và liếc nhìn màn hình PPT của đối thủ.

Thực tế thì nó cũng không có ý nghĩa gì lắm khi liếc nhìn màn hình của họ như thế này.

Cách viết của mỗi người đều là viết về các dự án kinh doanh mới liên quan tới công việc của từng đội hoặc bộ phận, vì thế nó thực sự không liên quan với nhau.

‘Phải nổi bật để thành công.’

Hầu hết các thực tập sinh đều có ý tưởng này.

Mỗi người trong đây đều đang viết một bản kế hoạch, cái mà họ nghĩ rằng phải thật mới mẻ và mang lại lợi ích mà họ đã giấu kín. Và họ đang mài dũa tâm hồn để tạo ra được nhiều màu sắc hơn, để bản kế hoạch của họ trở nên chuyên nghiệp hơn và tạo được ấn tượng nổi bật trong mắt của giám khảo.

‘Nhìn thử xem gã ta đang làm cái gì nào.’

Hundred (tên nhìn trộm dưới tầng một, mình sẽ gọi vậy vì bản dịch để một trăm) vươn người nghiêng về phía Do-jun.

Không giống những người khác, Do-jun vẫn đang ngồi đó và chăm chú vào PPT của mình. Hundred len lén liếc nhìn loại ý tưởng mà Do-jun đã lên.

‘Cái quái gì thế này?’

Rõ ràng là một PPT đơn điệu.

Do-jun cũng làm trong Đội Quản lý Vết nứt 1, nên anh dường như đang viết một nội dung phù hợp. Nhưng nó lại có cảm giác có chút khác biệt với những thực tập sinh khác.

Có vẻ đây không phải là một đề xuất kinh doanh mới.

‘Không cần phải lo lắng rồi.’

Có lẽ bởi vì Hundred đến từ một văn phòng làm việc cộng đồng.

Không có chút áp lực nào từ PPT của Do-jun.

Không, nghĩ lại thì, anh ta đoán rằng ngay từ đầu đã chẳng cần phải chú ý tới Do-jun làm gì.

Quản lý vết nứt hay cái gì khác như viên chức.

 

Họ dường như sống trong sự trì trệ từ chế độ nghiệp công chức chứ không sống trong sự khốc liệt như văn phòng cộng đồng.

Cơ quan Quản lý Thợ săn là một công ty đại chúng.

Đây là một nơi khá khó khăn để tồn tại, khi mà thời gian làm việc ở đây, bạn phải chăm chỉ hơn rất nhiều so với những công ty lớn khác. Tuy nhiên, lương hàng năm ở đây lại cao hơn rất nhiều so với những công ty khác khiến các ứng viên có chuyên môn cao nườm nượp nộp đơn vào công ty.

‘Tôi đã lo lắng khi nghe rằng cậu rất giỏi trong công việc…. Chà, nhưng cũng không có gì đặc biệt.’

***

Do-jun tới tận bốn giờ chiều mới về nhà.

Sau khi ăn trưa với những đồng nghiệp thực tập sinh của mình và xem xét lại báo cáo một chút thì thời gian đã trôi qua khá nhanh. Có khá nhiều thực tập sinh ở lại văn phòng quản lý và tiếp tục làm việc trên PPT nhiều hơn chút.

Anh muốn ăn tối ở nhà với gia đình nên anh về nhà sớm hơn.

“Izaas 55 điểm. Byul lấy được 80 điểm.”

“Này, ngươi chắc chắn ngươi tính điểm đúng chưa? Điểm của ta kiểu gì thế?”

“Tôi đã kiểm tra lại hai lần và kết quả vẫn như thế.”

“Cơm ri sẽ là của tôi sao?”

Đám trẻ lộn xộn với nhau dưới đất ở phòng khách.

Do-jun đưa kem dưa lưới mà anh ấy đã mua ở siêu thị cho Seol Yun-hee và hỏi:

“Bọn chúng đang làm gì vậy?”

Seol Yun-hee cười tươi và nói:

“Mấy đứa đang tập viết bố ạ. Carcier đang giúp chúng học…”

“Carcier?”

“Vâng, con đã không biết đấy, Carcier có thể nói chút tiếng Hàn.”

Bịch bịch.

Byul chạy tới tìm Do-jun.

Do-jun bế Byul lên và để con bé ngồi trong vòng tay anh.

Byul cười.

“Bố ơi, con thắng rồi.”

Do-jun cười với nhóc.

***

Một vài ngày sau.

Kết quả sàng lọc của các kế hoạch được đề xuất bởi những thực tập sinh đã được công bố.

Nó được chia làm bốn Excel và khi mở các tab ra thì có thể nhìn thấy tên của từng người.

‘Ha… Tuyệt vời.’

Nó sẽ tốt thôi, mặc dù Hundred biết rõ là mình sẽ ở vị trí đầu tiền trong xếp hạng vì anh ta đoán chắc chắn là mình sẽ đạt điểm cao nhất.

‘Ai là người tốt nhất đây?’

Khuôn mặt của Hundred cứng lại.



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...