Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 113

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 113

 

Bắt đầu buổi phát sóng nào.

Đã bắt đầu.

Buổi phát sóng diễn ra mỗi tuần một lần, cuộc tấn công vào tầng một của trung tâm đã và đang được tiếp tục.

Số lượng người xem tăng dần theo thời gian kể từ lúc họ bắt đầu phát sóng.

Beha!

Haha

Be~ha~

Cửa sổ chat chạy vùn vụt.

Ryu Jun-yeol cười và vẫy tay với camera.

Beha hay ㅎlà tên rút gọn của Behemoth High.

Trước đó, Ryu Jun-yeol đã quen với các điều kiện phát sóng trực tiếp trên Internet. Số lượng người xem dễ dàng vượt qua con số mười triệu.

Tất nhiên, không phải tất cả là người Hàn Quốc, chỉ có tám mươi phần trăm trong đó là người Hàn mà thôi.

Còn có những người nước khác như người Mỹ, Trung Quốc, Nhật Bản, Anh, Pháp…

Mặc dù họ có quốc tịch khác nhau nhưng Hàn Quốc là một cường quốc Thợ săn.

Với những cái tên như Kiếm Đế hay thợ săn số một đều là danh tiếng không thể bị đánh bại của hội Behemoth – những người đang khám phá một thế giới chưa được biết đến bên trong trung tâm.

Fan ID “Chiya” tài trợ 1.000.000 won! (khoảng 18 triệu VND)

Beha!

“Jane” tài trợ 1.000.000 won!

Beha!

Mỗi lúc có người tài trợ, đều có một giọng nói vang lên.

Số tiền tài trợ được ấn định là 1.000.000 won.

Bởi những người xem từ các quốc gia khác ngoại trừ Hàn Quốc đều không thể chat.

Với số tiền tài trợ như thế họ có thể gửi lời chào đến Hội Behemoth.

Ồ ồ ồ.

“Joo-mo, cậu có thể cười một chút không? Hahahaha, có phải như thế là lên hai mươi triệu người xem không? Chỉ một lần thôi, đi mà. Đi mà!!”

Biểu cảm của Lee Kang-hyun trở nên đần độn.

Khóe miệng anh ta nhẹ nhàng nhếch lên.

Anh ta không quen cười.

Nó luôn là một nỗi đau khổ với anh ta khi cố gắng nở một nụ cười.

“Xin chào người xem.”

Là vì yêu cầu của Do-jun thôi.

Không, đó là một lời chỉ dẫn của anh ấy.

Anh sẽ không bận tâm vì loại phát sóng trực tiếp này.

“Phụt.”

Moon Ae-kyung quay đầu lại và cười phá lên.

“Ha ha ha. Không phải rất dễ thương sao? Cảm ơn anh vì đã làm nhiều như thế vì chương trình phát sóng.”

Một lúc sau.

“Đi thôi.”

Cuộc đi săn chính thức tiếp tục.

ID “Behinovell” tài trợ 1.000.000 won!

- Phần phật (đại khái là âm thanh quốc kì Hàn Quốc đang bay) dường như đang cổ vũ cho mọi người.

Trong sự tiến quân không hề chùn bước của Behemoth, người xem trở nên phấn khích.

***

Trong lúc đó, ở tầng hai của trung tâm.

Với một cái nền được bao phủ hoàn toàn bằng những viên đá, một cái cây khổng lồ mọc lên từ đó.

Yggdrasil.

Trong môi trường thiếu sự sống, một phước lành duy trì sự sống ở mức tối thiểu.

Cót két.

Trên một chốt gác, một thách đấu viên đang nín thở.

Anh ta quan sát một người đàn ông đang đi ngang qua cây cầu nối với Igdrasil.

Thách đấu viên đó lấy chiếc ống nhòm lên và quan sát bóng người đó.

Người gác cổng, một người có nhiệm vụ canh gác chống lại sự xâm nhập từ bên ngoài.

Đó là nhiệm vụ của thách đấu viên nọ.

“… Đó là cái gì?”

Bộ đồ người kia mặc hoàn toàn không thông dụng ở đây.

Trên trang phục của người đó hoàn toàn có thể thấy rằng không có một món đồ tạo tác nào cả.

Một chiếc áo hoodie và một chiếc quần cotton cùng với đôi giày thể thao.

Chả lẽ là tân binh vừa mới đến đây?

“Đi rồi sao?”

Rõ ràng anh ta vừa mới ở đây.

Bóng dáng của người đàn ông kia đang chậm rãi bước đi đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn.

Anh ta bỏ chiếc ống nhòm ra và nhìn xung quanh lần nữa.

“Hừ.”

Người đàn ông đó không đi đâu cả.

Anh ta đã bước đến cổng vào trước khi người gác cổng kịp nhận ra.

Người gác cổng nhảy ra khỏi chốt gác mà không hề lo lắng hay phòng bị.

Anh ta nâng cây cung của mình hướng về người đàn ông.

“Dừng lại!”

Người đàn ông đó quay lại.

***

Do-jun nhìn cây cung đang kéo căng chĩa thẳng vào mình.

Một thách đấu viên mặc áo choàng kiểu ponso rách rưới (áo choàng khoét lỗ để chui đầu qua ở Nam Mỹ) không mấy thân thiện.

Trong mắt anh ta tràn đầy sự thù địch.

Nhìn thì dường như anh đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp.

“Cậu có chuyện gì muốn tính toán với tôi sao?”

Thách đấu viên – Murkan nheo mắt lại.

Đó là bởi vì thái độ của Do-jun không thích hợp, nhìn anh rất là thoải mái.

Cậu ta đã sống ở tầng hai này hàng trăm năm rồi. 

Đây là lần đầu tiên.

“Tôi là Murkan, người gác cổng của Igdrasil.”

“Tôi biết.”

Do-jun gật đầu.

Igdrasil còn có thể gọi là cái cây khổng lồ này.

Anh đã kiểm tra một vài thông tin thông qua sách phiên dịch.

Nói cách khác, đây là nơi cư ngụ của những thách đấu viên sống ở tầng hai của trung tâm này.

“Nói xem anh là ai, tùy thuộc vào câu trả lời của anh, tôi sẽ quyết định để anh sống hay là giết.”

Do-jun liền lặng thinh.

Người quyết định có giết hay không không phải là anh bạn Murkan đây đâu.

Nói như thế chứ Do-jun cũng không có ý định giết con người đối diện kia.

Chỉ là…

Thịch.

Do-jun đạp đất, phi gần về phía Murkan.

Anh dịch chuyển ra sau thay vì phía trước cậu ta.

Khi anh còn ở Murim, đó được gọi là Di Hình Hoán Nhân.

Trong trường hợp của Do-jun, anh đơn giản là di chuyển trong không gian.

Pặc!

Anh đánh một đòn vào gáy của Murkan khiến cậu ta choáng váng.

Bụp!

Anh dùng năng lượng Thiên Ma trên ngón tay quàng qua cổ và ấn ngay mạch của cậu ta.

May mắn là dường như anh đã thành công điều khiển sức mạnh của mình.

***

[Chào mừng đến hệ thống quản lý vết nứt.]

Do-jun bật Space Tab lên.

Trong số những vết nứt thuộc quyền quản lý của anh, phần trung tâm đã được kích hoạt.

Anh kết thúc được phần thông tin nhập vào về vùng hướng dẫn và tầng một.

Bây giờ là lúc nhập thông tin của tầng hai.

Chỉ vài phút trước, khi anh bước vào cánh cổng do Murkan canh gác.

Nơi này là một nơi khá tốt để sống ngoại trừ môi trường có hơi nóng và ẩm ướt.

Có ít nhất một ngàn hộ dân sinh sống ở ngôi làng này.

Một quán ăn, một cửa hàng tạp hóa, một cửa hàng vũ khí và áo giáp,… được trang bị đầy đủ.

‘Nhưng…’

Những thách đấu viên quanh đây đều đeo một chiếc thẻ quanh cổ của mình.

Do-jun xác nhận thông tin về chiếc thẻ trong quyển sách phiên dịch.

[Thẻ kỹ năng]

Phân loại: Lưu hành/ Đồ tạo tác

Mô tả: Một vật phẩm được sử dụng phổ biến ở tầng hai của trung tâm. Nó có khả năng lưu trữ đá kỹ năng (màu cam) mà đôi khi nhận được khi săn quái vật và cho nó vào trong thẻ. Có thể nhận được thẻ từ thủ lĩnh Phi Hình. Phi Hình sống ở trên đỉnh của Igdrasil.

Do-jun nhìn lên, nhìn thấy bầu trời rộng mở, và có thể thấy đỉnh của Igdrasil hiện ra, cao tới nỗi không phân biệt được phần cuối là ở đâu.

Chiếc thẻ kỹ năng được đánh giá là không cần thiết.

Do-jun quyết đỉnh đi lên đỉnh cây.

Không.

Không cần thiết phải đi lên ngọn cây.

Ở trên ngọn, một cái bóng đang nhìn xuống Do-jun.

Hắn ta hiển nhiên đang hăm dọa.

Sát khí tràn ra vô cùng ghê gớm bao phủ hắn ta.

Chẳng mấy chốc, bóng đen đó đổ xuống phía Do-jun.

Canggg!

Đòn kiếm của Phi Hình đã chạm tới Do-jun.

Sự va chạm giữa hai loại khí được ngưng tụ đã tạo ra một tiếng gầm.

Quá rõ ràng.

Dòng khí đen đặc của Phi Hình đang chơi đùa trong không khí.

Còn năng lượng màu xanh đang bao quanh cơ thể của Do-jun là dòng khí tự vệ của anh.

Vù vù vù!

Không cần biết có bao nhiêu năng lượng.

Biểu cảm của Phi Hình cứng lại khi thấy thanh kiếm của hắn ta không chạm tới được Do-jun.

Năng lượng của hắn ta trở nên bùng nổ và chảy ngược ra ngoài cơ thể khi hắn tăng lượng mana trong người lên.

Trái ngược hoàn toàn với nỗi đau khổ của Phi Hình.

Biểu cảm của Do-jun trông thật thoải mái.

Sau đó.

Phi Hình và Do-jun.

Hai người đối mặt với nhau.

Run sợ!

‘Tên này...’

Phi Hình vội vàng lùi lại.

Do-jun nhìn thấy vậy liền cảm thấy buồn cười.

Khóe môi anh nhẹ nhàng nâng lên.

Đôi mắt chìm trong lạnh giá.

Khoảnh khắc đó.

Không quá khi nói rằng, Phi Hình đang đứng bên bờ cái chết.

Hắn ta mới chỉ bị đánh trúng trong một giây, nhưng có một điều chắc chắn, nếu hắn ta muộn một giây, cổ hắn sẽ bị bẻ gãy.

“Ngươi…”

Phi Hình lặng thinh từ đầu tới cuối mở miệng.

Hắn ta nuốt nước bọt một cách khô khốc.

Không- không thể nào.

“Có phải ngài đến từ trong tâm của trung tâm?”

Nếu không thì… sức mạnh lớn cỡ đó cũng không thể nào giải thích được.

Đối với Phi Hình,  Do-jun là khuôn mặt đầu tiên hắn ta nhìn thấy ở tầng hai của trung tâm.

Hắn nghĩ rằng mình đã gặp nguy hiểm bởi vì trong một khoảnh khắc, hắn bị tê liệt và đã cố gắng loại bỏ nó.

Hắn không ngờ được rằng lại có sự chênh lệch lớn đến thể kể cả khi hắn đã vận khí hai lần cũng không thể cạnh tranh nổi.

“Không.”

Do-jun trả lời ngắn gọn.

Và trước khi Phi Hình kịp nhận thức thì Do-jun đã vận khí thành hình một chuôi kiếm trên tay của anh.

Lưỡi kiếm cũng dần hình thành, một thứ có sự tồn tại hiếm thấy.

Vù vù vù…!

Khoảnh khắc đó, một năng lượng màu đen trỗi dậy bao quanh cơ thể của Do-jun.

Cảm giác bị dồn nén như không khí bị xé toạc.

Những thách đấu viên, bao gồm cả Phi Hình, đau đớn nhăn mặt như thể đang bị dày vò và khổ sở ngã khuỵu xuống.

Một áp lực vô hình khiến họ không thể nào đứng trên đôi chân của mình.

Dễ như ăn bánh!

Từ thanh kiếm mà Do-jun đang nắm giữ, một năng lượng màu đen mơ hồ dâng lên bao quanh thanh kiếm.

Ngay sau đó, như thể thanh kiếm chưa từng xuất hiện.

Thiên Ma Kiếm biến mất như một ảo ảnh.

Tầm nhìn của Do-jun hướng về Phi Hình.

Không, tầm nhìn đã vượt xa hơn thế.

Anh bay về phía Igdrasil.

Tới một con quái vật với một chiếc mồm đang há to.

Ahhhh!

Hàng trăm thanh kiếm ghim lên trên cơ thể của sinh vật thần bí đó.

Đôi cánh được đan lại với nhau từ những bộ xương của nó bất lực mà vỡ vụn ra.

Một thảm họa của tầng hai trung tâm, Turatuloso.

Nó là một sản phẩm phụ, biến thể tạo ra bởi Siêu việt tọa.

Chỉ với một nhát kiếm, nó đã chầu trời.

Cơ thể của Turantuloso rơi vào trong dung nham sôi sùng sục.

Phi Hình và những thách đấu viên khác như được giải thoát khỏi áp lực vô hình.

Turantuloso đã thống trị ở đây hàng ngàn năm và nuốt chửng Igdrasil.

Một con quái vật quá mạnh tới nỗi hắn không dám chạm vào.

“Uh… Làm thế nào…”

Làm thế nào mà nó có thể chết một cách dễ dàng như thế?

Bên cạnh đó, Do-jun đã lấy thanh kiếm ra.

Phi Hình lúc đó đã nghĩ rằng cuộc sống của hắn ta sẽ chấm dứt tại đây.

Trong trung tâm này, việc chiến đấu đồng nghĩa với việc một trong hai sẽ nhìn thấy cái chết.

Keng.

Một ngàn thanh kiếm quay trở lại trong tay Do-jun.

Người đang nắm trong tay hàng ngàn thanh kiếm như Do-jun, quay lại nhìn Phi Hình.

Anh không có ý định giết hắn ta.

Theo như mô tả trong sách phiên dịch thì thủ lĩnh và cũng là người phát hành thẻ kỹ năng làm anh cảm thấy không nhất thiết phải giết hắn ta.

Chỉ là…

“Ngươi có thể dẫn ta đi xem xung quanh tầng hai này không?”

Anh đang nghĩ đến việc tìm hiểu nơi này một cách triệt để.

***

Mười tiếng đồng hồ trôi qua.

Phi Hình đã tích cực hoạt động như một hướng dẫn viên của tầng hai.

Kết quả của việc kiểm tra thông tin chi tiết từ sách hướng dẫn, họ có thể nắm được tất cả những thông tin quan trọng.

Vì được gọi là thủ lĩnh nên Phi Hình nhận được rất nhiều sự tin tưởng từ cư dân ở tầng hai, và cũng vì thế sự hòa hợp ở tầng hai cũng xuất phát từ Phi Hình, trái ngược hẳn với tầng một, nơi diễn ra vô vàn các trận đấu hàng ngày.

Nhưng anh thích ở tầng một hơn.

Igdrasil dường như đang bị thiêu cháy từ dưới đáy bởi dung nham.

Nguồn cung cấp nước dường như bị giới hạn bởi dung nham, thứ ngăn cản việc bổ sung nước.

Có một sự nguy hiểm cận kề khi mà bất cứ khi nào nơi này cũng sẽ bị sụp xuống hố dung nham.

Tuy nhiên, tại sao các thách đấu viên ở tầng này không di chuyển xuống tầng tiếp theo mà lại chọn ở lại đây?

Bởi vì họ biết họ sẽ chết nếu đi xuống tầng dưới.

Gần như chắc chắn.

Rõ ràng họ sẽ sớm bị xóa sổ khi di chuyển xuống dưới đó.

Trừ khi các bài đăng trên bảng thông tin sai sự thật.

Đi xuống tầng ba của trung tâm tương đương với việc tự vẫn.

Có rất nhiều thách đấu viên đăng bài trên bảng thông tin ngẫu nhiên vì nó giấu tên, nhưng… có lẽ nó cũng đúng ở mức độ nào đó. Dù anh có…”

Tầng ba bây giờ là Abigujan.

Một người từ vị trí Siêu việt tọa đi lên từ tâm.

Theo như bảng thông tin thì có chút khác biệt.

Dù sao, đi xuống đó mà bị bắt, chắc chắn sẽ bị xé xác.

“Không phải các thách đấu viên ở đây vẫn an toàn đó sao.”

Điều này khó có thể xảy ra ở tầng ba.

Nhìn vào cánh cổng sắt han gỉ phía Tây Bắc cách đó 1,5 ki lô mét, Phi Hình nhìn sâu vào mắt Do-jun.

Không có chút sợ hãi nào ở trong đôi mắt của anh.

Một ánh nhìn chết chóc.

“Cảm ơn vì hôm nay.”

Ngay đó, bóng dáng của anh liền biến mất.

Phi Hình ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Hắn ta không nhìn thấy Do-jun đâu nữa.

“… Bảng ghi chú.”

Bảng xếp hạng cùng lúc đó:

  1. Tầng hai (▲1)
  2. Turantuloso ( ‘bay màu’)
  3. Ligdmoor (▼2)
  4. Tarantul (▲1)

.

.

.

10. Lee Do-jun (Mới)

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...