Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 118
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 118
“Nóng quá.”
Người đàn ông vừa lẩm bẩm vừa trống rỗng nhìn vào tệp tiếng Hàn màu trắng.
Anh ta mở chiếc quạt cũ đã dùng hơn 5 năm của mình, rồi ngửa chiếc ghế ra sau và nhắm đôi mắt lại.
Lim Seong-hoon, người đang sống ở căn hộ 302 chung cư Changsin ở Bangbaedong, Seochogu, là một nhà văn viết truyện viễn tưởng trên web.
Năm nay anh ta đã 33 tuổi rồi, anh ta ở trong ngành viết truyện thể loại viễn tưởng này đã được 4 năm.
Anh ta là một nhà văn không nổi tiếng lắm và đã hoàn thành được hai tác phẩm.
Tác phẩm đầu tiên thể loại viễn tưởng truyền thống, còn tác phẩm thứ 2 thể loại khải huyền.
Trong 4 năm, anh ta kiếm được tổng cộng khoảng 20 triệu won.
Anh ta bắt đầu nghiệp viết vì yêu thích nó, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Trong tình cảnh này, anh ta buộc phải chấp nhận thực tế và thừa nhận rằng mình không có tài năng.
Anh ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu kiếm một công việc như những người bình thường khác.
“...Ha.”
Lim Seong-hoon, người đã luôn chỉ viết tiểu thuyết cho đến nay.
Anh ta còn không có một con điểm TOEIC cụ thể, và thậm chí không học cả đại học.
Một tiếng thở dài, thật không thích hợp khi ở trong thị trường việc làm này.
Gần đây anh ta đã đăng lên một tiểu thuyết mới trên Dalfia.
Những ngày gần đây, nghe bảo việc chủ đạo là làm thợ săn, nên anh ta quyết định nối tiếp nó với tư cách là một người trong thế hệ Klee.
Vì lý do nào đó, điểm số thật kinh khủng.
“Mình cần phải đi hóng gió một tí cho khuây khỏa mới được.”
Lim Seong-hoon lấy ví và đi ra ngoài.
***
Ngồi trên băng ghế công viên gần nhà.
Cảm nhận những cơn gió ấm, anh ta cảm thấy mùa hè đang đến rồi.
Không, tháng 6 có ve sầu không nhỉ?
Thôi kệ đi.
“Nóng ghê...”
Không khí này.
Cả cuộc đời này của mình, thật là...
Ngay lúc đó, một người ngồi xuống bên cạnh Lim Seong-hoon.
Một cô bé trong có vẻ chưa được 5 tuổi dù không biết chính xác bao nhiêu.
Một chú chó có cặp sừng và đôi cánh.
“Cháu là cô bé bên phòng 301 phải không?”
Anh ta chào hỏi một chút.
“Dạ chào ạ?”
Soạt.
Byul nhìn Lim Seong-hoon.
Đôi lúc cũng hay gặp anh ta ngoài hành lang và chạm mặt nhau. Anh ta liền cho Byul vài món đồ ăn. Nhờ vào việc đó, anh ta nằm trong danh sách những “người tốt” trong lòng Byul.
“Cháu là đứa bé sống trong căn hộ đằng kia đó chú.”
“Ừm. Byul và Yong-yong làm gì ở đây thế?”
“Cháu đang chơi. Còn chú thì sao?”
“Chú... đang ra ngoài hít thở một chút.”
“Chú đã viết xong chưa?”
Anh ta cảm thấy thất vọng vì tác phẩm vẫn chưa viết xong. Nhìn Byul và Yong-yong đang nghỉ ngơi, cảm giác thất vọng ấy vơi đi được một chút.
“Cháu có muốn đọc tiểu thuyết chú mới viết thêm không?”
Có lẽ là vì mong muốn được ai đó công nhận mà anh ta đã nói như vậy chăng?
Hay chỉ đơn thuần là muốn cho chúng xem những gì mình viết?
Lim Seong-hoon lấy điện thoại ra và đăng nhập vào Dalfia trong vô thức.
Rốt cuộc là anh ta muốn nói gì với bọn trẻ trong khi chúng thậm chí không biết viết lách là gì? Đột nhiên, anh ta thở dài.
“Anh Lee có vẻ đang bận rộn lắm nhỉ.”
“Chắc vậy ạ?”
“Yong-yong, cuốn sách này chú thấy cần được thêm thắt vài chi tiết nữa. Yong-yong có ý tưởng mới gì không? Cứ nói như chú cháu mình là bạn và đừng nghĩ chú là người lớn nhé.”
Lim Seong-hoon cười gượng.
“Sau này chú có thể cho cháu thêm vài thứ nữa chứ ạ. Đi thôi nào. Yong-yong.”
Byul nhảy xuống khỏi băng ghế.
Yong-yong đang ngồi ngáp, nói với Lim Seong-hoon:
[Tựa đề là gì?]
***
Do-jun đang ngồi uống trà ở bàn.
Nhìn mấy đứa trẻ đang tụ tập trên sàn phòng khách.
Gần đây, hình như Yong-yong đang đọc tiểu thuyết cho Byul nghe thì phải.
“Chú kế bên nhà là tiểu thuyết gia ạ.”
Seol Yoon-hee chống cằm, nhìn vào bọn trẻ với một khuôn mặt vui vẻ.
“Nhà văn sao?”
“Vâng. Chú ấy đăng truyện trên internet. Chú ấy bảo mấy đứa trẻ đọc.”
Yong-yong đọc cho Byul nghe một cách háo hức, thậm chí còn diễn nữa.
Nếu lắng nghe nó bằng đôi tai, một người thanh niên ở độ tuổi giữa 20 đang cảm thấy thỏa mãn với công việc bán thời gian của mình.
Bỗng một ngày cậu ta thức tỉnh và đi theo con đường thợ săn.
Tuy nhiên, biểu cảm của Yong-yong không được tốt lắm.
Yong-yong cau mày vì những gì không vui đó.
Byul gật đầu và liền tập trung vào việc của mình bằng cách véo và vỗ má mình.
Thế mà, nhóc ấy lại ngủ gật như thể không chịu được nữa.
Seol Yoon-hee cười ngại ngùng.
“Nè, hình như nó không thú vị lắm á...”
Seol Yoon-hee không biết rằng.
Hôm đó, sau khi làm sai bài kiểm tra chính tả với Byul, Yong-yong đã nỗ lực biết bao nhiêu để học tiếng Hàn.
“Tôi nghĩ đây là tiểu thuyết về thợ săn.”
“Yong-yong đọc nhiều quá. Chắc là hay lắm.”
Yong-yong nằm trên sàn và nhìn vào máy tính bảng.
Một ứng dụng tiểu thuyết tên “Dalfia” đã được cài vào máy.
Do-jun mở điện thoại lên, đăng nhập vào Dalfia và nhìn danh sách hơn 50 người đăng ký.
Tất cả họ đều liên quan đến thợ săn, và Yong-yong cũng nhấn nút đăng ký.
- Ana lại nghỉ nữa rồi.
- Xem cái này vui nha.
- Làm sao để nạp vàng thế?
Nhìn vào số bình luận mà Yong-yong viết.
Do-jun mỉm cười.
***
Ngày hôm sau
Lim Seong-hoon lại thở dài.
Mặc dù truyện đã ra đến tập thứ 23, vậy mà điểm số vẫn chưa có.
Từng là một trong những nhà văn hàng đầu, và có 30.000 lượt xem trong tập đầu tiên.
Nhưng nay người đăng ký và lượt xem giảm mạnh.
Cụ thể thì, số lượt xem tập mới đây nhất ít hơn 2.000.
Anh ta thực sự không thể hiểu vấn đề nằm ở đâu.
“Mình dùng nó như một người trong thế hệ Klee thôi mà.....”
Một nhân vật chính bình thường với khát khao trở thành thợ săn.
Một ngày nọ, cậu ta thức tỉnh khả năng đặc biệt của mình và vô tình bắt được một con quái vật.
Nhận được quyết định thợ săn cấp S từ Tổ chức Thợ săn và nhận được lời mời gọi từ tất cả các hội.
Và nhân vật chính từ đó cứ đi săn, chiến thắng rồi lại chiến thắng, và kiếm được rất nhiều tiền.
Đó chỉ mới là tập 23.
Nghe bảo rằng viết theo thể loại này sẽ có nhiều lượt xem hơn những thể loại khác.
Nhưng tại sao tác phẩm của anh ta lại cứ bị chôn vùi như thế chứ?
Dạo gần đây có rất nhiều thợ săn trên ‘Dalfia’, nhưng anh ta nghĩ nó vẫn không có tác dụng lắm.
Dingdong.
Chuông cửa reo lên.
Anh ta mở cửa phòng 301 ra, nơi mình đang sinh sống.
Yong-yong đang đứng đó.
“Chú, tôi đã đọc hết rồi.”
Nghe những lời đó, Lim Seong-hoon nhìn Yong-yong với ánh mắt không thể tin nổi.
Anh ta mới chỉ bảo cậu ta đọc nó vào ngày hôm qua, và chỉ nói một cách bâng quơ mà không suy nghĩ gì.
Không thể tưởng tượng một đứa trẻ đọc lại có tốc độ đọc nhanh như thế.
“Cháu thực sự đã đọc hết tiểu thuyết đó thật sao?”
Thú cưng biết nói đã là điều rất kì lạ rồi, mà nay thậm chí nhóc còn đọc được.
Thế nghĩa là tiếng Hàn của cậu bé này phải ở mức độ nhất định nào đó nhỉ?
Mười năm trước, khi những vết nứt bắt đầu xuất hiện, có rất nhiều chuyện rất khó giải thích bằng khoa học hiện đại, nhưng thật khó hiểu khi thú cưng biết nói và đọc.
“Oh.”
Thợ săn SSS trở lại, tựa cuốn sách của Lim Seong-hoon, cuốn tiểu thuyết đã được 23 tập.
Nó vẫn cứ nằm trong top 40 gần đây, không tăng không giảm.
Tập 1 có 30.000 lượt xem. Tập mới nhất là 2.000 lượt xem.
Đúng lúc này, một số lượt đáng kể người xem đã biến mất.
“Làm thế nào mà? Tiểu thuyết của mình.”
Lim Seong-hoon nuốt nước bọt và chờ đợi Yong yong giải thích.
Yong-yong thở dài một cái vì ánh nhìn của Seong-hoon, người đang rất mong chờ.
Sao giờ? Mình có nên nói thật không nhỉ?
“Chú. Sao chú tắt bình luận vậy?”
“‘Thợ săn SSS trở lại’ đã chặn mọi bình luận ác ý.”
Tất nhiên, làm cách này, có thể bảo vệ tốt tâm lý để viết tiếp tục viết truyện bằng cách chặn tất cả bình luận ác ý.
Thật sự rất khó để đọc phản hồi và phản ứng của người đọc.
“Cái đó...”
Lim Seong-hoon sợ phải đọc bình luận.
Cụ thể thì, khi có những bình luận ác ý, anh ta lo lắng cả ngày về những ý tưởng sẽ biến mất.
Vậy thì tốt hơn là tắt tính năng viết bình luận đi.
Anh ta cho rằng nếu làm thế, tâm lý sẽ không bị ảnh hưởng bởi những bình luận đó.
“Nếu chú mở bình luận ra, thì ở tập 19 sẽ bùng nổ đấy.”
“Tập 19? Bùng nổ sao?”
Lim Seong-hoon đọc lại nội dung tập 19.
Đó là lúc đoàn tụ, một trong những lời thoại của thợ săn, toàn là rượu táo.
Có một cảnh ly kỳ về một người bạn cùng lớp là một thợ săn hạng B cố gắng châm ngòi cho nhân vật chính trong khi phớt lờ nhân vật chính.
Một bình luận hiện ra.
Đỉnh ghê, hẳn là phải có hàng trăm bình luận nói về vụ rượu táo nhỉ?
Lim Seong-hoon đã mường tượng ra cảnh đó và nở một nụ cười cay đắng.
Anh ta biết rõ rằng mình không thể làm được.
“Chú.”
Yong-yong đã đọc hàng chục bộ truyện về thợ săn.
Cậu ta bây giờ đã trở thành một độc giả chuyên nghiệp trong giới truyện viết về thợ săn.
Và hiển nhiên như một thói quen, cậu ta nhanh chóng hiểu rõ được về lời thoại của nhân vật thợ săn.
Cậu ta biết những chi tiết như thế nào sẽ làm cho người ta hứng thú và biết mọi người sẽ muốn xem những gì.
Thật ra, sáo ngữ cũng không hẳn là tệ. Các khuôn mẫu được gọi là sáo ngữ thật ra rất phổ biến đối với độc giả. Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ khác…
“Chú có cảm thấy vui khi viết bộ truyện này không?”
Yong-yong hỏi.
Đối với Lim Seong-hoon, nó như là con dao găm vào tim anh ta. Thật lòng mà nói, anh ta không có hứng thú khi viết về thợ săn lắm. Lý do duy nhất anh ta viết, là vì tiền.
Các bạn đại học của anh ta bảo rằng nếu chỉ dùng dạng sáo ngữ như vậy, thì tác phẩm của anh sẽ thành công. Vì để có tiền ăn uống và sống sót, anh ta đã chăm chút cho tác phẩm này đến tập 23.
“Khi chú đọc nó, chú nghĩ rằng mình thật sự là một ông chú già rồi. Chú không muốn, nhưng chú bắt buộc phải làm thế. Mọi thứ được nhấn mạnh trong câu chữ, có thể đọc giả sẽ không biết, nhưng chú cảm thấy như thế.”
Yong-yong đã đúng.
Từ tập 1 cho đến tập 23.
Thật sự rất khó để viết ra.
Không thể ngờ rằng nó sẽ khó khăn và vô vị đến thế này khi phải viết những thứ không phù hợp với mình.
“... Chú không hề viết đại khái đâu. Chú học hỏi rất nhiều và đọc thông tin liên quan đến thợ săn mỗi ngày đấy. Nhưng đúng như cháu nói, chú không vui khi viết truyện về thợ săn. Vậy nên, sự kiên trì của chú cũng dần bị mài mòn theo công việc viết lách của chú.”
Anh ta định là năm nay sẽ là thử thách cuối cùng trong cuộc đời làm nhà văn của mình.
Nên anh ta chuẩn bị mọi thứ như là một linh hồn quỷ dữ. Lý do anh ta chọn viết về thợ săn chỉ là vì nó dễ dàng trở nên thành công nhất. Và vì anh ta muốn tiếp tục viết như đó là cái nghiệp của anh ta vậy.
“Tôi không biết rõ lắm vì tôi chưa bao giờ viết tiểu thuyết cả... nhưng tôi nghĩ điều quan trọng nhất là phải viết những gì mình yêu thích. Độc giả chỉ thấy hứng thú khi tác giả cũng thấy như vậy. Tiền không phải là lý do duy nhất để chú viết tiểu thuyết, đúng chứ?”
Những gì Yong-yong nói chính là bình luận đầu tiên của Lim Seong-hoon.
Chặn bình luận đồng nghĩa với việc chặn con đường giao lưu và thấu hiểu cảm nhận của độc giả.
Một tiểu thuyết 23 tập được viết một cách máy móc.
Sao anh ta có thể không nhận thức được bản chất ban đầu của việc này khi mình đã từng có kinh nghiệm hoàn thành hai tác phẩm chứ?
Truyện viễn tưởng trên web khác với sách được xuất bản.
Nó là cả một quá trình trưởng thành và hòa hợp với độc giả.
Ngày hôm đó, Lim Seong-hoon đăng một thông báo ngừng viết tiếp bộ “ Thợ săn SSS trở lại”.
***
Hai tuần lại trôi qua.
Do-jun vừa tắm xong, anh bước ra phòng khách và lau tóc ướt bằng cái khăn tắm.
Yong-yong chạy đến phía Do-jun, cùng nhau xem màn hình máy tính bảng, cậu ta bỗng chỉ vào tờ hóa đơn trị giá 10 ngàn won.
“Chủ nhân, tôi mua cái này như thế nào đây?”
Do-jun cầm lấy máy tính bảng và xem màn hình.
Ứng dụng ‘Dalfia’ mà Yong-yong thường xuyên vào đang mở.
Một cuốn tiểu thuyết mang tên “ Sự trở lại của một tiểu thuyết gia cấp ba”.
Do-jun cười và nhấn nút [Thanh toán].
***
Ba chữ Lim Seong-hoon đứng hiên ngang trên vị trí số một.
Một nụ cười tươi nở trên môi anh ta.
“... Mình làm được rồi.”
Một chuỗi 15 tập, tập 1 40.000 lượt xem, tập mới nhất 35.000 lượt xem.
Có thể nói là quá tuyệt vời.
Anh ta đã viết những gì mình muốn viết, như Yong-yong nói.
Anh ta thật sự viết những gì mình muốn viết. Dù từng cho rằng nó sẽ không hiệu quả và không có giá trị như những tiểu thuyết thị trường.
Anh ta cứ viết ra và lại xóa nó đi trong tâm trí.
[Chào cậu, tôi là Kim Chul-soo ở ban quản lý biên tập Hansol.]
[Tôi là Kwon Young-hwan, giám đốc điều hành của OAS Media. Thật ra cũng không có gì to tát, chuyện là...]
[Tôi rất hứng thú khi đọc tác phẩm của cậu...]
Thông báo từ mỗi nhà xuất bản.
Mọi người đều muốn ký hợp đồng với tác phẩm “ Sự trở lại của một tiểu thuyết gia cấp 3”.
Có hơn 500 bình luận trong tập mới, và tiểu thuyết của anh ta được đăng trên 4 cột đề xuất trong một trang.
Không thể tin được.
Nếu như đây là một giấc mơ, anh ta thật không muốn tỉnh lại nữa.
Sau đó, một thông báo đến.
Lại là của nhà xuất bản nữa sao?
-V-zone V, Yong-Yong V...
Ngay lúc đó, đôi mắt của Lim Seong-hoon trở nên đỏ hoe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook