Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 261

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH - CHAP 261

 

Một buổi sáng tuyết rơi.

Khung cảnh thị trấn qua hàng hiên được bao phủ toàn màu trắng. Nhìn lên giường, Byul ngủ say đến mức không biết gì. Cùng với Seol Yun-hee, hai con rồng đã đi theo đến trại huấn luyện, vì vậy hôm nay chỉ có anh cùng với Byul.

Lạch cạch.

Mở tủ lạnh và nhìn các món ăn phụ. Tất cả có rau chân vịt, mứt đậu, bông cải xanh và kim chi. Một món ăn kèm mà không có chút thịt nào. Hơn nữa, tất cả các thành phần cũng không có sẵn. Do-jun gãi đầu ngao ngán rồi chuẩn bị đi siêu thị.

.

.

.

Khi Byul thức dậy, không có ai trên giường.

Đi ra ngoài phòng khách cũng vậy. Nhóc không nhìn thấy bố, người lẽ ra phải luôn ngồi ở bàn và đọc báo. Nhóc thắc mắc không biết có phải bố đang ở trong phòng tắm hay không nên đã gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Haiz.

Trước cả khi nhóc thấy buồn.

Nhóc đã thấy đói trước.

Byul tự nhiên mở cửa tủ lạnh và lấy lon coca.

Với âm thanh chiik-, Byul mở nắp lon và uống cola. Vị ngọt và ga của cola đi xuống thực quản, chẳng mấy chốc Byul bắt đầu ợ hơi.

Khi Byul nhìn qua các ngăn kéo. May mắn là nhóc nhìn thấy duy nhất một túi ramen còn lại. Sau khi nghiền nhỏ ramen, Byul đổ tất cả súp vào và trộn đều lên.

Agzac.

Agzac.

Byul thò tay vào túi ramen, lấy một ít và đổ ramen vào miệng. Súp ramen dính vào tay nhóc, nhưng nhóc không quan tâm. Hương vị cay và mặn của ramen thật tuyệt vời.

Nhanh chóng, một lon coca và một túi ramen đã trống trơn, và Byul nhét vào góc của thùng rác để tiêu hủy bằng chứng.

***

Do-jun biết ngay rằng Byul đã ăn ramen.

Nhóc thở ra ngoài với hơi cay ở trong miệng. Ngoài ra, vụn ramen quanh miệng nhóc cũng là bằng chứng không thể bỏ qua. Nhóc còn ợ, chắc chắn nhóc đã uống cả lon coca trong tủ lạnh. Do-jun nâng Byul lên ngang tầm mắt.

"Con vừa ăn gì đó?"

Byul cố gắng tránh ánh nhìn của anh và đảo mắt.

Sau đó, nhóc cúi đầu xuống và thú nhận.

"……Thì. Tại con đói."

Do-jun mỉm cười và đặt Byul xuống.

Sau đó, anh cho dầu ăn vào chảo, phi thơm hành khô, và băm nhỏ giăm bông. Anh đang định nấu một món cơm rang đơn giản cho bữa sáng. Trong chảo, các nguyên liệu của cơm rang được xào bằng dầu ăn, tỏa mùi thơm nức mũi. Byul cảm thấy tốt hơn và nhìn anh làm, nhảy đến bên cạnh anh.

"Chúng ta sẽ ăn cơm rang!"

"Bố sẽ đặt một ít trứng lên đó."

"Ồ!"

Một lúc sau, món cơm rang đã hoàn thành.

Mặc dù Byul đã ăn hết một túi ramen và một lon coca, nhưng nhóc đã ăn hết hai bát. Tuy nhiên, các món ăn kèm  được động đũa. Đặc biệt là với rau chân vịt, nhóc thậm chí còn không động vào, nhưng Do-jun không nói gì.

"Bố."

"Hả?"

"Con có thể ăn nốt phần còn lại không?"

Cơm chiên vẫn chất đống trong chảo.

Do-jun nghiêng đầu. Nhóc vẫn còn đói à?

"Được thôi."

"A ha."

Haitai là một tinh linh được các vị thần cất giữ trên tầng 4 của trung tâm.

Mỗi buổi sáng, trái cây dâu tằm được đóng gói và đưa cho cậu, nhưng Haitai không thích ăn cái này, nên đôi khi cô sẽ mang theo đồ ăn nhẹ.

"Bố cũng sẽ nướng thịt ba chỉ cho con."

"Thật ạ?"

"Ừ."

Do-jun đổ cơm rang vào hộp cơm.

Anh bắt đầu nướng thịt ba chỉ trong chảo rán. Byul đặt hộp cơm trưa với thịt ba chỉ nướng và cơm rang mà Do-jun chuẩn bị cho cô vào túi, cùng với khoảng bốn lon coca.

.

.

.

Tầng 4 trung tâm.

Ba vị thần ở trong một tòa nhà cổ bằng gỗ.

Họ là những vị thần tồn tại ở tầng 4 của trung tâm, và mơ truyện ngụ ngôn. Trong số đó có cả Cho Yang-un, và tất cả họ đều ăn chay. Truyền thuyết kể rằng nếu bạn muốn trở nên thực sự trong sạch và bỏ đi những thứ hoang đường, đã có tin đồn rằng bạn chỉ nên thường xuyên ăn các loại rau có chứa tinh linh của thiên nhiên.

"Hừm."

Trước mỗi vị thần, thức ăn được để hàng ngày.

Chúng là các loại thảo mộc màu tím và các loại thảo mộc đỏ tươi được đặt trong giỏ.

Tuy nhiên, lâu nay họ đã ăn rau từ tầng 4 của trung tâm, nhưng có một số thứ họ vẫn không thể ăn được.

"Sao ngài không ăn. Ngài ăn đi."

“Không, các ngài trước…….”

"Này thôi nào! Ngài không biết rằng nên ưu tiên tiền bối sao? Cho Yang-un, ngài nên ăn trước đi."

Ông nghĩ rằng mình chỉ đang được đối xử như một người lớn tuổi hơn trong trường hợp như này.

Cho Yang-un nắm lấy một miếng lá Guji bằng bàn tay run rẩy của mình.

Nó không được nấu chín hay đun sôi mà để nguyên như vậy.

"Kuh-oh!"

Cho Yang-un cho lá Guji vào miệng và lại nhổ ra vì quá kinh tởm.

Cho dù nó có tốt đến đâu, cũng không thể ăn cái này được.

Những người kia thấy phản ứng như vậy cũng rùng mình. Vì họ cũng đã vài lần nếm trải.

"Bây giờ đến lượt của ngài."

***

Haitai chào đón Byul nồng nhiệt.

Không như những người chỉ biết chăm sóc dâu tằm một cách vô vị từ trước đến nay.

Nhìn thấy Byul mang đến những loại thức ăn rất phù hợp.

Vất vả leo lên đỉnh núi Yangyang, Byul đặt chiếc của trung tâm túi giữ trẻ xuống sàn và thở dốc.

"Khó quá……."

Kreung, Kreung!

Haitai chạy quanh Byul và thể hiện sự đáng yêu của mình. Có rất nhiều quả dâu tằm dưới chân cậu ấy, Haitai đá mấy quả dâu tằm ra xa. Byul lấy ra một lon coca từ túi giữ trẻ và lắc cổ.

"Ồ ừ."

Kreung.

-Đó là cái gì?

"Đây là coca. Nếu anh thấy khát thì thử xem."

Kreung, Kreung!

-Anh cũng muốn uống!

Byul đổ một ít coca còn thừa vào miệng Haitai.

Coca khiến Haitai rất khó chịu, cậu chưa bao giờ thử chỉ toàn uống nước lọc, cậu vừa thở hổn hển vừa lắc người.

Crrrr.......

-Đúng là một hương vị tuyệt vời....

Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên. Byul còn hộp cơm ba tầng mà bố đưa cho nhóc.

Tầng đầu tiên là cơm rang còn thừa từ bữa sáng, tầng thứ hai và thứ ba là thịt ba chỉ nướng. Thịt ba chỉ nướng được cắt thành các miếng vừa cho dễ ăn.

Byul mới ăn xong chưa được bao lâu, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm trưa, không hiểu sao nhóc lại cảm thấy đói nên lấy thìa ra. Nhóc xúc 1 thìa cơm rang lớn bằng một chiếc thìa con có hình con gấu trên đó.

Chóp chép.

"Ngon tuyệt!"

Nó hơi nguội, nhưng thực sự rất ngon.

Byul đút cơm rang với thịt nướng cho Haitai. Haitai rơi nước mắt vì xúc động. Từ khi sinh ra, cậu chỉ được ăn trái cây dâu tằm, nhưng vào ngày Byul đến, cậu thực sự hạnh phúc khi được ăn những món ăn ngon như vậy.

Sau một lúc.

Họ đã ăn no.

Byul đậy nắp hộp cơm với phần còn thừa và bỏ vào trong túi. Có lẽ vì họ đã ăn khoảng một nửa số thức ăn nên chiếc túi trở nên nhẹ hơn.

"Rồi giờ em đi à?"

Byul vẫy vẫy tay, nói: "Bai bai."

Haitai thấy buồn khi phải nói lời tạm biệt, và cậu dụi đầu vào người của Byul. Nếu cậu thả ra, khi nào Byul sẽ quay trở lại chứ? Haitai muốn tặng lại nhóc một cái gì đó. Sau đó, Haitai đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay.

Kreung.

-Em muốn cưỡi lên lưng anh không.

"Được ạ?"

Haitai hạ thấp lưng xuống dưới sàn, giúp Byul có thể cưỡi trên lưng dễ dàng hơn. Mặc dù vậy, vì Haitai quá lớn nên Byul rên rỉ và khó khăn cưỡi trên lưng Haitai. Haitai dùng mana để Byul không rơi xuống, và chẳng mấy chốc đã bay lên.

Bang!

Cùng với tiếng hét, Haitai bay lên cao hàng trăm mét ngay lập tức.

"A a a!"

.

.

.

"Chur-oh-oh!"

Một người khác cau mày và nuốt lá Guji một cách miễn cưỡng. Vẫn còn hơn một nửa số lá guji trong giỏ, vì vậy nước mắt họ đã thực sự trào ra. Tại sao con đường của việc hoang đường lại dốc và khó khăn thế này? Họ quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi ăn, mở cửa ra và ngồi xuống sàn.

"KHÔNG."

Cho Yang-un đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tôi đi hít thở không khí một lát."

Hương vị run rẩy của lá Guji vẫn còn đọng lại trong miệng ông. Cho Yang-un thở dài, nghĩ đến việc ông vẫn phải ăn thêm một nửa số đó. Các vị thần khác nằm trên sàn và nhìn lên bầu trời. Cho Yang-un nhìn họ một lúc rồi rời khỏi hội trường.

***

Cho Yang-un, đang đi trên con đường núi nức nở và nức nở, đã chảy nước mắt.

Một cái gì đó đang bay từ xa đến trên bầu trời. Khi vật thể đó ngày càng đến gần, Cho Yang-un giật mình. Tại sao Haitai đáng lẽ phải ở trên đỉnh núi Yangyang lại ở đây?

Byul trên lưng Haitai, và cô bé đang cười vui vẻ.

Thịch.

Haitai đáp xuống trước mặt Cho Yang-un và hạ mình xuống.

Khi mana của Haitai bao quanh Byul biến mất, Byul đã có thể đặt chân lên mặt đất. Haitai quay đầu vào Byul và thể hiện sự đáng yêu, và để lộ bụng của cậu.

"Huh! Uh, sao Haitai lại làm thế..."

Nếu các vị thần khác nhìn thấy sẽ ngất xỉu mất.

Họ sẽ như vậy, vì Haitai là một tinh linh mà các vị thần của nơi này tôn kính.

Cho đến tận bây giờ, ông vẫn chưa thấy ai dành trái tim cho bất kỳ vị thần nào... … 

Suỵt.

Byul lấy ra một lon coca.

Khi nhóc mở nắp, ông nghe thấy một tiếng tách. Byul đưa coca cho Haitai. Byul lại ợ.

"Cái gì, nhóc đang uống cái gì đấy?"

Cái đó gọi là.

Đó là thức ăn của trái đất

Rầm...

Một âm thanh phát ra từ chỗ Cho Yang-un.

"Có thể cho ta thử không?"

Sự cám dỗ.

Tuy nhiên, Cho Yang-un vẫn kiên trì.

"Ồ. Ta đang được luyện tập cho câu chuyện ngụ ngôn."

Haitai gầm gừ.

Byul, có thể hiểu những lời của Haitai, đã chuyển lại lời cho Cho Yang-un.

"Trả hàng ngày, trong suốt một ngàn ngày, mỗi ngày trả càng nhiều tiền càng tốt."

"......Huh?"

Haitai tiếp tục thì thầm vào tai Byul.

Greung, grreung, grreung.

"Woo ha……. Còn dòng trên thì sao? Ôi..."

Gừ gừ.

"Trả góp à?"

Đối với Byul, từ ngụ ngôn là một từ khó.

Dù sao đi nữa, trong lòng của Cho Yang-un không khỏi chấn động, bị sốc trước những lời của Haitai.

Correuk.

Nhưng ông đang đói.

"Trả góp sao."

"......Đúng ạ."

"Được rồi, mau đưa đây."

Byul lục lọi trong túi.

.

.

.

Cho Yang-un ăn rất nhiều cơm chiên dăm bông, thịt ba chỉ và nước ngọt.

Ông lại lên đường, dùng lưỡi liếm dầu mỡ quanh miệng và hồi tưởng lại cảm giác kích thích vừa rồi. Và các vị thần đang nằm trên sàn đã nhổm dậy khi Cho Yang-un đến.

Bây giờ, đã đến lúc ăn lại lá Guji một lần nữa.

"……Ngài về rồi à?"

Họ đều gãi đầu và thở dài hoàn toàn.

"Nào, lại đây ăn đi."

Các vị thần mở cánh cửa mà không cần dùng lực.

Cho Yang-un trả lời, vuốt bộ râu trắng dài đến tận ngực.

"Ta sẽ không ăn"

***

"Con quay lại rồi à?"

Do-jun lấy hộp cơm trưa từ túi giữ trẻ của Byul.

Sau đó, anh mang ngay đến bồn rửa, và anh cố gắng bắt đầu rửa bát đĩa với cả bát đĩa từ buổi sáng.

"Con đã ăn xong rồi à."

Hộp cơm rất nhiều, nhưng nó đã bị dọn sạch không còn một hạt cơm.

"Với Haitai, con sắp có tiền từ một ông già rồi."

"Ông lão?"

"Woong, trả góp phần cơm."

Nhìn thoáng qua, anh có thể thấy rằng nhóc đang nói đến Cho Yang-un.

"Trả góp để lấy hai lon coca và những thứ còn lại."

"Thật à?"

"Vâng, thật sự rất tuyệt vời.”

Do-jun bắt đầu rửa bát với một nụ cười lớn.

***

Đọc webtoon tại: Bố Tôi Quá Mạnh | Vlogtruyen.net

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...