Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 264
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH - CHAP 264
Thứ hai.
Han Ji-hye là giáo viên giữ trẻ, cô đang trên đường đi làm.
Mất 40 phút đi tàu đến Trung tâm giữ trẻ Changsin ở khu phố Bangbae, nơi cô làm việc. Không giống như những nhân viên văn phòng trên tàu, những người có khuôn mặt được bao phủ bởi cái gọi là 'căn bệnh vào Thứ hai', khuôn mặt của cô ấy tràn đầy sức sống.
Giáo viên giữ trẻ là một trong những 'công việc khó khăn' thường được nhắc đến, nhưng cô ấy thực sự thích công việc này. Han Ji-hye đã sớm chọn được sự nghiệp của mình vì cô ấy thích chăm sóc trẻ con từ thời thơ ấu, nên cô ấy đang hạnh phúc mỗi ngày. Dù vất vả, mệt mỏi đến đâu nhưng khi nhìn thấy nụ cười trong veo của các em, bao mệt nhọc đều tan biến.
-Vậy tin tiếp theo. Vào lúc 9:30 tối qua, ba công dân đã bị thương nặng bởi 'Oak' xuất hiện tại một khu vực trung tâm thành phố ở thành phố Paju, Gyeonggi-do. May mắn thay, chúng ta đã ngăn tình huống xấu nhất xảy ra nhờ thợ săn hạng B ở gần đó, nên ta sẽ kết nối với phóng viên Kim Myung-Hoon đang có mặt tại hiện trường.
'Lại là quái vật...'
Do một vết nứt xuất hiện khoảng 10 năm trước.
Một con quái vật đột nhiên xuất hiện từ không trung và làm người dân bị thương hoặc thiệt mạng. Bây giờ, nhờ có 'thợ săn', những tin tức không hay đã giảm dần, nhưng khi cô nghe tin này, cô ấy không khỏi cảm thấy tâm trạng chùng xuống.
Vì không có gì đảm bảo rằng trẻ em sẽ không gặp phải tai nạn kiểu này.
-... Vậy, theo thông tin được tiết lộ bởi Cục Quản lý Thợ săn, ở Thâm Uyên Giới ở trung tâm, có những con quái vật mà ngay cả những thợ săn hạng S hiện tại cũng không thể xử lý được à?
- Vâng. Đúng thế. Cục trưởng Cục Quản lý Thợ săn Jung Young-cheol đã đưa ra nhận xét về Thâm Uyên Giới vào tuần trước. Xếp hạng trong thế giới của siêu việt tọa, quái vật, hay vua được cho là vượt quá sức mạnh của Behemoth hiện tại. Nhưng không phải do tôi bi quan. Mà Behemoth đang ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày trôi qua ở trung tâm...
- Tôi hiểu rồi. Bây giờ, cư dân mạng đã đặt ra một câu hỏi và nhiều người tò mò liệu có cách nào để ngăn chặn xếp hạng ở Thâm Uyên Giới hay không và khả năng nào xảy ra tình huống như vậy nếu họ đến Trái đất. Về điều này...
.
.
.
Taiyaki, được bán tại một quầy hàng ở Hakase, nổi tiếng là rất ngon đối với trẻ em ở trung tâm trẻ em Changsin. Vì vậy, đôi khi, Han Ji-hye sẽ đặt bánh mì taiyaki bằng tiền của chính cô. Hakase nói với Kiriel, người đang đọc truyện tranh vào giờ nghỉ trưa nhàn nhã.
"Kiriel."
"Sao?"
"Giao hàng."
"..."
Mặc dù quầy của bọn họ không nhận giao hàng.
Nhưng có một ngoại lệ, một trung tâm giữ trẻ.
Hakase đưa cho một túi đầy ba loại bánh mì taiyaki, đậu đỏ ngọt, pizza và kem sữa trứng.
Kiriel đặt cuốn truyện tranh đang đến đoạn cao trào xuống một lúc, tỏ vẻ khó chịu và nhận túi.
Không phải anh ấy khó chịu khi đến giữ trẻ.
Những đứa trẻ ở đó cả ngày tràn đầy năng lượng, vì vậy khi họ đi giao bánh mì taiyaki, chúng liên tục đòi 'chơi', sau khi chơi cùng chúng khoảng hai giờ đã thấy mệt muốn chết rồi.
"Thằn lằn."
"Ừ."
"Cơ thể này hôm nay chỉ đi giao bánh mì taiyaki thôi."
"Tùy ngươi thôi."
Kiriel dịch chuyển tức thời, “Póc!”.
***
Giao hàng rất nhanh.
Chưa đầy 5 phút kể từ khi cô gọi món Taiyaki.
Kiriel đã vào văn phòng giáo viên qua cổng chính của trung tâm giữ trẻ. Han Ji-hye, nhìn thấy bóng dáng anh ấy, mỉm cười tươi và nhận túi đồ mà anh ấy đưa.
"Lần nào cũng phải nhờ anh. Sao anh đến nhanh thế?"
"Hừ. Chuyện này chẳng là gì với cơ thể này."
Anh ấy đã đi xe máy hay cái gì à?
Tuy nhiên, không có các phương tiện nào, chẳng hạn như xe máy hay ô tô, trên sân chơi khi cô nhìn qua cửa sổ trong suốt. Anh ấy còn không đổ một giọt mồ hôi nào để biết anh ấy có nhảy hay không, và anh ấy còn rất bình tĩnh.
"Nhưng, anh Kiriel là người ngoại quốc phải không?"
"Người ngoại quốc là cái gì?"
"Chà... Ý tôi là anh có đến từ một quốc gia khác ngoài Hàn Quốc. Ví dụ như Mỹ không?"
Nghe có vẻ như thế.
"Cơ thể này đến từ lục địa Laden."
"…Laden?"
Cô không biết.
Dù sao chắc đó cũng là một đất nước xa lạ.
Đúng lúc đó, cửa phòng giáo viên mở ra.
Một đứa trẻ nhìn vào trong và giao tiếp bằng mắt với Kiriel.
Đứa trẻ rất vui vẻ vì thấy Kiriel đã đến nhiều hơn vui vì chiếc bánh mì taiyaki trên tay Han Ji-hye.
"Là chú Kiriel!"
Tiếng hét của đứa trẻ nhanh chóng đến tai những người bạn xung quanh.
Chẳng mấy chốc, một vài đứa trẻ khác ló đầu vào phòng và cười nhẹ. Lần trước, Kiriel đã đến chơi với Pororong và làm cả gimbap, nên anh ấy nhanh chóng nổi tiếng với bọn trẻ.
"Chú ơi! Bây giờ chúng cháu sẽ đến sân chơi. Chú có muốn đi cùng không?"
"Không."
"..."
Khi anh ấy từ chối bằng lời nói như một nhát dao với vẻ mặt đầy khó chịu, bọn trẻ biểu lộ vẻ vô cùng thất vọng.
Khi Kiriel nhìn thấy những khuôn mặt ấy, anh ấy hơi xấu hổ và nuốt nước bọt.
Han Ji-hye ngượng nghịu cười và nói với bọn trẻ.
"Chú Kiriel đang bận và chú ấy cũng thật tiếc khi không thể chơi với các con được, vì vậy chú ấy đã mua taiyaki để thay thế rồi này. Cùng ăn taiyaki chú ấy mang và hẹn chú ấy lần sau đến chơi cùng nhé."
"...Vâng ạ."
Bọn trẻ cũng rất vui khi được ăn Taiyaki.
Những đứa trẻ đóng cửa văn phòng giáo viên, chăm chú nhìn theo Kiriel, liệu có bị sốc khi Kiriel, người nghĩ rằng mình sẽ vui vẻ, đã gây ấn tượng.
"Tôi xin lỗi. Đừng bận tâm đến bọn trẻ, tôi chỉ cần an ủi chúng chút thôi... Hả?"
Ngay lúc đó, Kiriel biến mất.
Sau đó khoảng 3 giây trôi qua, và một âm thanh vang lên trong hành lang.
-Chú phải nghe tiếng Hàn mà. Ý nghĩa của cơ thể chú chính là ăn 'bánh mì Taiyaki’ và chơi trên sân chơi.
-Wow!
“...Uh, anh ra ngoài từ khi nào thế?”
Kiriel đang không vui lắm.
.
.
.
Kiriel cuối cùng cũng đến sân chơi với lũ trẻ.
Bọn trẻ thời điểm này trong năm không biết mệt, chạy nhảy cả ngày khá quậy. Mặc dù anh ấy muốn quay lại quầy hàng và đọc nốt phần cao trào của cuốn truyện tranh càng sớm càng tốt, nhưng những đứa trẻ ăn taiyaki như một món ăn nhẹ và tập luyện thể lực bắt đầu chơi trốn tìm, xây lâu đài cát, cưỡi ngựa xoay, v.v.
Và.
Sau khoảng một giờ, bọn trẻ cảm thấy mệt mỏi và quyết định ngồi dưới bóng cây và nghỉ ngơi. Sau đó, một cậu bé tên Seongmin rút thứ gì đó ra khỏi túi. Đó là một chiếc điện thoại thông minh. Seongmin chạm vào điện thoại thông minh một vài lần và trong đó dường như phát video.
Seongmin chen chúc xung quanh lũ trẻ.
Khoảnh khắc Kiriel chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nghĩ rằng mình có thể quay trở lại quầy hàng. Một đứa trẻ hỏi Kiriel.
"Chú biết cái này không ạ?"
"Đó là gì?"
"Cái này rất nổi tiếng. Nó luôn xuất hiện trên TV."
Kiriel lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh Seongmin.
"Là trung tâm."
"Chú có biết sao?"
Trong video, Behemoth đang đi dạo quanh tầng 6 của trung tâm.
Họ đang thu thập thực vật và các loại cây khác mọc trên tầng 6 của trung tâm, và bọn trẻ không thể rời mắt khỏi video.
"Cơ thể này đến từ trung tâm mà. Cháu không biết à? Chú là một chuyên gia đấy."
"Thật ạ?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy chú cũng là thợ săn sao?"
"Không."
"Gì chứ."
"Gì chứ? Nhóc vênh váo quá đấy."
Kiriel nhìn chiếc điện thoại mà Seongmin đang cầm.
"Cháu đã lấy điện thoại thông minh này ở đâu?"
"Bố cháu đã mua cho."
"Không thể tin được bố cháu đã mua một chiếc điện thoại thông minh cho một cậu bé. Bố cháu có rất nhiều tiền à?"
Một em trả lời thay.
"Bố của Seongmin là một thợ săn, vì vậy chú ấy kiếm được rất nhiều tiền."
"..."
Kiriel vì lí do nào đó mà thở dài.
Anh ấy chỉ vừa đủ tiền có một chiếc điện thoại thông minh, nhưng một đứa trẻ dường như chỉ mới năm tuổi đang nghịch chiếc điện thoại thông minh giống của anh ấy.
Chính lúc đó.
Bang!
Một con quái vật đã cố gắng tấn công Behemoth, người đang thu thập thực vật. Lee Kang-hyun, đang bảo vệ xung quanh, gần như đang quay lưng lại với con quái vật, nhưng ngay lập tức nắm lấy thanh kiếm và tấn công. Những đứa trẻ nín thở khi một khoảnh khắc nhanh đến chóng mặt đó diễn ra. May mắn thay, con quái vật đã bị bật ra sau cú đá của Lee Kang-hyun.
Những con quái vật đã chiến thắng, nhưng những đứa trẻ co rúm người lại và nắm chặt bàn tay như sợ hãi trước tình huống vừa rồi.
Kiriel trở nên hơi ngu ngốc, và thở ra tiếng thở dài.
Không thể tin bọn trẻ rối lên chỉ vì một video.
"Nhưng, chú có mạnh như Behemoth không?"
"Chắc chắn rồi."
Kiriel bật cười.
Bọn họ sẽ dám nói ra một câu nào trước người xếp hạng của Thâm Uyên Giới à?
Trong mắt Kiriel, Behemoth giống như đứa trẻ chưa biết đi.
"Cơ thể này là siêu việt. Các cháu biết như thế là gì không?"
"Cháu không biết."
"Ai. . . Vậy cũng không biết Vua Trái Đất à?"
"Vua? Hiệu trưởng biết."
"Tốt thôi. Tốt thôi."
Kiriel nằm xuống.
***
Cạch.
Cánh cửa văn phòng giáo viên mở ra và Do-jun bước vào.
Han Jihye chào Do-jun với một nụ cười và đưa cho anh ấy một tách trà.
Ngày tham vấn cá nhân phụ huynh. Hôm nay đến lượt Do-jun. Tham vấn không có gì đặc biệt, nhưng đó chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn gọn về tình hình hiện tại, chương trình của trung tâm giữ trẻ là gì và liệu có bất kỳ câu hỏi nào cần hỏi hay không.
"...Vì vậy, trong kỳ nghỉ xuân, chúng tôi sẽ có một cuộc thi vẽ và một chuyến dã ngoại."
"Được. Cô vất vả rồi."
"Bởi vì đây là công việc của tôi mà."
Han Ji-hye nhìn phong cảnh bên ngoài một lúc.
Cô thấy Kiriel đang chơi với lũ trẻ.
Cô đang nhìn vào cảnh đó và mỉm cười.
Bề ngoài, vẻ mặt của anh ấy trông có vẻ khó chịu, nhưng anh ấy lại làm mọi thứ có thể để chơi cùng chúng.
Sau đó, cô cười cay đắng khi nhớ lại bản tin mà cô đã xem lúc sáng.
"Đôi khi tôi cảm thấy lo lắng."
Han Ji-hye lặng lẽ lẩm bẩm.
Do-jun nhìn cô chằm chằm.
"Tôi đã xem tin tức vào buổi sáng. Behemoth đang khám phá ở trung tâm... Đó là sự thật mà hầu hết mọi người trên thế giới đều biết. Bố của Byul... Anh biết rõ hơn vì anh là một quản lý Vết nứt mà."
"..."
"Bởi vì tôi từng không biết rõ lắm. Gần đây tôi mới biết rằng Behemoth không phải là người giỏi nhất. Có rất nhiều kẻ nguy hiểm trong Thâm Uyên Giới. Nếu, nếu, nếu như... bọn trẻ của chúng ta sẽ ra sao nếu như chúng xâm lược Trái đất? Tôi là người đầu tiên nghĩ về điều này."
Theo một cách nào đó.
Sự lo lắng của Han Ji-hye là điều đương nhiên.
Sợ hãi về một thế giới xa lạ mà cô chưa từng trải qua.
Họ cũng có những người anh hùng, nhưng họ không thể không nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã nói những lời vô ích rồi..."
-Chú! Đếm đến 50 giây mới được mở mắt ra đấy!
-Được rồi, cứ trốn đi.
Do-jun nói, nhìn chằm chằm vào Kiriel và lũ trẻ đang chơi bên ngoài.
"Đừng lo."
"...Vâng, tôi biết rồi, bởi vì lo lắng sẽ không giải quyết được vấn đề."
"Không, ý tôi là, những gì cô đang lo sẽ không xảy ra đâu."
"Sao ạ?"
"Vì vậy, đừng lo lắng."
Han Ji-hye phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Thật sự rất kì lạ. Kể từ buổi sáng, sự lo lắng đó cứ chọc trong lòng cô giờ đã biến mất như tuyết tan.
'...Thật thú vị.'
Han Ji-hye nhìn Do-joon, cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Do-jun mỉm cười với Han Ji-hye.
***
Đọc webtoon tại: Bố Tôi Quá Mạnh | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook