Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 95

 

Một chiếc sedan (ô tô) sang trọng băng qua đường.

Trên cản trước của chiếc xe ô tô màu đen có một ngôi sao ba góc.

Khi đèn giao thông chuyển sang đỏ, chiếc xe dừng lại.

Moon Ae-kyung đang ngồi ở ghế lái, cô liếc nhìn Do-jun qua kính chiếu hậu.

Quay lại lúc đó.

‘Và… ba ước Byul sẽ là cháu gái của ba.’

Moon Ae-kyung thở dài, cô nhớ lại lời mà ba cô nói.

Khi Do-jun nói là hôm nay là ngày mà con gái anh ấy trở về từ một chuyến đi của trường, anh ấy bảo con bé có thể tự về, nhưng Moon Ae-kyung nói cô ấy sẽ sẵn lòng đưa con bé về nhà.

Và giờ họ đang trên đường từ nhà tới Học viện Thợ săn sau bữa trưa.

“Bố của tôi chắc phải thích Byul nhiều lắm.”

“Nhìn có vẻ như thế. Thỉnh thoảng tôi sẽ dẫn Byul tới nhà cô. Nếu cô rảnh, cô cũng có thể tới nhà tôi bất cứ lúc nào. Tôi chắc chắn Byul sẽ thích lắm.”

“….”

Moon Ae-kyung vô thức siết chặt tay.

Vào khoảnh khắc lông bên trong cái bánh lái da thược lòi ra, chỉ khi đó cô mới nhận ra và buông lỏng tay.

Cô biết Do-jun không có cảm giác gì với cô cả, nhưng họ đã từng ở với nhau bốn ngày.

Cô không khỏi cảm thấy buồn.

“Tôi ước là tôi không biết anh.”

Moon Ae-kyung cười khổ thầm thì.

***

Quay trở lại nhà, Seol Yun-hee cảm thấy lạ.

Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ và không có bát đĩa bẩn.

Bên cạnh đó, tủ lạnh còn đầy ắp nguyên liệu.

Quan trọng là, đống đồ chơi được sắp xếp gọn gàng ở góc nhà.

“…Đây là?”

Lọt vào tầm mắt Seol Yun-hee, cô có thể thấy cái gì đó màu trắng thò ra phía dưới sofa.

Cô duỗi tay và kéo nó ra, có thể thấy đó là một chiếc quần lót lụa màu trắng với một chiếc nơ đỏ. Khoảnh khắc đó, Seol Yun-hee đứng hình.

“…..”

Nó rõ ràng là đồ lót của một người phụ nữ.

Nó không phải của cô.

Nhưng cô chắc chắn cũng không phải đồ Do-jun đang dùng.

“Bố.”

Đôi mắt Seol Yun-hee đờ đẫn. Cô hướng về phía Do-jun, anh đang định mở cửa phòng ngủ ra.

Cô giơ chiếc quần lót ở trong tay ra.

“Đây là… Cái gì đây ạ?”

Do-jun cầm lấy chiếc quần và nhìn nó.

Anh nghĩ lại, ngày đầu tiên Moon Ae-kyung đến đây, cô ấy đã cởi cả đồ lót trong lúc ngủ.

Do-jun nhớ lại việc mình đã phải tìm nó rất lâu để trả lại cho cô, anh nói:

“Nó đây rồi. Bố sẽ trả nó lại khi cô ấy quay lại sau.”

Do-jun tự nhiên nhận lấy chiếc quần lót, gấp nó lại và đặt nó vào một chiếc hộp quà nhỏ.

Anh mở ngăn kéo tủ dưới ti vi ra và đặt nó vào trong.

Vào lúc đó, có những suy nghĩ lướt qua trong tâm trí Seol Yun-hee.

Chỉ sau đó, cô mới biết tại sao ngôi nhà lại ngăn nắp như vậy.

“…..Ồ.”

“……Ồ.”

Yong-yong và Carcier nhìn nhau.

Lén lút đi vào trong phòng ngủ.

Một ánh lửa có thể đang bùng đến chỗ này không vì lý do gì cả.

***

Cạch.

Yong-yong nhảy lên và bật đèn.

“Tránh khỏi đó một lúc nào.”

“Ta nghĩ mọi việc sẽ ổn thôi.”

“Với lại, ở nhà là nhất….”

Yong-yong dụi mắt bằng chân trước.

Cậu đang nhìn thấy gì thế này.

Cậu tự hỏi là mình đã nhìn thấy cái gì đó.

Một đứa bé đang ngủ say trên giường.

Có lẽ là do cậu bật đèn lên, đứa bé mở mắt ra và nâng người dậy.

Khi đứa bé thấy Yong-yong và Carcier, nó nhìn hai đứa với ánh mắt tò mò.

“Chó con.”

…….

“Ngài Izass, đứa bé này….không tầm thường.”

Yong-yong gật đầu.

Cậu nghĩ nó là một đứa bé loài người khoảng tầm ba hay bốn tuổi gì đó.

Nhưng lượng mana mà nó có đủ lớn tương đương một con rồng.

Hơn nữa, có một cảm giác đồng nhất hơn là không đồng nhất.

“Ngươi…ngươi tới từ trung tâm?”

“Vâng, mua cơm và hấp.”

Byul cười, kéo má Yong-yong.

“Vui.”

Yong-yong nhắm mắt suy nghĩ về cuộc đời.

Cậu không nghĩ cuộc sống sau này của cậu sẽ êm đềm.

***

Do-jun kể cho Seol Yun-hee những gì mà anh đã làm.

Khi anh gặp Moon Ae-kyung trên đường về nhà sau khi tan làm, đã mời cô ấy tới nhà và lại cùng nhau vào trung tâm, rồi mang được Byul về đây.

Byul đã nhận Moon Ae-kyung là mẹ nó và Do-jun là bố nên họ phải cùng nhau sống trong bốn ngày.

Nhưng anh bỏ qua một sự thật là họ ngủ cùng trên một chiếc giường.

“Hmm…Vậy chuyện là như thế? Nghe hay đó.”

Seol Yun-hee khuôn mặt đăm chiêu.

Cô lẩm bẩm một mình, khuấy trà với một chiếc thìa.

Moon Ae-kyung là một người rất nổi tiếng.

Cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo đến mức mà được mọi người ca tụng cô là tác phẩm điêu khắc của Chúa, không hề thiếu sức mạnh, nhan sắc hay kể cả là thân hình. Tuy nhiên, cô lại có tính cách lạnh lùng, nhưng điều đó cũng làm đàn ông phải say đắm cô, tính cách ấy như là một sức hấp dẫn của riêng cô vậy. Thế mà không thể tin được rằng cô lại sống cùng Do-jun dưới một mái nhà trong tận bốn ngày.

“Phải cảm ơn cô ấy đấy, Yoon-hee, cô ấy đã giúp bố việc nhà khi cô ấy ở đây .”

“… cô ấy chỉ giúp việc nhà thôi ạ?”

“Cô ấy cũng chăm sóc Byul nữa.”

Byul nhìn Seol Yun-hee, con bé nhìn chằm chằm vào cô.

Sau đó, Byul kết thúc quá trình tính toán, thốt lên một từ:

“Mẹ.”

Seol Yun-hee sửng sốt vào lúc đó.

Do-jun thấy vậy mỉm cười.

“Yoon-hee, dường như con bé đã nghĩ con là mẹ nó.”

“Hả, đột nhiên như thế?”

Yong-yong cười trong khi xem cảnh này.

Carcier nói với Byul:

“Byul, không phải mẹ em đã rời đi sao?”

“Không hẳn.”

“Ừ?”

“Củ cải luộc.”

“Cây?”

“Vâng.”

Byul nhớ lại những gì mà Cây Thông Thái nói.

Người phụ nữ mà con bé gần gũi sẽ là mẹ nó.

Vì thế mà Moon Ae-kyung, người đã đi cùng Do-jun, nghiễm nhiên trở thành mẹ của Byul.

Byul đã nghĩ giờ Seol Yun-hee sống cùng Do-jun dưới một ngôi nhà, vì vậy cô ấy trở thành mẹ của Byul.

“Mẹ, là người gần gũi với ba.”

Yong-yong gập từng ngón tay lại đếm.

“Có bao nhiêu nhỉ? Một, hai….”

***

Sau khi kết thúc bữa tối, Carcier ở dạng con người rửa bát cùng Seol Yun-hee.

Do-jun thì đang xem công việc ở trong phòng.

Mặc dù ở Tòa thị chính không sử dụng mạng nội bộ, thông tin của vết nứt cũng được quản lý thông qua Excel, nên chỉ có tài liệu văn phòng là không tải lên được. Nó chỉ hơi bất tiện một chút.

“Đây là gì?”

Một quyển sách truyện tranh mà Moon Ae-kyung mua, Yong-yong che dòng chữ “Butterfly” (bươm bướm) bằng bàn chân trước ở bên dưới một bức vẽ bươm bướm lớn.

Byul nói những từ mà con bé học được khi đi lang thang quanh trung tâm.

“Le Yi Ga.”

Ray, một loài côn trùng có độc lang thang ở trong tầng một ở trung tâm, nó nhìn giống với loài bướm ở Trái Đất.

Yong-yong bỏ bàn chân của mình ra và nói:

“Leiga nào chứ? Câu trả lời là ‘Bươm bướm’.”

“Gle Ku Na.”

“Hô hô.  Có lẽ ngươi sẽ giống ta nếu ngươi ở Trái Đất tầm ba tháng.”

“Thật ư?”

“Tất nhiên.”

“Tất cả là nhờ rồng. Rồng, rồng.”

Yong-yong gãi đầu với chân trước, cảm thấy ngại ngùng.

Nói thật thì trong nhà chả có ai tâng bốc cậu lên như thế này cả.

Mặc dù có Carcier yểm trợ cậu, nhưng đều là do tôn trọng ‘quyền lực’ chứ không phải sợ hãi ‘kiến thức’.

Nhưng thành viên mới này lại khác.

“Ngươi… thật là một đứa trẻ ngoan!”

“Vâng.”

Byul nhớ lại lời Do-jun nói, rằng phải khen Yong-yong nhiều vào.

Byul đã ngoan ngoãn thực hiện theo lời Do-jun nói.

“Tốt. Tốt lắm. Đi với ta.”

Yong-yong chạy ra cửa trước, Byul nhìn theo cậu. Sau đó cô bé chạy tới chỗ Seol Yun-hee đang rửa bát ở bếp.

“Mẹ ơi.”

“Hả?”

“Rồng và con sẽ đi…Ồ..ồ…”

“Hai đứa sao?”

Yong-yong nói cậu ta thường xuyên tự mình đi ra ngoài.

Byul là một đứa trẻ còn chưa thể nói sõi nữa.

Cô lo lắng rằng sẽ nguy hiểm nếu để hai đứa đi lung tung ngoài đó.

“Vâng.”

“Nhưng… lỡ con bị bắt cóc…”

Ở đây đã thường có nhiều trường hợp bắt cóc trẻ em để tống tiền.

Cô sợ sẽ có chuyện tồi tệ như thế xảy ra.

Là cô bé đã nhìn thấu sự lo lắng của cô sao?

“Sức mạnh của một vì sao ngang ngửa với loài rồng, vì vậy chị đừng lo.”

“…Chà, Yong-yong. Vậy hai đứa cẩn thận nhé?”

“Em sẽ đến siêu thị một lúc.”

Sau đó, Yong-yong nhảy lên để mở cửa.

Yong-yong và Byul rời nhà.

***

Bốp bốp.

Yong-yong nhảy lên và ấn vào nút bấm của thang máy.

Thang máy bắt đầu đi xuống từ tầng mười một và dừng lại ở tầng ba.

Cánh cửa mở ra.

“Theo ta.”

Byul đi vào trong thang máy theo sau Yong-yong.

Yong-yong ấn nút xuống tầng một và thang máy bắt đầu đi xuống tầng một.

Yong-yong và Byul đi ra khỏi thang máy.

Trời đã tối, ánh đèn an ninh chiếu sang con phố.

Sau một phút, nơi họ đi tới trong khoảng một phút đó là một cửa hàng nhỏ.

Một bà lão, nhìn hơn bảy mươi tuổi, tự mình trông coi cửa hàng.

Yong-yong là khách quen của cửa hàng này.

“Yong-yong đấy à?”

Nhón lên.

Yong-yong lấy ra hai tờ mười ngàn won khỏi ví treo trên cổ của cậu,  nhảy lên đặt chúng lên quầy thu ngân và hỏi:

“Bà ơi, tôi sẽ trả lại cho bà khoản lần trước.”

“Cháu đã có tiền trợ cấp rồi đấy à.”

“Tôi đã lau dọn nhà và nhận được nó đó.”

“Nghe tuyệt đấy.”

Yong-yong xuống khỏi quầy lễ tân.

Cậu nhìn Byul và nói:

“Chọn một cái đi, hôm nay ta sẽ đãi ngươi.”

“Yong-yong là chó?”

“Ta sẽ mua cho ngươi cái gì đó để ăn.”

“Cơm, cơm, cái gì đó, đôi mắt.”

Byul nghiêng đầu, Seol Yun-hee đã làm cháo rau và cho cô bé ăn.

Có lẽ vì thế mà Byul không cảm thấy đói, nên mới khó hiểu vì sao Yong-yong lại ăn nữa.

“Ta cũng ăn rồi. Ta muốn giới thiệu nó cho ngươi bởi vì dường như ngươi không biết nhiều về nó lắm.”

Yong-yong nhìn khắp xung quanh bên trong cửa hàng.

Răng của Byul rất khỏe, không giống những đứa trẻ khác.

Nhưng vẫn nên tránh những thứ quá cứng.

“Hmm.”

Còn nữa, phải tránh những thứ quá đầy bụng.

Bởi vì họ đã ăn khá là no.

Những đồ ăn vặt ngon nghẻ này chỉ là để lấp đầy cảm giác no sau bữa ăn.

“Nó đây rồi.”

Yong-yong mở cửa tủ đông.

Cậu thò tay vào lấy một mẩu kem sô cô la cho vào miệng.

Sau đó đóng cửa tủ đông lại và đặt kem lên quầy tính tiền.

“Bà ơi, tôi còn lại bao nhiêu tiền?”

“Cháu còn bảy ngàn won sau khi thanh toán nợ.”

“Cái này bao nhiêu ạ?”

“Tám trăm won.”

“Bà hãy giữ lấy phần còn lại. Đi thôi, Byul.”

Yong-yong và Byul rời khỏi cửa hàng.

Yong-yong lột miếng kem ra.

Cậu chia miếng kem thành hai nửa bằng chân trước.

Nhưng có vẻ nó không chính xác thành hai nửa.

…..

Yong-yong đau đớn nhìn nửa mình cầm bé hơn.

Cậu đã đưa cho Byul nửa lớn hơn.

Về nhà thôi.

Yong-yong cho miếng kem vào miệng rồi ngậm và trèo lên trên bằng thang máy.

“Ngươi không ăn sao?”

Byul chỉ giữ que kem trên tay.

“Ngươi đang làm gì thế?”

Và sau đó.

Yong-yong và Byul trở về nhà.

Byul chạy tới chỗ Seol Yun-hee và cho cô ấy xem thanh kem.

“Mẹ ơi, cắt nó thành bốn miếng.”

“Hả? Con lấy nó ở đâu vậy?”

“Siêu.”

“À, đúng rồi. Mẹ đã nghe con nói là đi tới siêu thị.”

Seol Yun-hee cắt thanh kem sô cô la thành bốn miếng và đặt nó trên đĩa như Byul muốn.

“Đừng nhìn mẹ thế và, con muốn làm gì?”

“…Mẹ có thể ăn không?”

“Ừm.”

“Cảm ơn vì đồ ăn, Byul.”

Byul bê đĩa chạy vào phòng ngủ chính.

***

“Bố ơi.”

“…..”

Do-jun nhìn chiếc đĩa.

Anh nhìn qua lại giữa hai miếng kem sô cô la và Byul.

“Ha, sẽ chỉ còn một miếng ở lại.”

Do-jun cười.

“Vâng.”




 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương