Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 99

 

Nửa đêm, bóng tối bao trùm khi không còn một ánh đèn nào cả và mọi người thì đang ngủ say.

Chỉ có một nơi, ánh đèn vẫn mở.

“Có ba biến đổi của Phương Pháp Quản Lý Mana…”

Ánh đèn nhẹ nhàng bao trùm lấy cả phòng khách.

Trên bàn là những bản vẽ quái vật theo từng cấp độ, ứng dụng quản lý Mana, v…v…

Những cuốn sách giáo khoa phát hành từ Học viện Thợ săn nằm lộn trộn trên mặt bàn.

Tích.

Liệu là do đã tối khuya nên mới im lặng tới vậy?

Âm thanh di chuyển của chiếc kim giây trên đồng hồ nghe rõ mồn một.

Mặc dù đã hơn hai giờ đêm nhưng Seol Yun-hee uống một ngụm cà phê trong cốc rồi lại tiếp tục ôn cho bài kiểm tra tới.

Seol Yun-hee cố gắng căng mắt ra để đọc sách.

Kì thi giữa kì sẽ bắt đầu ngay vào tuần tới.

Mục tiêu của cô là đạt được điểm cao và giành được học bổng.

Bằng cách đó, cô mới có thể giúp Do-jun giảm bớt chút gánh nặng.

Gật.

Cô đã uống ba cốc cà phê rồi, nhưng đôi mắt đang dần khép lại.

Cả ngày vừa học vừa làm việc nhà, cùng với việc thi cử chồng lên nhau dường như đã làm thể lực cô chạm tới giới hạn.

“Damorphosis… Ăn….”

Đôi mắt Seol Yun-hee chậm rãi khép lại.

***

Chíp chíp.

Một đôi chim sẻ đang hót bên ô cửa sổ.

Mi mắt Seol Yun-hee khẽ mở dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ.

Cảm giác ấm áp từ chiếc chăn đang phủ lên người cô.

“Uh…”

Cô đã vào giường ngủ sao?

Cô nhớ rằng mình đang học ở bàn cơ mà.

Seol Yun-hee ngáp và kiểm tra đồng hồ.

Đôi đồng tử mở to.

“…Chuông báo thức bị tắt rồi?”

Cô bật dậy tung chiếc chăn ra.

Trên giường, Yong-yong, Carcier và Byul đang ngủ say không biết gì cả.

Riêng Do-jun thì không thấy đâu.

Cô vội xuống giường.

Cô mở cửa phòng và ra ngoài phòng khách.

Nhìn thấy được Do-jun đang làm gì đó ở bếp.

Seol Yun-hee ngạc nhiên chạy tới bên Do-jun.

“Con dậy trễ rồi, con xin lỗi.”

Trong chảo đang rán là xúc xích Vienna và trứng chiên.

Do-jun nhìn quầng thâm quanh mắt Seol Yun-hee.

Mái tóc cô xõa rối tung, anh thở dài:

“Ổn thôi, đầu tiên con hãy đi rửa mặt đi.”

“Nhưng…”

Cô nhìn chiếc chảo mà Do-jun đang giữ.

“Nghe bố đi.”

Do-jun nhấn mạnh lời nói, Seol Yun-hee chỉ có thể gật đầu, cảm thấy có lỗi bởi vì Do-jun đang làm những gì mà đáng lẽ cô mới là người phải làm.

“Con sẽ quay lại ngay sau khi rửa mặt.”

Seol Yun-hee đi vào phòng tắm.

Do-jun đặt xúc xích và trứng chiên lên một chiếc đĩa và để chúng lên bàn ăn.

Do-jun rất biết ơn Seol Yun-hee vì đã dậy sớm mỗi ngày và chuẩn bị bữa sáng, nên anh muốn giúp cô một chút trong suốt kì kiểm tra.

Két.

Do-jun đi vào phòng ngủ.

Anh nhìn Yong-yong đang ngủ yên với cái bụng lật úp như không ai có thể mang cậu ta đi.

***

Mười giờ sáng.

“Tắt nó đi.”

Yong-yong thức dậy và vươn vai.

Cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó trên trán của mình, cậu vươn bàn chân trước lên và lấy nó.

Chạm nhẹ một cái nó đã rơi ra.

Cậu đưa nó ra trước mặt và kiểm tra những gì viết trên tờ giấy.

[Thu dọn rác, lau dọn nhà cửa, lau dọn phòng tắm, rửa bát đĩa sau khi ăn sáng.

Ta không chuẩn bị bữa trưa nên hãy tự chuẩn bị bữa trưa (Byul phải ăn trưa).

Ta để 100.000 won trên bàn, nên đi mua đồ ăn gì đó với nó đi.]

…Gì đây?

Yong-yong bắt chước theo cách nói của Byul.

Cậu đọc nội dung trên tờ giấy chậm rãi và cẩn thận lần nữa.

Không có sai.

“Chữ viết tay của chủ nhân… đúng rồi.”

Yong-yong gãi đầu, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cậu hướng về Carcier vẫn đang ngủ.

“Car, Carcier… Giúp với…”

Một trường hợp khẩn cấp.

***

“Đây là Gon Moji?”

Byul nghiêng đầu khi nhìn cái ống hút.

Đống bao tải đã phân loại như giấy, nhựa, nhựa cứng, xốp, v…v…

Nhóc không biết nên đặt nó vào ở đâu.

“Byul, đó là nhựa.”

“Gle Ku Na.”

Byul giơ lên, nhóc đặt ống hút vào hộp đựng nhựa.

Carcier cười, tiếp tục phân loại rác.

“Sao ngươi biết nhiều vậy?”

“Tôi tới đây thường xuyên với cô chủ nhỏ.”

“Ngươi thật là một người đáng tin.”

“Cảm ơn ngài Izass.”

Ọc ọc.

Đang giúp Yong-yong phân loại rác thì chiếc bụng của Byul kêu lên.

“Cháu đói rồi… Chúng ta về nhà thôi…”

Vào lúc đó, Yong-yong mới nhớ lại nội dung của tờ giấy.

Byul phải ăn trưa.

Bịch! Bịch! Bịch!

Đột nhiên tốc độ làm việc của Yong-yong tăng tốc.

“Joe, làm ơn đợi một chút. Không thể đến gặp chủ nhân sao?!”

***

Ôi chao!

Seol Yun-hee nghiêng đầu nhìn tin nhắn từ Do-jun, cô không phải đi mua nguyên liệu nấu ăn tối nay.

Cô chắc chắn là thức ăn trong tủ lạnh đã hết.

Cô nghĩ đi nghĩ lại không biết tại sao mình không phải đi mua nguyên liệu nấu ăn nữa.

Vào lúc đó, tay cô mất sức và cô đã đánh rơi chiếc bút mà không nhận ra.

‘Seol, con không thể…”

Seol Yun-hee nhớ lại thái độ lạnh lùng của Do-jun vào lúc sáng.

Do-jun luôn luôn mỉm cười vào buổi sáng.

Có lẽ anh đang nghĩ về điều gì đó mà trong suốt bữa sáng hôm nay khuôn mặt anh luôn luôn tỏ ra một biểu cảm cứng rắn.

Seol Yun-hee như bị điểm huyệt đến nỗi thậm chí không nghĩ tới việc nhặt bút lên.

“Đuổi đi…?”

Tại sao cô lại nghĩ điều đó có thể xảy ra?

Không, cô biết Do-jun sẽ không bao giờ là loại người đó.

Nhưng sự thay đổi đột ngột sáng nay của Do-jun làm Seol Yun-hee bối rối.

‘Chả lẽ là do gần đây mình làm việc nhà không cẩn thận vì do ôn thi… Không lẽ là lý do này?’

Cô đã lau dọn mọi ngóc ngách trong nhà, lại vừa phải ôn thi nên cô đã cố gắng gấp đôi.

Rác cũng được dọn sạch sẽ mỗi ngày.

Bên cạnh đó thì cô nghĩ đã năm ngày kể từ khi cô dọn dẹp phòng tắm.

“…Mình nên làm gì đây?”

Nghĩ tới việc nếu cô không làm việc nhà theo đúng những gì ghi trong bản hợp đồng.

Tất nhiên là, từ hướng nhìn của một người lập ra hợp đồng, việc làm trái với hợp đồng sẽ khiến họ tức giận.

Cô đã đắm chìm trong sự tốt bụng của Do-jun mà quên đi trách nhiệm của mình.

Seol Yun-hee đọc lại tin nhắn của Do-jun vài lần nữa.

Cô tính sẽ cầu xin sự tha thứ nào đó chăng.

***

Trong lúc đó, tại siêu thị địa phương.

“Vịt quay một con chim.”

Ở khu riêng của hàng thịt, Byul nói với chất giọng riêng của mính.

Những người xung quanh hơi ngạc nhiên, nhìn cô nhóc bởi vì họ không thấy ai giống như là bố mẹ của cô bé quanh đó.

“Bé à. Bố mẹ của cháu đâu?”

“Mẹ đang ở trường, bố ở công ty.”

“…Ồ, bé đến một mình ư?”

“Yong-yong và Si.”

“Với Yong-yong và Si sao?”

“Họ đang chọn rau.”

Nói rồi Byul chỉ cho họ.

Ở quầy bán rau, Yong-yong và Carcier đang chọn rau củ như lá tía tô, rau diếp và tỏi tây.

Yong-yong đã bảo cô nhóc đi mua thịt vịt.

Nên nhóc đã tới quầy thịt này để giúp Yong-yong.

“Nhanh lên.”

“Hừm. Vậy cháu muốn làm vịt nướng hay làm súp?”

Byul đơ ra.

“Chà, cô bé không biết nhiều lắm…”

***

Bốn giờ chiều.

Hôm nay, Do-jun tan làm sớm hơn mọi khi và trở về nhà.

Seol Yun-hee thường về nhà lúc năm giờ hơn chút.

Anh sẽ đi chuẩn bị bữa tối trước lúc đó.

Bữa tối hôm nay sẽ là vịt nướng.

Anh đã có công thức từ trên mạng, còn nguyên liệu Yong-yong đã chuẩn bị.

“Bố!”

Anh mở cửa và bước vào nhà, Byul nước mắt đầm đìa chạy ra và ôm lấy anh.

Do-jun ôm lấy nhóc và xoa đầu cô để làm nguôi cô bé.

Anh hỏi cô nhóc vì sao lại khóc.

“Con sợ con đã mất vài năm.”

“Hửm?”

“Hai lần, ….”

“Điều đó nghĩa là sao?”

Yong-yong là người duy nhất anh giao cho việc đi mua đồ, vậy sao Byul lại nói về việc lỗi sai của con bé khi con bé mua nhầm đồ?

Do-jun nhìn túi đồ ở trên bàn.

Có hành lá, hành tây, tỏi, cà rốt và một gói thịt vịt đã chặt.

Gói đó có dán ghi chú rằng [Để làm súp vịt].

“Tôi xin lỗi, chủ nhân… Tôi đã không kiểm tra lại.”

Carcier cúi đầu như thể cảm thấy xấu hổ.

Do-jun nhìn quanh phòng khách. Yong-yong đâu?

Và không khó để tìm thấy cậu ta đang run rẩy trong góc nhà, gập người quay lưng lại.

“…Ngươi đang làm gì thế?”

Nhìn tư thế giống như sắp có vụ ném bom như ở Wonsan vậy.

Ngươi học ở đâu vậy?

Do-jun thở dài và kéo Yong-yong ra.

“Tôi làm tốt mà, tại sao chứ?”

“Chà, ngươi lo lắng sao?”

Mặc dù để làm súp hay nướng thì Do-jun cũng không quan tâm lắm.

Mặc dù phải lọc xương ra.

Nó không khó.

“Họ cũng làm sạch nó rồi, làm tốt lắm.”

Thực sự thì anh cũng không mong chờ gì nhiều.

Do-jun cười và kéo ống tay áo lên.

Nấu thôi.

***

Seol Yun-hee xách trên tay đống đồ ăn phụ cho bữa tối đi về.

Mặc dù Do-jun đã nói với cô rằng không phải mua nguyên liệu về nấu ăn.

Cô đã nghĩ điều này sẽ cảm hóa trái tim của Do-jun.

“…hử?”

Giày của Do-jun ở trên kệ để giày.

Bố đã về rồi sao?

Thêm đó, một mùi hương hấp dẫn tỏa ra từ trong nhà.

“Con về rồi?”

“…”

Do-jun đang nấu ăn trong bếp.

Không, anh đã hoàn thành việc nấu ăn và đang múc chúng ra bát đĩa và đặt trên bàn ăn.

Carcier đang trong hình dạng con người, đặt những đĩa đồ ăn từng cái một mà Do-jun đưa cho lên bàn.

“Đây là…”

“Con về rồi à?”

“Bố đã làm nó sao?”

Do-jun gật đầu.

“Bọn trẻ cũng giúp nữa.”

Do-jun cười và xoa đầu Byul.

“Quá dữ.”

Ngay đó, Yong-yong vỗ nhẹ Seol Yun-hee và với một ánh mắt đầy tự hào, cậu ta mở cửa nhà tắm và cho cô xem.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ và nước cũng đã được mở đầy.

“E hèm.”

“Yong-yong, em lau nó giúp chị sao?”

“Khục. Hãy vui mừng hơn đi.”

Seol Yun-hee nhìn chằm chằm vào Do-jun.

“Bố… Tức giận… Không?”

“Bố?”

Do-jun khó hiểu nhìn cô.

Tại sao anh ấy phải tức giận?

“Chà, nhưng hôm nay… vào buổi sáng… Con nghĩ bố đã lo lắng… Bố bảo con thậm chí không cần nhìn tới bữa tối… nghĩ tới sẽ bị đuổi.. con đã nghĩ…”

Do-jun không thể tin được là lại bị nghĩ như vậy.

Anh cười với cô con gái của mình.

“Con đã ôn thi chăm chỉ cho kì thi của mình rồi. Không còn nhiều thời gian nữa, đúng chứ?”

Chỉ khi đó, Seol Yun-hee mới có thể hiểu vì sao mà sáng nay cô lại thức dậy ở trên giường.

Và Do-jun đã dậy sớm hơn để chuẩn bị bữa sáng, cùng với những con rồng và Byul lau dọn nhà cửa và mua đồ ăn.

“Mẹ, phần thưởng.”

“Cô chủ nhỏ, miệng cô nhếch hết lên rồi.”

Seol Yun-hee dùng camera ở điện thoại của mình.

Cô nhìn vào mặt mình trong đó.

Một ánh nhìn khiến mọi người đều hạnh phúc.

Một nụ cười treo trên miệng cô.

Seol Yun-hee không hề nhận ra rằng mặt cô đã trở nên đỏ lựng, cảm xúc của cô dường như thể hiện hết lên trên mặt.

‘Ngại ngùng…’

Tại căn nhà 301 Changshin. Bangbae-dong, Seocho-gu, Seoul.

Hoàng hôn đang buông xuống.

***

Trong lúc đó, tại tầng hai của khu trung tâm.

Lối vào.

Chín thách đấu viên.

Họ khô khốc nuốt nước bọt.

“… Ngươi muốn làm gì?”

Sau đó.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...