Chế Ám Chấn Thiên Kinh
Chapter 21: Kim Chu

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 21. Kim Chu

“Này, thôi ngay đi chứ?”

Đầu lĩnh không muốn chuốc thêm rắc rối.

Chỉ xem y phục, dung mạo cũng đủ biết nàng là tiểu thư nhà quyền quý, vậy mà nhất quyết chẳng nghe lời.

Chết tiệt.”

Rốt cuộc nhẫn nại của hắn cũng cạn.

“Cảnh cáo đến đây là hết, tiện phụ.”

Hắn khẽ phất tay, một thuộc hạ bật lao ra.

Thấp thân, giữ trọng tâm thấp; tốc độ vốn đã nhanh, lại càng như dồn dập.

Dẫu có ăn một đòn bằng que chọc lò, hắn vẫn định đâm thốc áp chế ngay.

Bắt được rồi…!

Thân Thanh Nga dịch đúng một bước sang bên, lách khỏi đường lao của hắn.

Nhanh hơn chút, gã đã đổi quỹ đạo; chậm hơn chút, nàng ắt bị tóm.

“Ục…!”

Đầu que chọc lò trong tay nàng đâm trúng thượng vị đối phương rồi rút về.

Nàng nhấc cao que, bổ xuống gáy, chặt đứt ý thức hắn.

Giá như là kiếm, ắt xuyên tim, phăng cổ—tư thế chuẩn xác đến rợn người.

Đến lúc ấy, ánh mắt bọn gã mới đổi khác.

“Không phải hạng nữ nhân tầm thường! Đừng nhẹ tay!”

Hai gã từ tả hữu ập tới.

Nàng tự nhiên lùi, thu góc, không để bị tập kích cùng lúc.

“Hự!”

Cú đấm của kẻ xông trước sượt qua má nàng.

Cú nữa vung lên cũng chỉ quét trước chóp mũi.

Giữa khoảnh khắc ấy, cán que bật thốc từ dưới lên, phá nát hàm dưới của hắn.

“Khặc…!”

Gã thứ hai đã lao vào, song nàng lại lùi, kéo giãn cự ly.

Chết tiệt!”

Bị nàng liên tục kéo giãn cự ly, hắn bèn đổi chiến pháp.

Hắn quờ tay loạn xạ, toan chộp vạt áo phất phơ của nàng.

Chỉ cần níu được chỗ nào, là có thể phong bế thân pháp của nàng.

Nhưng mặc hắn chộp thế nào, vạt áo vẫn phất qua, trượt khỏi tay trong gang tấc.

Vô lý thật…!

Như các đòn lúc nãy đều trượt, những lần chộp tà áo cũng chỉ xé gió.

Rõ ràng thiếu nữ trước mắt chẳng di chuyển với tốc độ siêu phàm của võ lâm nhân, cớ sao mọi công kích đều chệch?

“Ự…!”

Mải miết xông lên, gã vấp phải đồng đảng đang bất tỉnh mà ngã sấp.

Sao có thể…?

Rõ ràng nàng cứ lùi trước mặt hắn. Mắt nàng đóng chặt vào hắn, nhưng lùi bước thế nào cũng tránh được kẻ nằm sau lưng?

Giữa lúc đầu óc rối bời, que chọc lò bay thẳng vào sau gáy hắn.

“……Kinh người thật.”

Thế Nga đứng nhìn mà lời cảm thán bất giác bật ra.

Dẫu đối phương tay không, còn nàng cầm que chọc lò than, nhưng bọn kia đâu phải hạng tạp nham.

Tuy không luyện “võ công” cần nội lực, chúng lại là tinh nhuệ Hắc Cốt phái từng chui rèn “võ thuật”.

Như mấy chục hình xăm đầu lâu chứng tỏ, chúng đã hại không ít mạng người, lấy máu làm kinh nghiệm, lấy giết chóc làm công danh.

“……Điên thật.”

Giờ thì không thể khác.

Tên đầu lĩnh còn lại rút từ ngực ra một đoản đao lưỡi xanh lạnh.

Nữ nhân, tất cả là do ngươi tự chuốc.”

Kẻ thường mà xem, hẳn chỉ thấy lưỡi đao lóe.

Nhưng “mắt” của Thanh Nga thì nhìn rõ mồn một.

Không chỉ lưỡi, mà cả vân thép; báng bọc da ám vệt tay; móng tay đen cáu vì chẳng chăm chút; thậm chí lỗ chân lông dơ vì không rửa,

Tất cả đều phô ra trước mắt nàng.

Nàng khẽ nhấc que, chen đúng vào quỹ đạo; đoản đao tóe lửa, bật văng.

Đòn thứ hai ập theo liền.

Dẫu thấy hết thảy, với thân thể không một chút nội công, thì chẳng thể né trọn liên kích.

Nhưng nàng nghe được hơi thở đối thủ, cảm nhận được cơ bắp hắn chuyển động.

Những giác quan được “mắt” khuếch đại đang biến bất khả thành khả.

Thú vị thật.

Thanh Nga chợt nhận ra mình đang mỉm cười.

Thấy nụ cười ấy, mắt tên đầu lĩnh trợn ngược.

 khốn kiếp…!”

Bộp.

Một kích đoạt sạch hơi thở.

Từ nãy nàng vẫn toàn thủ thế, giờ nhân lúc đối phương mở miệng, nàng chồm vào khe hở.

Gã bị que nện trúng nhân trung, lật trắng mắt, ngã ngửa.

Một cú đâm nhất điểm, hoàn hảo cả tâm lẫn thân.

“Hộc… hộc.”

Thanh Nga thở dốc, chống que xuống đất mà trụ thân người.

Mồ hôi trên mặt nàng rơi lộp bộp xuống nền.

Giới hạn thể lực, nàng cũng đành chịu.

“Thanh Nga!”

Thế Nga vội tới đỡ.

Tựa vào vòng tay tỷ tỷ, nàng điều tức, khẽ lắc đầu.

“Tỷ… việc này hao sức.”

Thế Nga bật cười khan.

“Này, muội học kiếm thuật ở Kiếm gia sao?”

Thanh Nga lắc đầu.

“Không.”

“Vậy là sao?”

Nàng khẽ mỉm cười.

“Chỉ buồn chân đi nhiều mà học lỏm được thôi.”

Thế Nga vẫn chưa hiểu.

“Thanh Nga, nghĩa là…?”

Nàng bỗng gỡ tay tỷ tỷ, đứng thẳng.

“Còn lâu mới tròn một khắc nhỉ?”

Không sai.”

Thanh Nga cau mày nhìn về cửa hành lang.

“Lần này thì muội e không kham nổi.”

Đúng lúc ấy cửa bật mở, thuộc hạ vừa báo lúc trước lăn vào, người bê bết máu.

“C… các chủ, ch… chạy…!”

Từ hành lang vang lên tiếng cười lanh lảnh của nữ nhân.

Âm lượng như chọc tai, rõ là một nữ nhân võ lâm có nội công.

“Tẻ nhạt quá. Bọn kia đi đâu cả mà ở đây chỉ còn lũ sâu bọ đáng thương này?”

Thế Nga nhận ra giọng ấy.

“…Kim Chu.”

Bước qua cửa mở là một mĩ nhân y phục lộng lẫy, phấn son đậm.

Y phục nàng đỏ chói từ đầu đến chân; sắc diện điểm tô trên mặt cũng toàn tông đỏ, khiến ấn tượng mạnh mẽ tột cùng.

Sau lưng nàng, ba kẻ mỗi người một dạng hiện thân, binh khí sẵn tay.

Ngay cả mặt mũi cũng gần như xăm kín đầu lâu đen, cả ba ắt là võ lâm nhân.

Hành lang thì chật cứng đệ tử thường của Hắc Cốt phái.

“Ơ kìa, gì thế này?”

Vừa vào đã khoái trá, Kim Chu cúi nhìn đám thuộc hạ mình nằm bất tỉnh la liệt.

Thấy Thanh Nga cùng cây que chọc lò trong tay, thị hiểu ngay sự tình, đưa tay xoa trán.

“Thứ rác rưởi như thế mà ta lại nuôi cho ăn, dạy cho lớn, còn gọi là tinh nhuệ…”

Trong ba kẻ đứng sau, người khoác tăng phục khẽ phất tay áo.

……

Thanh Nga vội chắn trước Thế Nga, song tư thế của kẻ kia đã trở về như cũ.

May là mũi công kích chẳng nhằm vào hai người.

Những kim châm bắn ra từ tay áo cắm phập vào huyệt trọng yếu của bọn đang bất tỉnh.

Quả nhiên chẳng thể ứng đối…!

“Mắt” nàng đã báo trước, cũng thấy rõ thứ bay tới là kim châm; nhưng chênh lệch tốc độ quá đỗi, đành bất lực.

Ấy là giới hạn của người thường, không nội công.

Nếu những kim châm ấy nhằm vào chúng ta thì…

“Kim Chu, rốt cuộc ngươi bày trò gì?”

Thế Nga bước lên trước, vuốt tóc, trầm giọng hỏi.

“Làm thế, hẳn ngươi hiểu sẽ có hậu hoạn.”

Kim Chu nhún vai.

“Chỗ này tiếp khách tệ quá. Đến chén trà cũng chẳng buồn mời.”

Tức thì một thuộc hạ ngoài hành lang lao vào,

hắn lục tìm trà ngay chỗ hai người vừa ngồi.

Ấy là trà lá Thế Nga đặc biệt chuẩn bị cho Thanh Nga.

“…Khách ư, nói đùa sao?”

Nghe vậy, Kim Chu khịt mũi cười khẩy.

“Thường ngày làm ra vẻ tinh minh, nay đầu óc bỗng đù đờ ư.”

Nàng khoanh tay, tiếp lời.

“Nếu là địch, giờ ngươi còn đứng vững được chắc?”

Thế Nga khua nhẹ tẩu.

“Nghe ngươi kể lể rông dài, xem ra không phải tới với thân phận kẻ địch.”

Nàng giật chén trà khỏi tay thuộc hạ của Kim Chu.

Thái độ đường hoàng đến nỗi gã chỉ ngẩn người nhìn.

“Vậy nói đi.”

Thế Nga vắt chân ngồi, nhẩn nha thưởng trà hương.

“Hà, thật là.”

Kim Chu bật cười khan.

“Cái gan ấy, ta mong lũ thuộc hạ học được đôi phần.”

Kim Chu khẩy tay; tà tay áo tăng phục lại phất.

Vài sợi kim châm sượt qua, mấy sợi tóc của Thế Nga bị cắt rời, tung bay.

Nhưng Thế Nga chẳng chớp mắt, chỉ dùng con mắt còn lại lườm Kim Chu.

“Chậc.”

Như chán ngán, Kim Chu tặc lưỡi rồi vào chính sự.

“Dạo này mấy đứa còn dùng được của ta cứ bị tập kích liên miên.”

“Chẳng phải cái giá của việc bành trướng sao?”

“Nhưng ta lại có cảm giác mạnh rằng kẻ đứng sau chính là ngươi.”

Thế Nga nhìn ả như không tin nổi.

“…Sinh chuyện thế này chỉ vì một ‘cảm giác’ thôi ư?”

Kim Chu xua tay.

“Không. Ta nghe được vài chuyện ở đâu đó.”

Thế Nga nhấp một ngụm trà, đáp:

“Chuyện thì miệng ở đâu, chuyện sinh ở đó.”

Trước vẻ thản nhiên ấy, Kim Chu nhe răng.

“Không hiểu sao ta lại tới đúng khoảnh khắc này, khi quanh ngươi không có phòng bị gì ư?”

Thế Nga đặt chén, mồi lửa tẩu.

Làn khói nàng phả dài tan lên trần.

“Ắt là tế tác.”

Kim Chu lắc ngón tay.

“Không, không. Đừng đánh trống lảng.”

Giọng thị hạ thấp.

“Ý là ta, Kim Chu, nay đã có chỗ để lấy tin cho ra hồn.”

Trong giọng nói mang nội lực, nước trà trong chén rung khẽ.

“Nghĩa là chẳng còn bị bọn tập tễnh như các ngươi lôi kéo xoay vòng nữa.”

Khí thế từ ả tràn ra, đè nặng cả khoảng không.

“Rồi sao?”

Thế Nga thở ra khe khẽ.

Vậy ‘chỗ ra hồn’ ấy bảo ta là kẻ giật dây ư?”

“Còn thiếu chút. Nhưng lời ngươi có chỗ sai này…”

Kim Chu lục tay áo rộng, rút ra một tấm bài tròn.

“Đây chẳng phải hạng ‘thật sự’ nữa. Ở Lạc Dương, ở Hà Nam, ở khắp Trung Nguyên, đây là chỗ cường đại nhất.”

Trên tấm bài kim loại bóng loáng ấy khắc nổi bốn chữ “Lạc Dương Kiếm gia”.

“Kiếm gia đồng bài…?!”

Người bật thốt tên vật ấy chính là Thanh Nga.

Kim Chu nhìn nàng đầy ngạc nhiên.

“Ngươi nhận ra ư? Ngươi là ai?”

……

Nhưng Thanh Nga chỉ mím môi.

“Thôi, mặc kệ.”

Kim Chu đưa tấm đồng bài về phía Thế Nga, lắc lắc.

“Giờ hiểu chứ? Vì sao chỉ dựa vào suy đoán mà ta dám gây chuyện thế này? Vì sao gây chuyện mà chẳng ngại hậu hoạn?”

Kim Chu nhoẻn miệng cười, khoe hàm răng trắng.

“Cho ta xem với được không?”

Một giọng nói bỗng vang lên.

Nhận ra thanh âm quen thuộc ấy, nét mặt Thanh Nga bừng sáng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...