Chế Ám Chấn Thiên Kinh
Chapter 7: Đối Diện

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 7 - Đối Diện

Diên Chiêu Hiền nhìn xuống Thanh Nga đang nằm trên chăn đệm trong tẩm thất của hắn.

Một nữ nhân chẳng có lấy nửa phần nội công, vậy mà nắm bắt được pháp trận bậc kết giới, thậm chí còn dòm lén đến cả “vực tối” của hắn.

Đôi mắt sắc kim rực sáng ấy hẳn là ta từng thấy ở đâu đó…

Hắn khép mắt giây lát, lần theo tiền kiếp, bất giác buột miệng thốt khẽ.

…Thì ra thế. Ngươi chính là ‘nàng ta’.

Hắn và nàng chưa từng trực diện.

Hơn nữa dung mạo hắn nhớ quá khác, nên không thể nhớ ra ngay.

Cớ sao ngươi lại là người của gia tộc này…

Trong tay hắn là chỉ lệnh của chấp sự bộ trưởng mà Thanh Nga mang đến.

…Quả là số phận éo le đến hết chỗ nói.

Hắn khẽ vuốt mớ tóc rũ xuống của nàng bằng một động tác cẩn trọng.

Quả là số phận cũng lạ lùng không kém.

Việc hắn làm từ sớm chỉ là đuổi đám gia nhân đi.

Vậy mà kết quả là chỉ nửa ngày sau, người mà ở kiếp trước hắn chưa từng chạm mặt lại đường đột hiện ra làm thị nữ của hắn.

Hắn mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Biến cố ngoài dự liệu.

Bởi vậy với hắn, thế sự vẫn còn thú vị lắm.

Hắn đứng dậy, rời tẩm thất.

Ít nhất để không đập thẳng vào mắt nàng, hắn phải tìm cách che khuất ma khí cho thật kín.

Không chỉ che mà còn chế ngự được thì càng tốt.

Có lẽ nửa ngày.

Chậm thì một ngày là cùng.

Chỉnh sửa, soạn ra một tâm pháp ở mức che giấu hoàn toàn ma khí, còn cần gì lâu hơn thế?

Diên Chiêu Hiền thản nhiên nghĩ điều mà bất cứ tông sư võ học nào cũng không thể tán đồng, rồi bước vào thư phòng.

…Ngủ cho đã rồi lát nữa gặp nhé, Kim Nhãn Ma Nữ.

Mọi chuyện trước lúc nàng ngất đi dường như chỉ như một cơn ác mộng.

Thanh Nga tỉnh dậy với tâm trạng nhẹ tênh.

Đã bao lâu rồi mới được ngủ một giấc như vậy.

Quên cả Lạc Dương Kiếm gia, quên cả Nhị công tử với Tam công tử, như trở về thời thơ ấu sống cùng gia đình.

Đã bao lâu rồi nàng mới mở mắt ra mà lòng không chút lo lắng, không chút sợ hãi, không chút bồn chồn.

Nàng đẩy tấm chăn đang ủ ấm thân mình ra, ngồi dậy, thấy ngay bình trà và chén đặt sẵn ở đầu giường.

Nâng chén trà đã nguội mà vẫn thơm, nàng uống vào, bỗng thấy đời này chẳng còn điều chi để ghen tị nữa.

Tuy từng uống biết bao danh trà khi làm ở Tiếp khách đường, nhưng loại lá trà lần đầu nếm hôm nay mới thật sự khiến người ta an ổn.

Chăn đệm nàng nằm dù cũ kỹ nhuốm tay người, vẫn là vật thượng hạng mà nàng chưa từng được đắp.

Chén trà trong tay dẫu sứt một mẻ chút, cũng là món sứ men ngọc quý hiếm.

Đây là đâu…

Gian phòng nàng nằm mang vẻ cổ kính ấm cúng, mà khí độ cao nhã toát ra tự nhiên đến lạ.

Mải ngắm bức thư pháp trên trục treo với nét bút mỹ lệ đến rợn người, tượng gỗ bách chạm sơn thủy, cùng khay gốm đựng cánh hoa khô thoảng hương dịu, nàng khẽ đứng dậy, chỉnh tề lại chăn đệm.

Rồi nàng kéo tấm mái che bằng gỗ hắc đàn đang chắn ánh chiều gay gắt ngoài cửa giấy, mở cửa sổ.

A…

Cảnh tượng mở ra khiến nàng buột thốt.

Khoảng vực mênh mông giữa vòng rừng bao bọc, rộng đến mức khó lọt vào một tầm mắt.

Viên Các Đình nằm tận cùng rìa Lạc Dương Kiếm gia, chạm liền thiên nhiên vươn ra ngoài.

Và lôi cả thiên nhiên ấy vào lòng, mà bày đặt thành vườn cảnh.

Thảo nguyên thoáng rộng, gò đồi thoai thoải, khe suối với đầm lầy. Lại có ao và cả hồ.

Phối cùng ráng chiều, cảnh sắc khiến người ta nghẹt thở.

Và hơn hết thảy.

Đã tháng hai.

Lạc Dương là mùa đông, còn nơi đây là mùa xuân.

Trong khi nàng còn ngây người trước cảnh tượng kỳ diệu ấy, một giọng nói tinh quái vang đến tai.

Thấy sao? Đẹp chứ?

Giọng nói ấy kéo nàng về thực tại.

A…

Người đứng dưới sân gọi nàng đang mặc một bộ bạch y vải thô cũ.

Ờ. Ngủ có ngon không?

Hắn khẽ vẫy tay với nàng.

À, vâng. Nhờ ơn người…

Hắn mang vóc dáng thanh mảnh của một thiếu niên, với gương mặt nhu hòa của một thanh niên.

Nước da trắng ngần và ngũ quan mềm mại để lại ấn tượng sâu, nên nàng nghĩ gọi là mỹ thiếu niên hợp hơn mỹ thanh niên.

Vậy thì tốt.

Rồi hắn mỉm cười tinh quái.

Ta ngẩng lên nói chuyện thì mỏi cổ mất. Thu xếp xong thì xuống tầng một nhé.

Nói xong, hắn chẳng đợi đáp, ung dung rẽ qua góc hành lang mà đi.

A…

Đến lúc ấy Thanh Nga mới sực nhận ra.

Thiếu niên ban nãy chính là đại công tử của Lạc Dương Kiếm gia, kẻ bị mang tiếng “kẻ không kiếm” Diên Chiêu Hiền.

Và chỗ nàng đang đứng là tẩm thất của hắn, còn nàng thì ngay lần đầu diện kiến đã dám đứng trên cao nhìn xuống chủ nhân mà đối thoại.

…Được rồi. Tên là Thanh Nga phải không?

Trước câu hỏi của Diên Chiêu Hiền đang tựa lưng thư thái, Thanh Nga đã lấy lại bình tĩnh, đáp điềm đạm.

Vâng ạ.

Diên Chiêu Hiền mỉm cười trêu chọc.

Lúc nãy cũng nặng lắm đấy.

Dĩ nhiên với hắn chỉ là nói đùa.

Kẻ đã nắm được quái lực của Chế Ám Chấn Thiên Kinh, sao có thể thấy một thân nữ nhi là nặng.

À… à. Thiếp… thất lễ.

Nàng hiểu ra.

Hiện Viên Các Đình chẳng có lấy một gia nhân.

Người bồng nàng ngất xỉu về đây chẳng ai khác chính là đại công tử của Lạc Dương Kiếm gia.

Đầu óc Thanh Nga chợt quay cuồng.

Nhớ lại thì, ta ngất trong rừng. Trước đó gặp bọn cao thủ khoác áo vệ binh, rồi trận pháp khủng khiếp, rồi…

Rõ ràng là vừa mơ cơn ác mộng, nhưng dậy rồi lại chẳng nhớ.

Rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, hay chỉ là mộng…

Chấn động vượt ngưỡng chịu đựng đã trộn lẫn ký ức của nàng, rồi xóa bỏ phần không thể tải nổi.

Diên Chiêu Hiền lặng nhìn vẻ bối rối của nàng, lại cất lời.

May mà ta đi dạo gặp ngay ngươi ngã xuống. Dẫu Viên Các Đình ấm áp, nếu phát hiện chậm thì to chuyện rồi.

Nghe thế, Thanh Nga đứng bật dậy, quỳ xuống sàn, cúi đầu.

Ân cứu mạng kẻ tiện này xin khắc cốt ghi tâm.

Diên Chiêu Hiền xua tay.

Được rồi, đứng dậy.

Rồi hắn mở chỉ lệnh trên bàn.

Nhưng nàng vẫn chưa đứng lên.

Về sau hầu hạ, tiện thiếp nguyện không tiếc thân, dẫu lấy mạng…

Ơ hay, bảo đủ rồi cơ mà.

Diên Chiêu Hiền cắt lời, nhìn nàng qua tờ chỉ lệnh.

Ánh nhìn ấy không gợi lấy một mảy may cảm tình.

Vả lại ta chưa từng nói nhận ngươi. Tự ngươi quyết định vào hầu là sao?

Hắn khẽ lắc tờ chỉ lệnh.

Hay chỉ lệnh của chấp sự bộ trưởng lại là để ra lệnh cho ta, kẻ đang là đại công tử?

Những lời ấy như sét đánh vào đầu nàng.

Nghĩ kỹ, từ nãy đến giờ nàng mặc nhiên cho là sẽ hầu hạ đại công tử.

…Xin người giết kẻ tiện này cho xong!

Không. Rõ ràng nàng chỉ mới dự định vào diện kiến.

Thế mà vì ngất xỉu giữa rừng, mọi chuyện xoắn cả lại.

Ơ hay, cứu sống xong thì tự tiện nói hầu hạ, rồi lại đòi chết.

Thanh Nga cúi đầu sâu hơn.

…Tiện thiếp đắc tội.

Diên Chiêu Hiền chặc lưỡi, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp.

Thật ra ta chẳng xin thị nữ. Ta chỉ cần gia nhân hay tỳ nữ giỏi việc lặt vặt…

Nghe vậy, Thanh Nga vội đáp.

Thiếp cũng khởi sự ở Đại Lạc Dương Kiếm gia bằng đủ việc vặt. Dẫu e khó lọt vào mắt người, thiếp nguyện hết sức…

Vậy ư?

Khẽ gật đầu, Diên Chiêu Hiền nói bằng giọng đứng đắn.

Vậy thì còn một vấn đề quan trọng nhất.

Thanh Nga nuốt khan.

Dù bị cái danh “kẻ không kiếm” che mờ, đại công tử vốn là người mà thi thư, hội họa cùng tạp nghệ đều ít ai theo kịp.

Điều kiện hắn đưa ra sẽ là gì?

Có biết nấu cơm không?

Dạ…?

Nàng bất giác ngẩng lên nhìn hắn, rồi vội cúi đầu.

Ta nói cơm ấy. Nấu nướng. Có biết nấu không?

Giọng hắn nghiêm túc đến mức buồn cười.

Quả là có biết, nhưng đương nhiên chẳng dám sánh với trù sư…

Trước câu hỏi ngờ nghệch, nàng ấp úng đáp, Diên Chiêu Hiền đã vỗ đùi.

Thế là tự tin hay không tự tin?!

Thanh Nga buột miệng.

Thiếp tự tin!

Tốt! Trúng tuyển!

Thanh Nga ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa nhỏ trong lò nấu.

Khoác bộ đồ làm việc nhặt được ở khu nhà tỳ nữ, mặt dính nhọ nồi, tạp dề vương nước canh, trông nàng chẳng còn gì là dáng vẻ tiểu thư danh môn lúc trước.

Đã bao lâu rồi mới trở lại bếp núc mà rối tinh rối mù.

Nhưng nhờ trí nhớ tốt, tay nghề được nhìn nhận ở bất cứ đâu, lại thêm “mắt” của nàng, giờ thì chỉ còn chờ nồi cơm trên bếp chín tới.

Thật bấn loạn…

Hơ tay trên lửa, nàng khẽ thở dài.

Mọi khởi đầu là từ lúc ngã quỵ vì trận pháp trong rừng.

Liều lĩnh được đại công tử tự tay đưa về tẩm thất hắn mà tỉnh dậy.

Rồi sau đó là một chuỗi trò cười liên tiếp.

Nghĩ lại mà mặt nóng bừng.

Kẻ từng được các dị nhân và quyền quý ghé Kiếm gia tặng danh “Băng Hoa” lại dễ dàng đánh rơi bình tâm thế này ư.

Dẫu lưỡi đao có bất chợt kề cổ, ta cũng tự tin giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh…

Ngay cả bọn cao thủ dùng được khí cảm cũng chẳng ai hay nàng đã nhận ra làn khí ấy.

Vậy mà nàng lại để mình bị xoay như chong chóng.

Tất cả tại việc ngất xỉu giữa đường mòn…

Động tác chà xát tay trước lửa của nàng chợt dừng.

…Không phải vậy.

Khi tỉnh trong tẩm thất của đại công tử, nàng rõ ràng cảm thấy khoan khoái, còn tinh thần thì sáng suốt vô cùng.

Dù chưa nắm rõ trước sau, nhưng lẽ ra cũng không đến mức đánh rơi bình tâm trong những việc tiếp theo.

Việc ngẩng đầu nhìn xuống mà nói với đại công tử là sai, nhưng lẽ nào đến mức bối rối.

Những sai sót mức ấy, sau bao năm làm ở Tiếp khách đường, nàng thừa trải nghiệm và thủ pháp để xử lý.

Còn cuộc đối thoại sau đó?

Chỉ với vài câu bâng quơ hắn ném ra, nàng đã lóng ngóng như một tân tỳ nữ đang chịu lễ nhập môn.

Những điều khiến nàng bối rối, những lỗi lầm, và việc đến giờ mới nhìn lại mà thấy khác lạ.

Tất cả đều…

…Bắt nguồn từ đại công tử.

Từ giây phút đầu gặp cho đến phút chót.

Hắn chưa từng buông lỏng quyền chủ động, luôn dẫn dắt mạch đối thoại theo ý mình, và khiến một kẻ bình tâm đến mức được gọi là Băng Hoa như nàng cũng không yên.

Con người ấy là “kẻ không kiếm”…?

Chính là người sáng nay phải đuổi đám gia nhân vì quá lộng hành ấy ư?

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Diên Chiêu Hiền khi nói chuyện với nàng.

Dáng hắn tựa lưng trên chiếc ghế bành rộng êm, thong dong mà ung dung.

Và khác với nụ cười bên môi, là ánh mắt vô cùng vô tận kia, lạnh lùng đến vô tâm.

Hình ảnh ấy chẳng phải “kẻ không kiếm”, mà giống như…

Toàn thân nàng nổi gai ốc.

Cơm còn lâu không?

Á…!

Giọng hắn bất thần vang lên sau lưng khiến nàng bật dựng.

Ồ, xin lỗi. Ta dọa ngươi rồi.

Đứng nơi ngưỡng cửa, đại công tử nở nụ cười ngượng như tạ lỗi, còn Thanh Nga lúc ấy chẳng nói được lời nào.

Ngay khi ấy nàng mới nhận ra.

Con mắt” của nàng không đọc nổi dù chỉ một chút gì từ hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...