Chinh Phục Dị Giới Bắt Đầu Từ Trò Chơi
-
Chapter 30: Một hiểu lầm
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Hơi lạ nhỉ, lúc chúng ta vào game, thời gian trong game là bốn giờ chiều, bây giờ là chín giờ tối, quy đổi ra thời gian thực, tức là chúng ta mới chơi được có hai tiếng rưỡi. Sáng nay tớ ăn một bát yến mạch lớn mà, sao mới qua hai tiếng rưỡi đã thấy đói rồi?" Trịnh Thanh Nguyệt thắc mắc.
"Là do chúng ta cứ làm việc chân tay trong game suốt à?" Đường Gia vừa thu dọn dụng cụ vừa nói: "Chúng ta đang chơi game bằng mũ giáp mà đúng không, vậy hoạt động của chúng ta trong game có liên quan đến sóng não không? Sóng não hoạt động ở mức độ cao liên tục nên đói nhanh?"
"... Nghe cũng có lý." Trịnh Thanh Nguyệt gõ chiếc xẻng vào hòn đá cho rơi hết bùn đất rồi đưa cho Đường Gia: "Trả nhiệm vụ rồi offline ăn cơm rồi lên lại nhé, cậu có muốn qua chỗ tớ ăn không?"
"Được chứ, tớ mang mũ giáp qua, ăn xong chơi ở chỗ cậu luôn." Đường Gia vội gật đầu.
"Vậy tớ offline gọi đồ ăn ngoài." Trịnh Thanh Nguyệt quay sang nhìn Dương Anh: "Chị Anh, chiều nay chị có lên nữa không?"
"Có chứ." Dương Anh cười nói: "Ban đầu định lên chụp ảnh màn hình, quay video rồi offline để tiếp tục cãi nhau với người ta, giờ chơi rồi thì không muốn để ý đến mấy cuộc cãi vã đó nữa, không vui bằng chơi game."
Đường Gia vui vẻ nói: "Vậy quyết định thế nhé, một tiếng sau chúng ta gặp lại ở đây, một tiếng thời gian thực đó."
Ba người vừa nói vừa cười đi ra từ “công trường”, tìm đến Charlie Rex để trả nhiệm vụ.
Ông ta, tuy không hiểu hết nhưng lờ mờ nhận ra mình hình như đã hiểu lầm điều gì đó, lặng lẽ thanh toán phần thưởng cho Đường Gia và Dương Anh...
Sau khi thêm “NPC thông minh”, Dương Thu cũng tiện tay sửa đổi chế độ thưởng nhiệm vụ. Bất kể là nhiệm vụ thông thường do NPC cương thi giao hay nhiệm vụ danh vọng do NPC thông minh giao đều được thanh toán dựa trên mức độ cống hiến trong nhiệm vụ.
Ngoại trừ phúc lợi tân thủ một lần là phát quần áo cho người chơi, các nhiệm vụ còn lại đều được thanh toán bởi một chương trình nhỏ mới được thêm vào ma trận dấu ấn, dựa trên thời gian làm việc hiệu quả của người chơi trong nhiệm vụ. Các “NPC” cũng đang “kết nối” trong ma trận dấu ấn chỉ cần thao tác theo gợi ý mà ma trận phản hồi là có thể đảm bảo công bằng.
"Thời gian làm việc hiệu quả bốn giờ, 400 danh vọng và tám đồng xu?" Đường Gia tò mò mân mê đồng xu mà Charlie Rex đưa: "Đồng tiền này trông giống như xèng ở khu trò chơi điện tử vậy."
Trịnh Thanh Nguyệt cũng tò mò ghé lại xem: "Phần thưởng nhiệm vụ thay đổi rồi này, trước đây xem video của Hương Thảo Pudding, làm nhiệm vụ không được thưởng đâu."
Dương Anh nhận lấy đồng xu, chăm chỉ hỏi hai cô em gái vừa quen: "Đồng tiền game này cất đi như thế nào?"
Đường Gia & Trịnh Thanh Nguyệt: "..."
"Vãi, game này không có túi đồ! Lỗi to như vậy mà mãi không sửa!" Đường Gia tức đến run người: "Làm cái quái gì vậy, chúng ta đều là bộ xương trơ trụi, tiền này để vào đâu?"
Charlie Rex nghĩ đến việc mình đã hiểu lầm ba cô gái Vong Linh này, để tỏ ý xin lỗi, ông ta chủ động lên tiếng nhắc nhở: "Các bạn Vong Linh, trong ngôi nhà gỗ gần tòa thị chính có một thợ may tên là Arisa bán túi đeo hông, các bạn có thể đến đó mua."
"Ồ ồ!" Ba người chơi lúc này mới nhớ ra NPC thông minh dạy nghề may hiện đang không có ai ngó ngàng tới kia, vội vàng chào tạm biệt ông ta rồi hớt hải chạy tới nơi.
Charlie Rex nhìn theo họ đi xa, liếc nhìn sắc trời, quay trở lại lều của mình, nhóm đèn cồn, dựng lửa trại.
Yêu cầu công việc của Dương Thu đối với họ không quá cao, từ tám giờ sáng đến mười giờ tối phải hoạt động quanh khu vực làm việc, miễn là người chơi có thể tìm thấy là được. Chỉ cần không chạy quá xa, không cố tình trốn đi, thì cả ngày nằm ngủ cũng không thành vấn đề.
Ngay cả trong việc quản lý công cụ một cách nghiêm ngặt nhất, thật ra Dương Thu cũng không hề bắt buộc người chơi không được mang công cụ đi... Dù sao thì phạm vi hoạt động của người chơi đều nằm dưới sự giám sát của ma trận, bất kể người chơi mang công cụ đi đâu, hắn đều có thể thu hồi lại.
Thứ Dương Thu thật sự hạn chế là không cho phép người chơi cầm “vật phẩm nhiệm vụ” đi gây rối, ví dụ như một đám người nhận nhiệm vụ dọn dẹp rồi vác cuốc chim đi nộp mạng cho BOSS làng tân thủ, hay là dùng để đánh lộn giả với nhau... Vì thế mới có quy định vật phẩm nhiệm vụ chỉ có thể sử dụng trong khu vực nhiệm vụ.
Tuy những vật phẩm nhiệm vụ này thực chất đều được thu gom từ thị trường đồ cũ và trạm tái chế phế liệu, giá thành rất thấp, nhưng biết sao được khi Dương Thu vốn nghèo...
Tóm lại, vì điểm tập kết khá kín đáo và tạm thời không cần tiếp đón quá nhiều người chơi, nên áp lực của Charlie Rex hoàn toàn chẳng có chút nào như Hal Maxwell.
Sau khi tiễn ba quý cô vong linh, ông ta kiếm chút gì đó để ăn, cất công cụ vào lều rồi tuyên bố tan làm, kéo khóa lều đi ngủ.
Mười một giờ đêm trong game, giữa trưa ngoài đời thực, một đám đông người chơi do Tần Quan, ID Hương Thảo Pudding, dẫn đầu, hùng hổ tiến vào khu đất dự kiến xây dựng Hội Chiến Binh.
"Sư phụ hướng dẫn chiến binh mà “Kẹo Dẻo Có Nhân” nói trên bảng tin chắc là ở quanh đây... A, ở đằng kia!"
Một đám vong linh bẩm sinh có khả năng nhìn trong đêm, mắt sáng rực rỡ quét một vòng khắp khu phố yên tĩnh, nơi trong mắt chúng chẳng khác gì ban ngày.
Rất nhanh, chúng đã phát hiện ra một khoảng đất trống nhỏ đã được dọn dẹp.
"Lều của NPC nghe nói ở sau một bức tường đất... Có rồi, ở đây!"
"NPC đâu?"
"Hình như ngủ rồi."
"Vãi, NPC cũng cần ngủ nữa à? Quá đáng thật, có cho người ta nhận nhiệm vụ không vậy!"
"Charlie Rex! Charlie Rex có ở đây không, hú một tiếng đi!"
"Đừng ngủ nữa, dậy phát nhiệm vụ đây!"
Bên trong lều, Charlie Rex vòng hai tay ôm đầu, mở to đôi mắt vằn vện tơ máu, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm lên nóc lều.
Lũ vong linh khốn kiếp này, chúng có thật sự hiểu được ý nghĩa của từ “quá đáng” mà chính miệng chúng nói ra không, Đại sư vũ khí thắc mắc như vậy.
Mặc dù thời gian được chọn cho đợt thử nghiệm mở lần hai là tám giờ sáng trong kỳ nghỉ lễ dài, một thời điểm rất không thân thiện, nhưng do liên tiếp bị chửi bới trên livestream, bị làm video chế giễu, bị viết bài châm biếm mỉa mai... nên dù là người chơi có mũ giáp trong tay hay những kẻ anti-fan không có, mức độ quan tâm dành cho game Dị Giới đều đặc biệt cao.
Điều này mới tạo nên cảnh tượng hoành tráng: bảy giờ sáng ra thông báo, tám giờ mở server, và tỷ lệ đăng nhập của những người chơi đã nhận số có thể đạt tới hơn chín mươi phần trăm.
Và rồi... hơn hai trăm tám mươi người chơi đăng nhập ngay từ đầu, chưa chơi được đến tám rưỡi đã có hơn năm mươi người bị bay màu...
Trong nửa tiếng đồng hồ ngoài đời thực chờ “thời gian hồi sinh”, đám người chơi bị đá văng khỏi game một cách thảm thương này nên làm gì đây?
Đương nhiên là lên bảng tin trên trang chủ đại chiến với bọn anti rồi~
Mặc dù sau khi chết họ mới phát hiện ra ảnh chụp trong game phải một ngày sau mới tải xuống được, cảm giác khá khó chịu, nhưng dù sao cũng đã chơi được game, thậm chí còn được tận hưởng đãi ngộ bị NPC có AI siêu cao chém chết.
Dù không có ảnh, điều đó cũng không ngăn cản những “người chơi trả phí” đã lo lắng thấp thỏm suốt mấy ngày trời, cuối cùng cũng được ăn viên thuốc an thần này, đi tay đôi với mấy đứa anti chẳng có bằng chứng gì mà cứ đỏ mặt tía tai bôi nhọ người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook