Chinh Phục Dị Giới Bắt Đầu Từ Trò Chơi
-
Chapter 34: Cơn sốt tiền đồng
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đám thanh niên làm studio game này cũng không “phụ lòng” danh tiếng cày tiền, không hề làm bừa làm bậy, mà đặc biệt chăm chỉ chuyên tâm làm nhiệm vụ.
Khi trời tối trong game, Tuttle không phát nhiệm vụ nữa, họ liền đồng loạt chuyển sang làm nhiệm vụ của NPC zombie, đến khi trời sáng trong game, họ lại quay trở lại.
Ngay cả “nhu yếu phẩm” là túi đeo hông, sáu người này cũng chỉ mua một chiếc, toàn bộ số tiền đồng kiếm được đều để trên người “Một Miệng Tám Cái”.
Nếu là một game online bình thường, thì nhà phát hành game chắc chắn sẽ rất căm ghét các studio game vào ngay từ khi mở máy chủ.
Đừng có tin vào mấy cái lý lẽ như game có studio mới hot, studio cũng tạo thuận lợi cho người chơi, mỗi một việc mà nhóm người này làm trong game đều nhằm mục đích rút ngắn vòng đời của game.
Nếu là một game có hệ thống kinh tế yếu kém, có thể trụ được một năm không bị các studio game phá hoại đã phải coi là đội ngũ vận hành rất tài giỏi.
Đương nhiên, Dị Giới dù có ngụy trang giống game đến đâu, nói cho cùng, nó không phải là game...
Vì thế Dương Thu hoàn toàn không ghét các studio game tích cực kiếm tiền, thậm chí còn mong rằng lực lượng lao động vừa rẻ vừa chăm chỉ này càng nhiều càng tốt...
Vậy nên vấn đề cũng nằm ở đây, các studio game đến vì tiền, họ theo đuổi việc biến tiền trong game thành tiền thật.
Nếu số vàng mà đám thanh niên này vất vả cày được không có giá trị, không bán được, thì sự tích cực của họ sẽ bị ảnh hưởng, và họ sẽ không còn tích cực làm nhiệm vụ nữa.
Dương Thu xoa cằm, ánh mắt xuyên qua những thanh niên studio game đang cần cù lao động, nhìn về phía xa xăm hơn.
Không chỉ là các studio game, đối với nhóm người chơi hệ cày cuốc, việc vừa chơi game vừa kiếm thêm chút tiền cũng là một điều kích thích rất lớn sự tích cực chơi game.
Thậm chí nếu hệ thống kinh tế trong game được làm tốt, kênh biến tiền game thành tiền thật thông suốt, thì số lượng người chơi hệ cày cuốc đông đảo hơn nhiều so với các studio game có khi còn mang lại cho hắn nhiều bất ngờ hơn.
Kết luận này có cơ sở, trong quá trình nghiên cứu biến Hoang Nguyên Taran thành sân chơi game, Dương Thu đã tìm hiểu không ít về game online trên Trái Đất.
Một máy chủ hoài cổ của game World Of Warcraft nào đó mới mở hai tháng trước, lực lượng chính hoạt động trên tuyến đầu cày tiền không phải là các studio game, mà là một lượng lớn người chơi pháp sư...
“Không thể chỉ xem xét vấn đề lưu thông tiền tệ bình thường, mà còn phải xem xét giá trị của bản thân tiền tệ... Nói đơn giản là làm cho tiền tệ trở nên có giá trị hơn.”
Dương Thu nheo mắt, trầm ngâm: “Rốt cuộc... không phải tất cả người chơi đều sẵn lòng vừa lên game là làm nhiệm vụ, làm mệt rồi lại thoát game.
Việc NPC cấp cao cho danh vọng được chào đón hơn NPC zombie không cho danh vọng chính là minh chứng cho điều đó.”
“Người chơi bình thường sẵn lòng làm nhiệm vụ do NPC cấp cao giao là để có được con đường chuyển nghề, để có được vũ khí trang bị sau khi chuyển nghề, nói tóm lại, vẫn là vì phần thưởng chỉ số, vì để trở nên mạnh hơn.”
“Cứ mù quáng bắt ép làm nhiệm vụ, giai đoạn mới tiếp xúc với game thực tế ảo thì người chơi còn hiếu kỳ, chưa có vấn đề gì, nhưng lâu dần, người chơi sẽ chán rồi bỏ game...”
“Vậy thì... không cần đợi đến lúc người chơi chuyển nghề hàng loạt nữa, phải mau chóng nâng giá trị tiền tệ trong game và cả sự tích cực làm nhiệm vụ của người chơi lên.”
Khu đất dự kiến xây dựng Hiệp Hội Hành Giả, nơi có ba vị hướng dẫn chuyển nghề trấn giữ, là công trường náo nhiệt nhất thị trấn Lưu Vong.
Hai mươi hai tiếng trong game trôi qua, công trường rộng khoảng năm trăm mét vuông đã được người chơi dọn dẹp không ít rác rưởi, ba khu vực nhiệm vụ vốn bị ngăn cách không nhìn thấy nhau giờ đã được đả thông.
Những người chơi nhận nhiệm vụ của Hal, Tuttle và một NPC cao cấp khác thậm chí có thể đứng từ xa gọi nhau nói chuyện.
“Nhiều người muốn chuyển sang hệ Hành Giả thật.” Diệu Bút Sinh Hoa đưa mắt nhìn một vòng những người chơi đang hăng hái chuyển gạch, thật lòng cảm thán: “Cứ tình hình này, Hiệp Hội Hành Giả chắc sẽ được xây lên nhanh nhất thôi.”
Cho Tôi Uống Thuốc vừa trả nhiệm vụ xong, một bên nhét tiền xu vào túi, một bên tò mò hỏi Diệu Bút Sinh Hoa đến đón mình: “Bên pháp sư hướng dẫn vẫn chưa khởi công à?”
Là một trong ba người kỳ cựu của đợt thử nghiệm kín, Cho Tôi Uống Thuốc cũng là một thành viên trong đội chuyển gạch ở công trường Hiệp Hội Hành Giả.
Cậu ta không có hứng thú với nghề Sát Thủ khá giống với thích khách trong các game MMORPG truyền thống, cũng không muốn chơi tầm xa, nên đang cố gắng cày danh vọng của Chuyên Gia Kho Báu.
“Không biết nữa, tôi vẫn chưa nhận được nhiệm vụ của pháp sư hướng dẫn.” Diệu Bút Sinh Hoa đau đầu nói: “Bây giờ người lên được cấp một, có thể nhận nhiệm vụ của pháp sư hướng dẫn chỉ có cái tên “Âu Hoàng” kia thôi, nhưng tôi hỏi một vòng rồi, gã đó hình như là một người chơi đơn độc, không thích chơi chung với người khác, chẳng ai biết hắn chạy đi đâu mất rồi.”
“Không vội, mới là ngày đầu mở thử nghiệm thôi mà, với lại cậu cũng chỉ còn thiếu chút nữa là đủ năm mươi điểm tiềm chất để lên cấp một rồi, biết đâu ngày mai là có thể đi nhận nhiệm vụ của pháp sư hướng dẫn.” Cho Tôi Uống Thuốc an ủi.
“Tôi có vội đâu, Hương Thảo còn chưa vội thì tôi vội cái gì, cùng lắm thì tôi làm nhiệm vụ của NPC zombie thêm hai ngày nữa để kiếm ít tiền.” Diệu Bút Sinh Hoa cười nói: “Chúng ta đi tìm Hương Thảo đi, xem tối nay có tổ chức hoạt động khám phá gì không.”
Cứ mãi làm nhiệm vụ chuyển gạch chắc chắn không phải là lối chơi mà một người chơi bình thường có thể chấp nhận.
Dù game mới mở, ai cũng là tân thủ, đến con chuột ở phía nam thị trấn còn chẳng đánh lại, nói gì đến chuyện ra khỏi trấn đi khám phá, nhưng họ vẫn có hứng thú với việc tìm tòi những bí mật của thị trấn, lật tung cả thị trấn Lưu Vong lên chẳng hạn.
Hai người đang chuẩn bị rời khỏi công trường do Chuyên Gia Kho Báu quản lý, Cho Tôi Uống Thuốc vô tình quay đầu lại, phát hiện...
NPC loài người kia, người có vẻ đã bị người chơi đắc tội không nhẹ, ngoài những lúc đọc lời thoại khi tương tác nhiệm vụ ra thì lúc nào cũng treo bộ mặt đưa đám, đang cắm một tấm biển gỗ trước lều và dán một tờ thông báo lên đó.
“Đợi đã!” Cho Tôi Uống Thuốc vội vã giơ tay ra hiệu với Diệu Bút Sinh Hoa rồi chạy tới trước.
Chuyên Gia Kho Báu Pansi là một người đàn ông trung niên trông có vẻ đã có tuổi.
Vốn dĩ vị trí của ông ta khá khuất, lúc đầu không bị người chơi quấy rầy nhiều, nhưng sau khi thanh danh vọng được người chơi tương tác kích hoạt, đặc điểm nghề nghiệp “Chuyên Gia Kho Báu” trong lộ trình chuyển nghề mà ông ta phụ trách bị người chơi phát hiện, ông ta không thể trốn được nữa...
Số người chơi ngồi chực ở chỗ ông ta còn nhiều hơn cả chỗ của Hal, chỉ sau Tuttle.
Rex, người phụ trách chuyển nghề chiến binh, ít nhất còn được ngủ một giấc rồi mới bị người chơi đánh thức, còn Pansi thì trước khi Dương Thu chạy qua “vá lỗi”, hoàn toàn không được ngủ...
Pansi vốn chẳng có chút thiện cảm nào với đám vong linh bẩn thỉu này, sau khi nhận được chỉ thị từ Dương Thu qua Ma Trận Ấn Ký và treo thông báo lên, ông ta cũng chỉ lạnh lùng ngồi bên cạnh, hoàn toàn không có ý định giải thích gì cho người chơi.
May mà cơ chế phần thưởng mà mỗi “NPC cao cấp” phụ trách đều đã được chuẩn bị từ trước, Pansi cũng không cần nói nhiều lời thừa thãi, chỉ cần dán thông báo lên là được...
Cho Tôi Uống Thuốc chạy đến trước tấm biển gỗ, mấy người chơi đứng gần đó đã xúm lại xem xong nội dung thông báo, liên tục buông những tiếng vãi chưởng...
---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook