Cô Dâu Của Trung Tá
-
Chương 139-4: Tâm sự của bà xã 4
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*********
Sau bữa cơm trưa, trời đang mưa giọt giọt tí tách rơi không ngừng rốt cục đã ngừng lại. Tiểu Bao Tử náo loạn muốn đi ra ngoài để chơi đùa. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố liền dẫn cậu nhóc đi xuống dưới lầu. Trời vừa mưa xong, nên bên ngoài có chút mát mẻ, nhưng không khí thật thanh mát.
Thời điểm đi ra ngoài, còn mang theo cả chiếc xe đạp mà anh mới mua cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc cưỡi xe đạp đi trong khu đi bộ ở trong quảng trường rất vui vẻ. Tố Tố sợ Tiểu Bao Tử bị quăng ngã, cho nên vẫn đi theo sát ở phía sau cậu nhóc.
Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại vẫn thản nhiên. Mặc dù đó là con trai của mình, nhưng anh cảm thấy không thể rất yếu ớt như vậy được. Nhìn Tố Tố đi bộ theo phía sau cái mông con trai như vậy, thời điểm cô quay đầu lại nhìn anh, Sở Lăng Xuyên liền vẫy tay với cô.
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên triệu hồi mình, cô dặn con trai đi xe chậm một chút, sau đó cũng đi tới phía anh. Sở Lăng Xuyên lui người về phía sau một chút, Tố Tố cũng không để ý lắm, liền tiến lại phía anh gần hơn một ít.
Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay của Tố Tố, lại kéo cô tiến vào thêm một chút khoảng cách nữa. Anh nắm giữ lấy bả vai của cô, xoay người cô lại, lại nói cực kỳ không giải thích được: "Bảo bối, em đứng vững nhé. Đừng nhúc nhích."
"Sao, như thế nào vậy?" Tố Tố không hiểu, nhìn anh đầy mờ mịt. Ngay đúng thời điểm Tố Tố còn đang mê mang, Sở Lăng Xuyên lại nhanh chóng nhấc chân lên đạp vào cái cây ở bên cạnh cô. Rồi sau đó anh liền chạy trốn giống như một con thỏ vậy. Tố Tố ngốc nghếch một mảnh đứng ở dưới tàng cây liền phải chịu bi kịch. Nước mưa đọng ở trên cây rơi rào rào xuống, rớt vào trên đầu lẫn trên mặt cô. Chờ đến lúc cô phản ứng kịp, bỏ chạy đi để trốn tránh thì đã là quá chậm rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên thì đứng ở bên ngoài vài bước, trên mặt đầy ý cười. Cái người đàn ông xấu xa này, thế nhưng lại chọc ghẹo cô như vậy. Thật quá mất mặt rồi! Hu hu, vậy mà cô lại vẫn còn ngốc nghếch đần người ra mà phối hợp với anh hại chính bản thân mình. Nghĩ, cô nhìn lại cái khuôn mặt đang cười xấu xa kia, lườm một cái trắng mắt, vẻ đầy oán hận.
Sau bữa cơm trưa, trời đang mưa giọt giọt tí tách rơi không ngừng rốt cục đã ngừng lại. Tiểu Bao Tử náo loạn muốn đi ra ngoài để chơi đùa. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố liền dẫn cậu nhóc đi xuống dưới lầu. Trời vừa mưa xong, nên bên ngoài có chút mát mẻ, nhưng không khí thật thanh mát.
Thời điểm đi ra ngoài, còn mang theo cả chiếc xe đạp mà anh mới mua cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc cưỡi xe đạp đi trong khu đi bộ ở trong quảng trường rất vui vẻ. Tố Tố sợ Tiểu Bao Tử bị quăng ngã, cho nên vẫn đi theo sát ở phía sau cậu nhóc.
Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại vẫn thản nhiên. Mặc dù đó là con trai của mình, nhưng anh cảm thấy không thể rất yếu ớt như vậy được. Nhìn Tố Tố đi bộ theo phía sau cái mông con trai như vậy, thời điểm cô quay đầu lại nhìn anh, Sở Lăng Xuyên liền vẫy tay với cô.
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên triệu hồi mình, cô dặn con trai đi xe chậm một chút, sau đó cũng đi tới phía anh. Sở Lăng Xuyên lui người về phía sau một chút, Tố Tố cũng không để ý lắm, liền tiến lại phía anh gần hơn một ít.
Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay của Tố Tố, lại kéo cô tiến vào thêm một chút khoảng cách nữa. Anh nắm giữ lấy bả vai của cô, xoay người cô lại, lại nói cực kỳ không giải thích được: "Bảo bối, em đứng vững nhé. Đừng nhúc nhích."
"Sao, như thế nào vậy?" Tố Tố không hiểu, nhìn anh đầy mờ mịt. Ngay đúng thời điểm Tố Tố còn đang mê mang, Sở Lăng Xuyên lại nhanh chóng nhấc chân lên đạp vào cái cây ở bên cạnh cô. Rồi sau đó anh liền chạy trốn giống như một con thỏ vậy. Tố Tố ngốc nghếch một mảnh đứng ở dưới tàng cây liền phải chịu bi kịch. Nước mưa đọng ở trên cây rơi rào rào xuống, rớt vào trên đầu lẫn trên mặt cô. Chờ đến lúc cô phản ứng kịp, bỏ chạy đi để trốn tránh thì đã là quá chậm rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên thì đứng ở bên ngoài vài bước, trên mặt đầy ý cười. Cái người đàn ông xấu xa này, thế nhưng lại chọc ghẹo cô như vậy. Thật quá mất mặt rồi! Hu hu, vậy mà cô lại vẫn còn ngốc nghếch đần người ra mà phối hợp với anh hại chính bản thân mình. Nghĩ, cô nhìn lại cái khuôn mặt đang cười xấu xa kia, lườm một cái trắng mắt, vẻ đầy oán hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook