Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:



Buổi tối, Ninh Vũ đưa tôi về nhà lớn, lão đại và Xảo Dĩnh đã đi về, tôi cùng Ninh Vũ vào cửa thì bà nội đã nở một nụ cười thật tươi để chào đón tôi, giờ phút này phòng khách tràn ngập không khí lạnh lẽo

"Ninh Vũ, cậu chẳng phúc hậu gì cả." Âm Nhị Nhi nửa đùa nửa thật nói lời chỉ trích.

Đuôi lông mày của Ninh Vũ chau lên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Tôi cảm thấy mình đã rất hiền rồi, mới có thể khiến chuyện phát triển đến bước này, nếu như trí nhớ của anh không có vấn đề, nên nhớ dáng vẻ của Bách Khả khi tới nhà họ Âm như thế nào chứ? Hiện tại thế nào? Đến khóc cũng chẳng khóc nổi."

"Vậy cũng không cho phép đem cháu gái của bà đi!" Bà nội nghiêm mặt nói.

Ninh Vũ cười khẽ: "Bà nội, cháu đã nói với bà từ đầu rồi, nha đầu là người nhà của cháu, tặng cho bà là vì muốn cuộc sống của cô ấy tốt hơn, bây giờ nhìn lại, bà không làm được, nên cháu dẫn cô ấy đi là đều dễ hiểu?"

"Nơi nào dễ hiểu hả?" Sắc mặt bà nội đầy vẻ lo lắng: "Cháu gái là của bà, bà thừa nhận, Bách Khả đã phải chịu rất nhiều uất ức rồi, điểm này là bà không làm tốt, nhưng cũng chưa tới phiên cháu mang nó đi!"

Tôi giật mình "Bà nội, ngài đừng nóng giận, cháu chỉ phải đi làm việc, còn có thể trở lại đấy."

Bà nội oán hận nguýt nhìn tôi: "Hắn chỉ đem muốn đem cháu đi thật xa chỗ này? Cháu thật sự muốn đi sao, chưa quen cuộc sống nơi đây, đến một người bạn cũng chưa có. Ngộ nhỡ bị bệnh, có chén cháo nóng uống không hơn sao?."

"Điểm này bà có thể yên tâm, đợi cho cô ấy thích ứng với hoàn cảnh ở đó rồi cháu mới đi, hơn nữa, ở thành phố D sẽ có người trông mon cô ấy, về sau con cũng sẽ thường đến đó thăm cô ấy." Ninh Vũ nói.

"Bà có thể tin tưởng cháu sao?" Bà nội không khách khí chất vấn.

Ninh Vũ nhếch môi, nhẹ nhàng nói "Bằng giao tình của cháu và cô áy. Còn bằng việc cháu tốt hơn người cháu không có lương tâm của bà!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...