Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 39: Kinzelo

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 39: Kinzelo

 

Bấy giờ, Đội tân binh vẫn đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.

Trái ngược với những suy tính của các thành viên lớp trung cấp, phe Jin đang chiến đấu với lũ Orc khá tốt. Đội của họ đã thành công tiêu diệt mười bảy trên tổng cộng hai mươi lăm con.

“Đã xong mười tám tên! Với tiến độ này, chúng ta sẽ trở về mà không có bất kì thương vong nào!”

Scott và Taimont rút kiếm của mình ra khỏi xác của con Orc.

“Cùng nhau trở về và đập tan niềm kiêu hãnh của những tên khốn đó nào. Tôi đã vô cùng lo lắng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của thiếu gia. Nhưng với tình hình này thì không sao rồi.”

“Vẫn còn lại bảy con Orc. Cho đến khi hạ được hết bọn chúng thì chúng ta tuyệt đối không được phép lơ là.”

Tuy Mesa đã dập tắt đi sự phấn khích của mọi người, nhưng cô ấy lại là người đang thầm phấn khích.

'Cứ như chúng ta được các vị thần ban phước ấy nhỉ. Không, là thiếu gia Jin mới phải, người luôn có quý nhân phù trợ, và vận may của ngài ấy đang lan toả tới chúng ta.'

Tất cả thành viên trong phân đội của Jin đều nghĩ vậy.

Thông thường, Orc di chuyển theo bầy đàn. Tuy nhiên, không biết vì sao mà lần này đám Orc lại đi tách lẻ như muôn lao đầu vào chỗ chết. Chúng tấn công các học viên một cách chậm chạp chứ không nhanh nhẹn như lời đồn.

Chẳng trách mọi người nghĩ đã gặp được vận may.

“Tiếp tục rà soát khu vực! Hãy luôn đề cao cảnh giác, mọi người!”

Tai của những tên Orc đã chết đều bị thành viên trong nhóm Jin cắt và xếp gọn vào trong một chiếc túi.

Phía xa, có một kẻ lạ mặt đang ẩn mình trong bụi cỏ cao và rậm rạp, khẽ quan sát các học viên di chuyển qua khu rừng.

'Bọn chúng hạ xong bảy con Orc nữa là mình có thể quay về rồi…'

Người đàn ông với vẻ mặt rầu rĩ ấy hóa ra lại là Murakan.

Sâu trong thâm tâm của Mesa, cô tin rằng những vị thần đang âm thầm bảo vệ họ, nhưng thực ra chính Hắc Long Murakan mới là người đứng sau tất cả.

Murakan đã đến đây trước đội của Jin, nơi không nằm trong sự cai quản của Công quốc Kurano và tập hợp đám Orc lại..

Sau đó, ông ta ra lệnh cho bọn chúng:

-Nghe cho rõ đây, ta sẽ không nhắc lại lần nữa đâu, đám lợn hôi hám kia. Từ giây phút này trở đi, tất cả bắt buộc phải di chuyển đơn lẻ, nếu ai trong đám các ngươi dám tự ý lập đội hình và yểm trợ cho nhau thì chính tay ta sẽ tiêu diệt toàn bộ. Hiểu chứ?

Đám Orc yếu hèn không dám làm trái mệnh lệnh của Hắc Long.

Đã vậy, ông ta còn sử dụng Long Ngôn đại diện cho quyền lực của loài rồng để ra lệnh với chúng. Khiến việc chế ngự lũ quái vật bẩn thỉu thấp hèn này dễ như trở bàn tay.

Không ai trong đội của Jin nhận thức được rằng nếu không có Murakan thì họ sẽ chẳng thể toàn mạng mà trở về.

‘Có vẻ như thằng nhóc Jin đó… vẫn đang lên kế hoạch đùn đẩy những nhiệm vụ ngớ ngẩn đó cho ta. Hư, nó nghĩ có thể bắt ta phục tùng chỉ dựa vào cái khế ước ngàn năm đấy sao? Chết tiệt, tại sao chứ !. Khỉ thật! Đồ…- !’

Vào khoảng nửa đêm ngày hôm sau, các thành viên thuộc nhóm Jin đã thành công tiêu diệt hoàn toàn đám Orc

"Làm được rồi!"

“Chúng ta đã thực sự thành công rồi!”

Đúng vậy, và ngay cả Mesa cũng không giấu nổi niềm vui sướng hân hoan, cùng gieo hò với đồng đội. Nhiệm vụ kết thúc nhanh hơn một ngày so với dự tính của cả đội.

“Chúng ta sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi và canh gác đến chiều. Đợi đến khi tất cả đều ngủ đủ giấc thì sẽ cùng nhau trở về Lâu đài Kiếm Viên! Mọi người đều phải trực và sẽ đổi ca sau bốn mươi lăm phút. Còn người phụ trách lương thực thì sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Buổi cắm trại qua đêm của họ diễn ra thế đấy. 

Murakan cũng nằm nghỉ trên đồi cỏ gần khu cắm trại. Ông ta dự tính sẽ nằm đó đọc đống tạp chí khiêu dâm mình mang theo đến tận chiều.

 Sự bực nhọc và khó chịu trong người Murakan sẽ dần tan biến sau khi đọc cuốn tạp chí đó. Nhưng hiện giờ ông đang phải trông chừng một lũ nhóc loài người – những đứa trẻ không liên quan gì đến cuộc đời của ông ta.

'Khi quay về, mình chắc chắn sẽ đòi thằng nhóc đó thêm mấy cuốn tạp chí phiên bản giới hạn để đền đáp công lao ngày hôm nay. He he, việc giúp đỡ lũ nhóc này thực hiện nhiệm vụ cũng mang lại nguồn lợi nhuận kha khá đấy nhỉ-'

Bộp. 

Murakan đột nhiên đóng tạp chí đang đọc dở và thở dài.

Ông ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực nguy hiểm nào đó từ xa đang từ từ tiến gần tới chỗ cắm trại nơi lũ trẻ đang ở. Tuy không biết đó là ai và có mục đích gì, nhưng Murakan có thể chắc chắn hai điều:

Thứ nhất, người đó đang từ từ tiếp cận khu vực cắm trại của học viên.

Thứ hai, sức mạnh của người đó không phải dạng tầm thường.

‘Hình như may mắn không đứng về phía ta nhỉ. Cứ thế này, những gì ta bỏ ra sẽ chẳng tương xứng với lợi nhuận kiếm được chút nào. Tên khốn này chui ra từ đâu vậy trời?’

Chậc!

Murakan tặc lưỡi cay cú và đứng dậy.

May mắn thay, Murakan có thể dựng một kết giới lớn xung quanh khu cắm trại mà bọn trẻ không hề phân biệt được giữa bóng tối của màn đêm với bóng tối bảo vệ chúng bởi trình độ của lũ trẻ mới chỉ ở mức ba sao.

Vùuuuuuuuu…!

Lòng bàn tay Murakan xuất hiện một nguồn Ảnh Năng.

Sức mạnh lần này hoàn toàn khác biệt so với lần mà ông ta thi triển ma thuật ở căn phòng dưới lòng đất của Lâu đài Storm. Trong thời gian Murakan sống bên cạnh Jin, hằng ngày ông ta đều thu thập một lượng bóng tối xung quanh mình. Vậy nên, ông ta đã lấy lại được một phần nhỏ sức mạnh của mình so với thời huy hoàng khi còn là Hắc Long mà mọi người khiếp sợ.

'Hửm?'

Bellop – người đang canh gác – nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối khi Murakan bao trùm khu cắm trại bằng một lớp kết giới.

Cậu cảm thấy xung quanh trở nên tối đi. Tuy nhiên, cậu không để tâm nhiều và nghĩ rằng là do màn đêm đang dần buông xuống và không hề kiểm tra.

Một cơn gió lướt qua làm rung chuyển tán lá. Murakan sử dụng ẢNh Năng để bao phủ toàn bộ cơ thể mình và chẳng bao lâu ông ta đã hóa thành hình dạng Hắc Long. Đó chính là hình dạng thật của Murakan.

Vụt!

Mặt trăng dần bị che khuất bởi đôi cánh khổng lồ của Murakan. Theo bản năng, những con quái vật cùng với các sinh vật sống khác trong khu rừng bắt đầu run sợ.

Thế lực mạnh mẽ kia đang tiếp cận khu cắm trại cũng phải dừng lại sau khi phát hiện ra khí tức của Murakan.

[Kẻ nào dám phô trương năng lượng mà không có sự cho phép của ta?]

Murakan bay thẳng về phía bầu trời và dang đôi cánh che khuất bóng trăng cùng các vì sao xa. Dưới ánh trăng là Hắc Long với khí chất nguy hiểm mà không ngờ đến rằng nó đại diện cho các vị thần.

Tuy nhiên, không có ai đáp lại cả.

Thật không may, Murakan với hình dáng hiện tại không nhân từ như trước.

Phạch ! Phạch!

Mỗi lần vỗ cánh là một cơn bão quét ngang qua mặt đất.

Trong bóng tối, cơn bão bùng lên, khiến những thân cây lớn gãy đôi và bị cuốn vào vòng xoáy quanh nguồn Ảnh Năng.

Ngay sau đó, kẻ lạ mặt từ phía xa cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Murakan ngừng vỗ cánh sau khi xác định đối phương.

Cơ thể khổng lồ giống như một pháo đài kiên cố được bao phủ bởi lớp đá cứng cáp. Bên dưới chiếc mũ sắt lớn được đúc bằng ma thuật cổ đại là hai con mắt đỏ rực, nhìn thẳng vào Hắc Long.

Cuối cùng, trên tay hắn là một ngọn giáo và chiếc khiên vững chắc.

Hắn được gọi là ‘Cương Thi Khổng Lồ’.

[… Ô hô, ta hiểu rồi. Không phải sinh vật sống mà là một bản thể di tích từ thời cổ đại ư.]

Sự xuất hiện của Cương Thi đã khiến Murakan không khỏi ngạc nhiên.

Vào khoảng hai nghìn năm về trước, Cương Thi Khổng Lồ được giao nhiệm vụ bảo vệ phần mộ của các vị thần nhưng chúng đã biến mất không dấu vết và bị tiêu diệt bởi tộc Hắc Long.

Nói cách khác, ở thời hiện đại Cương Thi Khổng Lồ thậm chí không nên còn tồn tại chứ chưa nói đến việc xuất hiện trước mặt Murakan.

Tên Cương Thi nâng chiếc khiên lên khi nhìn thấy Hắc Long đáp xuống mặt đất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Murakan đã sớm nhận ra có điều gì đó không đúng..

[Nhưng ta không vui khi gặp ngươi.]

Kítttt.

Tên Cương Thi réo lên một tiếng đầy ghê rợn đồng thời hạ thấp thế đứng xuống. Khi nhớ lại cuộc chiến xa xưa giữa hai chủng tộc, Murakan siết chặt lấy vẩy rồng của mình.

Ông ta chuẩn bị dồn hết sức mạnh, mặc cho việc có để lại dấu vết nhưng cuộc chiến này phải kết thúc càng nhanh càng tốt.

Murakan mở miệng và tụ bóng tối thành một quả cầu trông đầy nguy hiểm. Vài giây sau, ông ta đã tích đủ Ảnh Năng để san phẳng cả một dãy núi.

Ziiingggg!

Vạn vật chìm sâu vào bóng tối sau khi Murakan thở ra đống Ảnh Năng đã tích được. Và cứ thế, Cương Thi Khổng Lồ đã không thể chống lại sức mạnh của Murakan mặc cho nó đã cố hạ thấp chân xuống và đưa tấm khiên ra che chắn cơ thể.

“Guoooo…!”

Đứng trước sự chào đón của cánh cửa tử thần, tất cả những gì nó có thể làm là gầm lên, giống như cách mà đồng bọn đã làm khi đối mặt với tộc Hắc Long vào hai nghìn năm trước.

Rắc.

Khi sức mạnh của Murakan trút ra, tên Golem sống vỡ ra thành từng mảnh, khiến chỗ hắn đứng ập xuống một cơn mưa đá dữ dội.

“Hừ, hừ…!”

Sau khi trận chiến kết thúc, Murakan thở hổn hển, cơ thể ông ta gần như vỡ vụn trong hình hài con người bởi đây là lần đầu tiên ông ta lạm dụng lượng lớn sức mạnh lớn như vậy trong một khoảng thời gian dài.

‘Không phải tự nhiên một tên Golem lại sống sót được sau cuộc chiến ngần ấy năm mà không bị ai phát hiện. Khốn kiếp, chắc chắn Zipfel có liên quan đến sự việc lần này. Thế giới này bị cái quái gì vậy chứ?”

Sau khi suy nghĩ lại, Murakan lắc đầu.

‘Mình không nên để Jin biết việc này. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì mình cũng phải bảo vệ nhóc ấy. Miễn là nó được yên ổn sống trong vòng mười năm nữa… cho đến khi đủ khả năng đối đầu với Zipfel.'

Ngày hôm sau, trong một căn phòng dưới lòng đất, xưởng của Bouvard Gaston.

Bouvard đang lê thân hình nặng trịch đi qua đi lại trong phòng; hắn ta lo lắng đến mức không ngừng cắn móng tay của mình.

Cót két.

Một người đàn ông bước vào căn phòng với chiếc áo choàng và đôi mắt dữ tợn, đó là Bishkel Iveliano.

Ông ta là phó thủ lĩnh của Kinzelo.

“N-Ngài Bishkel! Có chuyện lớn xảy ra rồi! Tác phẩm nghệ thuật của tôi… Tuyệt tác của tôi …!”

“… Ta biết chuyện này rồi. Đêm qua Cương thi khổng lồ bị tiêu diệt, đúng không?”

“Đúng! Khà khà, ai đã làm ra chuyện độc ác như vậy chứ…?! Sao chúng dám làm vậy với tuyệt tác của tôi thế chứ! Thật là một sự sỉ nhục đối với tâm hồn của một nghệ sĩ!”

Bishkel thở dài.

Tên ngu xuẩn - người đang giảng dạy về ‘tâm hồn nghệ nhân’ này lại là một trong những yếu tố không thể thiếu để giúp Kinzelo đạt được mục đích. Và Bishkel đã nhận ra sự thật không mấy vui vẻ này.

“Bouvard. Điều quan trọng bây giờ không phải là tâm hồn nghệ nhân. Đêm qua Cương thi khổng lồ đã bị tiêu diệt bởi Hắc Long.”

"H- Hắc Long?."

“Đúng vậy. Chính là nó, sinh vật có khả năng thao túng bóng tối. Chính ta đã tận mắt chứng kiến trước khi đến đây.”

Bishkel lo lắng đến mức gần như sắp phát điên lên.

Từ năm trăm năm trước, Kinzelo đã chuẩn bị một kế hoạch .

Họ vẫn đang trên hành trình thực hiện kế hoạch đó, tuy nhiên đã gặp phải cản trở bởi sự cố lần này. Hơn nữa, đa số những con rồng ngày nay đều làm việc cho ‘Zipfel’.

Bouvard ngừng ồn ào và im lặng nhìn Bishkel.

“… Không thể nào. Ngài nói kế hoạch của chúng ta bị một con rồng để mắt tới? Không những thế, lại còn là Hắc Long?”

“Hiện tại vẫn chưa thể kết luận được, nhưng chắc chắn đây là một lời cảnh báo. Đến đúng thời điểm, cuộc giữa ta với Zipfel sẽ diễn ra. Trong thời gian đó, hãy đảm bảo rằng phải luôn theo sát mọi thứ. Ta sẽ cử một vài tên thuộc hạ hỗ trợ ngươi.”

"Tôi hiểu. Ư, không thể tin nổi… Ah, quên mất, ngài Bishkel, ngài đã ăn sáng chưa?Tôi muốn thưởng thức món bánh croquette quá.”

Bishkel không đáp lại bởi ông ta đang cố kìm nén cơn thịnh nộ không ngừng sôi sục trong lòng mình.

“… Được thôi, ta sẽ đi mua một ít, cùng nhau ăn nhé.”

“He he, tôi biết rồi. Tôi cũng muốn thêm một ít sữa tươi nữa.”

Giây phút đó Bishkel đã thề với bản thân rằng một ngày nào đó sẽ giết chết gã béo bệnh hoạn này bằng chính đôi tay mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương