Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 55: Thế Giới Bên Ngoài (1)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 55: Thế Giới Bên Ngoài (1)
Jin đang trong mơ.
Cậu mơ thấy một con quái vật với những chiếc xúc tu đen xì quấn chặt lấy khuôn mặt của cậu và nhất quyết không chịu buông ra.
Ưm! Ưmm!
Cậu không thể thở nổi. Vùng vẫy vì nghẹt thở, cậu chỉ có thể kêu lên những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Giật mình tỉnh giấc, Jin mới biết cơn ác mộng vừa nãy bắt nguồn từ đâu.
Meo meo~
Mèo méo meo mèo meo~!
Một con mèo đen nhỏ bé đang nằm ngủ chềnh ềnh trên mặt Jin. Đúng vậy, không ai khác ngoài Murakan. Ông ta đã làm tổ ở trên mặt Jin được hơn ba mươi phút rồi.
"Xuống khỏi người tôi đi, trời ạ."
Jin từ từ ngồi dậy và vươn vai. Những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ làm bừng sáng cả căn phòng. Cậu có thể ngửi thấy mùi thơm của trà đang phảng phất trong không khí; chính là món hồng trà mà Gilly thường xuyên ủ cho cậu.
‘Murakan làm mình gặp ác mộng… Nhưng giờ tỉnh lại, mình lại cảm thấy hoàn toàn sảng khoái. Sau trận đấu với Bishkel thì mình đã bất tỉnh đúng không nhỉ?’
Cả cơ thể Jin nhẹ tựa lông hồng. Vết thương trên ngực và những vết trầy trên cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Có lẽ các trị liệu sư của gia tộc Runcandel đã chữa trị cho Jin trong lúc cậu vẫn còn bất tỉnh.
“Thiếu gia đã tỉnh rồi ạ.”
Thấy thiếu gia đã tỉnh dậy, Gilly bê một tách trà và một ít nước lạnh tới cạnh giường.
“Tôi đã bất tỉnh mất bao lâu vậy, Gilly?”
"Hai ngày ạ."
"Gì cơ? Hai ngày?"
Mặc dù cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhưng Jin nhanh chóng gật đầu một cách bình tĩnh. Jin không những đã bị mất quá nhiều máu, mà ngay tại cú chốt hạ cuối cùng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cậu còn đột phá lên được một cảnh giới mới, và nó đã tiêu hao toàn bộ năng lượng tinh thần lẫn thể chất của cậu. Nghĩ lại thì, cậu tỉnh lại được như vậy là sớm lắm rồi.
“Chắc bữa tiệc cũng kết thúc rồi nhỉ. Vậy là ta đã không có cơ hội được tiễn chào và tạm biệt mọi người.”
“Xin cậu đừng để tâm quá. Trong suốt hai ngày qua, cuộc giao đấu giữa cậu và Ngài Bishkel đã trở thành đề tài nóng được mọi người đem ra bàn tán trong buổi tiệc. Tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu và thông cảm cho tình hình của cậu rồi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian có mặt bữa tiệc, cậu cũng đã cho họ thấy đủ phép lịch sự cần có rồi.”
Gilly nói đúng. Mặc dù tương quan giữa cấp độ tám sao và năm sao có sự chênh lệch vô cùng lớn, nhưng nó vẫn trở thành tâm điểm bàn tán của các vị khách mời cho tới tới tận khi buổi tiệc kết thúc.
Đó là vì ‘Tâm Kiếm’ mà Jin đã thi triển ở cuối trận. Mặc dù chưa thể gọi đó là một ‘Tâm Kiếm’ hoàn hảo, nhưng đây suýt nữa đã trở thành một cú xoay chuyển ngoạn mục khi Jin phải đối đầu với một kỵ sĩ tám sao.
Bishkel không phải là người duy nhất đã chứng kiến được điều đó. Trên thực tế, nhiều người khác cũng đã nhìn ra được. Tuy nhiên, kỵ sĩ tám sao ấy dường như đã phải chịu đả kích lớn tới nỗi khiến ông ta không dám quay trở lại đấu trường cho tới khi bữa tiệc kết thúc.
‘Sau tất cả thì cuối cùng những buổi huấn luyện của mình với chị Luna cũng đã được đền đáp xứng đáng. Mặc dù ban đầu mình không hoàn toàn hiểu hết được ý nghĩa của nó… Nhưng thật không ngờ là nó sẽ hữu dụng tới vậy.’
Jin nhớ lại việc Luna liên tục càm ràm cậu phải ‘sử dụng tâm nhãn để quan sát’ như một bản trường ca và tự cười một mình.
Lần đầu tiên Jin cảm nhận được Tâm Nhãn là trong lúc đang tập luyện với Tinh Thạch. Tuy nhiên, cho dù Jin có cố gắng tái tạo cảm giác ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không được, và điều đó khiến cậu vô cùng suy sụp.
‘Có vẻ trước mắt thì cảm giác này sẽ chỉ xuất hiện trong những tình huống nguy hiểm hoặc trong khoảnh khắc tiềm thức mình gặp tác động lớn.’
Thật đáng tiếc, Jin vẫn chưa kiểm soát được nó. Nhưng việc cậu có thể mô phỏng Tâm Nhãn, (mặc dù có hơi vụng về) thực chất đã rất ấn tượng rồi. Nói chung, Tâm Nhãn là cảnh giới mà chỉ những bậc thầy thực thụ mới đủ khả năng đạt tới, mà chí ít cũng phải từ cấp độ tám sao trở lên.
Jin vươn vai một lần nữa và nhảy xuống giường.
‘Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một buổi tiệc với vô vàn chiến tích. Mình đã đạt được rất nhiều thứ. Chưa kể mình còn gặp Beradin của gia tộc Zipfel, và đã khởi đầu một… tình bạn tốt nhỉ? Gọi là liên minh ư? Nói chung là tương tự với người kế vị của Mật Cung. Ít nhất thì cô ấy còn cư xử thân thiện sau trận chiến đấu với mình.’
Hơn nữa, Jin còn có dịp tẩn cho Bouvard Gaston một trận khiến hắn ta sống dở chết dở, đồng thời biết được mối quan hệ thân thiết giữa Bouvard và nhà Iveliano. Đây quả thực là lợi ích tuyệt vời nhất của bữa tiệc này.
‘Khả năng cao là Gia tộc Iveliano hoặc Bishkel đang đơn độc chống lưng cho những tội ác biến đổi của Bouvard. Hoặc Bishkel còn thuộc một tổ chức khác ngoài gia tộc Iveliano, và Bouvard Gaston là đồng minh của tổ chức đó.’
Jin đang nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, nhưng cậu chưa thể vội vàng đi tới kết luận. Cậu phải tự mình điều tra và làm sáng tỏ sự thật.
Hơn nữa, cậu định sẽ buộc chúng phải chịu trách nhiệm. Trách nhiệm về vụ mưu sát cậu vào năm năm trước do chính tay nhà Zipfel đã dựng lên. Jin sẽ tra khảo chúng và bắt chúng thừa nhận có liên quan tới việc ngụy trang cho hai tên sát thủ.
Sau khi Jin suy nghĩ xong xuôi, Gilly liền chỉ tay vào chiếc bình ở phía đầu giường. Những bông hoa trắng muốt được cắm trong đó trông giống hoa Baby nhưng lại mang hình dáng của một bông tuyết mềm mại, phát ra ánh sáng mờ ảo.
*Note: Hoa Baby, hay còn gọi là hoa Chấm Bi, là một loài hoa thuộc họ Cẩm Chướng, mong manh thuần khiết tựa hơi thở của trẻ thơ.
“Người kế vị của Mật Cung đã tặng những bông hoa này cho cậu. Cô ấy ngồi đợi cậu đến tận sáng nay nhưng phải rời đi vì đã đến lúc cô ấy phải trở về.”
“Hả? Syris đã để lại những thứ này sao?”
"Đúng vậy. Phải chăng cậu đã chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim cô ấy~?”
“Không. Trong ngôn ngữ các loài hoa thì hoa tuyết của Mật Cung mang hàm ý là ‘trận chiến còn chưa kết thúc’. Có vẻ như cô ấy vẫn muốn khiêu chiến với tôi thêm một lần nữa. Đúng là một người phụ nữ cố chấp.”
Gilly chỉ nhún vai trước câu trả lời của Jin:
“Cho dù ý nghĩa thực sự của nó có là gì đi chăng nữa thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhận được hoa từ một cô gái. Xin chúc mừng Thiếu gia.”
“Hahaha! Những đóa hoa đầu tiên của nhóc hóa ra lại là một bức thư khiêu chiến. Buồn cười quá! Đúng là một sự kiện đáng nhớ, nhỉ, Bánh Dâu?”
Murakan cười như nắc nẻ và liếc nhìn sang phía Gilly.
Con rồng đang rất để ý tới nét mặt của Gilly do ông ta mới cố ý lẻn vào sảnh tiệc mà không có sự cho phép. Cũng vì lý do đó mà Gilly đã coi Murakan như người vô hình hai ngày liên tiếp rồi.
Khi hiểu được tình huống này, Jin chỉ khẽ lắc đầu. Murakan thì chán nản biến trở lại thành một chú mèo nhỏ, buồn bã cụp tai xuống.
“Nhắc mới nhớ, trưởng tộc bảo cho cậu đến gặp ngài ấy ngay sau khi tỉnh lại. Đúng như trước đây cậu từng nói… Có vẻ như đã đến lúc để Thiếu gia chứng minh năng lực của bản thân rồi đấy ạ.”
Thử thách để chứng minh tư cách trở thành tiên phong kỵ của Jin. Mặc dù cậu đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi, nhưng Jin cứ cảm thấy lần này có gì đó không ổn.
Jin thậm chí chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được ngày này trong tiền kiếp, nhưng hiện giờ nó đang ở ngay trước mắt cậu.
"Ra vậy. Có vẻ chúng ta sẽ phải rời khỏi gia tộc trong một khoảng thời gian. Cha ta đang ở đâu?"
"Ở lăng mộ của gia tộc ạ."
"Được rồi. Ta đi nhé.”
Khi các anh chị khác của Jin nhận được lệnh triệu tập y hệt của Cha trong quá khứ, họ đều ăn vận chỉnh tề và chải chuốt kỹ càng trước khi đến gặp ông.
Tuy nhiên, Jin lười biếng chỉ sửa lại mỗi mái tóc rối bù của mình và khoác lên một bộ trang phục du hành chỉnh tề. Cậu còn dắt theo thanh bảo kiếm Bradamante ở thắt lưng trước khi bước vào hành lang.
Lăng mộ của gia tộc.
Sân của Lâu Đài Kiếm Viên — nơi được cắm rải rác vô số thanh kiếm — chính là lăng mộ của gia tộc. Chỉ những kỵ sĩ ưu tú nhất trong những kỵ sĩ ưu tú có công lớn với gia tộc mới được chôn cất ở lăng mộ và được coi như là những anh hùng của gia tộc.
Bên trong lăng mộ, ở tầng hầm thấp nhất, không có lấy một tia sáng nào. Từ trong bóng tối phát ra mùi kim loại, một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Con đến rồi.”
Jin gần như không thể nhìn thấy bóng lưng của Cyron. Cậu kính cẩn cúi đầu.
“Đã lâu lắm rồi ta mới thấy một đứa con đáp lệnh triệu tập với một bộ quần áo thoải mái như vậy đấy. Ta nghĩ có lẽ con cũng đã nhận ra mình sẽ phải rời xa gia tộc một thời gian rồi nhỉ?”
"Vâng, và con định sẽ khởi hành ngay lập tức."
Cyron khá thích khía cạnh này của cậu con trai út. Thằng bé không hề nhụt chí trước những lời ông nói mà dám tuyên bố ý định của mình một cách rõ ràng.
Những đứa con khác của ông có khi còn chẳng dám tưởng tượng đến phép cư xử này. Chúng đã rất nỗ lực che giấu đi nỗi sợ hãi của mình mỗi khi ông xuất hiện… Thật ra cũng không phải những đứa trẻ còn lại đều thế. Luna cũng rất khác biệt. Cô đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Cyron và sống một cuộc sống của riêng mình.
Jin cũng nhìn thấu được tính cách đó của cha, vậy nên cậu mới cố tình đến trong một bộ trang phục thoải mái.
‘Kể từ sau khi mình khi tái sinh, cha chính là người dễ đoán nhất.’
Thật khó giải thích. Ở kiếp trước, Jin không những khiếp sợ Cyron mà còn hầu như không dám gặp mặt ông trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời.
Cặp cha con im lặng một hồi. Tuy nhiên, đó không phải là một bầu không khí khó xử.
"Đây có phải là lần đầu tiên con vào lăng mộ này không?"
Cyron là người chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Phải, thưa cha."
"Nếu Kiếm Viên là nơi chôn cất những người mang lại danh tiếng cho gia tộc, thì Lăng Mộ là nơi chôn cất cho những người đã bảo vệ gia tộc."
Là vậy đó. Đơn giản thế thôi.
Gia tộc Runcandel đã phải đối mặt với hàng ngàn nguy hiểm trong suốt hàng nghìn năm lịch sử. Từ nhỏ đến lớn, từ tranh chấp cá nhân đến những mối đe dọa đưa gia tộc đến bờ vực diệt vong. Thật vậy, gia tộc đã trải qua đủ thể loại hiểm nguy suốt từ thuở sơ khai.
Và mỗi khi xảy ra những mối nguy hại tầm cỡ như vậy, những người ở lại bảo vệ tộc cho tới hơi thở cuối cùng đều nhận được đặc ân là được an nghỉ trong lăng mộ của gia tộc.
"Con có biết không? Trưởng tộc đầu tiên của gia tộc, ngài Temar Runcandel, không được chôn cất ở đây."
Ngay khi cái tên Temar thoát ra khỏi miệng Cyron, Jin linh cảm cha cậu sẽ nói về Solderet.
Jin tin vào trực giác của mình.
“Đúng là vậy. Con cũng để ý rằng trong khu vườn này không có một ngôi mộ nào của trưởng tộc đầu tiên.”
Di sản duy nhất Temar để lại chính là thanh kiếm yêu quý của ông, ‘Barisada’, giờ nó được coi là bảo vật gia truyền của tộc. Ngoài vũ khí ra thì ông ấy không để lại bất cứ vật tưởng niệm nào cả.
“Sức mạnh bóng đêm mà con đang sở hữu. Sức mạnh đó chính là lý do tại sao chúng ta không thể vinh danh trưởng tộc đầu tiên. Cho ta xem Ảnh Năng của con.”
Jin từ từ chìa lòng tay và gọi ra một quả cầu Ảnh Năng.
Sau cái chết của trưởng tộc đầu tiên, nhà Runcandel đã có một thỏa thuận đáng xấu hổ với gia tộc Zipfel.
Một hiệp ước cấm các kiếm sĩ của gia tộc không bao giờ được sử dụng ma thuật nữa.
Hơn nữa, họ còn bị cấm thờ cúng những tổ tiên đã từng sử dụng ma thuật.
Đó là lý do thực sự đằng sau sự xuống dốc của Gia tộc Runcandel — ‘Gia tộc ma kiếm sư’ độc nhất vô nhị — giờ chỉ còn là một gia tộc kiếm sĩ bình thường.
Đó là một số phận không thể tránh khỏi, bởi Solderet đã không có mặt ở đó để bảo vệ gia tộc Runcandel khỏi các vị thần của nhà Zipfel.
Trong hiệp ước đó, các vị thần của nhà Zipfel đã hợp nhất sức mạnh của họ và để lại một lời nguyền lên dòng máu nhà Runcandel.
Những người nhà Runcandel sau Temar sẽ không thể kiểm soát được mana.
“Sau khi con đánh bại cặp song sinh Tona bằng sức mạnh tâm linh ở Lâu đài Storm, cha đã không hỏi tra hỏi con cách con có được nguồn sức mạnh đó. Con có nhớ không?"
"Vâng. Con cũng nhớ chuyện mình từng khoác lác về việc sử dụng sức mạnh tâm linh để bảo vệ gia tộc.”
“Ha ha, đúng vậy. May cho con là hồi đó con còn nhỏ đấy. Nếu bây giờ con dám nói dối như vậy thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Mặc dù Cyron đang cười, nhưng Jin biết rằng ông đang nghiêm túc. Vậy nên cậu không cười hùa theo.
“… Solderet. Con có nghe được giọng của ông ấy không?”
“Vâng, con từng nghe thấy rồi. Solderet gọi con là khế ước giả.”
Sự thật miễn bàn, thật ra Jin vẫn chưa nghe thấy giọng nói của Solderet kể từ sau khi tái sinh. Nhưng cũng không cần thiết phải giấu cha cái tư cách là khế ước giả đó nữa.
"Quả là quá bất công cho các anh chị của con mà."
Không những Jin được sinh ra với tiềm năng còn lớn hơn cả Luna, mà cậu còn có được khế ước với vị thần đã rời bỏ gia tộc từ lâu. Thật vậy, có thể Jin nhờ tiềm năng xuất chúng của mình mới có thể ký được khế ước với Solderet.
"Liệu con có thể đánh bại các anh chị của mình và nắm quyền điều hành gia tộc bằng cách sử dụng nguồn sức mạnh đó không?"
Jin đã sớm có câu trả lời cho câu hỏi này.
"Nếu con đi khám phá khắp thế giới và không tìm ra được bất cứ điều gì khác thú vị hơn gia tộc này, thì con sẽ làm như thế."
Jin cũng đã đoán trước rằng cha cậu ấy sẽ hài lòng với câu trả lời này. Khỏi phải nói, Cyron cười tươi, để lộ một hàm răng đều và đẹp.
“Những người khác rời khỏi Lâu Đài Kiếm Viên để được gia tộc công nhận… nhưng con lại rời khỏi Lâu Đài Kiếm Viên để tìm lý do công nhận gia tộc ư? Không biết gọi đó là quyết tâm tốt hay là xấc xược nữa. Hahahaha.”
Cyron rướn người về phía Jin vẫn đang chìa cánh tay phải ra đằng trước với một quả cầu Ảnh Năng.
“Ta cho con năm năm. Trong khoảng thời gian đó, dù là con được gia tộc công nhận hay con đi công nhận gia tộc, hãy tự tìm ra câu trả lời cho chính mình và quay trở lại. Ta sẽ ở đây và chờ với một tâm thế thiếu kiên nhẫn."
Vậy là không cần kéo dài cuộc trò chuyện thêm nữa.
Roạt!
Jin rút Bradamante ra và nâng thanh kiếm lên.
“Cảm ơn cha vì tất cả mọi thứ từ trước tới giờ. Con sẽ gặp lại cha sau năm năm nữa, thưa cha."
Jin rời khỏi lăng mộ và trở về phòng. Gilly đã hoàn tất việc chuẩn bị cho chuyến đi của họ và đang chờ cậu.
Hành lý duy nhất của họ là một cái giỏ nhỏ, trong đó có đựng Murakan, một ít thức ăn khô và một cuốn sổ ghi chép những bí mật của Jin.
Gilly có những chiếc đinh kim loại bị đính vào cổ tay và mắt cá chân của mình. Khi Jin liếc nhìn những chỗ đó thì Gilly nhanh tay chỉnh lại quần áo của mình và giấu nhẹm chúng đi.
Những chiếc đinh này dùng để phong ấn aura của Gilly. Cô ấy sẽ không thể sử dụng sức mạnh cho đến Jin chứng minh được tư cách làm tiên phong kỵ của mình.
“Tôi đã nghe những bảo mẫu khác kể trước rồi, nhưng cảm giác đột nhiên bị mất đi sức mạnh của mình vẫn kỳ cục quá đi. Haha…”
Gilly ngượng nghịu cười khiến Jin cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực.
Đó là truyền thống của gia tộc. Nhà Runcandel đã phong ấn sức mạnh của các bảo mẫu để đảm bảo những ‘tiên phong kỵ tạm thời’ sẽ tự thân gây dựng danh dự và vinh quang của mình.
Nếu gỡ bỏ phong ấn mà không có sự cho phép của gia tộc thì bảo mẫu sẽ bị trừng phạt nặng nề.
“Tôi sẽ bảo vệ cô, Gilly. Không chỉ là năm năm tới, mà cả đời này cũng được. Thành thật xin lỗi.”
“Xin cậu đừng nói vậy. Tôi rất vui và cảm động vì cuối cùng cậu cũng đã trở thành một tiên phong kỵ tạm thời rồi, thưa Thiếu gia. Và tôi sẽ lấy lại được sức mạnh của mình sau khi thử thách kết thúc, vì vậy xin đừng lo lắng."
Và thế là, họ cùng nhau rời khỏi Lâu Đài Kiếm Viên.
***
Đọc webtoon tại: Con Trai Út Của Kiếm Thánh | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook