Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 57: Thế Giới Bên Ngoài (3)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 57: Thế Giới Bên Ngoài (3)
Cember ngay lập tức chạy tới nhà chính và tự mình suy ngẫm.
‘Jin Runcandel! Một thiên tài vô song đạt được cảnh giới năm sao khi mới mười lăm tuổi. Vị cứu tinh của cuộc đời mình. Không ngờ rằng một người siêu đẳng như thế lại tìm đến mình vào lúc nửa đêm để nhờ giúp đỡ!’
Cember cảm thấy vô cùng xúc động. Jin chính là vị cứu tinh của đời anh ta, cậu đã cất công dẫn theo Kỵ Sĩ Hộ Mệnh nhà Runcandel để giải cứu anh ta. Dù có có giàu đến mấy thì cũng không dễ gì được hưởng sự đối đãi như vậy khi chính mình đang được người ta giải cứu.
Vậy lí do đằng sau lời thỉnh cầu của Jin là gì? Thông thường thì con út nhà Runcandel chắc lúc nào tiền bạc cũng rủng rỉnh chứ nhỉ. Lẽ nào cậu đang thực hiện một phi vụ bí mật và cần gấp một khoản tiền lớn sao?
‘Dù sao thì trong tương lai mình nhất định phải hỗ trợ cậu ấy lập công ít nhiều. Sau này khi chết đi, các nhà sử học sẽ viết tư liệu về Jin Runcandel và nếu có một dòng trong tiểu sử đề cập tới ‘Cember Bill’ thì thật tốt biết mấy.’
Trong mười phút ngắn ngủi Cember đi lấy tiền, anh ta đã tưởng tượng rất nhiều.
Cember quay trở lại với một chiếu túi da lớn chứa đủ những thứ đồ giá trị kèm với rất nhiều đồng tiền vàng.
“Hộc, hộc… Đây là toàn bộ những thứ cậu yêu cầu, thưa Thiếu gia Jin!”
Anh ta đã mang quá nhiều. Nhìn qua thì có khi chỗ châu báu này cũng phải nặng tới ba mươi cân. Jin không vác theo hết chỗ đó trên cuộc hành trình của mình được.
Jin bốc một nắm châu báu và lấy khoảng 500 đồng tiền vàng. Đi ăn cướp một ngày cũng chẳng mơ lấy được nhiều như vậy.
“Nhiêu đây là quá đủ rồi. Hẹn gặp lại anh lần sau, Cember Bill.”
“Đây chính là vinh dự của tôi, thưa Thiếu gia Jin. Không biết cậu đang trên đường chinh phục sứ mệnh gì, nhưng tôi mong cậu bảo trọng và trở về an toàn…!”
“Cảm ơn, hẹn gặp lại anh vào lần khác. À, với lại lúc nãy khi vừa đặt chân tới đây, tôi có gây chút chuyện với những người canh gác ngoài cổng, vậy nên…”
“Tôi hiểu. Việc đó tôi sẽ tự mình giải quyết, xin ngài đừng lo. Khi nào chưa có sự cho phép của Thiếu gia Jin thì tôi sẽ không hé nửa lời về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.”
Jin không coi trọng Cember Bill lắm trong lần tình cờ cứu giúp anh ta ở gần biên giới phía Nam của Chiêm Quốc. Tuy nhiên, giờ đây trong mắt cậu, Cember là một người khá tử tế. Anh ta không chỉ nhớ ơn Jin mà còn vô cùng nhạy bén và nhanh trí.
‘Lần sau gặp mặt nhất định mình sẽ mang tới một chút quà đáp lễ.’
Cember vẫy tay tạm biệt cho đến khi bóng của Jin khuất dần sau màn đêm u tối.
***
Trong quá khứ, hầu hết những cựu tiên phong kỵ tạm thời nhà Runcandel đều phải trải qua hai tháng đầu tiên trong cảnh nghèo khổ.
Ngay từ khi sinh ra trong gia tộc kiếm sĩ này, ngày ngày họ chỉ được học cách đánh đấm, đâm chém kẻ thù. Do đó, họ không hề có chút khái niệm nào về tiền nong hay tài chính. Họ chưa phải tự kiếm tiền bao giờ, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi ra ngoài xã hội họ sẽ vật lộn với hai tháng đầu trong cảnh nghèo khó.
Vậy nên đa số những cựu tiên phong kỵ tạm thời đã chọn giết mấy ông trùm ở Mamit và chặt đầu họ mang đến sở điều tra tội phạm Vermont, hoặc kiếm sống dưới danh nghĩa lính đánh thuê. Nhưng trước lúc đó thì vẫn không ai tránh khỏi cảnh không xu dính túi.
Nhoàm, nhoàm. Ực.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Jin sống với tư cách là một tiên phong kỵ tạm thời. Cậu, cùng với bảo mẫu và rồng (cưng?) đang ăn sập một nhà hàng thượng hạng ở Chiêm Quốc. Đã gọi ra hàng chục món ăn, nhưng tổng thiệt hại vẫn chưa là gì so với số tiền họ đang có.
“Đừng ăn nhiều quá, Murakan. Chúng ta sẽ qua cổng dịch chuyển trong vòng một tiếng nữa. Nếu ông lại ói hết ra như lần trước thì…”
“Trật tự nào nhóc con. Tí nữa có nôn thì ta vẫn sẽ ăn hết mọi thứ. Những kẻ kẻ săn mồi đỉnh cao như ta sống trên đời chính là để ăn.”
"Thật cứng đầu."
“Thiếu gia, thử món này đi. Ẩm thực nước Chiêm công nhận cũng ngon thật.”
“Wahaha. Hôm qua cô mới ‘Ngài đang nạt Cember để lấy tiền đấy à, thưa Thiếu gia?’, mà hôm nay đã…”
Ba người họ định sẽ dùng cổng dịch chuyển thay vì để Murakan chở đi. Lý do đằng sau quyết định này không nằm ở việc Gilly sợ độ cao mà mà nằm ở đích đến của họ.
Mặc dù cả Akin đang bị tổ chức ngầm Tesing làm đảo lộn, nhưng vương quốc này chính là một phần thuộc Liên Đoàn Pháp Thuật Lutero, thuộc quyền quản lý của gia tộc Zipfel.
Hơn nữa, 80% số rồng đang hoạt động ngày nay đều liên minh với nhà Zipfel. Vì vậy, việc liều lĩnh cưỡi trên lưng Murakan để bay tới vương quốc không khác gì đang cố tình tuyên chiến với chúng cả.
'Và lý do tại sao gia tộc Runcandel lại không thể phá bỏ hiệp ước với nhà Zipfel cũng nằm ở những con rồng đó.'
Về cơ bản thì lí do nằm ở những vị thần đã tạo ra rồng.
Hiện gia tộc Runcandel đang chỉ có một thành viên duy nhất có khế ước với một vị thần, chính là Jin. Tuy nhiên, nhà Zipfel thì khác. Hàng chục người có khế ước tương tự như vậy đang chống lưng cho gia tộc Zipfel.
Và họ đều đang kiên nhẫn mong chờ cái chết của Cyron.
Chỉ cần Cyron biến mất, nhà Zipfel sẽ dễ dàng xóa sổ cái gai Runcandel chỉ trong một nháy mắt.
“Tới giờ rồi. Đi thôi.”
Ba giờ chiều.
Ba người đã ăn uống xong xuôi và đi tới cổng dịch chuyển của Chiêm Quốc để hoàn tất thủ tục pháp lý. Vì Murakan không có giấy tờ tùy thân nên ông ta đành phải biến thành mèo để tiếp tục cuộc hành trình.
“Dịch chuyển sẽ sớm bắt đầu.”
Vù!
Nhân viên thông báo sau khi họ đã yên vị trong phòng chờ.
Mana màu xanh lam bao trùm lấy cơ thể ba người họ, và trong nháy mắt họ đã tới Vương quốc Akin.
“Chào mừng tới Vương quốc Akin thuộc Liên Đoàn Pháp Thuật Lutero.”
Họ đã thuận lợi du hành tới vương quốc này với đống giấy tờ giả. Sau khi rời khỏi tòa nhà và bước chân xuống phố, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi lên khuôn mặt họ.
'Đã mười lăm năm rồi.'
Ngay trước khi tái sinh, Jin đã dành một năm sống ở thủ đô của Akin.
Mặc dù thành phố này với thành phố trong tiền kiếp có mười lăm năm khoảng cách, nhưng cảnh vật xung quanh trông vẫn không mấy khác lạ. Những người bán hàng rong đang rảo bước trên phố, những người vô gia cư ngồi co ro trên nền đất, những kẻ sinh sống ở các con hẻm tối tăm của thành phố…
Sự u sầu trên khuôn mặt của người dân nơi đây hoàn toàn trái ngược với những con phố sạch sẽ tràn đầy nắng ấm. Đúng vậy, thành phố này có mùa ấm quanh năm.
‘Hẳn là do ách thống trị chuyên chế của Gia tộc Tesing. Trông có vẻ còn tồi tệ hơn cả tiền kiếp.’
Gilly cũng nhận thấy được sự tương phản và bắt đầu cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
“Mặc dù thời tiết ở thành phố này vô cùng dễ chịu, nhưng nơi đây vẫn u tối đến kỳ lạ.”
“Những pháp sư ở tàn tích Kollon từng nói thời tiết ở đây rất ôn hòa, nhưng cuộc sống ở đó thì ngược lại. Trước khi bắt đầu săn mồi thì có lẽ chúng ta cần tìm nơi nghỉ chân đã.”
"Vâng, thưa Thiếu gia."
Thực tế thì Jin đã để mắt sẵn tới một quán trọ và một con mồi từ trước rồi.
Jet, người môi giới thông tin.
Trong tiền kiếp Jin từng khá thân thiết với Jet. Không lâu sau khi đặt chân tới Vương quốc Akin, Jet đã giúp cậu ổn định cuộc sống.
Tuy nhiên, thực chất anh ta không tốt đẹp như vẻ bề ngoài. Jet là kẻ thường xuyên đâm sau lưng mọi người vì lợi ích cá nhân.
‘Tên khốn đó dám dở trò sau lưng mình. Chắc hiện tại hắn ta vẫn đang đi lừa đảo mấy tên ngốc dưới danh nghĩa là người môi giới thông tin hạng nhất tự xưng. Chậc, mới nghĩ đến thôi đã sôi cả máu rồi.’
Jin cũng từng nằm trong số những ‘tên ngốc’ bị Jet lừa. Anh ta đã gạt cậu rất nhiều lần bằng cách giới thiệu cậu đến nhà đấu giá ngầm Tesing.
Lần này, Jin đã lên sẵn kế hoạch vạch trần âm mưu của Jet ngay từ đầu để dạy cho anh ta một bài học.
‘Mình sẽ tẩn cho hắn một trận. Rồi buộc hắn trở thành thuộc hạ để lợi dụng tài năng của hắn. Trước mắt cứ thuận theo mấy trò lừa của hắn đã để sau này còn dễ giải thích với Gilly và Murakan.’
Trong tương lai Jin cũng không định tiết lộ chuyện mình tái sinh với Gilly và Murakan.
Vậy nên, Jin cần những lý do chính đáng để thuận lợi sử dụng vốn kiến thức đã tích lũy được từ kiếp trước.
Cũng giống như bây giờ.
“Nhóc con, chúng ta thực sự sẽ tìm một nơi để nghỉ lại bên trong con hẻm xập xệ này ư? Bên ngoài đường chính không còn chỗ nào tốt hơn à?”
“Thiếu gia hẳn có lý do chính đáng gì đó nên mới hành động như vậy, thưa ngài Murakan.”
“Nhưng tiền nhiều rủng rỉnh thế này thì việc gì phải khổ vậy?”
“Đúng vậy, cần loan tin rằng chúng ta đang mang rất nhiều tiền, rồi ngồi đợi đám pháp sư vô lại ngoài kia đến cướp. Tôi nói phải chứ, Murakan?”
“Ha! Ngươi định nghiêm túc bắt ta, một Murakan Vĩ đại, phải ngủ lại ở một quán trọ rách rưới - nơi mà lũ Orc còn chả thèm - chỉ vì mấy tên tội phạm vặt vãnh đó?”
Jin đã thủ sẵn vài lý do để dẫn hai người tới quán trọ của Jet.
Tuy nhiên cậu không thể cư xử thế này mãi được. Ngược lại, nếu cậu biến Jet trở thành thuộc hạ của mình thì mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Hử? Sao cậu biết được chuyện đó vậy, thưa Thiếu gia?
Nhóc con, tại sao chúng ta phải làm như vậy?
Và nếu bị hỏi như thế thì chỉ cần bảo thông tin này lấy được từ Jet, thế là xong.
"Hừm, nơi này trông có vẻ tốt đấy."
Sau hơn một giờ cãi vã với Murakan, cuối cùng ba người cũng quyết định tới chỗ mà Jet quản lý. Nhưng vì Murakan cứ hở ra là lại càu nhàu, nên Jin cảm giác một giờ này dài như mười giờ vậy.
Vui lòng gọi cho Jet ở quầy lễ tân.
Jin bất giác khịt mũi nhếch mép khi trông thấy tấm biển quen thuộc.
Như thường lệ, cái tên của quán trọ nghe rất kỳ lạ. Dù vậy, cái tên đó lại khá phù hợp vì xét trên thực tế thì nơi đây không phải là một quán trọ, mà là nơi ở của một nhà môi giới thông tin.
“Túm lại là tại sao chúng ta phải ở lại đây vậy?”
“Bởi tôi đã nghe đám pháp sư ở khu tàn tích Kollon rỉ tai nhau về… À mà thôi. Chỉ là linh cảm của tôi thôi.”
Murakan vẫn còn hờn dỗi và bĩu môi khi bước qua cửa. Còn Gilly thì đứng sau đầy tự tin vì cô ấy luôn hết mực tin tưởng Tiểu thiếu gia của mình.
Một người đàn ông gầy gò đang ngồi sau quầy, gục đầu xuống bàn và nước dãi chảy thành vũng lớn. Đó là Jet. Anh ta không hề cảm nhận được sự hiện diện của ba người và nằm ngáy to làm không khí nồng nặc mùi rượu.
"Anh là chủ quán này à?"
“Ực. À, khách sao? Xin chào.”
Jet lảo đảo cố định tư thế ngồi và đảo mắt rà soát cả ba vị khách. Sau đó, anh ta ngay lập tức coi đây chính là những kẻ ngốc có thể bịp được.
‘Một đứa trẻ gầy gò ốm yếu ăn mặc chỉnh tề, một kiếm sĩ trong chuyến thám hiểm đầu đời, và một cô gái. Chà, cô ta cũng xinh phết nhờ. Là hầu gái ư? Rõ ràng đây là một tên công tử khờ dại trong chuyến thám hiểm trẻ thơ cùng với hầu gái của mình.’
Mặc cho những suy nghĩ như vậy lẩn qua tâm trí, Jet vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ở đây còn phòng trống không?"
“Chà… Mọi phòng ở đây đều trống. Các vị đã đến đúng chỗ rồi đó. Chúng tôi rất tự hào về mặt giá cả và chất lượng ở đây. Đối với những du khách như các vị, sẽ là mức giá thấp nhất cho dịch vụ phòng tuyệt nhất! Vậy thì, các vị hãy xem qua một lượt các phòng của chúng tôi và chọn ra phòng mà mọi người ưng ý nhất."
Jet đứng dậy và nhanh chóng đẩy cả ba lên lầu. Anh ta bảo họ hãy trở lại sau khi đã chọn ra một căn phòng vừa ý.
Anh ta định sẽ để họ dùng phòng trước rồi mới nói bảng giá chi tiết sau. Một mánh khóe của mấy tên bịp bợm điển hình.
Sau khi cả ba lên lầu, Jet nhanh chóng chuẩn bị đồ uống cho họ. Sau khi họ bị chuốc say, hắn sẽ tính phí dịch vụ với giá cả trên trời.
Nhưng nếu họ là những người dày dặn kinh nghiệm thì Jet lập tức sẽ dừng trò lừa của mình lại.
Tuy nhiên, dường như anh ta cũng không có ý định nương tay trước nhóm du khách trông có vẻ ngây ngô này.
‘Nhanh quay lại đây và uống cái này, rồi chúng bây sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở nhà đấu giá ngầm nhé, hê hê hê. Mình trúng số rồi!’
Jet đã chắc mẩm ngay từ lúc nhìn thấy ba người họ.
Anh ta sẽ bỏ thuốc vào đồ uống để chuốc say rồi bán họ như nô lệ ở nhà đấu giá ngầm Tesing. Đầu óc nhạy bén, thao tác nhanh, gọn, lẹ. Đây là cách Jet sẽ trở thành kẻ buôn thông tin vĩ đại nhất Akin trong tương lai.
Khỏi cần nói, Jin thừa hiểu Jet hơn cả chính bản thân anh ta. Thực ra Jin đã đi trước anh ta bốn bước rồi.
‘Chắc chắn hắn ta đang sốt ruột chờ mình sa cái mánh lỗi thời và nhảm nhí đó rồi kiếm nhiều lợi nhuận nhất có thể. Chuẩn bị xuống địa ngục đi, Jet.‘
Đúng như Jin đoán, khi ba người quay lại thì Jet đã đợi sẵn ở tầng dưới với ba ly đồ uống.
“Trời đất, sau một chuyến đi dài chắc cổ họng của các vị đã khát khô cả rồi. Mời các vị thường thức đồ uống cho mát, ehehe. Đây là nước cam đặc biệt của quán trọ của chúng tôi. Hương vị độc nhất vô nhị! Thi thoảng quý tộc lui tới đây chỉ để uống một ngụm nước trái cây này.”
Cơ thể siêu phàm của những thành viên gia tộc Runcandel có thể kháng được hầu hết các chất độc, vì vậy những viên thuốc ngủ rẻ tiền này sẽ chẳng bao giờ có tác dụng với Jin.
Jin suy nghĩ một lúc.
Cậu có nên nốc luôn cái cốc và bảo Jet rằng viên thuốc ngủ rất ngon không? Hay cậu nên mời Jet nếm thử đồ uống trước?
Tuy nhiên, có một điều mà Jin đã hoàn toàn không để ý đến.
“Mày mất trí rồi đúng không, tên khốn hèn mọn?”
Nãy giờ Murakan đang rất khó chịu.
Ông ta nhìn chằm chằm vào những bọt bong bóng nổi lên trong cốc nước cam.
“Này, nhóc! Ta tưởng ngươi bảo chỗ này tốt cơ mà? Xem và sửa lại cái gan của ngươi trong lúc ta đập cái tên tào lao này đến chết đi nhé!”
Kẹttt.
Murakan vừa nói vừa từ từ đóng cửa quán lại. Và tất nhiên số phận của Jet bây giờ sẽ là bị Murakan cho ăn đập và bắt khai sạch sành sanh mọi thứ.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook