Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 62: Nhà Bán Đấu Giá Ngầm Tesing (4)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 62: Nhà Bán Đấu Giá Ngầm Tesing (5)
‘Chờ đã, vậy cuối cùng thằng nhãi đó là ai? Chẳng nhẽ đúng là một phần của Lực Lượng Đặc Nhiệm Vermont như ban đầu mình nghĩ?'
Jet vội vã bỏ chạy cùng với cậu con trai đang ngủ ngon lành trong vòng tay. May mắn thay, cho đến khi tới được bến tàu thì đứa trẻ vẫn đang say giấc nồng.
‘Chết tiệt, thế là hết. Mình còn đang định ứng tuyển làm kế toán Akin.’
Những ước mơ to lớn, những nỗ lực suốt thời gian qua, anh ta phải bỏ lại tất cả ở phía sau.
‘Không thể ngờ rằng mình đang bỏ chạy.’
Cho tới tận khi lên tàu, anh ta vẫn nghi ngờ những quyết định cuộc đời anh ta đã đưa ra chỉ dựa trên lời nói của một đứa trẻ mà anh ta thậm chí còn không biết là ai.
Jet leo lên mạn thuyền với vẻ mặt buồn thảm và đút tay vào túi. Anh ta đã mang theo một sợi dây chuyền vàng nặng, một chiếc nhẫn cùng vài miếng vàng nhỏ.
-Chạy đi và mang theo những thứ này. Hãy nuôi nấng con trai anh thật tốt.
Đó là những lời cuối cùng Jin nói với Jet. Anh a không tài nào hiểu được vì sao tên nhãi này lại chìa tay ra giúp anh ta sau tất cả những gì cậu đã làm, đóng giả Beradin và thao túng Jet.
‘Chậc, trước mắt cứ đến Vermont rồi ngồi chờ tin tức vậy.’
Jet mệt mỏi lắm rồi.
* * *
Rầm!
Đám vệ sĩ trong nhà đấu giá chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng ai đó đá cửa. Alu tức giận xông vào với tiếng thở hổn hển.
“Thằng nhãi lừa đảo đó — Nó đâu rồi?!”
"Hở? Ông chủ, ý ông là ai ạ?”
“Beradin Zipfel! Thằng khốn kiếp mạo danh Beradin Zipfel chết tiệt đó! Lôi nó đến chỗ ta ngay lập tức. Ta phải lột da và cắt máu nó mới được…!”
“‘K-Kẻ mạo danh’ là sao, thưa ông chủ? Không thể nào."
Đám vệ sĩ nhìn nhau bối rối, như thể muốn nói ‘Anh có biết không?’, ‘Sao mà tôi biết được.’
“Ông chủ, h-họ đã đi cả rồi. Đi được một tiếng rồi ạ."
Alu phát điên vì đám hạ nhân ngu ngốc này mất.
Bốp! Bốp!
Ông ta dùng bàn tay dày cộp của mình tát từng người từng người một.
“Lũ khốn kiếp vô dụng. Các ngươi cứ để tụi nó đi như vậy sao?”
‘Nhưng ông chủ, ông cũng bị lừa mà.’
Không ai đủ can đảm để nói ra điều đó. Lúc Alu đang nóng máu thì cách tốt nhất là nên im lặng.
“Ông chủ, những người đó… Chúng đã mang tất cả sổ đăng ký khách hàng và xấp giấy tờ giao dịch đi. Tuy nhiên chúng không mang theo bất cứ thứ gì có giá trị từ tầng hầm cả…”
Alu gần như muốn nổ tung. Ông ta muốn vung kiếm chém hết lũ thuộc hạ này, nhưng bây giờ việc truy ra kẻ mạo danh mới là điều quan trọng nhất.
“Chuẩn bị săn lùng chúng nó đi. Chúng ta phải tóm bằng được mấy con chuột khốn kiếp đó trước khi mặt trời mọc."
* * *
Còn ở bên này, Jin đã dùng ma thuật bưu chính và gửi xong ba bức thư nặc danh tới ba địa chỉ khác nhau. Hoàng tộc Vermont, Gia tộc Zipfel và Cơ quan báo chí của Vương quốc Akin.
Nếu chỉ ghi là ‘Tesing là lũ xấu xa’ thì sẽ chẳng có ma nào quan tâm đâu.
Thế nên Jin đã gửi hẳn bằng chứng tới. Cậu gửi xấp giấy tờ nô lệ đến Hoàng tộc, lịch sử giao dịch tới nhà Zipfel, và sổ đăng ký khách hàng tới Cơ quan Báo chí.
‘Hoàng tộc Vermont chắc chắn sẽ hành động ngay khi thấy rằng đa phần nô lệ của Tesing là chính công dân của Đế quốc. Gia tộc Zipfel cũng sẽ không bỏ qua vụ tàng trữ và giao dịch bất chính những cổ vật có giá trị. Về cơ bản thì, cả gia tộc Tesing coi như tiêu tùng rồi.’
Và tất nhiên, Cơ quan Báo chí của Vương quốc Akin cũng sẽ lên tiếng sau khi nhận được tập đăng ký khách hàng. Mặc dù cơ quan này thuộc quyền quản lý của Tesing, nhưng vẫn có những người đang âm thầm ghê tởm hoạt động làm ăn của gia tộc.
Giờ đây, đống tài liệu chỉ cần tới được tay ba tổ chức trong vòng hai ngày. Sau đó, Gia tộc Tesing sẽ bị xóa sổ và chìm vào quên lãng.
Bất chấp sự sụp đổ sắp xảy ra, Jin không rời khỏi Akin. Cậu và những người bạn của mình đang đợi Alu ở vùng ngoại ô của vương quốc.
Jin cần kiểm tra xem ông ta có đang qua lại với người nhà Runcandel nào không.
“Nhóc con, ngươi đang quá để ý lời Jet nói đấy. Ngươi thực sự nghĩ rằng người trong gia đình ngươi sẽ qua lại với hạng người bẩn thỉu này ư?"
“Tôi cũng nghĩ vậy, thưa thiếu gia. Thành viên nhà Runcandel sẽ không giao du với những người như vậy đâu."
“Đám người Tesing chỉ là lũ thấp hèn, nhưng tên Alu ít nhất cũng phải bảy sao. Vì vậy, hắn ta là một người có tầm ảnh hưởng.”
Jin không biết gì về quá khứ của Alu duy chỉ trừ một chuyện, đó chính là ông ta đã lên nắm quyền kiểm soát gia tộc và làm Akin mục nát.
“Hừm… Chà, ít nhất thì cũng phải gửi lời cảm ơn trước khi rời đi nhỉ. Ngoài ma đạo thư của Tzenmi, hắn còn tặng chúng ta thêm một món đồ còn béo bở hơn nhiều. Ta đã khá ngạc nhiên khi thấy ngươi bước ra từ tầng hầm cũng với chiếc nhẫn đó đấy, nhóc.”
Murakan nói rằng, tên chiếc nhẫn này không phải là ‘Nhẫn của Quỷ Vương’, mà là ‘Cổ ngữ Rune’.
Hàng ngàn năm trước, những con quỷ ở Myulta đã tạo ra món thánh vật này để bảo vệ một trong những thủ lĩnh vĩ đại của chúng khỏi những trận chiến không hồi kết.
Và vị thủ lĩnh vĩ đại đó chính là hoàng đế đầu tiên của Vermont.
“Tôi cũng thực sự không thể tin rằng chúng ta tìm thấy thứ này trong một căn hầm xập xệ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, hãy cùng giải mã và đọc qua cuốn ma đạo thư của Tzenmi nhé.”
Họ đã đợi hai tiếng đồng hồ.
Một lát sau, một nhóm người Tesing đã tìm thấy cả ba đang quây quanh một đống lửa nhỏ.
"Chính là nó! Báo với ông chủ!”
Bùm!
Một kỵ sĩ bắn pháo sáng. Họ không dám lập tức tấn công ba người kia. Kẻ giả mạo là một đứa trẻ, nhưng họ nhớ rằng cậu ta đã sử dụng ma thuật ít nhất năm sao.
Cuộc chiến đi vào ngõ cụt khi chưa ai có ý định ra tay.
Jin - người không có ý định bỏ chạy - chỉ ngây người nhìn đám kỵ sĩ, còn đám kỵ sĩ thì đang chờ quân tiếp viện tới.
"Murakan."
"Gì?"
"Tôi muốn đấu với Alu."
“Đùa ta chắc. Ý ngươi là ta phải xử lý đám gà này à?"
"Chính xác."
“Thật là, phiền phức ghê…”
Trong khi Murakan phàn nàn, Alu đã đến. Ông ta ướt đẫm mồ hôi vì vội chạy đến.
Phía sau ông ta là khoảng một trăm tên thuộc hạ cũng đang thở hổn hển vì kiệt sức.
Đám kỵ sĩ vừa nãy mới tỏ ra thận trọng trước Jin giờ đã trở nên tự tin sau khi có quân tiếp viện.
“C-Chúng mày… lũ âm binh. Còn chờ gì nữa? Tóm lấy nó!"
"Chờ ở đây và bảo vệ Bánh Dâu của chúng ta nhé."
Đối phương có một nửa là pháp sư, nửa còn lại là lính đánh thuê. Các pháp sư khai triển phép thuật từ xa, còn đám lính đánh thuê bắt đầu xông tới.
Còn ở đây, Murakan đứng một mình và chẳng có trang bị gì. Ông ta chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng và cầm một con dao găm nhỏ trên tay.
Rắc!
"Khục."
Tuy nhiên, bất chấp hoàn cảnh, Murakan dùng cùi chỏ đập vỡ mồm tên đầu tiên và lao vào đám lính đánh thuê.
Chúng không được đào tạo bài bản, cũng không phải là dân tay mơ. Nhưng đứng giữa vòng vây, mỗi lần Murakan tung ra cú đấm là lại có người chết hoặc ngất xỉu.
Trong mắt Alu và đám vệ sĩ của ông ta, Murakan trông giống như một đối thủ bất khả chiến bại.
“Lũ ngu! Nhắm vào đứa trẻ ở phía sau ấy, không phải hắn!”
Các pháp sư đã thay đổi mục tiêu sau khi nghe thấy tiếng hét của Alu. Jin cười chế giễu trước đám máy móc thiếu linh hoạt đó.
"Khai hỏa!"
Pháp sư dẫn đầu hét lên, và đám pháp sư đồng loạt giơ cao cây gậy của chúng.
"Gilly, núp sau lưng tôi."
Vúuuuuuut.
Chúng chọn sử dụng thần chú hệ băng ba sao, Băng Toái. Năm mươi viên trụ băng lao về phía Jin.
Tuy nhiên-
‘Thậm chí mình còn chẳng phải chặn miếng đòn này.’
Mặt dây chuyền của Quỷ Vương Orgal đã khiến Jin miễn nhiễm với mọi phép tấn công từ năm sao trở xuống.
Rắc… Rắc…!
Những phiến trụ băng đồng loạt tan vỡ trước khi chúng có thể chạm tới Jin. Ma thuật của đám pháp sư ngầm của Tesing bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.
“Ch-Chúng là cái thứ gì vậy…?”
"Ahhhhhhh!"
“Ực!”
Murakan đã xử lý gần hết đám gà. Năm mươi hay một trăm? — gà vẫn là gà. Chưa đủ để gây khó dễ cho Hắc Long này.
Năm phút đã trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu.
Những tên lính đánh thuê Tesing đã mất dần đi lửa chiến đấu. Nhưng thất bại này không chỉ nằm ở việc đối phương có những người bạn đồng hành rất mạnh mẽ.
Sau khi phát hiện ra Jin là kẻ mạo danh, đám kỵ sĩ tinh nhuệ của gia tộc Tesing đã co giò chuồn trước.
‘Alu tiêu rồi’, chúng nghĩ. Từ trước đến nay, Gia tộc Zipfel luôn nhắm mắt bỏ qua cho những hoạt động phi pháp của nhà Tesing. Nhưng sau vụ mắc lừa này, chúng biết chắc rằng Gia tộc Tesing sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.
Đến khi trời sáng, chắc chắn rằng nhà Tesing sẽ được nhà Zipfel dòm ngó, vì vậy chạy là thượng sách.
Lúc này, Alu cũng đã nhận thức được rằng vương quốc ngầm của ông ta chắc chắn sẽ sụp đổ.
"Hehehehe."
Alu cười đau khổ và thanh kiếm của ông ta phát ra một luồng aura trắng.
"Có vẻ như tụi mày không phải là quân lừa đảo bình thường."
Xoẹt!
Alu bắt đầu chém đám pháp sư của chính mình. Mọi người bị tấn công bất ngờ nên đa phần đã chết ngay tại chỗ.
“Ô-Ông chủ, tại sao ông lại làm vậy — AAACK!”
"AAAAAAAAAAAAAA!!!"
Alu thẳng tay tàn sát từng thuộc hạ của mình, sống đúng với cái tên gọi ‘Trì Chu Thủ’ khét tiếng.
“Ai đã cử tụi mày đến? Ai đã thuê tụi mày?”
Ông ta nói với đôi mắt đỏ ngầu.
“Đằng nào các ngươi chẳng xuống địa ngục. Ta chỉ đang giảm đi nỗi đau đớn mà các ngươi sẽ phải chịu thôi."
"Nhưng-"
Vụt!
‘Nhanh quá!’
Alu ném một con dao găm về phía Jin, gần như xoẹt ngang má của cậu. Nếu chậm mất một chút thì có khi đích đến của con dao đã là cổ cậu rồi.
“Nhưng thật không may. Tao sẽ không xuống địa ngục một mình. Tụi mày sẽ đi với tao.”
Đây mới chỉ là mở màn.
Jin và Alu còn cách nhau khoảng năm mươi mét.
Toàn thân Jin nổi hết da gà.
‘Không hổ là một kỵ sĩ bảy sao.’
Cậu đã gặp qua vô số kỵ sĩ bảy sao, nhưng đây là người đầu tiên có sát ý với cậu. Cổ họng cậu khô lại vì chờ đợi nãy giờ.
Khoảnh khắc cậu rút kiếm ra…
“Cuối cùng ngươi cũng gặp được một đối thủ xứng tầm. Chắc giờ đến lượt ta bảo vệ Bánh Dâu nhỉ. Hê, chúc may mắn!”
Murakan hét vào mặt Jin rồi cõng Gilly bỏ chạy.
***
Đọc webtoon tại: Con Trai Út Của Kiếm Thánh | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook