Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
Chapter 257 Mượn sủng thú

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 257: Mượn sủng thú

 

"Ông chủ, anh đừng hiểu lầm."

 

Liễu Bình nhìn thấy biểu tình nghiền ngẫm của Tô Bình thì sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói: "Tôi đích thật là người của Liễu gia, nhưng Liễu gia chúng tôi có rất nhiều dòng nhánh, nhất mạch của chúng tôi cùng Liễu Uyên kia cách nhau tới mấy đời, quan hệ rất nông, tôi tới nơi này, tuyệt đối không có ác ý, tôi cam đoan!”

 

Tô Bình nhìn anh ta thật sâu mới lạnh nhạt nói: "Quan hệ sâu cũng không sao, chỉ cần giao tiền, chính là khách nhân của tôi, chỉ cần không phá hư quy củ của tôi, tất cả dễ nói.”

 

Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ông chủ thẳng thắn!”

 

Tô Bình không nói gì nữa, gọi một tiếng ‘Tiểu Đường’, để Đường Như Yên dắt Ám Ảnh Thú đi.

 

Đường Như Yên đã sớm dựng thẳng lỗ tai nghe đối thoại của bọn họ, chờ đến khi nghe được thanh niên này nói cái gì mà Liễu gia cùng dòng họ, lập tức suy đoán người này rất có thể là con cháu của gia tộc lớn, cô nhất thời vui vẻ tiến lại gần, nghĩ thầm tốt xấu gì cũng là một con cháu gia tộc lớn, chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã gặp qua heo chạy đi, ít nhiều hẳn là đã nghe nói qua một ít chuyện của mình đi?

 

Cô tự đánh giá, trong thế hệ trẻ của đông đảo gia tộc lớn ở khu Á Lục, mình coi như cũng có danh hiệu.

 

"Xin chào, xin hãy giao sủng thú của anh cho tôi.

 

Đường Như Yên trong lòng vui sướng nhưng trên mặt lại ra vẻ lãnh đạm, đây là biểu tình trước sau như một của cô khi quanh năm ở bên ngoài, như vậy sẽ dễ được nhận ra.

 

Liễu Bình nghe tiếng nhìn lại, nhất thời kinh ngạc.

 

Đường Như Yên nhìn thấy biểu tình của anh ta như thế thì trong lòng vui vẻ.

 

"Ông chủ, nhân viên phục vụ này của anh tìm được ở đâu vậy, quá xinh đẹp đi!" Liễu Bình quay đầu nói với Tô Bình, có chút sợ hãi than.

 

Lúc trước tâm tư của anh ta đều bị Luyện Ngục Chúc Long Thú ở cửa chấn nhiếp, cũng không cẩn thận quan sát qua cửa hàng này, không nghĩ tới trong cửa hàng này ngoại trừ có sủng thú cực phẩm ra, ngay cả nhân viên phục vụ cũng cực phẩm như vậy!

 

Giá trị nhan sắc này, hoàn toàn có thể ra mắt nha!

 

Tô Bình liếc mắt nhìn Đường Như Yên, nói: "Nhặt được ven đường, dùng tạm.”

 

Liễu Bình kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên với Tô Bình: "Ông chủ đại khí!”

Đường Như Yên ở bên cạnh nghe hai người này nói chuyện, đỉnh đầu đã tích tụ một mảnh mây đen sấm chớp, suýt nữa cuồng bạo.

 

Nhìn thấy ánh mắt tà khí của Tô Bình liếc tới, cô khẽ cắn môi, cảm giác ý đồ của mình tựa hồ đều bị Tô Bình nhìn thấu, tùy ý liếc mắt một cái, mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo, trong lòng cô vừa tức vừa giận.

 

Nhìn cái gì hả!

 

Bà đây cũng đã đứng lâu như vậy, cái cửa hàng rách nát này mời chào đều là loại khách hàng gì vậy, đặc biệt không có lấy một người biết nhìn hàng!

 

Cô dậm chân, xoay người nặng nề túm lấy Ám Ảnh Thú rời đi.

 

Ám Ảnh Thú có chút lưu luyến không rời với chủ nhân của mình, nhưng cũng cảm giác được sinh vật đang lôi kéo mình tựa hồ có chút khủng bố, đành phải hai mắt rưng rưng nhìn chủ nhân, hàm tình nói lời tạm biệt.

 

Truyền niệm trấn an Ám Ảnh Thú của mình, Liễu Bình phất phất tay, cũng tạm thời nói lời tạm biệt với nó.

 

Chờ đến sau khi nhìn thấy Ám Ảnh Thú rời đi, Liễu Bình mới quay đầu nói với Tô Bình: “Ông chủ, con Ám Ảnh Thú này mong anh sẽ hao tâm tổn trí nhiều hơn, có cái gì cần tôi phối hợp thì cứ việc tìm tôi, đây là số liên lạc của tôi.”

 

Tô Bình gật đầu, bảo anh ta đăng ký số liên lạc vào hồ sơ khách hàng là được.

 

Liễu Bình hơi do dự, nhưng vẫn viết lên, đừng nhìn anh ta còn trẻ, trên người cũng có rất nhiều danh hiệu, ngoại trừ là Chiến Sủng Sư ra, còn treo một chức vị quản lý trong một doanh nghiệp của gia tộc, phương thức liên lạc bình thường không dễ tiết lộ ra ngoài.

 

Tô Bình nhìn hai lần, thu hồi sổ ghi chép của khách hàng, nói: "Trong quá trình đào tạo, tôi sẽ căn cứ vào tình huống, cho con Ám Ảnh Thú này ăn một ít sủng thực, những thứ này đều được niêm yết giá rõ ràng, lúc cho ăn, cũng sẽ có video ghi lại, ngày mai anh tới đây một chuyến, xem hiệu quả đào tạo kỳ đầu tiên.”

 

Liễu Bình đối với quá trình của ‘Gói bảo lãnh Top 10’ này vẫn hiểu biết rất rõ, cũng đã xem qua biểu mẫu sủng thực trong cửa hàng Tô Bình.

 

Tuy rằng giá bán của những sủng thực này cực kỳ đắt đỏ, nhưng đều được tính cả vào trong gói, anh ta cũng chỉ có thể thừa nhận, nhưng dù sao thì giới hạn cao nhất cũng chỉ là 30 triệu, cho dù là bỏ ra 30 triệu đổi một danh ngạch, anh ta cũng kiếm lời to.

 

Như vậy có thể làm cho địa vị của anh ta trong gia tộc tăng lên một bậc thang mới, tài nguyên được phân phối cũng sẽ tăng lên rất nhiều, chỗ tốt nhận được sẽ vượt xa 30 triệu này.

 

"Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ tới đây sao?"

 

Liễu Bình có chút kinh ngạc, từ hôm nay đến ngày mai mới cách bao lâu, thời gian ngắn như vậy, có thể nhìn ra hiệu quả đào tạo được sao?

 

"Đúng vậy, ngày mai." Tô Bình gật đầu.

 

Liễu Bình nhìn Tô Bình hai lần, xác nhận cậu không giống nói giỡn mới đành phải gật đầu:

 

 

"Được rồi, ngày mai tôi lại đến."

 

“Được."

 

......

 

Tiễn Liễu Bình đi, Tô Bình tiếp tục chiêu đãi các khách hàng phía sau.

 

"Anh, người nọ là của Liễu gia? Liễu Uyên anh ta nói đến là ai?” 

 

Tô Lăng Nguyệt tiến lại gần, tò mò hỏi.

 

Tô Bình vừa đăng ký cho khách hàng, vừa nói: "Chính là ông chủ của cửa hàng sủng thú Phi Phàm.”

 

Ông chủ cửa hàng sủng thú Phi Phàm? Tô Lăng Nguyệt kinh ngạc, đối với chuỗi cửa hàng sủng thú cỡ lớn này, cô thấy như sấm nổ bên tai, hơn nữa vừa rồi còn cạnh tranh với cửa hàng của bọn họ, dùng ưu đãi đè ép cửa hàng của bọn họ.

 

"Sao anh biết?" Tô Lăng Nguyệt kỳ quái nhìn Tô Bình, bọn họ và cửa hàng sủng thú Phi Phàm trước kia lại chưa từng gặp nhau, Tô Bình làm sao có thể chú ý đến chuyện cửa hàng sủng thú Phi Phàm, coi như là vừa mới cạnh tranh, nhưng Tô Bình vẫn luôn vội vàng đăng ký với khách hàng, nào có thời gian đi điều tra?”

 

"Lục soát trên mạng, còn có thể biết được."

 

Tô Bình tức giận nói.

 

"Anh điều tra lúc nào?"

 

"Hôm qua."

 

"Hôm qua sao?"

 

Tô Lăng Nguyệt kinh ngạc.

 

Ngày hôm qua, quảng cáo phát ngôn của Mục Sương Uyển còn chưa ra, cửa hàng còn chưa chính thức tuyên truyền toàn diện, sao Tô Bình có thể nghĩ đến chuyện điều tra cửa hàng sủng thú Phi Phàm?

 

Chẳng lẽ ngày hôm qua Tô Bình đã đoán được, hôm nay sẽ xảy ra xung đột cùng cửa hàng này?

 

Cô hồ nghi nhìn Tô Bình, từ khi nào mà đầu của tên này trở nên thông minh như vậy, còn có thể biết trước?

 

Tô Bình không để ý tới Tô Lăng Nguyệt nữa, quát to để cho cô đi qua một bên chơi, đừng ảnh hưởng đến mình.

 

Tô Lăng Nguyệt bĩu môi, hừ hừ xoay người trở lại khu nghỉ ngơi, tiếp tục lên mạng để quan sát động thái trên mạng, vạn nhất lại có biến cố gì còn kịp thời nhắc nhở Tô Bình.

 

......

 

......

 

Trạch viện Liễu gia.

 

Đây là tổng bộ Liễu gia, nói là trạch viện, kỳ thực là một khu lâm viên rộng lớn.

 

Ở bên trong lái xe thể thao chạy vòng quanh cũng phải mất mười mấy phút mới có thể chạy hết, mà vị trí trạch viện của Liễu gia này, lại nằm trong khu Thượng Thành tấc đất tấc vàng, xa hoa nhất khu Long Thủ.

 

Giờ phút này, một chiếc xe sang đang chạy vào trong trạch viện của Liễu gia.

 

Đi theo phong cảnh lâm viên uốn lượn, đi vòng quanh thác nước giả, quảng trường hồ bơi, hoa viên, đến trước một biệt thự tinh tế.

 

Bên ngoài biệt thự này là thảm cỏ xanh biếc, biệt thự được kiến tạo như một căn nhà gỗ cổ xưa, đứng ở cửa có mấy thủ vệ mặc chiến giáp xanh biếc, đây là Bích Long Vệ tinh nhuệ nhất của Liễu gia, chiến lực cực mạnh, mỗi người đều là Chiến Sủng Sư cao cấp!

 

Chiếc xe sang trọng bị ngăn lại.

 

Xe dừng lại, bóng dáng Liễu Uyên từ trong xe đi ra.

 

"Tôi muốn gặp tộc trưởng, làm phiền thông báo."

 

"Chờ một chút."

 

Người gác cổng xoay người, đi vào một căn nhà gỗ trong biệt thự.

 

Một lát sau, người gác cửa đi ra, làm ra thủ thế mời với Liễu Uyên: "Tộc trưởng ở bên trong chờ ngài.”

 

Liễu Uyên thoáng sửa sang lại quần áo, tiến vào trong biệt thự, theo cầu thang gỗ lên lầu hai, liền nhìn thấy một ông lão tóc bạc ngồi ở trong thưởng thức nước trà, đang chơi cờ.

 

Chơi cờ cùng ông lão tóc bạc này là một ông lão áo tím dáng người thấp bé nhưng sắc mặt hồng nhuận, trong đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng lóe ra vài phần phong mang.

 

Nhìn thấy ông lão áo tím này, sắc mặt Liễu Uyên khẽ biến, vội vàng nói: "Gặp qua tộc trưởng, gặp qua Tử Long tiền bối.”

 

Ông lão áo tím thoáng quay đầu nhìn ông ta một cái, sắc mặt thoáng ôn hòa, nói: 

 

"Là Liễu Uyên sao. "

 

“Tiền bối quý thể an khang." Liễu Uyên liền nói.

 

Tộc trưởng đang ngưng thần nhìn bàn cờ, lông mày ông càng nhíu càng chặt, một lát sau, đột nhiên buông quân cờ trong tay, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Liễu Uyên: "Đã trễ như vậy, cậu còn tới đây làm cái gì?”

 

Liễu Uyên nhìn thoáng qua tử sam lão giả bên cạnh, thoáng do dự nói: "Hồi bẩm tộc trưởng, Liễu Uyên muốn mượn sủng thú của ngài dùng."

 

"Ồ?"

 

Tộc trưởng hơi nhướng mày, nói: "Mượn sủng thú của ta? Cậu muốn cùng người khác tranh đấu sao, là Mục gia hay Tần gia?”

 

Sắc mặt Liễu Uyên có chút xấu hổ, nói: "Không phải tranh đấu với người khác, là mượn sủng thú của tộc trưởng ngài đến cửa hàng, hỗ trợ tọa trấn, Tinh Anh Liên Tái sắp mở ra, các cửa hàng trong căn cứ thị đều đang hăng hái phát uy, cạnh tranh rất lớn, cho nên tôi..."

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương