Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
-
Chương 62
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lục Hà thấy Vương gia nhà mình vừa trở về phủ là bận rộn vào thư phòng ngay, y bèn vội ra ngoài chuẩn bị trà nóng. Khi Lục Lưu tiến vào thư phòng, hắn không bắt đầu xử lý công vụ, mà chỉ ngồi dựa vào bàn tử đàn bên cạnh cửa sổ, vẫn nhàn nhã tự tại như thường ngày, trong tay cầm hai cành lá cọ, cúi đầu tết một hồi.
Bình thường chỉ cần tết mấy cái là hắn đã có thể bình tâm tĩnh khí, nhưng bây giờ đã tết đến một nửa mà trong lòng hắn vẫn còn phập phồng không yên.
hắn đặt con châu chấu mới tết được một nửa lên bàn, rồi đứng dậy đi đến bàn đọc sách, lấy hộp chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn tủ bên phải ra.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc khuyên tai bằng ngọc hình thỏ con.
hắn lặng lẽ vuốt ve, trong đầu là hình ảnh xinh đẹp động lòng người của tiểu cô nương đã gặp hôm nay, ánh mắt lấp lánh như nước, giọng nói mền mại đáng yêu.
********
Ngày hôm sau, Kiều Thị đã chọn được người thích hợp dẫn đến tiểu viện của Giang Diệu để thay Lưu ma ma và Xuân Chi.
Ma ma mới họ Thành, tuổi lớn hơn Lưu ma ma một chút, làm việc cũng vững vàng hơn, gương mặt ưa nhìn lại hay cười, rất có kinh nghiệm chăm sóc hươu con. Về phần nha hoàn thay thế Xuân Chi tên là Bích Đào, tính tình Bích Đào hướng nội, khuôn mặt bình thường, im lặng đúng một chỗ không gây sựchú ý cho ai, lúc Giang Diệu nhìn thấy nàng ấy tỉ mỉ chải lông cho hươu con, nàng rất hài lòng với nha hoàn yên tĩnh chăm chỉ này, phải để Bảo Cân chú ý trông nom nàng ấy một chút.
Về phần sinh thần Hoắc Nghiễn, đúng lúc trước đó một đêm Giang Diệu phát sốt, nên ngày hôm sau nàng không thể đến Bình Tân Hầu phủ mà chỉ sai Bảo Cân chuẩn bị lễ vật sinh thần thật tốt đưa sang.
Ngày kế tiếp Hoắc Tuyền đến thăm nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Giang Diệu, dáng vẻ tiều tụy, lúc này nàng ấy mới chịu không nổi kéo tay Giang Diệu, nhíu mày nói: "đang yên lành sao lại ngã bệnh thế này? Muội có biết là hôm qua ta lo cho muội lắm không, còn có ca ca ta nữa, huynh ấy cũng thế, cả ngày đều không tập trung."
Giang Diệu sinh bệnh nên không đến chúc mừng sinh thần Hoắc Nghiễn được, nàng ấy đành thở dài một hơi.
Mặc dù hôm đó Lưu ma ma và Xuân Chi nói hươu nói vượn, nhưng sự thật là mấy năm nay nàng rất thân với Hoắc Nghiễn. Nàng đã là đại cô nương nên kiêng kỵ một chút, dù cho... Dù cho nàng thật sựmuốn gả cho Hoắc Nghiễn thì cũng phải duy trì khoảng cách một chút.
Nàng vốn do dự chuyện đi hay không đi, hôm qua lại bị bệnh ngược lại khiến nàng thở ra một hơi.
Giang Diệu nắm chặt nệm gấm thêu ngũ hoa vờn mây, nàng mặc một bộ trung y trắng tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang nét trẻ con hồn nhiên vui vẻ, "Chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, không có gì đáng ngại cả."
Vốn đã đồng ý với người ta nhưng cuối cùng lại thất hẹn, Giang Diệu hơi áy náy với Hoắc Nghiễn, đây là dịp đáng để chúc mừng, ngày khác nàng phải bổ sung mới được.
Hoắc Tuyền nói: "Muội không sao là tốt rồi." nói xong đôi mắt nàng ấy khẽ cong lên nói tiếp, "Vậy được rồi, muội nghỉ ngơi cho mau khỏe, mấy ngày nữa ta lại đến thăm muội."
Giang Diệu gật gật đầu sai Bảo Cân tiễn Hoắc Tuyền ra ngoài, bản thân nàng ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Tuyền rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, nàng ấy đi đến một chiếc xe ngựa màu đen vững vàng, vừa nhấc rèm che lên thì nghe thấy giọng nói lo lắng của người bên trong, "A Tuyền, Diệu Diệu không sao chứ?"
Nam tử bên trong mặc một bộ cẩm bào màu xanh hoa văn chìm, đầu đội phát quan bạch ngọc, vẻ mặt nhã nhặn tuấn tú, đúng là Hoắc Nghiễn. Hoắc Tuyền mỉm cười bước vào, sau khi ngồi xuống nàng mới nói: "Ca ca yên tâm, Diệu Diệu không sao." Thấy ca ca thở phào nhẹ nhõm nàng hỏi: "Sao ca ca khôngvào thăm Diệu Diệu với muội?"
Hoắc Nghiễn trả lời: "Nam nữ khác biệt, chung quy không tiện lắm, muội thay ta đi thăm cũng giống nhau thôi."
thật ra, có phải giống nhau hay không, trong lòng Hoắc Nghiễn rõ ràng nhất. Y muốn tận mắt xem nàng ấy thế nào rồi, có phải rất gầy, rất tiều tụy không. Nhưng y lại bối rối, cộng thêm hiểu rõ thân phận của mình, y không phải ca ca của nàng, cũng không phải là...Vị hôn phu của hàng.
Nghĩ đến tiểu cô nương trong lòng mình, Hoắc Nghiễn liền nhớ nhung, y mong thời gian trôi qua mau một chút --- Để nàng lớn hơn, y sẽ nói phụ mẫu đi cầu hôn. Vừa nghĩ y vừa dịu dàng cúi đầu sờ sờ chiếc khuyên tai mà hắn xem như trân bảo trong tay, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Lúc chiếc xe ngựa của huynh muội Hoắc Nghiễn và Hoắc Tuyền vừa đi, thì có một cỗ xe ngựa lộng lẫy màn che màu xanh thêu hình chim phú quý.
Ngồi bên trong là đương kim Minh Hà trưởng công chúa Lục Dục Tú.
Xe ngựa dừng lại, trưởng công chúa vén rèm xe lên híp mắt nhìn chiếc xe ngựa vừa rời đi kia.
Xe ngựa Bình Tân Hầu phủ...
Giang Diệu không ngờ, vừa tiễn Hoắc Tuyền đi lại nghênh đón vị Đại Phật trưởng công chúa này. Lần đầu trưởng công chúa đến, trên dưới Trấn Quốc Công phủ đều ra đón tiếp, ngay cả lão phu nhân cũng được dìu ra gặp khách. Trưởng công chúa vội vàng nói nàng sang đây thăm Giang Diệu, để mọi người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, nàng đến Cẩm Tú phường thăm Giang Diệu là được rồi.
Kiều Thị dẫn đường đưa trưởng công chúa sang đây, mặc dù bà tò mò quan hệ của khuê nữ nhà mình và trưởng công chúa tốt như vậy từ khi nào, nhưng bà cũng biết giữa hai tiểu cô nương có lời muốn nóivới nhau nên thức thời rời đi.
Giang Diệu muốn ngồi dậy hành lễ nhưng trưởng công chúa giữ bả vai của nàng lại, khách khí nói: "Ngươi nằm nghỉ cho khỏe, hôm nay ta chỉ tới thăm ngươi một lát." Trưởng công chúa cúi đầu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu, nàng ấy nhíu mày nói: "Hình như hơi gầy một chút." Giọng nói có hơi đau lòng.
Trưởng công chúa chỉ nhẹ nhàng đè bả vai của Giang Diệu một chút mà thôi, nhưng thân thể nhỏ nhắn của nàng không cách nào nhúc nhích được.
Trưởng công chúa này, không hổ là người luyện võ từ nhỏ.
Trưởng công chúa cũng nhận ra điều này, nàng ấy xấu hổ rút tay về, cười nói: "Sức ta hơi lớn, có làm ngươi đau không?"
Giang Diệu cười cười nói không sao, thấy trưởng công chúa dùng thái độ hiền hòa nói chuyện với mình, Giang Diệu cũng nhẹ nhõm. Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt khí khái của trưởng công chúa, sống mũi thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, tuy không tô son điểm phấn nhưng đã rất hấp dẫn.
Nhớ tới Trường Phúc trong sân, Giang Diệu mỉm cười nói: "Lần trước trưởng công chúa tặng hươu con cho ta, ta muốn tự mình đến cảm ơn trưởng công chúa, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp..."
"...Ta tặng?" Trưởng công chúa lẩm bẩm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook