Đại Đường Tửu Đồ
-
Quyển 1 - Chương 66: Ngũ lương ngọc dịch (4)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*******
- Nếp, gạo, cao lương, tiểu mạch, ngô..
Tiêu Duệ vẫn đi tới đi lui quanh gốc cây già trong viện của Dương gia, trong miệng lẩm bẩm
- Nên dùng cái gì để thay thế mới ổn đây?
- Hảo muội phu, ngươi ở đây than thở cái gì vậy?
Dương tam tỷ cẩn thận bưng một chén trà lạnh, vừa cười vừa đi tới, đưa cho hắn dịu dàng nói:
- Trời nóng, uống chút trà lạnh đi, nhìn xem ngươi kìa, đầu đầy mồ hôi rồi.
Dương tam tỷ không chút do dự rút khăn thơm trong ngực ra định chậm mồ hôi trên trán Tiêu Duệ. Cách đó không xa, Tú Nhi khẽ cau mày ho khan một tiếng. Trong lòng Dương tam tỷ hừ lạnh một tiếng, càng “dịu dàng” đưa tới, dùng khăn thơm của mình lau sạch mồ hôi trên trán Tiêu Duệ, sau đó quay lại liếc mắt thị uy với Tú Nhi rồi cười khanh khách. Bây giờ là mùa hè, tiết trời ở đất Thục khá oi bức. Dương tam tỷ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, thân thể của nàng vốn đầy đặn lại cười khanh khách đến nỗi run cả người khiến cho hai bầu ngực căng tròn đẩy đưa như sóng cuộn. Dù sao tuổi thanh niên khí huyết cương cường, kể cả trải qua hai đời làm người như Tiêu Duệ cũng bị hành động của Dương tam tỷ làm cho sắc mặt ửng đỏ, trong lòng rung động. Hắn xấu hổ dứt ánh mắt ra khỏi bộ ngực núng nính muốn xé toạc áo lót mà nhảy ra của Dương tam tỷ, bưng chén trà quay người đi. Bỗng thấy Ngọc Hoàn từ xa đi tới, tay cầm một cái chén màu đỏ, môi hồng ríu rít gọi:
- Tiêu lang, nô gia bảo nhà bếp làm ít cháo kê cho chàng, chàng lại nếm chút nhé.
Tiêu Duệ ứng tiếng, giao chén trà lạnh cho Tú Nhi đang đứng gần đó, rồi bước đến cửa phòng nhận bát cháo kê trong tay Ngọc Hoàn. Hắn nâng chén cháo thổi vài hơi cho nguội bớt, định húp một ngụm nhỏ, đột nhiên nhìn chén cháo kê sềnh sệch màu vàng óng trong lòng chợt động. Ngọc Hoàn cười duyên, dùng cái thìa quấy nhẹ bát cháo rồi múc một muỗng đưa lên miệng Tiêu Duệ,
- Tiêu lang, để nô gia đút cho chàng nhé hi hi..
Nhìn cảnh tượng một đôi vợ chồng sắp cưới không quan tâm đến ai mà biểu diễn tình cảm ân ái triền miên, thêm vào đó phải ngậm đắng nuốt cay nhìn Tú Nhi đắc ý cố tình đem chén trà lạnh hắt xuống đất rồi liếc mắt nguýt mình. Dương tam tỷ ngẩn ngơ như kẻ si ngốc nhìn muội tử và muội phu của mình tình cảm thắm thiết, trong lòng nàng dấy lên nỗi hờn ghen chua xót, hốc mắt đỏ lên, dẫm chân tức tối, đá văng viên đá nhỏ dưới chân, quay mình đi một hơi vào nhà khiến cho đôi tình nhân đứng bên cửa cảm thấy một trận gió nóng vừa lướt qua. Trong lòng Ngọc Hoàn thở dài, môi son hé mở định nói điều gì nhưng rốt cuộc không thốt thành lời. Chỉ có điều vẫn âu yếm múc từng muỗng cháo đưa vào miệng Tiêu Duệ đang híp mắt hưởng thụ.
- Khách khách..
Tú Nhi cũng nhịn không được nữa phát một tiếng cười thanh thuý, bị Ngọc Hoàn trừng mắt liếc đành phải lấy tay bịt miệng, mặt thoáng đỏ bừng.
- Cháo kê này ngon lắm, rất ngon.
Tiêu Duệ đột nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt khiến cho Ngọc Hoàn hết sức buồn bực. Đúng là chủ nào tớ nấy.
- Nếp, gạo, cao lương, tiểu mạch, ngô..
Tiêu Duệ vẫn đi tới đi lui quanh gốc cây già trong viện của Dương gia, trong miệng lẩm bẩm
- Nên dùng cái gì để thay thế mới ổn đây?
- Hảo muội phu, ngươi ở đây than thở cái gì vậy?
Dương tam tỷ cẩn thận bưng một chén trà lạnh, vừa cười vừa đi tới, đưa cho hắn dịu dàng nói:
- Trời nóng, uống chút trà lạnh đi, nhìn xem ngươi kìa, đầu đầy mồ hôi rồi.
Dương tam tỷ không chút do dự rút khăn thơm trong ngực ra định chậm mồ hôi trên trán Tiêu Duệ. Cách đó không xa, Tú Nhi khẽ cau mày ho khan một tiếng. Trong lòng Dương tam tỷ hừ lạnh một tiếng, càng “dịu dàng” đưa tới, dùng khăn thơm của mình lau sạch mồ hôi trên trán Tiêu Duệ, sau đó quay lại liếc mắt thị uy với Tú Nhi rồi cười khanh khách. Bây giờ là mùa hè, tiết trời ở đất Thục khá oi bức. Dương tam tỷ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, thân thể của nàng vốn đầy đặn lại cười khanh khách đến nỗi run cả người khiến cho hai bầu ngực căng tròn đẩy đưa như sóng cuộn. Dù sao tuổi thanh niên khí huyết cương cường, kể cả trải qua hai đời làm người như Tiêu Duệ cũng bị hành động của Dương tam tỷ làm cho sắc mặt ửng đỏ, trong lòng rung động. Hắn xấu hổ dứt ánh mắt ra khỏi bộ ngực núng nính muốn xé toạc áo lót mà nhảy ra của Dương tam tỷ, bưng chén trà quay người đi. Bỗng thấy Ngọc Hoàn từ xa đi tới, tay cầm một cái chén màu đỏ, môi hồng ríu rít gọi:
- Tiêu lang, nô gia bảo nhà bếp làm ít cháo kê cho chàng, chàng lại nếm chút nhé.
Tiêu Duệ ứng tiếng, giao chén trà lạnh cho Tú Nhi đang đứng gần đó, rồi bước đến cửa phòng nhận bát cháo kê trong tay Ngọc Hoàn. Hắn nâng chén cháo thổi vài hơi cho nguội bớt, định húp một ngụm nhỏ, đột nhiên nhìn chén cháo kê sềnh sệch màu vàng óng trong lòng chợt động. Ngọc Hoàn cười duyên, dùng cái thìa quấy nhẹ bát cháo rồi múc một muỗng đưa lên miệng Tiêu Duệ,
- Tiêu lang, để nô gia đút cho chàng nhé hi hi..
Nhìn cảnh tượng một đôi vợ chồng sắp cưới không quan tâm đến ai mà biểu diễn tình cảm ân ái triền miên, thêm vào đó phải ngậm đắng nuốt cay nhìn Tú Nhi đắc ý cố tình đem chén trà lạnh hắt xuống đất rồi liếc mắt nguýt mình. Dương tam tỷ ngẩn ngơ như kẻ si ngốc nhìn muội tử và muội phu của mình tình cảm thắm thiết, trong lòng nàng dấy lên nỗi hờn ghen chua xót, hốc mắt đỏ lên, dẫm chân tức tối, đá văng viên đá nhỏ dưới chân, quay mình đi một hơi vào nhà khiến cho đôi tình nhân đứng bên cửa cảm thấy một trận gió nóng vừa lướt qua. Trong lòng Ngọc Hoàn thở dài, môi son hé mở định nói điều gì nhưng rốt cuộc không thốt thành lời. Chỉ có điều vẫn âu yếm múc từng muỗng cháo đưa vào miệng Tiêu Duệ đang híp mắt hưởng thụ.
- Khách khách..
Tú Nhi cũng nhịn không được nữa phát một tiếng cười thanh thuý, bị Ngọc Hoàn trừng mắt liếc đành phải lấy tay bịt miệng, mặt thoáng đỏ bừng.
- Cháo kê này ngon lắm, rất ngon.
Tiêu Duệ đột nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt khiến cho Ngọc Hoàn hết sức buồn bực. Đúng là chủ nào tớ nấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook