Đại Phản Diện Khao Khát Được Sống
-
Chapter 115: Sophien (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 115: Sophien (1)
Julie tỉnh dậy trên giường bệnh trong Hoàng Cung. Hoàng đế Sophien đang ở bên cạnh, và như mọi khi thì ở phía sau là Keiron.
"..."
Julie bối rối trong giây lát, chớp mắt nhìn họ.
"...Không chỉ chỉ thương tích thôi đây. Đó là lời nguyền, một lời nguyền cực kỳ tà ác."
Sophien giải thích, giọng khô khan như cát sa mạc. Julie đang cố gắng ngồi dậy thì dừng lại vì cơn đau buốt xuyên qua người.
"Ugh!"
"Không sao. Nằm xuống đi."
"Không. Tôi-"
"Lời nguyền này. Ta nghe ngươi trúng nó khi hộ tống Deculein."
"... "
Julie không nói gì. Sophien đảo mắt nhìn khắp cơ thể cô.
"Ta cũng từng mắc một căn bệnh kinh khủng. Một cuộc sống khủng khiếp. Đau đớn đến mức ngay cả nỗi thống khổ cũng trở nên tê liệt... hiệp sĩ, hãy nhìn vào mắt ta đi."
"... "
Julie nhìn sâu vào đôi mắt Hoàng đế, nhưng đồng tử của Sophien vô hồn. Không một chút sinh khí nào trong đó khi Sophien nhe răng cười.
"Ngươi thấy mà. Ta đã vượt qua một căn bệnh, nhưng một căn bệnh khác vẫn đang gặm nhấm ta. Căn bệnh ấy gọi là sự nhàm chán."
Dứt lời, cô đặt tay lên trán Julie. Sinh lực bắt đầu thấm vào cơ thể cô ta.
"Bệ hạ. Đây là..."
"Là rune mà ta học từ Deculein. Phép chữa lành, nhưng lời nguyền không phải thứ mà ta có thể chữa được. Chỉ tạm thời làm dịu triệu chứng thôi."
"Oh!"
Julie vội ngồi bật dậy. Nhìn thấy cô vội vàng thực hiện nghi lễ hiệp sĩ, Sophien lắc đầu.
"Nếu ngươi cố gắng hơn thế nữa, đó không phải lễ nghi mà là sự vô lễ. Hãy yên vị đi."
"Vâng."
"Hơn nữa, ngươi chưa khỏi hẳn. Lời nguyền đó một ngày sẽ giết chết ngươi."
"...Vâng. Tôi biết."
Lời nguyền ngày càng dữ dội. Nỗi đau xé lòng giờ đã thành thói quen mỗi sáng.
"Nhìn ngươi khiến ta nhớ lại bản thân ngày xưa."
Như thể thấu hiểu nỗi đau của Julie, Sophien lẩm bẩm khi nhìn trăng ngoài cửa sổ.
"Ta của ngày ấy, và ta của bây giờ... có lẽ ta muốn bắt đầu lại từ đầu. Không biết gì cả. Quên hết ký ức... rằng cuộc đời này đã hỏng bét."
Julie giật mình trước những lời than vãn đầy tình cảm của cô.
"Xin đừng nói vậy. Nó không hỏng, thưa bệ hạ."
Ánh mắt Sophien quay về phía cô.
"Lời nguyền của ngươi không thể chữa được. Tình huống giống với ta của ngày xưa. Ngươi không muốn bắt đầu lại sao? Ngươi chưa từng nghĩ kiểu như 'Giá như lúc đó mình không hộ tống Deculein?' sao"
"... "
Julie lắc đầu không nói năng gì hết.
"Tại sao?"
"Bởi vì lựa chọn đó cũng là của tôi, và đó là cuộc đời tôi."
"... "
Một câu trả lời đúng chất hiệp sĩ. Sự im lặng ngắn ngủi bao trùm phòng bệnh.
"...Vậy sao?"
Sophien gật đầu vài lần trước khi nở nụ cười nhẹ.
"Ngươi khác Deculein."
"...Thế à?"
Julie nghĩ về Deculein, cảm thấy hơi chán nản.
"Ừ. Ngươi khác hắn. Deculein sống như thể không có câu trả lời sai trong cuộc đời mình. Hắn không thừa nhận chúng, như thể cách của hắn luôn đúng."
"...Bệ hạ nói chí phải. Giáo sư sống như vậy thật."
"Nhưng nếu ngươi coi cả những câu trả lời sai là phần của mình, như ngươi đang làm, thì càng nhiều câu trả lời sai, người sẽ càng nhận lấy nhiều vết thương thôi. Và rồi ngươi sẽ chết."
Sophien nói với giọng mỉa mai, nhưng câu trả lời của Julie là nụ cười ấm áp.
"Bệ hạ. Dù ngập trong thương tích, hiệp sĩ vẫn sẽ sống. Và tôi là một hiệp sĩ."
"... "
Sophien trừng mắt nhìn Julie. Có vẻ cô tin vào điều đó nên cảm thấy bất mãn.
"Phải. Ngươi là một hiệp sĩ đích thực, nhưng không có nhiều hiệp sĩ như ngươi."
"Cảm ơn vì lời khen."
"Đó không phải lời khen. Nghỉ ngơi đi rồi về đi."
Sophien đứng dậy, vẫy vạt áo. Julie ngồi dậy lễ phép chào tạm biệt khi Keiron đóng cửa sau lưng họ.
Sầm!
Sau đó, cô lặng lẽ bước xuống hành lang.
Cộp. Cộp.
"...Bệ hạ. Ngài muốn điều đó sao?"
Sophien đứng thẳng hơn khi Keiron lên tiếng.
"Nếu ngài muốn một khởi đầu mới, ngài có thể có nó."
"... "
"Tôi có thể làm điều đó."
Cuối cùng, Sophien quay lại nhìn Keiron. Cúi đầu, anh tiếp tục.
"Bệ hạ xứng đáng được hạnh phúc."
"...Hừm. Ai nói thế?"
"Ai cũng sẽ nói vậy. Nếu họ biết Bệ hạ, người đã chết hàng chục lần, chịu đựng hàng thập kỷ, và tự tử hết lần này đến lần khác... ai cũng sẽ nói thế."
"Cái gì?"
Sophien cảm thấy xấu hổ. Keiron thường như một bức tượng, đến mức hoàng tộc gọi anh là Pho Tượng. Thậm chí Keiron cũng dùng tượng để làm phương tiện cho sức mạnh của bản thân.
"Keiron, ngươi không hiểu ta."
"Tôi hiểu một chút."
Sophien nhíu mày.
"Dù có là ngươi đi nữa, thì hiện tại ngươi vẫn đang tranh luận quá cảm tính về điều không thể."
"Đó không phải điều không thể. Bệ hạ, Tế Đàn đang ở tầng hầm cung điện này."
Mắt Keiron lóe lên ý chí hiệp sĩ.
"Chúng đang cố gắng thu thập và sử dụng sức mạnh của Bệ hạ. Nếu chúng ta lợi dụng ngược lại bọn chúng, thì ngài có thể được cứu rỗi."
"Ta có thể được cứu rỗi?"
"Vâng. Bệ hạ cũng có thể hạnh phúc. Ngài có thể quên hết mọi thứ và bắt đầu lại ở một thế giới mới."
Gương Quỷ muốn Sophien, và 「Tế Đàn」đang thu thập sức mạnh của Sophien từ thế giới trong gương. Keiron nghĩ đến khả năng nếu hai thứ đó, vốn có mối quan hệ cộng sinh, có thể được sử dụng có lợi cho họ, một thế giới mới, tức một quá khứ hoàn toàn khác, có thể được tạo ra.
Nó được lấy cảm hứng từ lời của Deculein, rằng Gương Quỷ muốn trở thành một thế giới, nhưng đó là một ý tưởng hoàn toàn khác với những gì Deculein nghĩ. Trong suy nghĩ của Keiron, Gương Quỷ sẽ trở thành thế giới mới, và Sophien của thế giới đó sẽ hồi quy trong khi quên hết ký ức của cuộc đời này.
Nếu cuộc đời này đã hỏng, họ có thể lên kế hoạch cho kiếp sau.
"Nếu lịch sử chỉ lặp lại thì sao?"
Sophien gặp ánh mắt anh.
"Tôi sẽ không để điều đó xảy ra."
"... "
...Cuộc trò chuyện dừng lại. Không, thời gian như ngưng đọng, bị nuốt chửng bởi bầu không khí ngột ngạt và trì trệ. Trong im lặng đó, Sophien quay lưng.
Cộp. Cộp.
Điều đó có nghĩa cô ra lệnh cho Keiron từ bỏ cuộc tranh luận, và Keiron, hiểu ý cô, đứng im hơn cả một pho tượng giữa hành lang.
***
Trời đêm.
Trở về văn phòng trong tháp, tôi chìm đắm trong những dòng suy nghĩ.
"...Nếu mình có thể hiểu Gương Quỷ."
Tôi nhìn vào tấm gương trên bàn. Tôi kích hoạt [Thấu Hiểu] lên tấm gương đơn giản đó để suy luận bản chất và đặc tính của nó. Khi cát được nung ở nhiệt độ cao - tất nhiên, còn nhiều quá trình khác ở giữa - nó sẽ biến thành thủy tinh. Trùng hợp thay, đất và lửa là thuộc tính của tôi.
"Mình cần thêm một chút thông tin."
Tôi đứng dậy. Sách ma thuật liên quan đến thủy tinh và gương có thể tìm thấy trong thư viện Tháp Ma Thuật. Tôi thẳng tiến đến thang máy.
"Ugh!"
Khi tôi đến nơi, ai đó thốt lên tiếng kỳ lạ.
"... "
Là Epherene. Với khuôn mặt mệt mỏi, cô ta đang cầm một tách cà phê. Cô ta lùi một bước mà không chào tôi.
Ting!
Thang máy đến.
"Có vẻ mọi chuyện không diễn ra như cô nghĩ nhỉ."
"K-Không. Tôi chỉ cần manh mối... rồi tôi có thể làm được thôi."
"... "
"Tôi có thể, ừm, chắc chắn."
Cô ta lẩm bẩm.
Khi nhìn cô, tôi chợt nhớ lời Ihelm nói.
—Anh cảm thấy tiếc cho con gái của Luna, người mà cha cô ta giả vờ yêu thương?
Có lẽ... anh ta đã đúng.
Epherene khiến tôi thấy thương hại một cách kỳ lạ.
Vì Deculein hầu như không có lòng trắc ẩn, đây có lẽ là một mảnh của Kim Woojin.
"T-Tại sao?"
Như vậy, chỉ có vài người trên thế giới này khiến tôi cảm nhận được gì đó từ Kim Woojin.
Cho đến nay, chỉ có ba người: Sylvia, Epherene và Yeriel.
Julie thì ngược lại, là bằng chứng mạnh nhất cho thấy tôi là Deculein.
Cô là xiềng xích hình thành từ cảm xúc mà tôi không thể phủ nhận.
"Sự tự tin và kiên trì. Hai đức tính đó hợp với cô."
"...Hả?"
"Hãy cố gắng không ngừng. Và, hãy tin vào chính bản thân trong tương lai."
"... "
Mắt Epherene gần như lồi ra khi tôi bước ra khỏi thang máy.
Ting!
Tôi bước xuống tầng một, đối mặt ngay với Julie.
"Giáo sư."
"... "
Julie chào tôi một cách khó xử.
Cô vẫn mặc áo giáp nhẹ như thường lệ.
Tôi tiến lại gần.
"Julie. Dừng việc hộ tống anh lại đi."
"Không."
"Cái gì-"
"Em xin lỗi."
"... "
Điều đó đủ khiến tôi hoàn toàn im lặng.
"Em biết dạo này mình có nhiều vấn đề nhỏ, điều đó có hại cho anh vì em là hộ vệ của anh."
"... "
"Em xin lỗi."
Tôi choáng váng một lúc.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi hiểu ý cô, và tôi vô thức nghiến chặt hàm.
"Hơn nữa, trong tương lai không xa, em đã không bảo vệ được anh."
Vô số lời thoáng qua miệng tôi rồi biến mất.
Một tiếng kêu nào đó trào lên từ đáy ngực.
"Trong đôi mắt này, em vẫn có thể thấy anh chết. Thanh kiếm xuyên qua tim anh..."
Julie cúi đầu.
Tôi không thể hiểu cô ấy.
"Giáo sư, em hiểu anh thất vọng về em."
Tại sao người phụ nữ này không thể yêu bản thân và lại ngốc nghếch đến vậy?
"Em thừa nhận mọi lỗi lầm."
Tôi muốn nói đó không phải lỗi của cô.
Chúng tôi chỉ đơn giản là không nên ở bên nhau thôi.
"Nhưng xin anh, hãy để em hoàn thành nhiệm vụ hộ tống này."
Julie tiếp tục kiên quyết, nắm lấy thanh kiếm bên hông.
"Em sẽ cố gắng hơn nữa. Dù cơ thể tan nát, em sẽ bảo vệ anh. Em sẽ đảm bảo anh không mệt mỏi-"
"Julie."
Tôi không muốn nghe thêm nữa.
"Anh không cần."
"!"
Hơi thở Julie gấp gáp.
Cô cúi đầu che giấu nỗi buồn.
"Đi đi. Hôm nay anh có việc ở thư viện Tháp Ma Thuật."
Tôi yêu người phụ nữ ngốc nghếch này.
Tôi ghét phải phủ nhận cảm giác điên rồ này.
"Em sẽ đợi-"
"Đi đi."
"...Em xin lỗi."
Vậy là Julie rời đi.
Cô mở cửa tháp và lê bước trên con đường dài.
Cô chưa khỏe hẳn, nên bước đi loạng choạng.
"... "
Nhìn theo cô, tôi tựa người vào tường.
Đặt tay lên ngực, tiếng vọng của Deculein lan khắp cơ thể.
"Có chuyện gì vậy?"
Rồi tôi nghe giọng nói từ đâu đó.
Khi quay lại, Epherene đang đứng đó.
"...Tôi sẽ giúp ngài."
"... "
"Không phải ngài đến đây để điều tra gì sao?"
"... "
"Tôi là Epherene, trợ giảng của ngài."
Cô ta không thấy cuộc gặp mặt vừa rồi à?
Hay là giả vờ không thấy?
Tôi thở dài nhẹ.
"Trò có nhiều thời gian rảnh thế sao?"
"Ồ, cái đó... Thật lòng mà nói thì…! Tôi không làm nổi. Làm sao tôi có thể hiểu hết 30.000 trang trong một tháng chứ? Không thể nào."
"..."
"Đó có phải là lý do mà giáo sư giao nó cho tôi phải không?"
Tôi lặng lẽ đi xuống thư viện ngầm.
Epherene nhanh chóng theo sau.
Tôi không buồn chậm lại.
Cũng chẳng thèm tỏ ra đã nhận ra ánh mắt liếc ngang của cô.
...Ba tiếng sau.
"Đây có phải thứ giáo sư cần không?"
Epherene giúp đỡ vừa phải.
Không gì phiền phức hơn việc tìm sách bạn muốn trong thư viện Tháp Ma Thuật với hàng trăm ngàn cuốn sách chất đống.
"Ừ."
Tôi yêu cầu mọi thứ liên quan đến ma thuật gương.
Dù sao thì Gương Quỷ cũng là gương.
Hiểu đặc tính của gương nói chung sẽ có ích.
"Cần tôi lấy gì nữa không?"
"Lần này là về thủy tinh. Bất cứ thứ gì liên quan đến thuỷ tinh."
"Ừ, ừ~."
Thủy tinh, thủy tinh, thủy tinh.
Epherene lẩm bẩm và đi tìm thêm sách khi tôi đọc.
...Ba tiếng nữa trôi qua như vậy.
Khi bình minh lên-
"Giáo sư Deculein."
Một Hiệp Sĩ Hoàng Gia xuất hiện từ hư không trong thư viện gọi tôi bằng giọng trang nghiêm.
Tôi tiếp tục đọc, không để ý.
"Giáo sư Deculein."
"-Ugh?!"
Lần gọi thứ hai lớn hơn chút.
Epherene đang ngủ gục trên bàn bật dậy, sợi dãi dính trên mặt.
Chỉ đến lúc đó tôi mới quay lại nhìn người đó.
"Đây là chiếu chỉ của Hoàng đế Bệ hạ."
***
...Sophien dễ dàng làm quen mọi thứ.
Dễ học, dễ thành thạo.
Thế giới này hay quy luật của nó không quá khó.
Cô có thể hiểu phần lớn chỉ với chút nheo mắt.
Vì vậy, cô có thói quen không suy nghĩ quá nhiều.
"..."
Nhưng hôm nay, cô cầm chiếc gương tay, nghĩ về 'chuyện đó' sau bao lâu cho đến lúc bình minh.
Giờ cô đang chờ ai đó đến khi ngồi trong phòng ngủ.
Cốc, cốc-
Sophien dùng Niệm Lực mở cửa.
Như dự đoán, Deculein đứng đó.
"Ngươi tới rồi. Vào đi."
"Vâng."
Deculein bước vào phòng ngủ, người hầu đóng cửa sau lưng.
"Ngồi xuống."
Sophien chỉ chiếc ghế cạnh giường.
Deculein ngồi xuống không một lời.
"..."
"..."
Sophien rót cà phê vào tách cho hắn, Deculein ngồi thẳng hơn.
Trông hắn tựa như hiện thân của lễ nghi vậy.
"Deculein."
"Vâng."
"Hôm nay, ta có suy nghĩ một chút ít."
Là vì Keiron.
Lời của tên khốn đó khiến cô thử nghiệm thứ vô bổ được gọi là 'suy nghĩ'.
"Khi suy nghĩ, ta tìm thấy ký ức trong gương. Nói thẳng ra, giống như tìm một hạt cát cụ thể trên bãi biển."
Sophien nhìn Deculein khi nhấp ngụm cà phê.
"Một ký ức xa xưa của ta. Có một gã hỗn xược tự giới thiệu là giáo sư."
Đôi mắt Deculein vẫn thẳng thắn như mọi khi; đó là lý do cô thích chúng.
Hắn không cúi đầu, không sợ hãi, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì ngoài việc thể hiện con người thật.
"Hắn nói sẽ ở bên ta và chứng kiến quá trình khổ đau của ta đến cùng, nhưng chẳng bao giờ quay lại lần thứ hai nữa."
Sophien thở dài nhẹ.
"Nếu hắn ở đó. Giá như hắn đến như đã hứa."
"..."
"Ta đã có thể chịu đựng rồi."
Deculein nhắm mắt một lúc rồi mở ra.
Phản ứng đó là đủ.
"Keiron bảo ta hãy tái tạo thế giới."
"...Anh ta đã nói vậy sao?"
"Ừ. Ở thế giới đó, ta sẽ không biết gì, nên hắn nói ta có thể là con người mới. Ta sẽ quên hết nỗi đau đã trải qua."
"..."
"Đó là đề nghị rất hấp dẫn."
Deculein lặng lẽ lắng nghe.
"...Ý Keiron là giả thuyết. Cách anh ta nghĩ cho ta thật cảm động. Nhưng... nếu ta làm thế."
Vì lý do nào đó, hắn đã hiểu điều Sophien muốn nói.
"Chẳng phải là ta sẽ thua con quỷ sao?"
Nụ cười lạnh lẽo nở trên môi Sophien.
"Ta không muốn thua. Bất cứ ai."
Rồi cô nhìn vào tách cà phê.
Mặt phẳng lặng phản chiếu Sophien.
"Hôn thê của ngươi, Julie, nói rằng ngay cả đáp án sai cũng là cuộc đời cô ta, trong khi ngươi sống như thể luôn đúng. Vô số người khác trên thế giới này viết đáp án của họ bên cạnh hai người."
Sophien ngẩng đầu lên.
"Không ai có thể thay đổi đáp án đã nộp."
"Đúng vậy."
"Ừ... Deculein. Giờ ta buồn ngủ rồi."
Đôi mắt cô từ từ khép lại.
Đó là cái giá cho việc chìm đắm trong suy nghĩ quá lâu.
"Giờ, khi ta ngủ, cánh cửa tầng hầm sẽ mở."
Sophien nhắm hờ mắt.
Qua đó, khuôn mặt Deculein hiện rõ.
Gương mặt lạnh lùng dường như chẳng bao giờ ngủ.
"Xin ngươi. Vì không có ai bên cạnh, ta đã đau khổ."
Cô nói thẳng thắn.
"Ngươi có thể chứng kiến cái chết vô số lần của ta... trong tầng hầm đó không? Ngươi có thể ở lại trong ký ức của ta không...?"
Deculein trả lời không chần chừ.
Hắn sẽ đảm bảo làm vậy.
Nhưng với Sophien, giọng hắn đã mờ nhạt.
Dần dần, ý thức cô chìm vào giấc ngủ.
"Có thể là hàng chục năm, hoặc hàng trăm năm... ngay cả ta cũng không biết mình đã sống ra sao. Ngươi vẫn giữ lời chứ..."
Giọng Deculein vọng đến cô.
—Vâng. Như đã hứa, tôi sẽ đồng hành cùng Bệ hạ trong mọi quá trình. Bất kể là gì.
Giọng nói như chìm trong nước.
—Và cuối cùng, tôi sẽ quay lại đây một lần nữa.
Tuy nhiên, những lời đó đi kèm sự chắc chắn.
—Tôi sẽ đối mặt với Bệ hạ.
Sophien đáp lại bằng cái ngáp.
Khi cô ngủ như vậy, Deculein lặng lẽ quan sát rồi đứng dậy.
Giờ là lúc thực hiện lời hứa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook