Đại Phản Diện Khao Khát Được Sống
-
Chapter 135: Chia Ly (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 135: Chia Ly (1)
Tôi đi xuống bằng cách dùng thép gỗ làm bậc thang. Từng bước một, hai mươi thanh thép tự nhiên thay nhau làm bệ đỡ.
Lúc đầu, Sophien ở sau lưng có chút khó chịu, nhưng rồi tôi cũng chấp nhận.
Tên của vị hành khách này là ‘Sophien Ekater August von Gifrein’. Không phải ai khác mà chính là hoàng tộc. Nếu là một dòng máu cao quý như thế thì việc tôi cho cô ta mượn lưng cũng không phải việc gì quá đáng cho cam…….
Hay là tôi đã gượng ép bản thân mình phải suy nghĩ như vậy.
“…….”
Sophien từ nãy đến giờ không nói một lời nào. Chắc là cô ta đang có những suy nghĩ của riêng mình.
“……Nhiệt độ.”
Đúng lúc đó, Sophien lẩm bẩm. Cô ta áp sát người vào lưng tôi hơn một chút.
“Người không sao chứ?”
“……Cũng không phải không thích nghi được.”
Tiềm năng của Sophien là mạnh nhất và cao nhất trong nhân thế, nhưng bây giờ cô vẫn chỉ là một con nhộng. Xét theo sự uể oải và lười biếng đặc trưng đó thì ngày toả sáng của cô vẫn còn xa. Thậm chí trong quả cầu tuyết này, thứ mà cô ta ăn chỉ có kem và nước.
“Đó là do Bệ hạ đã lười biếng trong suốt thời gian qua.”
“…….”
“Nếu ngài chăm chỉ rèn luyện và luyện tập ma thuật, thì một chút lạnh cũng chẳng là gì h-”
“Biết rồi, câm miệng lại đi.”
“……Keiron.”
Tôi lờ Sophien đi mà cất tiếng gọi Keiron. Keiron đang đi theo sau và bảo vệ lưng của Sophien.
“Không sao chứ?”
Tuyết hoa thạch chỉ có thể che chở cho một mình Sophien. Keiron chỉ còn cách tự mình chống đỡ.
“Không sao.”
Keiron trả lời.
Tôi cũng tin lời của anh ta.
“Hãy đi theo tôi, đừng để bị lạc.”
“……אח בשבילך.”
Lúc đó Sophien đọc một câu ngôn linh. Âm tiết của cô ta biến thành một ngọn lửa ấm áp, và bám vào người Keiron.
“Bệ hạ.”
“Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi tụt lại phía sau.”
Trước mệnh lệnh của hoàng đế, Keiron chỉ gật đầu. Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi anh.
***
Tích tắc─ Tích tắc─
Tiếng kim giây vang lên đều đặn trong lữ quán yên tĩnh. Tiếng lật giấy bản thảo vang lên khẽ khàng.
Epherene đang đọc tiểu thuyết của Sylvia, và Sylvia đang quan sát Epherene.
Idnik, Gindalf và Rose Rio cũng đang quan sát hai người họ với vẻ mặt khá thích thú.
Ực—
Sylvia có phần căng thẳng.
Dù đã tỏ ra không muốn cho xem, nhưng vốn dĩ đó là một tác phẩm được viết để cho người khác xem.
“…….”
Hai sở thích duy nhất của Sylvia, viết lách và hội họa. Trong đó, dạo gần đây cô đặc biệt dồn tâm huyết cho tiểu thuyết.
Tên tạm thời của nó là Mắt Biếc.
Cô săm soi từng biểu cảm trên khuôn mặt Epherene.
“…….”
Tới một lúc nào đó, Epherene ngẩng đầu lên.
Đã đọc xong chưa nhỉ? Hay là không thấy thú vị?
Trong lúc Sylvia đang hồi hộp chờ đợi lời nhận xét, Epherene cất lời.
“Sylvia. Cậu viết tốt thật đấy?”
“…….”
Là một lời khen. Đã khá lâu rồi mạch đập của cô mới đập mạnh như thế, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Sylvia nhìn Epherene với vẻ mặt cứng rắn.
Cô vừa mân mê bản thảo vừa cười toe toét.
“Cái này hay đấy. Có phần tiếp theo không?”
“Vẫn chưa hoàn thành đâu.”
“À~ vậy hả? Cảm giác bí ẩn và những thứ tương tự, tôi muốn đọc ngay chương tiếp theo ghê.”
Sylvia cố tình cúi gằm xuống. Cô cố gắng không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
“Vậy thì, cậu có định xuất bản cái này không?”
Trước câu hỏi đó, cô chỉ gật đầu. Epherene mở to mắt và thán phục.
“Oa~ Sau này tôi nhất định sẽ mua đọc.”
“……Tùy cậu.”
“Nào!”
Lúc đó Gindalf lên tiếng. Epherene quay lại nhìn ông.
Gindalf cười ha hả và nói.
“Nếu đã xong xuôi rồi, thì chúng ta bắt đầu thôi. Này, Carla?”
Ngay sau đó, Carla và Jackal quay lại nhìn về phía này. Epherene hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ từ nãy đến giờ họ đã giả vờ không biết sao?
“Xin lỗi vì bắt đầu muộn. Nhờ cô rèn luyện cho con bé này nhé.”
“……Chắc chỉ bốn lần thôi.”
“Được.”
Gật đầu, Carla đặt tay lên áo choàng. Cô kéo nhẹ chiếc mũ trùm đầu xuống và để lộ đôi mắt của mình. Là một đôi ma nhãn đỏ rực.
Ngay lúc nhìn vào đôi mắt đó.
Ý thức của Epherene chìm vào vực thẳm.
Cô thực sự đã ngất đi trong thinh lặng..
“…….”
Sylvia nhìn Epherene đang nằm sõng soài một cách vô lý. Cô chỉ gọi một nhân viên đi ngang qua và gọi một món ăn.
Cứ như vậy, 3 phút sau.
“Á!”
Epherene tỉnh dậy.
“Oa! Oa, cái gì vậy! Tôi suýt chết rồi đấy!”
Và rồi cô giật phắt lấy cổ áo của Gindalf. Gindalf cười ha hả, và Epherene ngập ngừng hạ bàn tay đang run rẩy xuống.
“Thế nào?”
“À, tôi xin lỗi. Vì quá bất ngờ thôi. Nhưng mà, cái gì vậy? Kinh khủng-”
“Là luyện tập tinh thần lực đấy. Ta đã phải nài nỉ Carla lắm đấy. Cơ hội chỉ có bốn lần thôi.”
“Phải làm cái này thêm ba lần nữa à……”
Epherene đặt tay lên tim. Rầm rập, rầm rập, rầm rập- nó đang đập như muốn nổ tung.
“Tinh thần lực của Epherene không tệ đâu. Chỉ là chưa có quy củ thôi.”
Lúc đó Rose Rio nói.
“Cách dễ nhất để tạo ra một quy củ là tự mình xây dựng một ‘người bảo hộ tinh thần’ trong đầu.”
“Quy củ ạ?”
“Phải. Hãy nghĩ đến một đối tượng đáng tin cậy nhất trong đầu cô. Không nhất thiết phải là con người đâu. Có thể là một con hươu cái, một con sư tử đực, hay thậm chí là một con rồng cũng không sao cả. Chỉ cần tạo ra một lần như vậy, nó sẽ chiến đấu vì cô.”
Epherene, người đang ngơ ngác lắng nghe, cuối cùng cũng gật đầu.
Người bảo hộ tinh thần.
Hiện tại, trong đầu cô chỉ hiện lên một người duy nhất.
“Vâng. Tôi sẽ cố gắng thử.”
“Nhân tiện thì… này Sylvia. Cô có muốn thử cùng không?”
Trước câu hỏi của Rose Rio, Sylvia lắc đầu.
“Không.”
“……Vậy sao? Mà, thôi. Carla?”
“À nhưng khoan đã, tôi vẫn chưa chuẩn bị-”
Epherene đang tập trung tinh thần thì giật mình vẫy tay. Nhưng Carla thì không thèm chờ đợi hay gì hết.
“Ừm.”
“Ực-!”
“…….”
Gật đầu, Carla lại trừng mắt nhìn Epherene, và Epherene lại rơi xuống vực thẳm, còn Sylvia thì nhận được món ăn đã gọi.
“Gà quay Manastone đây ạ.”
Món ăn là gà quay Manastone.
Một món ăn tồi tệ nhất, giống như một viên đá hơi mềm, được chiên cùng bột ma thạch, nhưng đối với cô, người không có vị giác, thì chẳng có vấn đề gì.
Ngược lại, có thể nói đó là một món ăn tuyệt vời. Vì để trở thành một đại pháp sư, chế độ ăn uống cũng rất quan trọng.
“……Mà cô ăn cái đó à?”
Rose Rio nhìn Sylvia với vẻ mặt kinh ngạc.
“Đừng làm vậy. Dù ma pháp có quan trọng đến đâu, nhưng món này không phải là thứ con người có thể ăn được đâu.”
“Đừng bận tâm.”
Sylvia trả lời một cách hơi lạnh lùng. Rose Rio hoảng hốt trước vẻ ngoài đã thay đổi khá nhiều so với lần gặp ở đảo thiên không trước đây, còn Idnik thì chỉ nở một nụ cười cay đắng.
“Grừừừừừừừừừừừừừ───!”
Epherene tỉnh dậy với một tiếng hét kỳ quái.
Keng-
Đúng lúc đó, cửa lữ quán mở ra, và một vị khách mới bước vào giật mình nhìn về phía có tiếng hét bất ngờ.
“Hả? Gì vậy. Epherene? Cả ông Gindalf nữa?”
Yeriel của gia tộc Yukline.
Cô nghiêng đầu khi nhìn thấy những pháp sư nổi tiếng đang tụ tập xung quanh Epherene.
***
Deculein dò dẫm trong bóng tối và tiến về phía trước. Sophien có vô số suy nghĩ trên lưng hắn. Cô phân tích dòng đối lưu của ma lực, và nắm bắt được sự chênh lệch thời gian.
Nguyên nhân của sự chênh lệch thời gian là ở dưới lòng đất này. Một làn sóng ma lực khổng lồ đang chảy từ dưới lên trên.
“……Không biết nữa.”
Cứ như vậy, sự hiểu biết về hiện tượng này đã rõ ràng. Sự thấu suốt của Sophien lúc nào cũng chính xác.
Thế nhưng, nghi vấn vẫn còn đó.
Cô luôn tò mò.
“Tại sao ngươi……”
Đối với cô, cái chết chả có giá trị gì sất.
Thế nhưng, Deculein, chính xác hơn là Deculein của vòng lặp trước, đã nói với cô.
–Dù có chuyện gì xảy ra… đừng tự kết liễu đời mình.
Lòng trung thành của Keiron thì cô biết, nhưng ý đồ của Deculein thì cô vẫn chưa thể hiểu được. Hắn đã chết mà không giải thích ý nghĩa của câu nói đó cho cô.
“Deculein, tại sao ngươi không để ta chết?”
“…….”
“Trí nhớ của ta rất trực quan. Dù có quay trở lại quá khứ, ta cũng có tự tin sẽ sắp xếp lại ‘tất cả các sự kiện’ một cách đúng đắn.”
Cộc, cộc.
Deculein di chuyển đôi chân. Sophien, người cảm thấy khó chịu trước sự im lặng đó, đã dùng nắm đấm đấm mạnh vào lưng hắn.
Câu trả lời bật ra như một chiếc máy bán hàng tự động.
“Bệ hạ. Ngài có biết tại sao cự nhân lại biến mất không?”
Một câu chuyện cổ tích nào đó à?
Sophien trả lời một cách vô thức. Vì trong đầu cô có gần như toàn bộ lịch sử của lục địa.
“Vì thiếu vắng cái chết……”
Như vậy, ý đồ của Deculein đã được nắm bắt. Sophien nhìn tấm lưng rộng lớn với ánh mắt có phần trách móc.
“Vâng. Con người có một quá trình gọi là thử thách. Và động lực của thử thách chính là cái chết ở cuối con đường. Nếu không có cái chết, con người sẽ trở nên vô nghĩa. Không ai biết rõ điều đó hơn Bệ hạ.”
“Hừ. Ngươi nói thế chẳng khác nào cái chết sẽ đột nhiên xuất hiện. Ta hoàn toàn có thể tự sát mà ngươi không hay biết đấy.”
“Vậy thì, tôi xin thề.”
“Gì chứ?”
Deculein đột nhiên nhắc đến lời thề. Sophien tỏ ra ngạc nhiên.
Cô, người đã ở cùng Deculein hàng trăm năm, biết rõ.
Đối với hắn, lời thề có nghĩa là vĩnh cửu.
Không, còn hơn thế nữa.
Lời thề của tên phản diện này chắc chắn sẽ không thay đổi ‘dù dòng thời gian có thay đổi đi chăng nữa’.
“Tôi không biết mình có ý nghĩa gì đối với Bệ hạ. Có thể chỉ là một thần dân bình thường, một pháp sư dạy học phiền phức, hoặc là gia chủ của một gia tộc có tên là Yukline.”
Sophien nhìn vào gáy của Deculein.
Cô tò mò không biết giáo sư này đang có biểu cảm gì, khuôn mặt ra sao, nhưng lại không thể nhìn thấy.
“Thế nhưng, nếu Bệ hạ phớt lờ ý muốn của tôi, và tự mình kết liễu cuộc đời.”
“Deculein. Câm miệng lại.”
Sophien dường như đã biết được lời tiếp theo của hắn.
Và quả nhiên, Deculein đã đọc lại những lời mà cô đã dự đoán.
“Tôi cũng sẽ làm như vậy.”
“……Hỗn xược. Ngươi chả biết gì về sự hồi quy cả.”
“Người nghĩ tôi sẽ không biết sao? Có lẽ, tôi còn hiểu Bệ hạ hơn cả chính Bệ hạ nữa.”
Lúc đó, Deculein đã chạm xuống mặt đất. Cuối cùng hắn đã đến được đáy của vách đá này.
Thế nhưng, Deculein vẫn cõng Sophien, và Sophien lại không hài lòng với lời nói vừa rồi của Deculein.
Hiểu ta hơn cả chính ta sao? Đúng là một lời tuyên bố xấc xược…….
“Deculein. Tôi giao Bệ hạ lại cho ngươi.”
Trong khoảnh khắc, một giọng nói đến từ phía sau. Sophien quay lại nhìn về phía đó.
Toàn thân Keiron đã bị đóng băng.
“Bệ hạ. Tôi sẽ theo sau ngài ngay thôi.”
“……Keiron.”
“Ngài biết mà. Tôi không chết. Có lẽ, khoảnh khắc này chính là một cơ hội quan trọng đối với tôi. Từ trước đến nay, tôi đã luôn bị đình trệ mà……”
Nói xong câu đó, Keiron đã biến thành một bức tượng. Bị bao bọc bởi cái lạnh khắc nghiệt và cứng lại một cách khô khốc.
“……Nhớ trở về sớm đấy.”
Deculein không quay lại nhìn anh. Sophien cũng tin lời của anh.
Hai người họ cứ thế tiến về phía trước.
Tin vào một đích đến không xa, vượt qua bóng tối lạnh lẽo này.
Và đến được tận cùng của cái lạnh.
—……Ta biết ngươi sẽ quay lại.
Một giọng nói bất chợt vang lên khiến Sophien có chút chấn động.
Sự rung động hùng vĩ đó báo hiệu rằng họ đã đến nơi.
“…….”
Sophien ngước nhìn nó. Một đôi mắt to như một hồ nước. Đôi mắt đó phản chiếu Sophien.
Là một gã cự nhân.
—Lối đi ở đây.
Ma lực của gã cự nhân đã tạo ra một lối đi. Là một cánh cổng hình bầu dục.
—Nào, mau đi đi.
Deculein bước vào trong đó. Hắn không có đủ sức để nói chuyện với gã.
Vùùùù─
Một làn sóng ma lực nhỏ, một vầng sáng chói lòa nhuộm đầy võng mạc.
Sau đó, nơi họ trở về là phòng ngủ của Sophien.
“…….”
Quả cầu tuyết được đặt trên bàn, và Sophien vẫn đang được Deculein cõng trên lưng. Deculein nhận ra một thông báo [ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ ] đang lơ lửng trong không trung trước mặt mình.
“……Deculein.”
“Ngài hãy giữ quả cầu tuyết này đi. Và đợi Keiron tự mình thoát ra ngoài.”
Sophien nhìn quả cầu tuyết. Không hiểu sao cô lại có một tâm trạng thê lương.
……Thê lương à?
Một cảm xúc đã khá lâu rồi cô mới cảm nhận được.
“Bệ hạ. Trên thế gian này không có con người nào hoàn hảo. Và Bệ hạ, vì không có cái chết, nên ngược lại còn không hoàn hảo hơn bất kỳ ai.”
“…….”
Deculein đặt Sophien xuống giường. Cơ thể bị đóng băng của cô không thể cử động được.
“Bước đầu tiên là thừa nhận sự thật đó. Thừa nhận sự thiếu sót, và chấp nhận sự mất mát.”
“…….”
“Bệ hạ là con người. Giống như chúng tôi.”
Nói xong, hắn còn đắp chăn cho cô. Sophien, người chỉ để lộ khuôn mặt, nhìn Deculein với đôi mắt híp lại.
“Tôi xin phép đi trước.”
“……Ngươi không cần nghỉ ngơi ư?”
“Vâng.”
Gật đầu, Deculein quay lưng lại.
Khi hắn đang định cứ thế rời đi, Sophien lại nói thêm một câu.
“Giáo sư.”
“Vâng.”
“Ta không biết về các mối quan hệ giữa người với người.”
“Vì là Bệ hạ nên đó là điều đương nhiên. Tôi hiểu.”
“Ngươi có yêu ta không?”
“…….”
Deculein không trả lời. Sophien cảm thấy khó xử trước sự im lặng đó. Vì vậy, cô vội sửa lại.
“Nếu không phải thì thôi.”
“Vâng.”
Deculein cứ thế đi ra ngoài, nhưng không hiểu sao Sophien lại cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ là cô nhanh chóng xua đi và trừng mắt nhìn quả cầu tuyết.
“……Keiron.”
Bên trong đó có một kỵ sĩ trung thành nhất thế gian này.
Anh đã nói sẽ tự mình ra ngoài, và Sophien tin lời của anh.
“Ta sẽ đợi.”
***
Sau khi cử hành tang lễ, làm thánh lễ và chôn cất quan tài, và báo cáo người đã hy sinh lên điện thờ của kỵ sĩ…… Deculein vẫn không xuất hiện.
“Tên giáo sư đó lạnh lùng và quá đáng nhỉ.”
“Hừ. Dù sao cũng đã đến rồi đi. Chỉ là……”
“Việc lộ mặt là thể diện của nhà Yukline mà.”
Nhiều kỵ sĩ của Freyhem đã tức giận với Deculein. Nguyên nhân cái chết của Veron được công bố ra bên ngoài, là do ‘trong lúc bảo vệ Deculein, Veron đã cùng với sát thủ rơi xuống và chết’.
Mỗi ngày của Julie, người đã biết được sự thật về Veron, đều như địa ngục. Toàn bộ thời gian như một vũng lầy không đấy.
“…….”
Trong suốt thời gian đó, Julie không nói một lời nào. Cô không đáp lại bất kỳ lời nào của các kỵ sĩ.
“Mà thôi. Dù sao cũng đã cùng nhau chiến đấu mà. Như vậy là được rồi. Veron cũng sẽ muốn thế thôi.”
Chỉ là, ngay lúc đó chính là điểm giới hạn.
Nghiến răng kèn kẹt, cô bỏ lại các kỵ sĩ cấp dưới và lên xe. Vừa cắm chìa khóa vào, cô đã nắm chặt vô lăng.
“Ơ! Đoàn trưởng! Cô đi đâu vậy!?”
“Đoàn trưởng!”
Vùùùùù──!
Chiếc xe cũ kỹ gầm rú như một con thú và lao về phía trước.
Nơi mà cô đã tự mình lái chiếc xe cũ kỹ sắp hỏng này đến, là dinh thự của gia tộc Yukline.
“……Hiện tại giáo sư đang ở đâu?”
Julie hỏi người lính gác ở cánh cổng chính đang đóng chặt. Nhưng, người lính gác không trả lời.
“Anh ấy đang ở đâu hả?”
Dù có hỏi nhiều lần cũng không có gì thay đổi cả. Julie gật đầu như thể đã hiểu. Và rồi cô đứng bên cạnh người lính gác đó.
“…….”
Cô quyết định sẽ đợi một cách vô vọng.
Cho tới khi Deculein đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook