Dị Giới Liên Minh
-
Chương 116: Long ra tay, Trần Phương tới
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
******
Bên trong phòng ngũ, Thanh Thảo úp mặt vào gối khóc cực kì thương tâm. Mà cũng phải, yêu một người đàn ông bảy năm, cuối cùng biết rõ bộ mặt sở khanh của hắn, bất kì cô gái nào cũng tâm như tro tàn
Ngồi xuống bên cạnh Thanh Thảo. Long thở dài, vỗ vai cô an ủi:
“ Cô giáo. Đừng có thương tâm. Đau ngắn còn hơn đau dài. Đợi đến lúc hắn đạt được cô rồi, bỏ rơi cô. Cô nghĩ mình sẽ sống thế nào?”
Nghe vậy, Thanh Thảo trầm mặc. Sau đó, cô ngồi dậy, ôm trầm lấy Long khóc lớn
“ Oa… Oa… Tại … tại … sao… ông… trời lại… lại… nghiệt …ngã với cô như vậy. Bạn trai bảy… bảy năm không chỉ phản bội cô mà… mà còn là một… một tên sở khanh…. Co tưởng rằng hắn yêu cô vì trái tim. Thế nhưng, cuối cùng, hắn cũng như bao thằng đàn ông khác, yêu cô chỉ vì… vì thân thể. Chẳng lẽ trên đời này, hai người yêu nhau chỉ vì khuôn mặt cùng thân thể sao?”
Từ những gì Long nói, Thanh Thảo dù ngu ngơ thì cũng hiểu được một điều. Cô yêu Hoàng Bất Nhân bằng cả trái tim tấm lòng của mình, nhưng Hoàng Bất Nhân chỉ yêu thân thể nóng bỏng của cô mà thôi. Hắn chưa bao giờ yêu cô thật lòng
Nghe lời tố khổ, nói trong nước mắt của Thanh Thảo, Long không nói gì. Cứ như vậy, lẳng lặng ôm lấy Thanh Thảo nghe cô nói. Rất lâu sau, có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ là đã nói hết những gì trong lòng mình ra. Thanh Thảo ở trong ngực Long ngủ say
Thấy vậy, Long lắc đầu sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Đắp chăn cho cô rồi tiến vào phòng bếp.
Mở bếp lên, mất khoảng nửa tiếng chuẩn bị cho cô nàng một bữa ăn trưa. Hắn để lại lời nhắn rồi rời khỏi
Trên đường về nhà, Long trầm mặc, trên mặt hắn tràn đầy vẻ suy tư. Những gì Thanh Thảo nói hôm nay khỏi khiến Long nghĩ lại rất nhiều. Hắn nghĩ tới tình cảm của mình dành cho những cô gái xung quanh hắn có thật sự là tình yêu
Lạc Tuyết, hắn tin mình yêu cô. Có thể nói là người hắn yêu nhất. Bằng chứng chính là lời nguyền: Uyên Ương Song Tử đăng rằng buộc hai người
Thanh Mị, yêu thì ít nhưng nhiều hơn là trách nhiệm. Dù sao, Thanh Mị là nữ nhân đầu tiên của hắn. Hắn không thể ăn xong rồi phủi đít đi. Làm vậy, khác gì những kẻ mà hắn căm ghét chứ
Uyển Như, Long bị tình yêu điên cuồng của cô cảm động. Vì thế, cố gắng tiếp nhận cô. Và đến giờ hắn có thể khẳng định, mình yêu cô nàng
Còn Lan và đến hiện tại là Thanh Thảo. Long không khỏi suy nghĩ, mình thật sự thích hai người, hay chỉ là ý niệm chinh phục của mình. Đặc biệt là Thanh Thảo, khi mà hắn chỉ gặp mặt cô có mấy lần.
“ Mà thôi! Nghĩ nhiều làm gì. Ước mơ trở thành một tên Harem King, có được Ngự Nữ Chí Tôn Quyết mà còn nghĩ tới chuyện này sao? Yêu thích trái tim cũng được, yêu thích thân thể cũng được. Miễn là mỹ nữ, mình đều sẽ không bỏ qua. Còn tình cảm? Có dằng buộc của Ngự Nữ Chí Tôn Quyết, dù mình và người đó không yêu nhau thì cũng sẽ yêu mà thôi”
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Long hai mắt lóe lên một tia kiên định. Nếu như đã nghĩ thông suốt, hắn cũng nên chuyển từ thế bị động sang chủ động thôi
Bỗng nhiên, Long không khỏi nhíu mày. Hắn cảm nhận được một cảm giác bất an. Giống như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy
Mà rất nhanh, hắn liền biết đáp án. Một tiếng cuồng tiếu vang lên trên không:
“ Long. Lần này, xem ngươi chạy đâu”
Quay đầu nhìn lên không, Long hai mắt không khỏi toát lên vẻ ngưng trọng. Chỉ thấy, trên không, một người mà hắn không muốn gặp lại đang đứng trên tấm lá chắn của mình, bên cạnh hắn là một thiếu niên phương tây, trong tay cầm một khẩu sniper, ngắm về phía mình. Không phải ai khác, chính là Trần Phương và John
“ John. Bắn hắn”
Không để Long lên tiếng. Trần Phương đã ra lệnh. John gật đầu, sau đó nhả đạn
- Vèo
Một viên đạn linh lực mang theo tốc độ siêu thanh bắn về phía Long.
“ Mẹ nó. Quả thật là dai như đỉa mà”
Long thầm mắng một tiếng, tuy vậy cũng không phải đứng đó chịu chết. Mắt thấy viên đạn gần trúng mình, Long liền không chút do dự tốc biến né tránh. Sau đó phong nguyên tố gia trì hai chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn
“ Nhanh,đuổi theo”
Thấy Long trốn thoát. Trần Phương lập tức hạ lệnh đuổi theo. Lần này, bằng mọi giá hắn phải giết được Long. Báo mối thù hai lần bị đối phương làm mất mặt
Ngoại truyện: Trên không, thanh niên ánh mắt nhìn về phía đường cao tốc, nơi mà lúc này Long như một con lươn luồn lách trong dòng xe cộ đông đúc.
Trên không, chính là Trần Phương mang theo John đang điên cuồng đuổi theo. Thỉnh thoảng, những phát đạn từ sniper bắn về phía Long nhưng đều bị hắn né tránh
Nhìn một cảnh tượng này. Thanh niên hai tay lóe lên cái. Sau đó, một túi bỏng ngô khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn. Cầm lấy túi bỏng ngô, thanh niên khoanh chân ngồi , ánh mắt hào hứng nhìn xuống lẩm bẩm:
“ Nhất Thiên Long Hoàng vs Lôi Thần: Thor ( part 1). Thật sự là chờ mong đó”
Bên trong phòng ngũ, Thanh Thảo úp mặt vào gối khóc cực kì thương tâm. Mà cũng phải, yêu một người đàn ông bảy năm, cuối cùng biết rõ bộ mặt sở khanh của hắn, bất kì cô gái nào cũng tâm như tro tàn
Ngồi xuống bên cạnh Thanh Thảo. Long thở dài, vỗ vai cô an ủi:
“ Cô giáo. Đừng có thương tâm. Đau ngắn còn hơn đau dài. Đợi đến lúc hắn đạt được cô rồi, bỏ rơi cô. Cô nghĩ mình sẽ sống thế nào?”
Nghe vậy, Thanh Thảo trầm mặc. Sau đó, cô ngồi dậy, ôm trầm lấy Long khóc lớn
“ Oa… Oa… Tại … tại … sao… ông… trời lại… lại… nghiệt …ngã với cô như vậy. Bạn trai bảy… bảy năm không chỉ phản bội cô mà… mà còn là một… một tên sở khanh…. Co tưởng rằng hắn yêu cô vì trái tim. Thế nhưng, cuối cùng, hắn cũng như bao thằng đàn ông khác, yêu cô chỉ vì… vì thân thể. Chẳng lẽ trên đời này, hai người yêu nhau chỉ vì khuôn mặt cùng thân thể sao?”
Từ những gì Long nói, Thanh Thảo dù ngu ngơ thì cũng hiểu được một điều. Cô yêu Hoàng Bất Nhân bằng cả trái tim tấm lòng của mình, nhưng Hoàng Bất Nhân chỉ yêu thân thể nóng bỏng của cô mà thôi. Hắn chưa bao giờ yêu cô thật lòng
Nghe lời tố khổ, nói trong nước mắt của Thanh Thảo, Long không nói gì. Cứ như vậy, lẳng lặng ôm lấy Thanh Thảo nghe cô nói. Rất lâu sau, có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ là đã nói hết những gì trong lòng mình ra. Thanh Thảo ở trong ngực Long ngủ say
Thấy vậy, Long lắc đầu sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Đắp chăn cho cô rồi tiến vào phòng bếp.
Mở bếp lên, mất khoảng nửa tiếng chuẩn bị cho cô nàng một bữa ăn trưa. Hắn để lại lời nhắn rồi rời khỏi
Trên đường về nhà, Long trầm mặc, trên mặt hắn tràn đầy vẻ suy tư. Những gì Thanh Thảo nói hôm nay khỏi khiến Long nghĩ lại rất nhiều. Hắn nghĩ tới tình cảm của mình dành cho những cô gái xung quanh hắn có thật sự là tình yêu
Lạc Tuyết, hắn tin mình yêu cô. Có thể nói là người hắn yêu nhất. Bằng chứng chính là lời nguyền: Uyên Ương Song Tử đăng rằng buộc hai người
Thanh Mị, yêu thì ít nhưng nhiều hơn là trách nhiệm. Dù sao, Thanh Mị là nữ nhân đầu tiên của hắn. Hắn không thể ăn xong rồi phủi đít đi. Làm vậy, khác gì những kẻ mà hắn căm ghét chứ
Uyển Như, Long bị tình yêu điên cuồng của cô cảm động. Vì thế, cố gắng tiếp nhận cô. Và đến giờ hắn có thể khẳng định, mình yêu cô nàng
Còn Lan và đến hiện tại là Thanh Thảo. Long không khỏi suy nghĩ, mình thật sự thích hai người, hay chỉ là ý niệm chinh phục của mình. Đặc biệt là Thanh Thảo, khi mà hắn chỉ gặp mặt cô có mấy lần.
“ Mà thôi! Nghĩ nhiều làm gì. Ước mơ trở thành một tên Harem King, có được Ngự Nữ Chí Tôn Quyết mà còn nghĩ tới chuyện này sao? Yêu thích trái tim cũng được, yêu thích thân thể cũng được. Miễn là mỹ nữ, mình đều sẽ không bỏ qua. Còn tình cảm? Có dằng buộc của Ngự Nữ Chí Tôn Quyết, dù mình và người đó không yêu nhau thì cũng sẽ yêu mà thôi”
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Long hai mắt lóe lên một tia kiên định. Nếu như đã nghĩ thông suốt, hắn cũng nên chuyển từ thế bị động sang chủ động thôi
Bỗng nhiên, Long không khỏi nhíu mày. Hắn cảm nhận được một cảm giác bất an. Giống như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy
Mà rất nhanh, hắn liền biết đáp án. Một tiếng cuồng tiếu vang lên trên không:
“ Long. Lần này, xem ngươi chạy đâu”
Quay đầu nhìn lên không, Long hai mắt không khỏi toát lên vẻ ngưng trọng. Chỉ thấy, trên không, một người mà hắn không muốn gặp lại đang đứng trên tấm lá chắn của mình, bên cạnh hắn là một thiếu niên phương tây, trong tay cầm một khẩu sniper, ngắm về phía mình. Không phải ai khác, chính là Trần Phương và John
“ John. Bắn hắn”
Không để Long lên tiếng. Trần Phương đã ra lệnh. John gật đầu, sau đó nhả đạn
- Vèo
Một viên đạn linh lực mang theo tốc độ siêu thanh bắn về phía Long.
“ Mẹ nó. Quả thật là dai như đỉa mà”
Long thầm mắng một tiếng, tuy vậy cũng không phải đứng đó chịu chết. Mắt thấy viên đạn gần trúng mình, Long liền không chút do dự tốc biến né tránh. Sau đó phong nguyên tố gia trì hai chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn
“ Nhanh,đuổi theo”
Thấy Long trốn thoát. Trần Phương lập tức hạ lệnh đuổi theo. Lần này, bằng mọi giá hắn phải giết được Long. Báo mối thù hai lần bị đối phương làm mất mặt
Ngoại truyện: Trên không, thanh niên ánh mắt nhìn về phía đường cao tốc, nơi mà lúc này Long như một con lươn luồn lách trong dòng xe cộ đông đúc.
Trên không, chính là Trần Phương mang theo John đang điên cuồng đuổi theo. Thỉnh thoảng, những phát đạn từ sniper bắn về phía Long nhưng đều bị hắn né tránh
Nhìn một cảnh tượng này. Thanh niên hai tay lóe lên cái. Sau đó, một túi bỏng ngô khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn. Cầm lấy túi bỏng ngô, thanh niên khoanh chân ngồi , ánh mắt hào hứng nhìn xuống lẩm bẩm:
“ Nhất Thiên Long Hoàng vs Lôi Thần: Thor ( part 1). Thật sự là chờ mong đó”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook