Đừng Buông Tay Anh
-
Chương 17: Ba Năm Yêu Thầm, Năm Năm Thanh Xuân
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*****
Điếu thuốc giữa ngón tay anh yên lặng không tiếng động đã cháy hết và cháy chạm đến làn da. Hạ Cảnh Tây hoàn toàn không phát hiện, mặt không chút thay đổi đem dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Đôi mắt rét lạnh lướt qua cánh cửa kia, hai giây sau, anh cử động đôi chân dài rồi bước vào.
Nơi rộng như thế này, lại chỉ có duy nhất một mình anh.
Rất trống rỗng.
Ánh sáng quá chói, đem bóng của anh kéo ra rất dài. Ánh đèn rõ ràng là tông màu ấm, vậy mà không hiểu sao lại lặng lẽ lộ ra một loại cô đơn khó hiểu.
Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, khắp người như phát ra hơi thở lạnh thấu xương "người lạ chớ gần".
Một lúc lâu sau, anh nhấc chân đi vào phòng để quần áo.
Cánh cửa mở ra ----
Từng hàng quần áo được xếp ngay ngắn lộ vẻ cô tịch, Xuân Hạ Thu Đông đều là mẫu mới, tất cả các móc treo đều đầy đủ, một cái cũng không có thiếu, cũng không giống như đã bị thu dọn qua.
Phụ kiện trang sức cũng vậy.
Chợt, dư quang anh lướt thấy một chiếc vòng tay.
"Cảm ơn anh nha, Hạ Cảnh Tây, thật đẹp, em rất thích chiếc vòng này." Ngày đó, cô ôm lấy cổ anh, cười đến mi mắt cong cong, lòng bàn tay anh lưu luyến chạy dọc theo vòng eo của cô. Cô hôn lên cằm anh, mạnh dạn bày tỏ: "Nhưng em thích nhất vẫn là anh."
A.
Thích?
Bây giờ còn không phải bị cô bỏ mặc ném ở đây sao.
Hạ Cảnh Tây môi mỏng mím chặt, bỗng nhếch lên thành một độ cong không hề có độ ấm nào.
Tiền đồ, danh vọng, bất cứ thứ gì anh tặng cho cô, cô đều không cần.
Đáy mắt nhuộm thêm một tia lạnh lẽo, đen tối cuồn cuộn, vẻ mặt vô cảm của Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám.
Anh cười lạnh.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, anh không chút lưu luyến nào mà xoay người rời khỏi phòng để quần áo. Đến phòng khách, ngã người xuống ghế sô pha, chân dài tùy ý chống trên mặt đất, sau đó lấy bao thuốc ra muốn châm thuốc, nhưng kết quả lại lấy ra điện thoại.
Anh liếc mắt, cuối cùng, điện thoại bị anh ném lên bàn trà.
Màn hình tối đen, chưa từng sáng qua.
Hạ Cảnh Tây từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lại lạnh thêm mấy độ.
Đôi môi mỏng mím chặt, anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Trong làn khói, những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt của anh dần trở nên mơ hồ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại càng thêm tối tăm lạnh lẽo.
Đột nhiên, màn hình sáng lên.
Trong không gian quá mức yên tĩnh này, tiếng chuông reo càng thêm rõ ràng.
Hạ Cảnh Tây không quan tâm, lúc sắp máy sắp tự động tắt, anh cũng không vội bắt máy, mà chỉ liếc mắt nhìn qua, lông mày của anh lại khó phát hiện mà nhăn lại.
Anh trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lại bàn trà một lần nữa.
Khói thuốc nghi ngút, nét mặt của anh càng lúc càng lạnh.
Ước chừng được nửa phút, anh nghiêng người, lấy tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay ở trên màn hình lướt vài lần, sau đó anh bấm gọi điện thoại cho dì Lý ở biệt thự, giọng điệu bình tĩnh: "Tang Nhược có gọi người tới dọn đồ của cô ấy không?"
Dì Lý lắc đầu: "Không có."
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lộn, vẻ mặt như không có việc gì mà cúp điện thoại, dụi tàn thuốc, sau đó lập tức đứng dậy nhanh chân rời khỏi nơi này mà không thèm quay đầu liếc nhìn lại một lần nào.
Điếu thuốc giữa ngón tay anh yên lặng không tiếng động đã cháy hết và cháy chạm đến làn da. Hạ Cảnh Tây hoàn toàn không phát hiện, mặt không chút thay đổi đem dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Đôi mắt rét lạnh lướt qua cánh cửa kia, hai giây sau, anh cử động đôi chân dài rồi bước vào.
Nơi rộng như thế này, lại chỉ có duy nhất một mình anh.
Rất trống rỗng.
Ánh sáng quá chói, đem bóng của anh kéo ra rất dài. Ánh đèn rõ ràng là tông màu ấm, vậy mà không hiểu sao lại lặng lẽ lộ ra một loại cô đơn khó hiểu.
Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, khắp người như phát ra hơi thở lạnh thấu xương "người lạ chớ gần".
Một lúc lâu sau, anh nhấc chân đi vào phòng để quần áo.
Cánh cửa mở ra ----
Từng hàng quần áo được xếp ngay ngắn lộ vẻ cô tịch, Xuân Hạ Thu Đông đều là mẫu mới, tất cả các móc treo đều đầy đủ, một cái cũng không có thiếu, cũng không giống như đã bị thu dọn qua.
Phụ kiện trang sức cũng vậy.
Chợt, dư quang anh lướt thấy một chiếc vòng tay.
"Cảm ơn anh nha, Hạ Cảnh Tây, thật đẹp, em rất thích chiếc vòng này." Ngày đó, cô ôm lấy cổ anh, cười đến mi mắt cong cong, lòng bàn tay anh lưu luyến chạy dọc theo vòng eo của cô. Cô hôn lên cằm anh, mạnh dạn bày tỏ: "Nhưng em thích nhất vẫn là anh."
A.
Thích?
Bây giờ còn không phải bị cô bỏ mặc ném ở đây sao.
Hạ Cảnh Tây môi mỏng mím chặt, bỗng nhếch lên thành một độ cong không hề có độ ấm nào.
Tiền đồ, danh vọng, bất cứ thứ gì anh tặng cho cô, cô đều không cần.
Đáy mắt nhuộm thêm một tia lạnh lẽo, đen tối cuồn cuộn, vẻ mặt vô cảm của Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám.
Anh cười lạnh.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, anh không chút lưu luyến nào mà xoay người rời khỏi phòng để quần áo. Đến phòng khách, ngã người xuống ghế sô pha, chân dài tùy ý chống trên mặt đất, sau đó lấy bao thuốc ra muốn châm thuốc, nhưng kết quả lại lấy ra điện thoại.
Anh liếc mắt, cuối cùng, điện thoại bị anh ném lên bàn trà.
Màn hình tối đen, chưa từng sáng qua.
Hạ Cảnh Tây từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lại lạnh thêm mấy độ.
Đôi môi mỏng mím chặt, anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Trong làn khói, những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt của anh dần trở nên mơ hồ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại càng thêm tối tăm lạnh lẽo.
Đột nhiên, màn hình sáng lên.
Trong không gian quá mức yên tĩnh này, tiếng chuông reo càng thêm rõ ràng.
Hạ Cảnh Tây không quan tâm, lúc sắp máy sắp tự động tắt, anh cũng không vội bắt máy, mà chỉ liếc mắt nhìn qua, lông mày của anh lại khó phát hiện mà nhăn lại.
Anh trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lại bàn trà một lần nữa.
Khói thuốc nghi ngút, nét mặt của anh càng lúc càng lạnh.
Ước chừng được nửa phút, anh nghiêng người, lấy tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay ở trên màn hình lướt vài lần, sau đó anh bấm gọi điện thoại cho dì Lý ở biệt thự, giọng điệu bình tĩnh: "Tang Nhược có gọi người tới dọn đồ của cô ấy không?"
Dì Lý lắc đầu: "Không có."
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lộn, vẻ mặt như không có việc gì mà cúp điện thoại, dụi tàn thuốc, sau đó lập tức đứng dậy nhanh chân rời khỏi nơi này mà không thèm quay đầu liếc nhìn lại một lần nào.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook