Giáo Hóa Ác Nhân
-
Chapter 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 1:
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính:Ngọc Anh]
Tại Vương quốc Asteria tọa lạc phía đông trung tâm lục địa.
Trong một căn phòng nhỏ phía bên phải tầng hai của dinh thự Bá Tước Palatio ở phía nam.
“...Ngươi đã hoàn thành mệnh lệnh được giao rồi chứ?”
“Vâng.”
Chàng hiệp sĩ đang đứng đó cúi đầu đáp lời người đàn ông ngồi trên giường.
“Theo lệnh của ngài, tôi đã giải cứu những đứa trẻ mồ côi ở ngôi làng nhỏ phía đông vương quốc… À không, đúng hơn là những đứa trẻ mồ côi trong cơ sở thí nghiệm người.”
“Thế ngươi có chắc chắn là cô nhi viện được quản lý đúng cách không?”
“Vâng, đúng như ngài dặn, tôi đã giao cô nhi viện cho một cô gái tên là Yutia phụ trách.”
“...Ngươi thương lượng xong với gia đình Nam Tước quản lý ngôi làng đó rồi chứ?”
“Vâng, chỉ cần cho họ xem những tài liệu liên quan đến thí nghiệm người là họ đã ngoan ngoãn chấp nhận mọi yêu cầu của chúng ta rồi, dù cho có phải giao lại toàn bộ tòa lâu đài đi chăng nữa.”
Nói rồi, chàng hiệp sĩ Evan lấy ra từ ngực áo một chiếc túi da và đặt lên chiếc bàn cạnh giường của Alon.
“Tốt.”
Alon mở túi, nhìn những đồng tiền vàng bên trong và nở nụ cười hài lòng.
“Cậu chủ, tôi có thắc mắc một chuyện...”
Sau một thoáng im lặng, Evan cất lời.
“Chuyện gì?”
“Ngài nói lý do tấn công cơ sở thí nghiệm người ở lãnh địa Nam Tước Alfon là để cứu cô gái Yutia đó, phải không ạ?”
Khi Alon gật đầu ra hiệu cho anh ấy tiếp lời, Evan nói thêm:
“...Cô bé đó quả thật không hề tầm thường. Bản thân tôi cũng đã lăn lộn làm lính đánh thuê trong một khoảng thời gian dài.”
Evan ngừng lại như đang sắp xếp suy nghĩ, rồi nói tiếp:
“Nhưng tôi thấy hơi khó hiểu là tại sao một cô bé mạnh mẽ như vậy lại bị nhốt trong chỗ đó.”
“Rồi sao?”
“...Tại sao ngài lại cứ thế để cô bé lại ở cô nhi viện?”
Alon giữ im lặng trước câu hỏi có phần khó hiểu của Evan.
Thực ra, câu hỏi của Evan là hoàn toàn hợp lý. Cứu một cô gái như Yutia mà không dùng vào việc gì thì chẳng thu được lợi lộc gì cả.
Nhưng đó chỉ là góc nhìn của Evan. Dưới góc nhìn của Alon, tình hình lại hoàn toàn khác.
‘Loại bỏ một trong những điềm báo diệt vong thế giới, chừng đó là đủ cho hiện tại rồi.’
Yutia.
Tên thật của cô là Yutia Bludia.
Trong 10 năm nữa, cô sẽ trở thành một trong Ngũ Đại Tội Ác: “Phẫn Nộ” và xóa sổ hai trong năm vương quốc đồng minh khỏi đại lục, đồng thời gây ra hàng trăm ngàn thương vong.
Nếu có ai hỏi làm thế nào Alon biết được chuyện sẽ xảy ra sau 10 năm, thì đó là vì anh là một người chuyển sinh. Hơn nữa, anh ý thức được rằng thế giới này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn sau 10 năm như trong một trò chơi RPG giả tưởng đen tối tên là “Psychedelia”.
“Haizz.”
Alon ôm lấy cái đầu đang đau như búa bổ khi nhớ lại khoảnh khắc mình tỉnh lại hai tháng trước, và buông một tiếng thở dài thườn thượt.
‘Ban đầu, chỉ riêng việc nhận ra đây là một thế giới giả tưởng đã khiến mình nằm bẹp dí suốt ba ngày, rồi khám phá ra rằng đây là 10 năm trước khi cốt truyện chính của Psychedelia bắt đầu lại làm mình đổ bệnh thêm mười ngày nữa.’
Ban đầu, khi Alon nghĩ mình chỉ đơn thuần là tái sinh vào một thế giới giả tưởng, anh đã tuyệt vọng trong khoảng ba ngày. Tuy nhiên, khi bắt đầu thích nghi với thế giới, tình hình hiện tại cũng không tệ cho lắm.
Đáng ngạc nhiên hơn là làm một quý tộc thì khá dễ dàng.
Cuộc sống của một quý tộc vô cùng thoải mái. Anh có thể thức dậy bất cứ khi nào anh muốn, ngủ bất cứ lúc nào anh muốn, làm bất cứ điều gì anh thích, và ăn bất cứ khi nào anh cảm thấy thèm.
Dù chỉ là con trai thứ ba của một Bá Tước và không có quyền lực thực sự, nhưng anh đang ở một vị thế có thể tận hưởng trọn vẹn những thú vui của cuộc đời mà không phải chịu ràng buộc gì.
Đó là lý do tại sao thoạt đầu anh lại khá vui vẻ.
Đối với một người đã phải cày cuốc 78 giờ một tuần với mức lương bèo bọt, cuộc sống quý tộc này sang trọng đến không ngờ.
Tất nhiên, việc không thể truy cập internet - đỉnh cao của nền văn minh hiện đại - là một hạn chế nghiêm trọng. Dù vậy, cuộc sống quý tộc vẫn đủ thỏa mãn để anh gác lại điều đó.
Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ kéo dài được một khoảng thời gian.
Tâm trạng của Alon nhanh chóng sa sút ngay khi anh nhận ra đại lục này có tên là Ampelan.
...Và càng tồi tệ hơn khi anh nhớ lại rằng gia đình quý tộc mình tái sinh vào là gia đình Bá Tước Palatio.
Ampelan là tên của đại lục trong Psychedelia - game anh từng chơi trong giây phút rảnh rỗi hiếm hoi khi đang còng lưng làm việc.
Và gia đình Bá Tước Palatio đã được nhắc đến vắn tắt trong một nhiệm vụ phụ.
Hơn nữa, nỗi tuyệt vọng khi anh nhận ra đây là 10 năm trước khi cốt truyện chính của Psychedelia bắt đầu cũng đau đớn như cái lần bị chậm lương ba tháng liên tiếp.
Thế giới của Psychedelia là một thế giới mà tất cả mọi sinh vật sống, dù là quý tộc hay thường dân, đều sẽ bị nghiền nát không thương tiếc trong 10 năm nữa.
Vương quốc Asteria, nơi gia tộc Bá Tước Palatio sinh sống, là một trong những nơi có số phận thảm khốc nhất. Trong bất kỳ tuyến truyện nào của trò chơi, ngay khi một trong Ngũ Đại Tội Ác xuất hiện, vương quốc này sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ.
Nói cách khác, nó sẽ bị hủy diệt.
Vương quốc sẽ biến mất. Giới quý tộc sẽ tan biến. Các thành phố sẽ bị xóa sổ.
Tóm lại, cuộc sống quý tộc của Alon với tư cách là con trai thứ ba của gia đình Bá Tước Palatio chắc chắn sẽ chấm dứt sau 10 năm.
Vì vậy, nếu Alon muốn tiếp tục tận hưởng cuộc sống vương giả bình yên của mình, anh sẽ phải loại bỏ tất cả Ngũ Đại Tội Ác - những kẻ mặc định sẽ trở thành cỗ máy giết người trong tương lai.
Và những gì anh đang làm bây giờ chính là một phần của kế hoạch đó.
“Chà… chỉ có vậy thôi.”
Tuy nhiên, anh không có cách nào để giải thích tất cả những điều này cho Evan.
“Chỉ là chưa đến lúc thôi.”
“...Chưa đến lúc ạ?”
“Đúng vậy. Dù sao thì hãy đảm bảo chuyện này không bị rò rỉ ra bên ngoài, và tiếp tục hỗ trợ cô nhi viện theo lệnh. À, còn một chuyện nữa.”
Alon lấy một lá thư từ ngực áo và trao nó cho Evan.
“Giao lá thư này cho cô bé đó.”
“...Lá thư này ạ?”
Evan tò mò hỏi, và Alon đáp lại:
“Phải.”
Nói đúng ra, đây là một thứ rất quan trọng.
Lá thư chứa cụm từ luôn xuất hiện trong một sự kiện bắt buộc khi chạm trán với Phẫn Nộ trong game Psychedelia.
‘Nỗi phiền muộn của bóng tối, sự vô niệm của ánh sáng. Một sự tuyệt vọng, một sự quy thuộc.’
Cụm từ này được thốt ra bởi một NPC Đại Giáo Chủ hơi đáng ngờ từ một thánh địa nào đó, người sẽ đi cùng nhân vật chính và cố gắng xoa dịu Tội Lỗi Phẫn Nộ. Tuy nhiên, ngay khi vừa nói xong, vị Đại Giáo Chủ này sẽ biến thành một vũng máu, và Tội Lỗi Phẫn Nộ sẽ nói với vẻ mặt khó chịu: “Đã quá muộn rồi” trước khi trận chiến bắt đầu.
Lý do Alon chọn sử dụng cụm từ này ngay bây giờ là vì thời điểm hiện tại chính là điều mà Tội Lỗi Phẫn Nộ gọi là “quá khứ” trong game.
Anh đã thấy cụm từ này lặp đi lặp lại khi chơi game, nó được NPC Đại Giáo Chủ kia dán nhãn là “một câu thần chú có thể kết bạn với Huyết Tộc.”
‘Dĩ nhiên, nếu cho rằng chỉ cần niệm một câu thần chú là sẽ kết giao được với lũ sinh vật điên loạn có giao ước với Cthulhu và nắm giữ sức mạnh thì nghe buồn cười thật... Nhưng ngẫm lại việc chúng tôn thờ những thực thể đó, thì mọi chuyện lại có vẻ hợp tình hợp lý.’
Không thể đoán trước được suy nghĩ của những kẻ có tâm trí gần như cuồng tín.
Khi Alon nhìn hiệp sĩ lính đánh thuê cúi chào kính cẩn rồi rời khỏi phòng, anh nhún vai và tự nhủ:
‘Đã gỡ bỏ được bãi mìn đầu tiên, đến lúc giải quyết bãi mìn thứ hai thôi.’
***
Vài ngày sau.
“Thư của cô đây.”
Sau khi nhận lệnh của Alon, Evan lại đến cô nhi viện rồi trao lá thư cho cô gái và không giấu được sự bồn chồn.
Điều này là dễ hiểu, bởi vì cô bé Yutia đang đứng trước mặt anh ấy thật quá đỗi kỳ lạ.
Đôi mắt đỏ rực nhưng lại không chất chứa bất kỳ cảm xúc nào đối lập hoàn toàn với mái tóc trắng.
Không, thậm chí là không một dấu vết cảm xúc nào có thể được phát hiện.
Hoàn toàn vô cảm.
Cô bé như thể coi mọi sinh vật trên thế giới này chỉ là đồ vật vô tri vô giác chìa tay ra và nhận lá thư với vẻ mặt y hệt như khi Evan giải cứu cô lần đầu tiên khỏi cô nhi viện.
Soạt, soạt-
Yutia lặng lẽ bắt đầu mở lá thư.
Vẻ mặt của Evan vẫn đầy bối rối, anh ấy không tài nào hiểu nổi tại sao cô lại bị giam giữ trong một cơ sở như vậy.
Dù chưa đạt đến trình độ cao thủ, nhưng Evan có thể thao túng ma lực, và nhờ đó có khả năng cảm nhận năng lượng của người khác.
Hơn nữa, tài năng cảm nhận ma lực của Evan vượt trội hơn đáng kể so với các hiệp sĩ khác, cho phép anh ấy nhận biết năng lượng với độ chính xác cao hơn nhiều.
Đó là lý do tại sao anh ấy có thể khẳng định:
‘Dù nhìn thế nào thì chuyện này cũng không hợp lý.’
Cô gái đang đứng trước mặt quá đỗi mạnh mẽ để bị nhốt ở một nơi như thế.
Và khi Evan đang trầm ngâm, một câu hỏi khác lại nảy ra trong đầu anh ấy.
Đó là về người con trai thứ ba của gia đình Bá Tước Palatio - người đã thuê Evan vài tháng trước tại một quán rượu.
Trong thời gian làm lính đánh thuê, Evan từng nghe nói rằng người con trai thứ ba này bị đối xử như một kẻ bị ruồng bỏ, là đứa con hoang bất tài điển hình của một gia đình quý tộc.
Còn có tin đồn rằng vì bản tính nhút nhát mà anh thường xuyên bị bắt nạt bởi những người anh trai nổi tiếng là côn đồ của mình.
Vậy làm thế nào mà một người con trai thứ ba như vậy lại biết về cuộc thí nghiệm người bí mật mà gia đình Nam Tước đang tiến hành trong căn cứ ẩn giấu kia?
‘Mình hoàn toàn không thể hiểu nổi.’
Khi Evan đang miên man suy nghĩ, mắt anh ấy bỗng mở to.
Lý do là...
Yutia, người vừa mới đứng đó với vẻ mặt thờ ơ, giờ lại nở một nụ cười rộng đến mang tai.
Không, nó còn hơn cả một nụ cười.
‘Ma lực của cô bé... đang có thể nhìn thấy bằng mắt thường sao...?!’
Kỹ năng chỉ những người đạt đến một cấp độ tinh thông nhất định mới có thể làm được lại đang được cô thực hiện một cách dễ dàng.
Và rồi...
“Người gửi lá thư này... là ngài Alon sao?”
Khi Yutia cất tiếng, đồng tử dọc, giống như của loài bò sát đặc trưng của Huyết Tộc nhìn thẳng vào Evan.
Chỉ với cái nhìn thoáng qua đó, Evan - người đã đạt đến cấp độ bậc thầy - cũng cảm nhận được một cảnh báo từ giác quan của mình.
Dù kinh ngạc đến mức không nói nên lời, anh ấy vẫn nhanh chóng trấn tĩnh và đáp lại:
“Đúng thế.”
“Tại sao ngài ấy không gọi tôi đến?”
Câu hỏi của Yutia.
Mặc dù ý nghĩ rằng anh ấy cũng không biết chợt thoáng qua, nhưng Evan đã kịp kiềm lại không trả lời một cách tùy tiện.
Bản năng mách bảo anh ấy rằng đó sẽ là một ý tồi.
Thay vào đó, Evan nhớ lại một câu nói tình cờ của Alon và đáp lại:
“...Ngài ấy bảo chưa đến lúc.”
“Tôi hiểu rồi.”
Một câu trả lời ngắn gọn.
Nhưng đó là câu trả lời chính xác được chứng minh bằng nụ cười dài, cong vút trên môi cô.
Cô ấy...
Yutia Bludia - không.
“...Tôi hiểu rồi.”
Con gái đầu lòng của Huyết Tộc, Huyết Nữ Vương Yutia mấp máy đôi môi đỏ quyến rũ của mình và nói:
“Tôi hiểu ý của ngài ấy rồi.”
Với lá thư chứa một cụm từ bí mật mà chỉ có chủ nhân cô mới biết được ôm chặt trong tay, cô bé nhếch môi nở một nụ cười kỳ quái.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL19.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook