Hệ Thống Ma Cà Rồng Của Tôi
-
Chapter 114. Mắt Xích Yếu Nhất
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trong khi suy nghĩ xem có nên hút máu Layla hay không, Quinn quyết định sẽ để việc đó cho cô ấy và sẽ hỏi cô ấy sau. Vào lúc mặt trời chưa tắt. Nếu Layla trở thành ma cà rồng hay thứ gì đó tương tự, cô ấy sẽ có điểm yếu giống như Quinn lúc này, và điều đó sẽ không tốt cho tình huống họ đang gặp phải.
Không phải tất cả các con thú đều thù địch, nhưng Sâu Răng chắc chắn là như vậy. Những rung động nhỏ nhất sẽ khiến chúng phản ứng, nghĩ rằng thức ăn ở gần đó, lao vào con mồi và tấn công. Mặc dù có số lượng khá nhiều, nhưng chúng không có nhận thức để cùng nhau tấn công. Không khó đối phó hơn như Chuột Khổng lồ.
Cấp độ của quái thú nói chung không có nghĩa là nó mạnh tới đâu mà là tinh thể được tạo ra bên trong cơ thể nó mạnh đến mức nào. Có một số bậc cơ bản mạnh hơn những bậc khác và điều này cũng giống như việc bạn lên một bậc.
Trong khi cả nhóm đang bận chiến đấu ở bên ngoài, một trong những con sâu đã luồn lách qua đội hình đó và tiến thẳng đến Quinn.
"Chết tiệt! Con đó đi ngang qua tôi.” Layla vừa nói vừa quay lại và nhìn xem mục tiêu mới của con sâu là ai.
“Quinn!” Cô hét lên, nhưng con sâu quá nhanh.
Nó đã khóa sẵn mục tiêu và nhảy khỏi cát với hàm răng há rộng.
“Không sao.” Quinn trả lời. Ngay khi con sâu bay tới bóng râm của chiếc ô, Quinn tóm lấy đuôi con sâu giữa không trung. Nó tiếp tục ngọ nguậy vươn người cố gắng cắn bất cứ thứ gì trước mặt nó.
“Xấu quá.” Quinn nói khi anh siết chặt nó bằng tay không. Cơ thể của nó bị căng ra như một chiếc khăn và sau đố máu đen rơi xuống đất.
[Quái vật cơ bản bị giết]
Chừng nào Quinn còn ở dưới bóng chiếc ô, Quinn còn sung sức hơn tất thảy người khác. Đối với một thứ đơn giản như một con thú sơ cấp yếu ớt như Sâu Răng, Quinn có thể xử lý nó chỉ bằng một tay.
[10 điểm kinh nghiệm kiếm được]
[Sâu Răng đầu tiên giết được 100 điểm kinh nghiệm thưởng]
[Bạn hiện đang ở cấp 11]
[70/200 điểm kinh nghiệm]
[Sức mạnh 16]
[Thể lực 15]
[Nhanh nhẹn 16]
[Bùa chú 5]
[Bạn đã nhận được hai điểm chỉ số]
Đúng như dự đoán, giống như cách hệ thống không còn cho anh ta điểm kinh nghiệm khi chiến đấu ở cấp độ thấp trong trò chơi. Bây giờ cũng vậy đối với những con thú sơ cấp. Trước đây, Quinn sẽ được thưởng 100 điểm kinh nghiệm cho mỗi lần giết, bây giờ chỉ là mười phần trăm.
Tuy nhiên, đã có một số tin tốt. Đây là lần đầu tiên Quinn lên cấp kể từ khi trở thành một ma cà rồng hoàn toàn, và giờ anh ấy đang nhận được hai điểm chỉ số thay vì một.
[Sức bền 16]
[Bùa Mê 6]
Hiện tại, Quinn quyết định cộng một điểm vào Thể Lực của mình, khi làm vậy, anh ấy cảm thấy tràn đầy năng lượng. Sau đó, đối với điểm tiếp theo, Quinn đặt nó vào chỉ số Bùa Mê.
Mặc dù nửa giây không giống như một khoảng thời gian dài. Quinn nhận ra khi sử dụng nó trong trò chơi, anh ấy nhận ra nó thực sự hữu ích như thế nào trong chiến đấu. Lý do thứ hai là vì Quinn không chắc liệu có cách nào để tăng điểm Bùa Mê ngoài cách thông qua các chỉ số miễn phí hay không.
Uống các loại máu khác nhau giúp tăng sức mạnh, sức chịu đựng và sự nhanh nhẹn, nhưng Quinn không chắc liệu nó có làm tăng điểm Bùa Mê của mình hay không. Khi hỏi hệ thống AI về điều này, Hệ thống nói nó đã lâu rồi nên quên mất.
Cả nhóm đã cùng nhau tiêu diệt được tổng cộng 9 con Sâu Răng, và dần dần số lượng Sâu Răng tiến về phía họ bắt đầu giảm đi.
Erin và Vorden đã có thể thư giãn một chút. Gần đó, mọi người nhìn thấy một gò đất ngay cạnh nơi Peter đang đứng.
“Cái này đã từng ở đây à?” Peter nói, nhìn chằm chằm vào thứ đó. Điều tiếp theo xảy ra là từ trong đống cát, một con Sâu Răng khác nhảy ra. Peter hoảng sợ ngã xuống đất, và hoàn toàn quên mất cây trượng đất mà mình đang đeo sau lưng.
Nhưng trước khi con sâu đất kịp chạm tới Peter, một ngọn giáo băng lao tới từ bên cạnh và giết chết nó chỉ trong một phát bắn.
“Tôi biết mình sẽ gồng gánh hầu hết đội này, nhưng tôi không biết mình cũng sẽ bảo vệ tên này.” Erin nói. “Ít nhất cậu cũng có thể tự mình giải quyết loại quái thú này.”
“Cảm ơn.” Peter nói. “Và tôi xin lỗi, tôi chỉ hơi lo lắng về toàn bộ sự việc.”
Peter không phải là một chiến binh khủng khiếp. Anh ấy đã được huấn luyện từ Vorden khi hai người vẫn còn là bạn và đã học được tất cả những điều cơ bản. Nếu đó là cuộc chiến một chọi một với một con thú sơ cấp dễ dàng như con sâu, thì anh ta nên xử lý nó tốt.
Nhưng đầu óc Peter quá bận bịu với những thứ khác. Ngay cả khi những người khác đang đi săn, Peter vẫn chỉ đứng yên quan sát họ.
Ngay bên cạnh ốc đảo, một nhóm khác đã chứng kiến toàn bộ sự việc và không khỏi bật cười trước phản ứng của Peter. Họ là một nhóm năm người từ một lớp khác. Thủ lĩnh của nhóm tên là Ben, và anh ta đeo một cây dùi cui lớn trên lưng.
Sau khi cười sảng khoái với Peter yếu ớt, họ tiếp tục theo dõi nhóm và nhận thấy Vorden và Erin đối phó với những sinh vật dễ dàng như thế nào.
“Hãy nhìn xem, họ đang giết rất nhiều quái.” Một trong số họ nói.
“Ừ và không để lại gì cho chúng ta. Nếu chúng ta có một siêu năng hữu dụng như thế trong đội, chúng ta cũng có thể làm được như vậy.” Ben nói.
“Sếp, coi chừng!” một trong số họ hét lên khi một con Sâu Răng nhảy từ bên cạnh.
Ben với lấy cây gậy trên lưng và sẵn sàng đập thứ đó thành từng mảnh. Thay vào đó, một ngọn giáo băng lao ra từ bên cạnh và đâm chính xác xuyên qua cơ thể nó vào trong cát. Nó luồn lách trong một vài khoảnh khắc trước khi dừng lại hoàn toàn.
“Cậu không phiền nếu tôi lấy viên tinh thể quái thú của con đó chứ?” Erin nói, bước tới.
“Chắc chắn rồi.” Ben trả lời với một nụ cười giả tạo.
Trong khi các học viên bận chiến đấu với nhiều quái thú, gần như không thể lấy được các viên tinh thể. Tốt nhất là họ nên chiến đấu trước cho đến khi lũ quái vật ngừng tấn công. Chỉ khi đó họ mới dễ dàng thu thập các viên tinh thể.
Điều này gây ra một quy tắc bất thành văn được thực hiện. Nếu bạn giết được con quái thú, thì viên tinh thể quái thú đó chính xác là của bạn.
Những con Sâu Răng không còn nhảy ra và tấn công nữa, và giờ họ có thời gian để thu thập những viên tinh thể quái thú.
“Chúng ta được bao nhiêu?” Ben hỏi.
"Tổng cộng có 4."
"Thật đấy à?" Khi Ben nhìn qua, anh ấy nhận thấy rằng nhóm kia hẳn đã kiếm được hơn 10 viên, nhiều hơn gấp đôi nhóm của họ. Sau đó, Ben cũng nhận thấy một thứ khác.
Cậu bé ở cuối Nhóm, Peter dường như không hòa hợp với những người khác. Trên thực tế, gần như thể họ đang đối xử với anh ấy như một kẻ bị ruồng bỏ. Họ không nói chuyện với cậu ta và thỉnh thoảng lại đưa cho cậu ta những viên pha lê để bỏ vào túi.
“Bọn mày không thể mạnh khi sở hữu một mắt xích yếu nhất.” Ben cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook