Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 57

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:



Cuối cùng, Ngu Nguyệt Trác vẫn sai người chuẩn bị phòng cho Diêm Ly Trần, chỉ là mang theo phong cách của phủ tướng quân, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được sự phú quý trong đó. Có thể thấy được, Ngu Nguyệt Trác ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn nể mặt hắn, đối với yêu cầu của Diêm Ly Trần vẫn hết sức hoàn thành.

Ngu Nguyệt Trác tuy rằng không thừa nhận Diêm Ly Trần là sư phụ, nhưng võ nghệ của hắn là Diêm Ly Trần truyền thụ, không có thầy thì làm sao trò giỏi được, khiến cho Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể tiếp nhận phiền toái tới cửa này. A Manh hiểu chuyện giữa Ngu Nguyệt Trác và Diêm Ly Trần, có thể hiểu được hành động của Ngu Nguyệt Trác, nhưng vẫn không ngại mà nguyền rủa hắn.

A Manh cũng quyết định, nam nhân này so với Ngu Nguyệt Trác còn vô sỉ hơn, tốt nhất không nên chọc tới nàng, nếu không nàng lại nguyền rủa hắn lại ăn bùn tiếp!

Trên đại sảnh, A Manh cho nha hoàn dâng bánh và trà lên, nhịn không được nói: “Trần công tử, nên lau mặt trước đi!”

Ngu Nguyệt Trác hai tay khoanh trước ngực, cũng nhìn thiếu niên đang ngồi trong đại sảnh, nhìn vai và mặt đầy bùn, quần áo cũng lấm bẩn, nhưng lại mang bộ dáng thản nhiên xuất trần thoát tục, tuy có vẻ chật vật, nhưng vẫn không tổn hao khí thế của hắn. Trong lòng Ngu Nguyệt Trác cười nhạo, vạn phần vừa lòng, xem như cảnh cáo hắn, không cho phép hắn ra tay với A Manh.

Nha hoàn rót trà xong, Diêm Ly Trần nhìn A Manh một cái, ngoan ngoãn rửa bùn trên mặt, sau đó thản nhiên nói với bọn họ: “Ta đói bụng.”

"..."

Thật hợp tình, con người bộ dạng hoàn mỹ, khí chất xuất thần, khiến cho không ai có thể không đáp ứng yêu cầu của hắn.

A Manh nhìn nhìn Ngu Nguyệt Trác, sau đó phân phó người đi chuẩn bị đồ ăn,

Chờ khi Diêm Ly Trần ăn xong, dùng khăn khô lau sạch miệng, còn nói thêm: “Sau khi ăn xong, ta muốn ăn hoa quả, là vải.”

A Manh lại nhìn Ngu Nguyệt Trác, phân phó người đi ra hầm băng lấy vải ướp lạnh ra.

Gân xanh trên trán Ngu Nguyệt Trác nhảy lên mấy cái, thầm nghĩ đời trước mình tạo nghiệt gì, mới có thể dính dáng đến người vô sỉ này, các loại yêu cầu vô sỉ được đưa ra một cách hợp lý, không hề hổ thẹn, làm hắn thật ức chết đi mất!

Diêm Ly Trần bóc một quả vải, chậm rãi ăn, sau đó trầm mặc nói với hai vợ chồng: “Nghe nói thai phụ không thể ăn nhiều vải, cho nên ta ăn nhiều một chút, giúp đệ muội ăn!”

“Mẹ kiếp!” Ngu Nguyệt Trác rốt cuộc không nhịn được, dùng một loại biểu tình thập phần cao thượng phun ra một câu. May mắn người hầu ở đại sảnh đều bị A Manh kêu ra ngoài từ trước, bằng không, bản tính thực sự của tướng quân sẽ bị người biết hết. “Nói mau, ngươi đến nơi này để làm gì?”

Diêm Ly Trần nhìn hắn, sau đó, tầm mắt lại chuyển đến A Manh, nói: “Hôm nay ta trở lại kinh thành, nghe người ta nói, đệ muội có tiểu tử thối, còn mời thái y đến, sợ là xảy ra chuyện gì, cho nên lại đây nhìn một cái. Đây là tiểu tử thối đầu tiên của ngươi, về sau cũng là cháu trai của ta, ta đương nhiên coi trọng.” Nói xong, lại đem vải bỏ vào miệng, nhất thời hai má phồng lên, nháy mắt làm mất vẻ xuất thần, ngược lại có vài phần đáng yêu, khiến A Manh không khỏi mở to hai mắt, rất nhanh đã bị Ngu Nguyệt Trác phát hiện nghiêm mặt nhìn, khiến nàng phải thu hồi tầm mắt.

“Anh ta xem quẻ cho đệ muội, đệ muội mệnh sát tinh, cả đời không hay ho, nếu không chú ý, đứa nhỏ này sẽ là kiếp nạn của nàng.”

“Anh ngươi?” Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, hỏi: “Là Trần tiên sinh? Quốc sư trước kia?”

“Phải! Xem ra ngươi cũng biết.” Diêm Ly Trần gật gật đầu, không nhìn biểu tình của Ngu Nguyệt Trác, quay sang nhìn A Manh còn đang nghi hoặc nói: “Dù sao hiện tại ta không có tiền, cũng không muốn vào đánh đàn cho hoàng đế, không thể có tiền, trước hết tá túc ở đây ăn uống, thuận tiện giúp ngươi làm việc. Không cần cảm tạ ta, tuy rằng ngươi không chính thức bái ta làm thầy, nhưng trong lòng ta, ngươi đã là đồ đệ của ta, sư phụ đương nhiên phải giúp đồ đệ rồi!”

“A, thật sự là cảm ơn nha!” Ngu Nguyệt Trác thực nhẫn nại không lộ ra biểu tình gì cả, lại hỏi: “Ngươi xác định sao?”

“Đương nhiên!”

Biểu tình của Ngu Nguyệt Trác rốt cuộc có chút thay đổi, trầm mặc chốc lát, nói: “Vậy được rồi!”

Như thế, xem như đã đáp ứng yêu cầu của Diêm Ly Trần.

Thấy bọn họ nói chuyện đã xong, A Manh cảm thấy mình có thể xen vào hỏi một chút: “Cái gì mà mệnh sát tinh? Cả đời không hay ho?”

Diêm Ly Trần nhìn nàng, cặp mắt như xuyên thấu lòng nàng: “Ngươi gả cho hắn, không phải là chuyện không tốt sao? Cho nên ngươi thật không hay ho!” Ngón tay chỉ chỉ vào Ngu Nguyệt Trác.

A Manh nói không ra lời, cảm thấy lời của Diêm Ly Trần thật sự là nói đúng tiếng lòng nàng, lúc trước nàng cũng cho rằng là như vậy.

Ngu Nguyệt Trác nghe xong, một cước đá bay bàn vải kia.

Thân thể Diêm Ly Trần vừa động, giống như có hơn mười cánh tay đem tiếp lấy bàn vải từ không trung, đón lấy, thở dài nói: “Tính tình thô bạo này không tốt cho thai phụ và tiểu tử thối, ta khuyên ngươi, thu lại chút đi. Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi, đi nghỉ đi!”

Nói xong, bộ dáng giống như bảo hộ đem hết chỗ vải đi, lưu lại đôi vợ chồng thần sắc khác nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...